YÊU CUỒNG LOẠN

Lần này, đợt thông báo tuyển dụng của trường đại học K bởi vì có sự tham gia của tập đoàn Tứ Hải, bắt mắt lạ thường, chẳng qua lần này Tứ Hải chỉ thông báo tuyển dụng vị trí thiết kế nội thất nên làm không ít sinh viên không chuyên ngành liên tục oán giận thở dài.

Không ít bạn học trong lớp Hạ Kỳ đều đồng loạt tỉ mỉ chuẩn bị nhiều loại tài liệu để ứng tuyển.

Vào ngày thông báo tuyển dụng, nhiều sinh viên khoa chính quy, các nghiên cứu sinh, thậm chí còn có các sinh viên ở bộ phận tiến sĩ của đại học K đều tới . Trong đám đông, Lục Tiểu Nhứ lôi kéo Hạ Kỳ đi về phía quầy ứng tuyển của tập đoàn Tứ Hải.

"Tiểu Nhứ, mình ở chỗ này chờ cậu là được rồi." Hạ Kỳ nói.

"Ây da, dù cho bên kia có cạnh tranh khốc liệt để vào Tứ Hải, nhưng mà cứ bỏ phiếu còn hơn là không a!"

Lục Tiểu Nhứ tưởng bạn tốt lo lắng vấn đề này vì thế liền trấn an nói: "Bất luận xảy ra chuyện gì, dù thử mà không thành công vẫn còn tốt hơn là không có dũng khí để thử, như vậy ít nhất về sau sẽ không hối hận."

Trong nháy mắt, Hạ Kỳ có chút ngơ ngẩn, còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần thì người đã bị kéo đến quầy thông báo tuyển dụng của tập đoàn Tứ Hải. Không ít người ở trước quầy dò hỏi nhân viên công tác các loại hình tuyển dụng khác nhau.

Những nhân viên công tác tiến hành trả lời một cách công thức hóa, và người đàn ông trung niên ngồi ở trên ghế giống như vị lãnh đạo chính, sau khi nhìn thấy Hạ Kỳ dường như ngây ra một lúc, ngay sau đó lại lộ ra vẻ mặt như đã hiểu rõ, khẽ mỉm cười nhìn về phía Hạ Kỳ.

"Hạ tiểu thư, đã lâu không gặp."

Ngay lập tức, ánh mắt của những người xung quanh đều lộ ra vẻ ngạc nhiên nhìn Hạ Kỳ, Lục Tiểu Nhứ ở một bên càng mở to hai mắt.

Hạ Kỳ có chút không được tự nhiên, mấp máy môi: "Chú Lý, chào chú."

"Đúng rồi, Hạ tiểu thư cũng là sinh viên của đại học K, tôi nhớ rõ lúc trước Hạ tiểu thư nói muốn học ngành Thiết kế, tiểu thư tới đây là để nộp hồ sơ lý lịch sao?" Lý Hoành Thịnh hỏi.

"Không phải." Hạ Kỳ nhanh chóng phủ nhận: "Chú Lý, cháu còn có việc, cháu đi trước đây." Nói xong, cô xoay người chạy đi, nhanh chóng hòa vào đám đông.

Lục Tiểu Nhứ thấy tình hình như vậy liền chạy nhanh đuổi theo, Lý Hoành Thịnh nhìn thân ảnh Hạ Kỳ dần dần bị bao phủ bởi đám đông, không khỏi thở dài một hơi.

Một nhân viên công tác ở một bên tò mò hỏi: "Giám đốc Lý, cô gái vừa rồi là ai vậy?"

"Đây không phải chuyện ngươi nên hỏi." Lý Hoành Thịnh nói, đứng dậy đi tới một một góc khuất, móc điện thoại di động ra, bấm vào một dãy số nào đó.

"Là tôi, vâng...tôi nhìn thấy Hạ tiểu thư, có điều Hạ tiểu thư không nộp hồ sơ lý lịch, vâng...tôi biết rồi." Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, lúc này Lý Hoành Thịnh mới thở dài một hơi.

Ai cũng không thể ngờ, đường đường là chủ tịch tập đoàn Tứ Hải vậy mà lại vì một người phụ nữ, không tiếc đi một vòng tròn lớn như vậy (*). Nếu đã như thế thì lúc trước cần gì phải...

(*) Ý ở đây nghĩa là, khoanh vùng tuyển chọn vì Hạ Kỳ, làm tất cả mọi thứ vì Hạ Kỳ

Có điều những lời này, Lý Hoành Thịnh cũng chỉ có thể để ở dưới đáy lòng mà suy ngẫm thôi.

Tại sân thể dục, vẻ mặt của Lục Tiểu Nhứ đầy khó hiểu nhìn người bạn tốt của mình: "Kỳ Kỳ, tại sao cậu lại không muốn nhận lời mời của tập đoàn Tứ Hải?"

"Cảm thấy một tập đoàn lớn như vậy, nếu như được vào, ban đầu cũng chỉ được làm mấy cái việc vặt linh tinh, chi bằng...đi tới mấy cái công ty nhỏ, rèn luyện bản thân sẽ tốt hơn." Hạ Kỳ có chút không được tự nhiên nói ra lý do.

"Thật không?" Lục Tiểu Nhứ nghi hoặc nói.

"Nếu không thì còn có thể như thế nào nữa?" Hạ Kỳ nói.

Lục Tiểu Nhứ nghĩ nghĩ, cũng không tìm ra được lý do nào tốt hơn, vì thế lại nói tiếp:

"Đúng rồi, vừa nãy cái người mà cậu gọi là chú Lý, cậu quen người đó à ? Là họ hàng thân quen sao? Cũng không đúng...Người đó gọi cậu là Hạ tiểu thư, giữa họ hàng với nhau sao lại gọi như vậy được."

Lục Tiểu Nhứ lẩm bẩm, luôn cảm thấy có gì đó kì quái, vừa rồi thái độ nhìn Hạ Kỳ của chú Lý, người phụ trách tập đoàn Tứ Hải kia, để nói một cách chính xác thái độ đó chính là một sự cung kính, tôn trọng.

"Không phải họ hàng, chỉ là người quen mà thôi."

Hạ Kỳ đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, vì thế nói với người bạn tốt: "Tiểu Nhứ, mình có chút mệt, về phòng ngủ trước đây."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi