YÊU CHỈ CẦN TA VÀ NGƯƠI - HIỂU BẠO

Trải qua sự kiện Mộ Thiên, "Giản" có thể nói là nguyên khí đại thương, mang theo 1000 tinh anh nhưng khi về lại còn không đến một nửa. Bạch Phong ngồi ở salon trong phòng khách, xem TV đưa tin. Ngón tay mảnh khảnh thỉnh thoảng gõ vào ấm trà thủy tinh.
Đúng lúc này, cửa lớn biệt thự bỗng nhiên mở ra, theo đấy là một mùi hương xa lạ cùng tiếng giày cao gót "Cộp cộp cộp" vang lên. Bạch Phong khẽ nhíu mày, rất hiển nhiên, một vị khách lạ đến càng làm cho tâm tình vốn không tốt của nàng ngày càng tệ hơn. Quay người nhìn người kia, hai đầu lông mày mang theo hàn ý ngàn dặm.
Người đến là một nữ nhân, tóc màu đỏ rượu cột sau ót, mặc một bộ vest đen tinh xảo. hạ thân kết hợp với một chiếc váy ngắn. Nữ nhân kìa nhìn thấy Bạch Phong, trong lúc nhất thời sửng sốt nhìn, lập tức ý thức được mình thất thố, lập tức im lặng. Im lặng đi đến trước, ngồi ở ghế salon đối diện Bạch Phong.
"Xin chào, tôi tên Đổng Hinh." Nữ nhân kia lịch sự giới thiệu, hơn nữa còn lịch sự muốn bắt tay chào hỏi Bạch Phong. Nhưng Bạch Phong chưa bao giờ thích cùng người khác tiếp xúc, không chút nào nể tình liền cự tuyệt nữ nhân này.
"Cô nên biết đây là đâu." Bạch Phong lạnh lùng nói.
Nữ nhân kia xấu hổ thu tay lại, ánh mắt vẫn bối rối trên người Bạch Phong. Cho dù là mái tóc màu trắng bạc, hay đến đôi mắt màu tím, còn khó khí chất lạnh như băng trên người Bạch Phong, hết thảy đều khiến nàng mê muội. Chưa bao giờ gặp qua một người như vậy, giống như là một nhân vật xinh đẹp từ trong anime bước ra.
Cảm giác được loại khí tràng lạnh băng tỏa ra từ Bạch Phong, nữ nhân lập tức hoàn hồn, đúng vậy, nàng tới nơi đây không phải là vì ngắm mỹ nhân. "Tôi muốn các người giúp tôi giết một người." Nữ nhân nhìn chăm chú vào đôi đồng tử tím của Bạch Phong, kiên định nói. Nhưng là Bạch Phong liếc mắt cũng có thể phát hiện bả vai nữ nhân này đang run nhẹ lên.
"Giết ai?" Bạch Phong đơn giản hỏi, giống như là đang thảo luận tối nay ăn món gì vậy. "Con trai của chủ tịch tập đoàn Ánh Dương, Quang Khải Minh." Lúc nữ nhân này nói tên, trong âm thanh rõ ràng mang theo một chút nức nở, lại cố ý làm ra một bộ dáng bình bình tĩnh.
"Ân, cô có thể đi." Bạch Phong nghe xong lời nữ nhân nói, liền bắt đầu mở điện thoại ra, đồng thời không chút lưu tình hạ lệch trục khách. Nữ nhân nghe xong lời Bạch Phong, hiển nhiên là lộ ra một chút bối rối. Nàng hoảng hốt đứng lên. "Cái kia. . . hy vọng cô có thể giúp tôi, bao nhiêu tiền tôi cũng nguyện ý!"
Sắc mặt Bạch Phong ngày càng lạnh, nhưng cũng không phải là vì lời nói của nữ nhân kia. Nàng nhìn trên tư liệu vừa tra, Bạch Phong kết luận nhiệm vụ lần này tuyệt đối không đơn giản, mà Quang Khải Minh kia cũng không phải là nhân vật bình thường, xem ra nhiệm vụ lần này, nói không chừng phải tự mình ra tay.
Trời biết Bạch Phong ưa thích cuộc sống bây giờ đến cỡ nào, mỗi ngày đều ngốc trong phòng xem TV. Không cần phiền toái đeo lens che đậy đôi mắt, cũng không cần phải đội cái mũ lụp xụp chán chết. Bất quá, Bạch Phong cũng rất tò mò, loại nữ nhân nhìn nhu nhược thế nào sao có thể tìm đến được nơi đây, và tại sao lại muốn giết tên nam nhân này.
"Cô có thể đi rồi, chậm nhất ba ngày sau sẽ giải quyết xong, đến lúc đó tự nhiên có người đến tìm cô lấy tiền." Nữ nhân nghe xong lời Bạch Phong cũng bất ngờ rồi nhẹ gật đầu, sau đó đứng dậy rời đi, lúc gần đi, còn luyến tiếc liếc nhìn Bạch Phong. Mà hành động của nữ nhân này, vừa lúc Lam Vũ vừa xuống lầu nhìn thấy được.
"Phong." Lam Vũ bỗng từ trên lầu, thoáng phát đã ngồi lên đùi Bạch Phong, bởi vì người kia cao ráo, nên Lam Vũ giống như một đứa bé đang nằm trong lòng Bạch Phong. "Ân? Sao nào?" Giờ khắc này, Bạch Phong hoàn toàn là có thể nói là một người khác. Thay đổi cái bộ dạng lạnh như băng khiến người khác khó gần, còn có ánh mắt mang theo sát khí, mà giờ chuyển thành ánh mắt đầy sủng nịch.
"Nữ nhân vừa rồi là ai? Như thế nào lại đến nơi này? Nàng tới làm gì?" Lam Vũ liên tiếp hỏi 3 câu, Bạch Phong liếc một cái liền thấy ý nghĩ của nàng, thật giống như trên mặt nàng đang hiện ra bốn chữ "Mình là đang ghen" vậy. Vì không muốn cho cái người nhạy cảm này đoán mò, Bạch Phong cũng giống như lão công bị lão bà bắt gian tại giường, bất đắc dĩ giải thích.
"Tôi cũng không biết người nọ như thế nào lại tìm đến nơi này, nàng chỉ muốn chúng ta giúp nàng giết một người." Bạch Phong lúc nói chuyện, Lam Vũ ngược lại không nghe, mà chỉ nhìn chằm chằm vào cái cổ trơn bóng của Bạch Phong. Bởi vì đang nói chuyện nên cái cổ không ngừng phập phồng, càng hiện ra vài tia mị hoặc. Tựa hồ giống như có một lực kỳ quái nào hấp dẫn, Lam Vũ không khống chế được liếm lên cái cổ xinh đẹp bóng loáng kia.
"A. . . Tiểu Vũ. . . đừng làm rộn. . . tôi còn đang nói." Nghe thấy tiếng thở dốc của Bạch Phong, Lam Vũ cảm thấy hài lòng chép miệng chậc lưỡi, tay cũng còn gắt gao nắm chặc lấy quần áo của Bạch Phong. "Được rồi, lần này buông tha chị ah! Phong nơi nào cũng đều ngọt như vậy!" Bạch Phong nhẹ nhàng vuốt đầu Lam Vũ, vì sao mình đối với người này không bao giờ có thể tức giận đây?
"Tiểu Vũ, nhiệm vụ lần này phiền toái, khả năng những người khác đều khó nắm chắc, tôi muốn. . ."
"Chị muốn tự mình đi đúng không?" Không đợi Bạch Phong nói xong đã bị Lam Vũ đánh gãy.
"Ân."
"Nếu như em nói em không cho phép?"
"Tiểu Vũ . . . Tôi . . ."
Nghe lời nói của Lam Vũ, Bạch Phong lộ vẻ khó xử, nhưng nhiệm vụ lần này, ngoại trừ mình ra, Bạch Phong thật sự không tìm thấy người có thể làm. Tình huống hiện giờ của "Giản" không cho phép nàng có bất cứ sai lầm nào. "Phong, không phải em muốn ngăn chị, nhưng là em muốn cùng chị đi!" Lam Vũ biểu lộ nghiêm túc nói, đây đã là bước lui lớn nhất của nàng.
Lam Vũ đã nhượng bộ, Bạch Phong cũng khó mà chối bỏ. "Hảo, Tiểu Vũ, tôi đồng ý em theo giúp tôi, nhưng là đến lúc đó, mọi chuyện đều giao cho tôi làm được không?" "Ân."
Hai người tại chuyện này đã thấu hiểu lẫn nhau, hai ngày, Bạch Phong một mực điều tra tư liệu của Quang Khải Minh. Lấy được số liệu, hiển nhiên đối với nhiệm vụ của nàng đã có chút ít trợ giúp. "Giản" không những là một tổ chức sát thủ, mà còn là một đội quân điều tra tin tức khổng lồ.
Bạch Phong thỏa mãn nhìn những tư liệu đặt trên bàn. Quang Khải Minh, nam, 28 tuổi, con trai của Quang Hùng chủ tịch tập đoàn Ánh Dương, sắp tới, cùng với thiên kim tiểu thư Đổng Hinh của tập đoàn Đổng Thức đính ước. Nhìn dòng tin cuối cùng, Bạch Phong tựa hồ đã biết nữ nhân kia mục đích giết người là vì cái gì.
Mùa đông cứ thế nhẹ nhàng trôi qua, buổi sáng mùa xuân của thành phố A luôn tràn đầy sương mù. Tại một tầng lầu trên tòa nhà cao cao, một mái tóc bạc theo gió bồng bềnh. "Khoảng cách nhân vật mục tiêu đến phạm vi xạ kích còn 30 phút" Lam Vũ đứng bên người Bạch Phong, nhìn bên ngoài nhàn nhạt nói.
"Hướng gió tây bắc, sức gió hai bên từ 3 đến 4, dùng MSG." Bạch Phong đứng trên cao quan sát đám người như kiến ở phía dưới, nhàn nhạt nói. Giống như một tướng quân cổ đại, tràn đầy khí phách. Lam Vũ sớm đã đặt lên mái nhà một túi đen cực lớn.
Kéo một đường mở túi ra, liền thấy bên trong đầy đủ loại súng ngắm. Đưa tới khẩu súng ngắm MSG mà Bạch Phong nói rồi đem cái túi đặt lại vị trí cũ. Thuần thục đem súng lắp xong, Bạch Phong nằm sát xuống mặt sàn, điều chỉnh súng để đảm bảo một phát có thể làm thịt mục tiêu. Bởi vì nàng biết, nếu một phát không hạ được người kia thì sẽ không có cơ hội lần thứ hai.
Bạch Phong từ trước tới giờ không sợ lạnh, cho nên vì mùa đông đã qua nên đồ mặc trên người cũng ít theo. Mà bởi vì trí đặt súng lại làm cho Bạch Phong không thể không quỳ trên mặt đất, do đó làm cho toàn bộ khoảng eo mảnh khảnh lộ rõ ra ngoài. Trên mái nhà, chỉ có mình Bạch Phong cùng Lam Vũ, Lam Vũ nghĩ vậy, bỗng nhiên cảm giác được bụng dưới tuông trào một cỗ nhiệt, nhìn xem cặp mông xinh đẹp của Bạch Phong, còn có bộ ngực đang kẹp giữa cánh tay và cán súng, trong nhất thời xem mà đỏ mắt.
"Ực ực." Lam Vũ nuốt một ngụm nước bọt, không tự chủ hướng Bạch Phong đi đến. Bởi vì biết là Lam Vũ, nên Bạch Phong không quay lại, vẫn chú ý đến diễn biến phía dưới lầu. Nếu như Bạch Phong thời điểm này quay lại, khả năng sẽ thấy được hai mắt tràn ngập dục vọng của Lam Vũ, cũng sẽ không phát sinh chuyện tiếp theo rồi.
Bạch Phong cẩn thận điểu chỉnh góc của súng và ống nhắm. Bỗng nhiên cảm giác trên người có vật nặng đè xuống, chưa chờ Bạch Phong kịp phản ứng, một đôi tay đã xoa lên ngực mình. "Tiểu Vũ, em!" Trên trán Bạch Phong chảy mồ hôi, như thế nào lại ở lúc này. . .
"Phong, thực xin lỗi, nhiệm vụ này em sẽ giúp chị làm, em nhịn không được, em muốn chị." Vừa dứt lời, Bạch Phong đã cảm thấy trên thân mát lạnh, áo khoác trắng trên người mình đã bị Lam Vũ cởi ra quăng trên đất. Hiện tại trên người Bạch Phong chỉ còn cái một lót trắng mỏng, áo ngực đen và hai khỏa tròn như ẩn như hiện trước mặt Lam Vũ.
"A. . . Tiểu Vũ. . . " Bạch Phong lúc này đã bị Lam Vũ đè lên, mà bộ ngực lại đang bị đôi tay người kia dùng sức xoa nắn, khiến cho nàng hoàn toàn mất hết khí lực. "Phong, thực xin lỗi, thực xin lỗi. . ." Lam Vũ lúc này đã không còn suy nghĩ nào khác, nàng muốn nữ nhân này, muốn nhìn thấy bộ dáng yêu kiều của nữ nhân ở dưới người mình, muốn nhìn nữ nhân này được ngón tay mình đưa lên đỉnh.
