YÊU ĐI KẺO MUỘN


Tôi không trả lời, hình như Thẩm Nam Tự cũng không cần câu trả lời của tôi.
Khi mà vòng đu quay nâng lên đến điểm cao nhất, nụ hôn của cậu ta hạ xuống, mềm mại như một cọng lông vũ, nhẹ nhàng chạm vào môi của tôi.
Khi tôi trong tiềm thức muốn né tránh thì bị một bàn tay giữ lấy bả vai tôi ở sau lưng, ngăn chặn động tác của tôi, tiếp đó tay còn lại che trước mắt tôi, tôi nghe Thẩm Nam Tự nói: “Đừng tránh.”
Thế là tôi nhắm mắt lại, trong bóng tối cảm nhận được đôi môi mềm mại của cậu ta cẩn thận từng chút một hôn lấy tôi, giống như một con bướm sáng tinh mơ hôn lên cánh hoa đầu tiên vậy.

Động tác mới lạ non trẻ, dường như trừ việc chạm môi ra, căn bản không biết tiếp theo nên làm cái gì.
Ngây thơ đến nỗi khiến người khác nghi ngờ rằng đây là lần đầu tiên cậu ta hôn một người.
Thế nhưng đó là một sự gần gũi không có ý nghĩ mờ ám nào, khiến chỗ nào đó trong lòng tôi bất giác tan chảy.

Dù không thể thấy được biểu cảm của Thẩm Nam Tự nhưng lại có thể thấy từ trong nhịp tim đập nhanh dần được tình yêu cháy bỏng trong hành động của cậu ta.
Thời gian ngay lúc này trôi qua rất chậm, tay Thẩm Nam Tự đặt sau lưng của tôi bất giác siết chặt, đẩy tôi vào vòng tay của cậu ta, sau đó như đột nhiên nghĩ được phải làm sao với nụ hôn kế tiếp vậy, thăm dò từng chút cắn nhẹ lên môi tôi.
“Ưm…”
Tôi không cẩn thận phát ra một tiếng rên nhẹ.

Điều đó dường như đã kích động tới cậu ta, giây tiếp theo, tay của cậu ta di chuyển xuống từ từ, qua một lớp áo mỏng ôm lấy eo tôi, sau đó cố gắng để liếm và cắn mạnh hơn.
Vẫn non nớt và mới lạ như vậy, mang theo một chút lỗ mãng, mấy lần cắn làm môi tôi đau rồi lại nhẹ nhàng nán lại một lát, dùng đôi môi ấm nóng an ủi như đền bù.

Tôi bị hành động ngẫu nhiên của cậu ta làm cho vừa tê dại vừa ngứa ngáy, không tự chủ mà mở nhẹ môi ra, nghiêng đầu tiếp nhận nụ hôn của cậu ta.
Không biết từ lúc nào, Thẩm Nam Tự lấy tay ra khỏi mắt tôi, tôi mở mắt dùng ánh mắt ôn hòa, mơ hồ nhìn cậu ta.
“Sao lại có người không biết quý trọng anh chứ…” Cậu ta sờ nhẹ mặt của tôi, thấp giọng nói.
Có vô số đèn Khổng Minh vẫn đang chiếu sáng trên bầu trời đêm, vòng đu quay vượt qua nơi cao nhất, chầm chậm quay thêm một vòng mới.

Từ sự phản chiếu của kính tôi thấy trong mắt mình có thứ nước lấp lánh, không biết là vì đau hay là vì cái gì nữa.
Thẩm Nam Tự ôm chầm lấy tôi, cúi đầu xuống vùi mặt vào vai tôi, thở dài một cái, nói: “Ở bên em đi có được không?”
“Thẩm Nam Tự…”
“Xin anh đó.” Cậu ta nói: “Đừng từ chối em.”
Ở bên nhau… Ngay phút đó người tôi nghĩ đến đầu tiên không phải là Phó Chi Hành.

Bởi vì tôi biết quan hệ giữa hai chúng tôi không đủ để ràng buộc lẫn nhau.

Người tôi nghĩ đến chỉ có Thẩm Nam Tự, những gì tôi hiểu cậu ta không tính là nhiều, chỉ là có một chút thiện cảm ngắn ngủi vậy thôi, thật sự có thể bắt đầu một mối quan hệ mới sao?
Giống như đoán được tôi đang nghĩ gì, Thẩm Nam Tự hạ giọng, nói: “Nhiều năm như vậy rồi, anh chưa từng nghĩ sẽ rời khỏi cuộc sống ban đầu, thử một khả năng khác sao? Cho dù em là món tráng miệng thỉnh thoảng thay đổi, em cũng không để bụng.”
Cậu ta hạ thấp điệu bộ bản thân như vậy khiến tôi không tránh được cảm giác bối rối: “Tại sao…”
“Bởi vì em thích anh.” Cậu ta nói: “Anh không từ chối em hôn anh, em có thể hiểu là vì, anh đồng ý thử một lần với em không?”
Đúng thật là tôi không từ chối cậu ta hôn tôi, thậm chỉ nụ hôn này không được thoải mái, tôi cũng không đẩy cậu ta ra.
Sự nuông chiều này đã trở thành cái tay cầm trong tay cậu ta, tôi chợt hiểu được đứa trẻ này được chiều mà hư.
“Anh không nói vậy là ngầm thừa nhận rồi.” Thẩm Nam Tự nâng cằm của tôi lên, lại hôn nhẹ tôi một cái.
Trong mắt của cậu ta sớm đã không còn sự lãnh đạm và bình tĩnh như thường mà biến thành một màn sương, ẩn chứa một tình cảm mơ hồ gì đó.
Vòng đu quay dần dần xuống sát mặt đất, tôi đã suy nghĩ một cách hỗn loạn rất lâu, cuối cùng quyết định nghe theo bản năng của mình, cố gắng đưa tay ôm lấy Thẩm Nam Tự, nhẹ nhàng nắm chặt áo sơ mi của cậu ta, nói: “Tôi không thể cho cậu bất kỳ lời hứa gì.”
“Em biết.”
“Nếu cậu làm chuyện gì khiến tôi không thoải mái hoặc là tôi thử đủ rồi, muốn chia tay…”
“Em đều nghe anh hết.” Thẩm Nam Tự lộ ra nụ cười thản nhiên, trông như thể đã đạt được mọi mong muốn nhưng lại giống như có chút thất vọng và buồn bã.
“Trừ anh ra, những thứ khác em đều không cần.”
Vòng đu quay dừng lại, cậu ta nắm lấy tay tôi, không nói gì nữa.

Thời gian tiếp đó phấn kích, hưng phấn nhưng trên đường trở về cả hai chúng tôi lại đều rơi vào trầm mặc.

Tôi đang hồi tưởng lại tại sao bản thân lại đưa ra quyết định lệch lạc như vậy chứ.

Cuộc sống của tôi rõ ràng rất yên bình, vậy mà giờ lại có xu hướng lệch lạc rồi.
Còn Thẩm Nam Tự đang nghĩ gì, tôi không biết.
Chỉ biết chắc chắn là cậu ta vẫn căng thẳng như vậy, khi nhìn tôi thì sẽ đỏ mặt, khi nắm tay sẽ vô thức siết chặt lòng bàn tay tôi.
Tôi từng gặp qua nhiều người như vậy nhưng Thẩm Nam Tự chắc chắn là đặc biệt nhất.

Cậu ta có một gương mặt đáng được nhiều người săn đón, có đầu óc thông minh vượt trội hơn nhiều người, cậu ta đối với tất cả mọi người và việc gì đều vô tư, điềm tĩnh.

Nhưng chỉ có lần thẳng thắn nhiệt tình nói thích tôi, phải nói cậu ta vừa dũng cảm lại tháo vát, cậu ta lại non nớt đến mức cả hôn thế nào cũng không biết.
Nghĩ đến đây tôi đột nhiên thấy nhẹ nhõm, người như vậy ảnh hưởng đến tôi cũng không lạ lắm.
Nếu như tôi có một ngày phải kiềm chế sự nổi loạn của bản thân, thế thì Thẩm Nam Tự chính là lựa chọn hợp lý nhất.
Cậu ta tiễn tôi đến lầu dưới, lại ôm tôi thêm lần nữa, thấp giọng nói: “Hôm nay em rất vui, cảm ơn anh.”
Tay của tôi đặt sau lưng cậu ta, không nói gì.
Trôi qua rất lâu, cậu ta cứ bịn rịn không muốn buông tôi ra, nói: “Anh về đi, nghỉ ngơi sớm đó.”
“Ừm.” Tôi cười với cậu ta: “Cậu cũng vậy.”
Tôi lẽ ra nên có xúc động gì đó nhưng hình như không có.
Thẩm Nam Tự rời đi.


Tôi đứng trong thang máy, nhìn bản thân mình trong cái gương đối diện.
Nắm tay, ôm ấp, hôn hít… Những cái này thể hiện cái gì chứ.

Không thể hiện điều gì cả.
Thử tiếp xúc thân mật với Phó Chi Hành, lại thử với Thẩm Nam Tự.

Tôi phát hiện ra, tất cả hành động thân mật chẳng qua đều là cách để giải tỏa sự cô đơn và làm hài lòng bản thân mà thôi.

Lúc muốn thì thản nhiên tiếp nhận, lúc không muốn thì liên tục từ chối, có lẽ đó là cách hiểu đơn giản nhất để bản thân được vui vẻ và nhẹ nhõm.
Phó Chi Hành vẫn chưa về nhà, tôi hơi mệt về xong thì tắm trước, sau đó nằm lên ghế sô pha xem tivi.
Bận cả một ngày, tối lại đi chơi với Thẩm Nam Tự, tôi đã không có chút tinh thần để nghĩ nhiều nữa.

Đang lướt điện thoại một cách chán nản, bỗng nhiên nhìn thấy Con Thỏ trong thanh trò chuyện, tôi mới chợt nhớ ra hình đã đã lâu rồi cậu ta không làm phiền tôi nữa rồi.
Là vì khai giảng quá bận hay sao, hay là gặp phải cách trở gì bên phía Thẩm Nam Tự không vượt qua được…
Từ thái độ của Thẩm Nam Tự đối với Phó Chi Hành gần như có thể tưởng tượng được, cậu ta đối với người không thích sẽ có dáng vẻ như thế nào.
Người vô lo vô nghĩ như Phó Chi Hành sẽ không bị tổn thương đâu nhưng Con Thỏ thì lại không như vậy.

Cậu ta thích Thẩm Nam Tự như thế, e rằng bị đả kích không nhẹ.
Sự đồng cảm của tôi có giới hạn, nghĩ đi nghĩ lại cũng cho qua.

Con Thỏ có điểm dừng cũng tốt, không thì lại lỗ mãng làm ra chuyện gì đó kì hoặc nữa.
Ting.

Điện thoại vang lên một tiếng, là tin nhắn của Thẩm Nam Tự.

Cậu ta gửi cho tôi một bức hình, là bầu trời đêm ở khu vui chơi tối nay.

Phía xa trên cao là trăng tròn, gần hơn là vô số đèn khổng minh đang bay lên, còn có vài ngôi sao rải rác, điểm sáng trên bầu trời.
[Em sẽ nhớ kĩ ánh trăng của tối nay.] Thẩm Nam Tự nói.
Tôi lưu ảnh lại, không có trả lời.
Phòng khách truyền đến tiếng mở cửa, tôi đưa mắt sang nhìn, Phó Chi Hành trở về rồi.
Có thể hắn không ngờ rằng tôi vẫn còn nằm xem ti vi, nhìn thấy tôi thì ngơ người ra một lát, sau đó nở một nụ cười trên mặt: “Đang đợi anh à cục cưng?”
Tôi ừm một tiếng, không có phủ nhận.
Phó Chi Hành tiện tay ném áo khoác lên ghế sô pha, đi lại ngồi xuống trước mặt tôi, nâng mặt của tôi lên, nói: “Buồn ngủ rồi thì đi ngủ trước đi, bây giờ anh đi tắm.”
Tôi lắc đầu: “Không buồn ngủ.”
Hôm nay hắn nói được làm được, không hút thuốc, không uống rượu, người cũng rất sạch sẽ, không có mùi nước hoa khiến người khác khó chịu.

Hắn giống như tôi gặp hồi chiều vậy.
Nghĩ cả buổi chiều, tôi cười với hắn, nói: “Bánh kem rất ngon.”
Phó Chi Hành đảo mắt ngay lập tức, hôn đi hôn lại mặt tôi một lát, nói: “Em thích là được.”
Hắn đi tắm, tôi tắt tivi chuẩn bị đi ngủ sớm, thuận tay lấy cái áo khoác vứt ngổn ngang trên ghế sô pha, bên trong rơi ra một mảnh giấy được gấp lại thành nhiều ô vuông nhỏ.

Tôi cầm lên mở nó ra, trên đó vẽ đầy các bản phác thảo lộn xộn, thoạt nhìn chính là sản phẩm của sự lười biếng trong cuộc họp rồi.
Phó Chi Hành học kiến trúc, thứ được vẽ lên lại giống như đồ trang sức.

Tôi nhìn cả buổi mới miễn cưỡng nhìn ra hắn muốn vẽ một chiếc nhẫn cưới.

Bởi vì trên tờ giấy ở đâu cũng viết tên của tôi, trong góc còn viết một câu tiếng anh nhỏ nhỏ.
—Marry me..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi