YÊU ĐỂ CHẾT

Cái gì! Mộ Hạ Âu bị điên rồi sao, hắn sao có thể bắt cô ăn những thứ này chứ, đừng nói là ăn, ngay cả nhìn thôi cô còn không dám nhìn.

Đây đều là những món chưa chín, hôi tanh không khác gì máu người. Mộ Hạ Âu có thể ăn nó chứ cô thì không.

Huống hồ…huống hồ tại sao món hắn chọn lại là đầu chó như vậy, vết cắt ở cổ con chó màu loang ra đầy đĩa, mắt của nó vẫn còn mở nhưng máu cũng chảy ra từ đó. Lông tuy đã được thui sạch nhưng da thịt nó lại trắng bệch.

Hơn nữa, Linh Linh…và hai bé cún sao lại bị Mộ Hạ Âu nhốt đối diện cô như vậy chứ, chúng đang gầm gừ nhìn vào các món ăn trên bàn. Chúng là chó, không khó để nhận ra món ăn trên bàn là đồng loại của mình. Mộ Hạ Âu ép cô ăn trước mặt chúng, là muốn chúng ghét cô sao?

[Tôi không thể, đừng ép tôi mà, tôi không thể ăn những thứ này.]

Tiêu Linh đưa tay lên ra ký hiệu ngôn ngữ, mới ngủ dậy đã bị hắn dọa đến nông nỗi này, đêm qua với hắn còn chưa hài lòng sao, hắn đã đánh đập cô rất thỏa mãn kia mà. Bụng của cô vẫn còn ê ẩm, đủ để biết khi cô ngất đi trong phòng tắm hắn đã làm những gì.

Mộ Hạ Âu nhìn chăm chăm vào hành động ngu ngốc của Tiêu Linh, đầu hơi nghiêng nghiêng, cô ta nói cái quái gì vậy? Là muốn từ chối những món ăn này sao. Đúng là ngứa mắt, tất cả đều được hắn chuẩn bị rất kỹ lưỡng để tạo ra bất ngờ cho cô ta. Vậy mà còn chê bai? Đúng là rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt.

“Cô nói với lũ chó kia đi Tiêu Linh. Chỉ đồng bọn của cô mới hiểu được thứ ngôn ngữ thần kinh của cô thôi.” Hắn nháy mắt với cô, cái nháy mắt chứa đựng sự nguy hiểm.

Hắn…có lẽ hắn hiểu được cô muốn nói gì, chỉ là hắn không muốn thừa nhận lời cô nói. Mộ Hạ Âu thừa biết cô sẽ không có can đảm động tới những món ăn máu me này rồi mà, lẽ nào chính là vì biết cô không thể ăn nên mới đem tới trước mặt cô…

Đồng loại sao…hắn vẫn luôn xem cô là con chó không hơn không kém. Mộ Hạ Âu thật quá đáng.

Tiêu Linh lắc lắc đầu, tay đưa lên tiếp tục.

[Xin anh, tôi không thể…]

Cô càng ngửi mùi máu tanh càng cảm thấy kinh tởm đến tận óc, liên tục muốn nôn ọe nhưng kiềm chế.

[Tôi buồn nôn lắm, mau đem đi được không? Anh hành hạ tôi như thế nào cũng được, nhưng xin anh đừng nhẫn tâm như vậy. Đừng sát hại chúng như thế, chúng không có lỗi.]

“Mẹ kiếp!” Hắn càng nhìn Tiêu Linh càng trở nên phát điên. “Cô nói cái thá gì đấy? Cô chỉ trỏ cái gì? Chửi tôi sao, con câm này!” Mộ Hạ Âu ném chiếc dĩa nhọn hoắt về phía Tiêu Linh khiến cô không kịp né tránh.

Chiếc nĩa phi đúng một người thẳng rồi lao vào ngực trái của cô, may là có áo bảo vệ, nếu không có áo không biết còn phải chịu đau như thế nào nữa, mới chỉ qua lớp áo mà chiếc nĩa đã làm cô thấy hơi tê da thịt rồi.

Áo sao?

Tiêu Linh kinh ngạc nhìn quần áo mà mình đang mặc, là của Mộ Hạ Âu mà đúng không? Hương thơm này không thể sai cho được, cô cảm nhận được hương thơm đặc trưng đầy nam tính của Mộ Hạ Âu.

Hắn vậy mà mặc quần áo của mình cho cô sao…không phải Mộ Hạ Âu đã từng chê bai cô là thứ bẩn thỉu ư? Đến nỗi cô mặc áo của hắn còn bị hắn đánh đập rồi ném ra ngoài biệt thự.

“Tốt nhất nghe lời tôi, đừng để tôi phải đem lên món thức ăn còn ngon hơn thế này nữa.” Hắn ngoắc tay ra hiệu cho người đầu đứng phía xa đem đến cho mình một chiếc nĩa bạc mới. Giọng nói cất ra cũng như đang nén phẫn nộ.

“Hức…” Tiêu Linh như hóa đá trừng mắt nhìn xuống cái nĩa nhọn vẫn đang nằm trên đùi cô.