Hai tay dùng sức kéo, áo ngực đen cùng chiếc áo lót trắng liền phân thành hai mảnh. Tiếng vải bị xé toạt trong không gian tĩnh mịch liền dội lại. Bạch Phong muốn giãy giụa đứng dậy, nhưng lại Lam Vũ dùng hai tay đè lại. Lúc này, Bạch Phong có thể nói là hoàn toàn Lam Vũ áp chế.
Trên người không còn mảnh vải che thân, cùng đối lập phần dưới thân vẫn còn nguyên vẹn. Cho dù đang vào lúc sáng sớm ở trên tòa lầu cao nhất, cũng vì hỏa dục trong thân thể nên một tia rét lạnh cũng không cảm nhận được. Tay Lam Vũ đang hoàn quanh eo Bạch Phong, còn tay kia áp trụ hai tay Bạch Phong. "Phong, bắt đầu nha."
Lam Vũ nói xong, đôi môi nóng bỏng liền hôn xuống thân người tinh xảo của Bạch Phong, mặt khác cái tay đang hoàn trên eo cũng như diều gặp gió vươn lên vuốt le lấy một trong hai khỏa tròn. Phía lưng mảnh khảnh không một tý thịt dư thừa, thậm chí dùng môi cũng có thể khắc họa phần xương bên trong, Lam Vũ si mê hôn, cắn, gặm lấy, mỗi lần liền lưu lại dấu vết của mình.
"Ân. . ." Bạch Phong nhẹ giọng ngâm một tiếng, trên lưng cùng phần ngực đã truyền đến cảm giác tê dại làm cho nàng không rõ đây là đau nhức hay thoải mái, chỉ muốn rên lên một tiếng. "Phong thật sự rất mẫn cảm ah, cho dù ở loại địa phương này." Lam Vũ dùng giọng trẻ con đáng yêu nhỏ dần nói. Bạch Phong nghe chỉ cảm thấy hạ thân không ngừng tuôn ra chất mật nóng ẩm, thậm chí đã thấm ướt quần lót.
Tay lưu luyến từ trên ngực chuyển xuống eo, ngón tay một khắc, liền tiếng kim loại của khóa quần bị kéo ra. Lam Vũ không kiên nhẫn cởi ra quần ngoài của Bạch Phong, nhưng cũng không cởi hoàn toàn, chỉ kéo tới phần bắp chân. Như vậy đã có thể trói chặt động tác của Bạch Phong, cũng sẽ không cản trở động tác tiến hành.
Nhìn cái quần lót cùng màu với phần áo ngực, Lam Vũ cười xấu xa hôn lên nơi bị một lớp vải mỏng manh ngăn cách. "Ah — !" Một cảm giác kích thích mãnh liệt làm Bạch Phong kêu to một tiếng, hai tay ra sức chống đỡ ngày càng mất lực. "Phong chảy thật nhiều nước ah, em cách một lớp quần vẫn có thể nếm được."
Đối với lời nói dâm ô thỉnh thoảng phát ra của Lam Vũ, Bạch Phong phát hiện mình không những không cảm thấy xấu hổ e thẹn, mà trái lại mỗi lần nghe được, dịch mật dưới hạ thân càng chảy ra nhiều hơn. Lam Vũ nhẹ nhàng vuốt ve hoa viên ẩm ướt của Bạch Phong, ngón trỏ cùng ngón giữa xâm nhập vào bên trong quần lót, kéo nhẹ một cái, quần lót đã bị cởi xuống.
Sợi tơ màu bạch kéo dài, Bạch Phong gần đó liền có thể thấy được một tràng cảnh như vậy, sắc mặt cũng dần dần trở nên hồng. Gió dần dần lớn, thổi lên thân thể ướt át của Bạch Phong. Bạch Phong vì có chút lạnh nên bỗng cử nhúc nhích bờ mông, trong mắt Lam Vũ, giống như là gọi mời.
Nhìn cái hoa viên đã ngập tràn nước mật, còn có nơi cửa động như mời gọi. Lam Vũ đưa hai ngón tay vào miệng mình, nhẹ nhàng ngậm lấy. "Tiến vào nha." Lam Vũ lấy hai ngón tay đã ướt ra, khe khẽ vuốt vào hoa thạch đã sưng đến không chịu nổi.
"Ân. . . Tiểu Vũ. . . người. . .còn . . .còn chưa có giết. . . Ah!" Không đợi Bạch Phong nói xong, liền cảm thấy thân dưới bị hung hăng tiến vào, một cảm giác kích thích đột nhiên xuất hiện làm cho Bạch Phong lớn tiếng kêu lên. "Phong thật sự là không nghe lời, không phải em đã nói em sẽ giúp chị sao?" Lam Vũ bất mãn nói, tốc độ trên tay theo đó cũng nhanh lên.
"Ah. . .ah. . . Tiểu. . . Tiểu Vũ. . . em làm. . . không làm được"
Lam Vũ nghe lời nói dứt quãng của Bạch Phong, trên mặt vui vẻ ngày càng đậm. "Ai nói em không làm được? Em bây giờ là đang làm cái gì?" Ngón tay Lam Vũ bên trong thành thịt rất nhanh co duỗi lấy, thỉnh thoảng còn cong ngón tay lên vuốt ve phần thịt bên trong.
Đại não cơ hồ đã trống rỗng, cơ hồ không còn cách nào suy nghĩ, Bạch Phong chỉ có thể dựa vào bản năng giãy giụa. "Ân — ah —! Tiểu Vũ. . .Tiểu Vũ. . ." Bạch Phong dùng hai chân kẹp lấy bàn tay đang ở trong mình làm chuyện xấu, nhưng lại càng đúng với ý người kia hơn. "Phong kẹp như vậy làm gì? Em sẽ ở trong không chạy mất đâu."
"A. . .. . " Cảm giác được ngón tay tiến vào mỗi lần ngày càng sâu, Bạch Phong hưng phấn đến toàn thân đều run rẩy. Lam Vũ phát giác được Bạch Phong đã nhanh gần đến đỉnh, càng ra sức thúc đẩy sâu vào. Mỗi lần đều thẳng đến hoa tâm, rồi rất nhanh rút ra, nước từ trong người theo hạ thể bắn ra làm ướt cả nền xi măng.
"Ân. . Ân. .. Ah... đừng. . . Tiểu Vũ. . . cầu em. .. đừng mà!" Bạch Phong vô lực cầu xin, cảm thấy Lam Vũ tiến vào mỗi lúc càng nhanh và sâu hơn. "Phong, nhanh đến rồi a? Không sao, em sẽ cho chị thoải mái." Lời của Lam Vũ giống như là chất kích thích, kích thích hai người rơi vào trong cái hố dục vọng.
Bạch Phong rốt cục cũng được Lam Vũ đưa lên đỉnh, vô lực xụi lơ trên mặt đất. Lam Vũ giúp Bạch Phong mặc quần, rồi đem áo khoác trên người mình cởi ra mặc vào người Bạch Phong. Nhìn đồng hồ, vừa vặn 30 phút. Lam Vũ nằm xuống chỗ của Bạch Phong vừa rồi, trên đó còn lưu lại mùi hương trên người Bạch Phong.
Thấy người kia vừa xuống xe, không chút do dự nổ súng, cũng không nhìn kết qua, liền ôm lấy Bạch Phong đi xuống lầu. Bạch Phong kiệt sức vì cao triều lúc nãy đến giờ hiển nhiên vẫn chưa phục hồi sức, trên người vẫn còn chút run rẩy. Lam Vũ có chút đau lòng nữ nhân này, âm thầm trong lòng quyết định về sau nhất định sẽ không ở bên ngoài muốn nàng. Nhưng nàng có lẽ đã quên, đây là lần quyết định thứ mấy chục của nàng.
Nằm ở trong ngực Lam Vũ, Bạch Phong dần dần hồi phục lại. "Tiểu Vũ, thả tôi xuống a, tôi có thể tự đi." Lam Vũ dĩ nhiên không để tâm đến lời của Bạch Phong, vẫn như vậy tiến đi. Bạch Phong thật sự không muốn mình bị Lam Vũ ôm lấy thế này trở về biệt thự, vì vậy mở miệng một lần nữa. "Tiểu Vũ. . . tôi. .. a........"
Không đợi Bạch Phong nói xong, Lam Vũ đã dùng miệng chặn lại, Bạch Phong lời nói cứ thế bị chặn ở cổ họng, Lam Vũ thấy bộ dạng kinh ngạc của Bạch Phong tâm tình trở nên tốt hôn, xấu xa uy hiếp: "Nếu như chị còn nói, em sẽ không ngại ở chỗ này thêm một lần nữa!" Bạch Phong quả nhiên không nói thêm một lời nào, Giang Khôn, ông nói không sai, Lam Vũ quả nhiên thành ma rồi. . .

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi