Đêm hôm qua Song Y ngủ ngon vô cùng, mùi hương của mẹ thật dễ chịu làm cho cô thật bình yên mà mơ một giấc mộng đẹp.
Sáng sớm, Song Y tinh thần thoải mái vô cùng vì đêm qua không bị ai kia dày vò mà tươi tốt thật nhiều. Song Y thầm nghĩ, lâu lâu cô lại làm như thế này cũng được đó nha.
Đến trường với tâm trạng tốt, trên môi không ngừng treo một nụ cười.
Ngược lại với Song Y, Thế An thì không như vậy, mắt hai bên hai quần thâm đen treo lũng lẵng trên mặt.
Cả đêm không ngủ chỉ vì suy nghĩ chuyện kia làm cho Thế An trở thàn một con ma rồi, hình dạng của cô khiến cho Song Y không khỏi hết thồn.
_ Thế An! Cậu có chuyện gì để nói với mình hay không? - Song Y để câu hỏi này trong bụng từ hôm qua đến giờ, tâm trạng của Thế An ngày hôm qua thật là không thích hợp để hỏi câu này.
_ Song Y! Song Y! Mình sắp chết rồi - dù là hôm qua có nói đôi chút với mẹ về vấn đề kia, nhưng không thể nói ra hết được điều đang nghĩ trong lòng a.
_ Nào! Hôm nay mình sẽ là cái thùng rác cho cậu nhé! - Song Y tươi tỉnh vui vẻ ngồi một chỗ để nghe cô gái nhỏ này tâm sự.
_Song Y! Cậu nói xem một người mà từ nhỏ đến lớn chỉ gặp vài phút trong vài lần thì có khả năng là thích hay không? - Đây, đây chính là cái mà Thế An tự hỏi hôm qua đến giờ mà không có đáp án.
_ Chắc chắn là không có khả năng! - Song Y thẳng thắng trả lời trong suy nghĩ của riêng mình.
_ Ả? Vậy.... Ạch...! - Câu trả lời này đúng đến nổi Thế An nghẹn luôn ở họng không thể nuốt được.
_ Nhưng mà..! - Suy nghĩ một chút, Song Y lại mở lời.
_ Nhưng mà sao? - Thế An đang trong ngỏ cụt lại nghe chữ Nhưng này làm cho tâm tình tự nhiên phấn khởi hơn.
_ Chỉ một trường hợp thôi, đó là, bị đánh trúng ngay lần đầu gặp a - Song Y nghiêm túc nhìn Thế An đưa ra câu trả lời.
_ Không thể nào! - Thế An như nhận ra điều gì đó, trầm ngâm một lúc.
Cô suy nghĩ lại lần đầu gặp nhau giữa cô và Lục Nhuận. Cặp mắt long lanh to của Thế An càng trừng lớn hơn như rằng cô quả thật đã có đáp án.
_ Y Y! Cậu đúng là thiên tài - Nụ cười trên môi của Thế An tắt từ hôm qua đến giờ, thì bây giờ lại nở lại rồi, tất cả đều nhờ Song Y đó nhé.
_ Nè! Lớp học! - Song Y vừa nhận lấy cái hôn lên má của Thế An sau đó thấy bóng của Thế An đã vụt ra khỏi cửa.
Thế An chạy ra khỏi cổng trường, bắt một chiếc xe taxi đi đến toàn nhà Thế Thị.
Cô gái nhỏ bé đứng trước toàn nhà ngẫn hết đầu lên nhìn một lượt. Sau đó rút điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại.
_ Nhuận! Anh đang làm gì? - Lục Nhuận hôm nay ở công ty của Thế Thiên, hắn đang tham gia một hạn mục mới nên lúc này cần ở công ty để lo việc.
_ Thế An! Anh đang ở công ty anh hai em! - Trong lòng của hắn từ hôm qua đến giờ nôn nóng cực kì.
Sự thật hắn muốn đợi khi cô bé này thực tập rồi có cơ hội tiếp xúc nhiều hơn thì hắn mới tiến công, nào ngờ hôm qua cùng Thế Thiên đến trường của cô để kí hợp đồng đầu tư thêm một toàn nhà thì gặp đúng ngay lúc các nam sinh đang bàn luận về cô.
Tính tình cô Lục Nhuận biết rõ, cô rất dễ gần, lại hoạt bát đáng yêu cực kì nên phải lòng nam sinh là chuyện đương nhiên.
Nhưng lại nghe được một tên nam sinh nào đó bảo rằng sắp tới hắn sẽ tỏ tình với cô, cử chỉ và lời nói của hắn thật sự rất thân với Thế An.
Giờ phút này, hắn lại nghĩ đến việc cô sẽ đồng ý với tên nam sinh kia, thì công chờ đợi cô suốt mười mấy năm nay coi như thành bọt. Nên đúng lúc thấy cô lang thang một mình, lại đứng một chỗ vắng hắn liền nghĩ đây sẽ là thời cơ tốt.
Sau khi tỏ tình xong, hắn tự nghĩ là sẽ bị từ chối ngay nào ngờ cô gái này lại bảo hắn cho 1 tuần. Vậy có nghĩa là hắn có cơ hội a. Nhưng mà sau khi rời đi hắn mới tự hiểu là, một tuần thật là quá lâu đi.
Giờ thì được cô gọi, lòng của Lục Nhuận còn hơn lửa đốt. Không phải là cô gọi điện từ chối đó chứ.
_ Vậy anh xuống đây đi, em đang ở trước công ty - Thế An mang trong mình tâm trạng cương quyết.
_ Được đợi anh một chút - Lục Nhuận nghe câu nói của cô, liền bỏ hết mọi thứ một mạch chạy đi.
_ Thế An! - Hắn gấp đến nổi cái nút thang máy gần như bị hắn bắm cho hư rồi. Đến khi xuống đến tầng trệt hắn cấm đầu mà chạy.
_ Lục Nhuận, em ở đây! - Thế An vẫy tay với Lục Nhuận.