Còn món nào kinh khủng hơn hai món này sao? Hắn đúng là ác ma.

“Cầm nĩa lên.” Mộ Hạ Âu lạnh giọng ra lệnh cho Tiêu Linh, tay chống cằm trên bàn rất nhàn nhã như đang đi xem một vở kịch hài vậy.

Cầm lên…cầm lên là hắn bắt buộc cô phải ăn rồi, đúng thật ngu ngốc, Mộ Hạ Âu mà muốn thì ai có thể ngăn cản chứ. Tiêu Linh vẫn cố chấp lắc đầu, cô nhìn ba chú chó bị nhốt trong chiếc lồng sắt đối diện, chúng vẫn cứ luôn gầm gừ về phía bàn ăn, dường như là muốn sủa nhưng vì Mộ Hạ Âu ngồi đây nên không dám.

Theo hướng của Tiêu Linh đang nhìn, Mộ Hạ Âu nhìn ra chỗ ba sinh vật vô tội kia, ánh mắt lóe lên vài tia sắc sảo, hắn giả vờ thở dài một cái. “Muốn ăn chúng hơn à? Tôi không ngại cho cô ăn thịt chúng ngay bây giờ.”

Sao? Tiêu Linh rùng mình quay đầu về vị trí cũ. Mộ Hạ Âu sao lại nói thế chứ, đều là chó của hắn nuôi. Muốn nuôi là nuôi, muốn thịt là thịt. Ngay từ đầu nếu không thương chúng thì không nên nuôi còn hơn.

Hít một ngụm khí lạnh, Tiêu Linh cầm lên chiếc nĩa bóng loáng do có ánh điện trên cao chiếu qua, nó như đang trêu ngươi cô vậy. Nhìn đống thức ăn trên bàn, cô nhíu đôi mày, môi mím chặt lấy nhau. Chỉ sợ nếu không mím lại bất cứ khi nào cô cũng có thể nôn ói.

Mộ Hạ Âu chỉ nĩa về phía đầu chó to nhất trên bàn, hắn lắc lắc đầu tán thưởng. “Món này thì thật quá xuất sắc rồi, mời cô.”

Xuất sắc cái gì chứ. Nếu không phải vì Mộ Hạ Âu không hiểu cô nói gì, Tiêu Linh tuyệt đối không im lặng như này. Hắn không biết được cô là một người yêu thương động vật sao.

Nhìn vào những vết cắt nhảm nhơ ở tay khỉ và đầu những chú chó, Tiêu Linh bất giác rơi nước mắt. Trong lòng thầm cầu nguyện cho chúng được siêu thoát, cũng mong chúng đừng hận cô.

“Còn chưa chạm nĩa?” Mộ Hạ Âu vẫn mong chờ nhìn về phía đối diện, tay nắm chặt lấy nhau như thể cảnh cáo Tiêu Linh đừng để hắn nhắc thêm lần nữa.

Cô lẩy bẩy cánh tay trái giơ lên chạm vào đầu chú chó đã chết từ lâu, vì vừa là tay trái vừa không có ý định ăn nó, cô hơi tránh mặt đi một hướng, mắt còn không dám nhìn. Cứ cào cào chiếc nĩa vào da thịt nó như thể vuốt ve vậy, đối với ai kia rất ngứa mắt.

“Con mẹ nó, thật ngứa tay chân.” Mộ Hạ Âu buông lời chửi thề, đập rầm bàn một cái rồi đi ra khỏi chỗ mình, tiến về Tiêu Linh thật nhanh, lấy lại chiếc nĩa trong tay cô rồi túm chặt tóc Tiêu Linh từ phía sau.

“A…ưn…”Tiêu Linh hốt hoảng nhìn Mộ Hạ Âu, da đầu phía sau cô như sắp bị bung ra rồi. Hắn tức giận cũng được, đánh cô đi. Cô thà cam chịu đòn roi chứ không ăn những thứ này.

Hắn phẫn nộ phun nước bọt xuống dưới đất rồi tiếp tục dùng tay còn lại túm tóc Tiêu Linh, dí thật mạnh đầu của cô xuống bàn thức ăn tràn đầy mùi máu tanh động vật.

“Ụa, ọe…” Mùi máu bốc lên thẳng mũi Tiêu Linh, chúng đột nhiên làm cô buốt não đến tận xương tủy, từng cơn buồn nôn trào đến cổ họng.

“Không ăn? Này thì không ăn, tôi giúp cô ăn, ăn hết đi, liếm hết cho tôi! Ha ha, ngon đúng không?”

Mộ Hạ Âu giữ chặt đầu Tiêu Linh dưới bàn, miệng cười hung ác, khắp phòng vang lên tiếng khóc thét của Tiêu Linh và tiếng rên của hai bé cún, Linh Linh cũng sủa inh ỏi.

Có ai đến bên cô lúc này, cứu cô khỏi Mộ Hạ Âu không, làm ơn…cô không muốn chịu cảnh này nữa. Cô hận Mãn Hoa, cô hận bà đã đem cô đến nơi chết tiệt này thay thế Tiêu Kỳ. Cảnh tượng mà cô phải chịu đựng bây giờ đáng lẽ nên là Tiêu Kỳ, em gái cô mới đúng cơ mà.

Không, có lẽ là không…Mộ Hạ Âu đối xử với cô như vậy là vì cô câm…chỉ vì cô không nói được và xấu xí. Tiêu Kỳ vừa xinh đẹp lại giỏi giang, chắc chắn Mộ Hạ Âu rất thích.

“Vẫn liếc được mấy con chó à?” Hắn túm tóc Tiêu Linh lên, nhìn vào khuôn mặt dính đẫm máu động vật của cô, bị hành hạ như vậy vẫn có tâm trạng quan tâm ba con chó bị nhốt trong lồng, đúng là tấm lòng cao cả. “Đưa ba con chó ra đây.” Mộ Hạ Âu hạ lệnh.

Người hầu đứng gần đó lập tức nghe lời đẩy chiếc lồng chó đến, mở cửa chuồng chó ra để Linh Linh và hai bé cún lao ra ngoài, chúng ngửi thấy mùi máu tanh của đồng loại nên sủa rất nhiều.

Mộ Hạ Âu sao lại thả ba chú chó ra, hắn định làm gì các thiên thần của cô?

“Sủa cả chủ? Chúng mày là muốn chết đúng không?” Mộ Hạ Âu đỏ rực mạch máu trong mắt rồi đẩy ngã Tiêu Linh từ trên ghế xuống đất.

Ba mẹ con nhà Linh Linh thấy Mộ Hạ Âu to tiếng liền rụt cổ lại, tai cụp, đuôi cũng cụp theo. Quá hiểu chủ nhân của mình, chúng không dám sủa thêm câu nào nhưng vẫn bị Mộ Hạ Âu ra lệnh cho người đầu đem roi da đến liên tục quật vào người.

“Ẳng…uuuu!” Linh Linh bị đánh đau nhưng vẫn không quên bảo vệ hai bé cún, miệng vừa rên thảm thiết vừa hú lên xót xa.

“Sủa tao? Sủa đi!” Hắn phất cao roi da rồi vung xuống người Linh Linh.

Linh Linh bị đánh không dám phản kháng chỉ biết khom người chịu trận, nó không ngừng run rẩy rú lên sau mỗi cái roi đau của chủ mình ban xuống.

[Đừng mà…đừng!]

Tiêu Linh bò vội đến chỗ Linh Linh dang hai tay ra bảo vệ nó, đầu không ngừng lắc ngoe nguẩy. Nào ngờ vì người của cô bốc ra mùi máu tanh đồ loại, Linh Linh đột nhiên dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Tiêu Linh, nó sủa vài câu rồi vào thế chuẩn bị như sắp lao đến người cô.

Mộ Hạ Âu đứng phía trên sớm đã nhận ra chó của mình sắp cắn người, hắn nắm chắc roi trong tay định giơ lên quất người Linh Linh, roi chưa kịp chạm đến da thịt nó đã nghe tiếng hét thất thanh của Tiêu Linh.

“Áaaa! Aaaa…aaa” Cô bất ngờ bị Linh Linh cắn bả vai mình, vết răng của nó xuyên thấu qua lớp áo của Mộ Hạ Âu cắm vào da thịt cô đến điếng người.

“Mẹ kiếp, mau nhốt nó lại, nhốt nó lại ngay!”

Nó vẫn chưa chịu dừng lại sau khi cắn Tiêu Linh một phát, miệng vẫn gầm gừ, chân lùi lại phía sau sủa lớn, vốn người cô vẫn còn mùi máu chó càng khiến Linh Linh thêm phát điên.

Ba chú chó được đem nhốt lại vào trong lồng, Tiêu Linh được người hầu của Mộ Hạ Âu lau sạch máu trên mặt, hắn gọi Hạo Nam đến ngay sau đó để xem xét vết thương, giọng điệu vừa gấp vừa tức giận, xen lẫn trong đó có cả lo lắng.

Lúc Mộ Hạ Âu bế cô ra khỏi phòng ăn, Tiêu Linh vô tình liếc mắt qua cửa sổ phòng bếp, đôi mắt mờ mờ lại bắt gặp môi đôi mắt khác, ánh mắt đó rất nhanh biến mất sau gốc cây lớn trong bìa rừng.

Tiêu Linh từ từ khép lại đôi mắt, cô bắt đầu chìm vào vô thức, không còn cảm giác gì bủa vây, mặc cho Mộ Hạ Âu liên tục gọi tên mình.

Sâu trong rừng, bóng nam nhân cao lớn khẽ siết chặt lòng bàn tay, quay lưng lại với căn biệt thự của Mộ Hạ Âu. Khuôn mặt hiện rõ sự thương cảm, sâu thẳm trong đáy mắt có chút thâm tình.

Cứ thế bóng dáng một lần nữa khuất xa khỏi bìa rừng, không một ai thấy…không một ai hay.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi