YÊU ĐI KẺO MUỘN


Sau đó, Phó Chi Hành bởi vì tức giận nên đã quay ngay trở về phòng của mình rồi đi ngủ sớm, còn Thẩm Nam Tự lại nắm lấy tay tôi dẫn lên lầu.

Khi tôi đang có ý định bật đèn, cậu ta đã ra dấu “Suỵt” để tôi giữ im lặng, và nói: “Đi theo em.”
Bầu trời trong hơn sau khi cơn mưa qua đi.

Ánh sáng của mặt trăng càng thêm rực rỡ tràn từ bên ngoài theo cửa sổ vào trong, trải rộng khắp nơi từ chăn đệm trên giường xuống đến tấm thảm dưới mặt sàn.

Đôi mắt của Thẩm Nam Tự dường như cũng sáng lên, thoáng nhìn như những ngôi sao lấp lánh.
Cậu ta nở một nụ cười yếu ớt trên môi, nắm lấy bàn tay của tôi dẫn đi về cửa sổ phía trước.

Kéo mở cánh cửa sổ sát đất ra, bên ngoài là một cái sân thượng đã được đặt sẵn hai cái ghế tựa và một chiếc bàn nhỏ.
“Buổi tối ngày hôm qua em đã phát hiện ra phía ngoài có cái sân thượng nhỏ này, sau khi trời hết mưa thì có thể ở đây ngắm nhìn ánh trăng.” Thẩm Nam Tự lại nói: “Em đoán là anh chưa đến nơi này bao giờ.”
Mặc dù đây đúng là nhà của tôi nhưng tôi thực sự chưa đặt chân đến sân thượng này bao giờ.
“Tôi vừa trở về nước không được bao lâu, vẫn còn chưa quen thuộc hết nơi này…”
Lời giải thích của tôi nghe qua thật không có sức thuyết phục, Thẩm Nam Tự khịt mũi, nói: “Thật quá tốt, điều này cho thấy giữa chúng ta có nhiều thêm một lần đầu tiên.”
Tôi nhất thời không phản ứng được qua một lúc mới hỏi lại: “Cái gì?”

“Đây là lần đầu tiên hai chúng ta cùng nhau ngắm trăng trên sân thượng tầng hai của nhà anh.” Cậu ta nói.
Tôi thấy rất bất ngờ, thoáng có chút hơi khó xử nói: “Cái này chỉ là một việc nhỏ…”
“Không, đây không phải là một việc nhỏ.” Thẩm Nam Tự lắc đầu một cách nghiêm túc và chắc chắn nói: “Mọi việc có liên quan đến anh đều là quan trọng nhất.”
Lời nói của cậu ta nghe thật sự rất chân thành và thẳng thắn.

Đôi mắt của cậu ta nhìn xuống tôi bằng ánh mắt sâu thẳm, ở một nơi sâu nào đó trong trái tim của tôi bỗng bị va chạm thật mạnh, tôi cúi nhìn xuống hai bàn tay đang nắm chặt của chúng tôi, nói thật khẽ: “Cảm ơn.”
Thẩm Nam Tự nhất thời ngơ ngác hỏi: “Vì sao lại cảm ơn em?”
Tôi chỉ khẽ lắc đầu, không trả lời câu hỏi của cậu ta.
Khoảnh khắc tôi nói ra lời cám ơn, chính tôi cũng không biết lý do tại sao bản thân mình lại nói như vậy.
Có thể chính muốn cảm ơn cậu ta vì đã cho tôi trải nghiệm rất nhiều lần đầu tiên trong đời, có thể chính là cám ơn vì cậu ta đã dành trọn tình yêu và trái tim cho tôi khi không giữ lại điều gì, hoặc có lẽ chính là cám ơn vì cậu ta đã mang tôi đặt vào một vị trí đặc biệt trong trái tim của mình.
Trên thế giới này lại có một người như thế tồn tại, tôi lại có nhiều thêm một lý do để tiếp tục sống thật tốt.
“Nếu so với lời cảm ơn, em lại muốn được nghe một điều gì đó khác hơn.” Cậu ta nói.
Tôi hiểu rõ cậu ta muốn nói đến điều gì.
Tôi không có cách nào đáp ứng cậu ta, cậu ta cũng không hề ép buộc tôi.
Nhìn xung quanh sân thượng được bố trí rất đơn giản, nhưng xem khung cảnh hình như đã được quét dọn qua, ở trên cái bàn nhỏ và chiếc ghế tựa không thấy có giọt nước đọng lại.

Tôi bỗng nhiên nhớ tới một điều gì đó, lập tức hỏi Thẩm Nam Tự: “Buổi tối ngày hôm qua sau khi trời tạnh mưa, là khi bầu trời đã gần sáng.”

Cậu ta đã đi đến bên lan can hành lang bảo vệ, hai tay chống lên lan can và hướng mắt nhìn ra nơi xa, nói: “Tối qua, em đã không ngủ.”
Giọng điệu của cậu ta nghe rất bình thản nhưng trên khuôn mặt cậu ta thoáng qua một tia thất vọng không kịp che giấu.

Người thanh niên với vóc dáng cao lớn với chiếc áo sơ mi tay dài màu trắng tạo nên một bộ dạng thu hút ánh mắt người khác, tôi chợt nhìn thoáng qua khung gò má của cậu ta, chợt nhớ đến lời Phó Hành Chi đã từng nói, “Hai trăm người kiểu như vậy cũng nhất định không bằng Thẩm Nam Tự thích em.”
“Nam Tự.” Tôi nhẹ nhàng lên tiếng gọi.
“Ừm.” Thẩm Nam Tự quay đầu lại nhìn tôi, cậu ta nở một nụ cười nhẹ nhàng trên môi, từ từ nói: “Thật ra tối ngày hôm qua em đã ngồi bên cạnh cửa sổ và suy nghĩ.

Với khả năng của em, có thể cho anh được những gì? Ở bên cạnh, quan tâm, cùng với một số vật chất, nhưng Phó Chi Hành có lại có thể cho anh được nhiều thứ hơn, niềm vui và tình yêu.”
Cậu ta bước đến gần, nắm lấy bàn tay của tôi, nhỏ giọng nói: “Vị trí của em trong lòng anh, là có thể thay thế được, đúng không?”
Có thể thay thế…
Tôi chưa bao giờ suy nghĩ đến vấn đề này, bởi vì trước cậu ta, tôi không hề nghĩ rằng giữa tôi và Phó Hành Chi sẽ có người thứ ba xuất hiện. 
“Tôi cũng không biết.” Tôi nói một cách thẳng thắn: “Tôi không dám chắc chắn rằng trong tương lai sẽ có một người như cậu xuất hiện bên cạnh tôi.”
Ánh mắt của Thẩm Nam Tự tối sầm lại, sau đó lại nở nụ cười mỉm, cậu ta ôm lấy tôi và mở lời than thở: “Anh… Sao chỉ có như thế mà anh cũng không chịu dỗ dành em?”
“Tôi cứ nghĩ cậu thực sự đang hỏi tôi…”
“Không phải như vậy.” Cậu ta nhẹ nhàng lắc đầu: “Thật sự em chỉ mong anh có thể nói dối với em rằng sẽ không ai có thể thay thế được em.”
Thẩm Nam Tự vô cùng cẩn thận trong suy nghĩ và hành động.


Có đôi lúc tôi có thể dễ dàng hiểu được, nhưng cũng có lúc tôi chậm chạp không thể hiểu được ý nghĩ của cậu ta.

Cậu ta với Phó Chi Hành rất khác nhau, Phó Chi Hành muốn điều gì thì đều thể hiện trên mặt, nhưng còn Thẩm Nam Tự thì lại rất ít khi thể hiện cảm xúc thật của bản thân ra với người bên khác ngoài một người duy nhất là tôi.
Giống như có thể cảm nhận được những gì tôi đang nghĩ, Thẩm Nam Tự nói: “Phó Chi Hành nói rằng em là người rất dã tâm, em là một người giả dối, bản thân anh có phải cũng nghĩ em là con người như thế phải không?”
Tôi nói với cậu ta: “Tôi chưa bao giờ nghĩ cậu là một người giả dối.”
“Nhưng chính xác là em đã nói dối với anh.” Cậu ta nói: “Con người của em mà từ trước đến nay anh thấy được đó không phải chính xác là con người thật của em.”
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp được ánh mắt đầy phức tạp nhưng sâu thẳm của cậu ta, bỗng nhiên tôi chợt nhận ra rằng giờ phút này mặc dù người đứng trước mặt tôi là người có bề ngoài hai mươi tuổi, nhưng sâu trông nội tâm lại là một đứa trẻ đặc biệt cô đơn, thật khó khăn để được mọi người xung quanh yêu quý, tuy không gây hại cho người khác nhưng vì bản thân đã làm ra một số việc sai lầm, nên sau đó chỉ có thể ngang bướng mà nói, “Đã nhìn thấy chưa, tôi là một con người tồi tệ như thế đấy, nên đừng đối xử tốt với tôi nữa!”
Tôi có thể nhìn thấy rằng suốt quá trình trưởng thành của cậu ta, cậu ta chưa từng có những đòi hỏi vô lý, cố tình gây sự, hay tỏ ra kiêu ngạo với mọi người xung quanh.
Vì vậy, tôi tỏ ra rất kiên nhẫn, nhìn vào mắt cậu ta và hỏi: “Vậy cho đến bây giờ thì sao, tất cả cũng là giả dối sao?”
Trong ánh mắt của Thẩm Nam Tự có một tia trốn tránh, nhỏ giọng trả lời lại tôi: “Không phải như vậy.”
Mặt trăng đã lên cao, treo lơ lửng trên bầu trời đêm, Thẩm Nam Tự rũ hai mắt nhìn xuống, bóng đêm đã che giấu đi nửa bên khuôn mặt, còn nửa bên kia được bao phủ bởi một tầng ánh sáng mờ ảo của ánh trăng, lúc này nhìn giống như bóng đêm yên tĩnh hoang vắng cô đơn.
Vì vậy tôi đã giơ tay ra khẽ chạm vào khuôn mặt của cậu ta, nhưng cảm giác khi chạm vào lại thật ấm áp.
Thẩm Nam Tự tự nhiên nắm lấy cổ tay của tôi và nói: “Thời Lộ…”
Mỗi khi cậu ta gọi tên của tôi đều dùng một giọng điệu không giống như bình thường.

Nó rất ấm áp và dịu dàng, ở phía cuối giống như còn có thêm một cái móc câu nhỏ, rơi vào trong tai của tôi cào một cái không nặng cũng không nhẹ.
Cậu ta nói: “Tay của anh lạnh quá.”
Đã vào cuối thu, mà trời lại còn vừa đổ cơn mưa nên trong không khí vẫn còn mang theo hơi ẩm và có chút se lạnh.


Thẩm Nam Tự kéo hai tay của tôi đặt vào trước ngực mình, dùng thân nhiệt của bản thân để ủ ấp cho tay tôi.
“Nếu như có mặt Phó Chi Hành ở đây, anh ta nhất định sẽ nói là do em không chăm sóc anh cẩn thận, nên mới để cho anh phải chịu lạnh.” Cậu ta ôm lấy tôi mà nói rằng: “Tất cả là lỗi của em, nhưng bởi vì được gặp mặt anh nên em đã quá vui mừng đến nỗi quên hết tất cả mọi chuyện khác.”
Đôi mắt của cậu ta vẫn như trước đây rất trong và rất sáng, cậu ta nhìn tôi rất chăm chú và nói: “Anh đã có khi nào nuôi qua một con chó nhỏ chưa.

Anh gọi nó bằng một cái tên, không, không cần phải gọi tên, chỉ cần anh nhìn nó thật lâu nó thì nó sẽ vểnh cái đuôi lên ngoắc ngoắc rồi chạy về phía anh.

Nếu như bây giờ em cũng có một cái đuôi thì ngay khi anh hôn môi của em, chắc chắn cái đuôi đó sẽ vểnh lên cao.”
Vừa nói xong Thẩm Nam Tự đã cúi người xuống hôn tôi.

Nụ hôn này lại có vị chát, cậu ta nhẹ nhàng gặm cắn bờ môi của tôi, bỗng chốc tôi giống như nhìn thấy hình ảnh của buổi tối ngày hôm qua, trong cơn mưa to nặng hạt, có hình ảnh một thanh niên ngồi bó gối bên cạnh cửa sổ.
Ở tầng dưới, cách nhau một dãy bức tường, tôi lại nằm trong vòng tay của người khác ngủ một cách yên bình, mà cậu ta thì lại thức suốt cả đêm chỉ để nhìn mưa, mãi cho đến khi ánh trăng lên cao đẩy được những tầng mây, thì lại có những giọt mưa rơi xuống dính trên những lọn tóc của cậu ta.
Tôi khẽ mở môi, đáp lại nụ hôn có chút trúc trắc chưa thành thạo của cậu ta.

Thời gian đã dần trôi qua nhưng động tác của Thẩm Nam Tự vẫn chưa quen nên tôi chỉ có thể chủ động hướng dẫn cho cậu ta.

Tôi vươn lưỡi ra, quấn quýt lôi kéo lưỡi của Thẩm Nam Tự sau đó lại quay trở lại.
Sau khi kết thúc nụ hôn, hơi thở của cậu ta có hơi rối loạn, và không biết từ khi nào bàn tay đang nắm lấy tay đôi đã di chuyển ra phía sau lưng tôi rồi, cậu ta vòng tay ôm chặt lấy tôi vào trong lồng ngực mình.
“Anh…” Hàng lông mi của cậu ta hơi ươn ướt, thấp giọng hỏi: “Bình thường hai người cũng hôn nhau như vậy phải không?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi