YÊU ĐI KẺO MUỘN


Thẩm Nam Tự càng an ủi tôi đừng khóc bao nhiêu thì nước mắt tôi lại trào ra không kiểm soát được.
Không phải vì tủi thân mà đúng hơn là vì bản năng sinh lý bị kích thích..

Mỗi khi cơ thể tôi chạm vào những viên gạch lạnh lẽo, cảm xúc quen thuộc nhắc nhở tôi nhớ rằng tôi đang ở trên nóc một ngôi biệt thự ba tầng, nhìn lên là bầu trời không một bóng người.
“Lần đầu tiên gặp lại, em đang nghĩ, anh của em đã thay đổi rất nhiều, trở nên rất quyến rũ.” Thẩm Nam Tự nhẹ nhàng nói: “Trước đây, em chỉ nhớ anh, có một tình yêu mơ hồ với anh, nhưng không có ham muốn.

Anh xinh đẹp như vậy, em không nên có những ham muốn xấu xa đối với anh.”
“Nhưng mà ngày đó nhìn thấy anh, thật không biết xấu hổ, lần đầu tiên em đã có ý muốn với một ai đó.

Anh càng kiêu ngạo, trông càng lạnh lùng, không quan tâm đến mọi thứ, càng xa tầm với, em càng muốn chiếm hữu anh, càng muốn trên người anh lưu lại dấu hiệu của em.”
“Anh, anh nói xem có phải em bị bệnh không…”
Tôi không còn đủ tỉnh táo để nghĩ xem Thẩm Nam Tự đã nói gì, nước trong bể bơi đang giúp tôi nổi lên trên.

Ngay cả khi tôi có thể bơi, cảm giác không trọng lượng vẫn khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.
Thứ duy nhất mang lại cho tôi sự an toàn là những bức tường lát gạch lạnh lẽo, tôi bám chặt vào thành bể bơi như một người chết đuối bám chặt lấy khúc gỗ trôi để sống sót.

Tôi không biết đã qua bao lâu, khi ý thức sắp tiêu tan, trong tầm mắt xuất hiện một bóng người mờ mờ, bước từng bước chậm rãi về phía tôi.
Bước đi của người đó vô cùng nhẹ nhàng, từ góc nhìn của tôi chỉ nhìn thấy một đôi chân dài, cơ bắp đều nhau, nhưng chỉ liếc qua tôi đã nhận ra người đó là ai.
Hắn dừng lại trước mặt tôi, một lúc lâu sau mới ngồi xổm xuống từng chút một, chạm đất bằng một bên đầu gối rồi cúi xuống vuốt nhẹ khuôn mặt tôi.
Tôi nhìn lên, cuối cùng nhìn rõ hắn.

Vẫn là hàng lông mày rậm và sống mũi cao đó, đôi mắt sâu và hẹp, đôi môi mỏng cùng khuôn hàm góc cạnh.
Cùng lúc đó, người phía sau siết chặt eo tôi, tôi thất thần thốt lên một tiếng nức nở: “Chi Hành…”

“Anh ở đây.” Phó Chi Hành nở một nụ cười nhàn nhạt, dịu dàng nâng mặt tôi lên rồi hôn tôi.
Tôi không biết giờ phút này trong mắt của hắn tôi đang thành cái dạng gì.

Dù thế nào, chắc chắn hắn sẽ không muốn nhìn thấy tôi như thế này.
Nhưng hình như tôi đã nhầm, ngoài sự mất mát và chua xót, dường như trong mắt hắn còn cái gì đó khác.
“Anh vẫn luôn ở bên trong nhìn em.” Phó Chi Hành nhẹ nhàng nói: “Cục cưng, sao em lại để cậu ta tùy ý làm ẩu vậy?”
“Em…”
Nghĩ đến việc Phó Chi Hành đã nhìn thấy tất cả, sự xấu hổ và tủi thân gần như nhấn chìm tôi.

Phó Chi Hành lau nước mắt trên khóe mắt tôi, giọng nói đầy bất đắc dĩ nhưng cũng rất dịu dàng: “Cũng không có trách em, khóc cái gì chứ”
Hắn vừa tắm rửa xong không lâu, trên bàn tay còn vương mùi sữa tắm dễ ngửi.

Tôi buông tay khỏi thành hồ, nắm lấy quần áo của hắn theo bản năng và nói: “Em không có…”
“Vậy sao em lại khóc, vì cậu ta à?”
Tôi không ngờ Phó Chi Hành lại có thể nói một câu như vậy, nhất thời ngây người ra chớp chớp mắt, sau đó thấy rằng hắn không có vẻ tức giận mà là bình tĩnh, thậm chí để an ủi tôi hắn còn có một nụ cười nhẹ.
Tôi thấy hơi hoảng hốt.
Nhưng khi Phó Chi Hành nâng mắt lên nhìn Thẩm Nam Tự, nụ cười trên mặt biến mất.

Hắn trở nên lạnh lùng và mất kiên nhẫn, cau mày nói: “Cậu bay hơn mười giờ cũng không thấy mệt.”
Thẩm Nam Tự cười nhạt: “Tôi còn trẻ.”
Cậu ta vừa nói xong thì tôi trượt chân suýt mất kiểm soát té xuống bể bơi, may mà Thẩm Nam Tự ôm lấy eo tôi vào lòng.

Cậu ta hôn lên tai tôi và nói: “Anh đừng sợ.”

Tôi không thể không sợ…
Phó Chi Hành ở trước mặt tôi, chỉ cần tôi mở mắt ra là có thể nhìn thấy hắn đang trầm mặc nhìn tôi.

Ánh mắt phức tạp và sâu thẳm giống như một vòng xoáy sóng gió dưới đáy biển.
Phó Chi Hành nhìn tôi một lúc lâu rồi đưa tay về phía tôi, như chờ đợi, như vẫy gọi.
Tôi đặt tay mình vào lòng bàn tay của Phó Chi Hành, ngón tay hắn nắm chặt lại.

Phó Chi Hành ngồi xuống, tay kia từ từ vuốt tóc tôi, cúi xuống hôn lên trán và chóp mũi tôi.
Ở tư thế này, tôi đối mặt với thân thể tràn đầy sức sống của Phó Chi Hành vừa mới tắm xong.

Tôi thử đưa tay sờ sờ hắn, cảm thấy thấy hô hấp của hắn hơi ngưng lại.

Hắn ấn tay tôi, khàn giọng nói: “Đừng quậy, cục cưng.


Tôi không hiểu lắm, ngẩng đầu nhìn lên mắt hắn, hỏi: “Tại sao…”
Tôi muốn hỏi hắn tại sao lại có phản ứng nhưng Phó Chi Hành lại tưởng rằng tôi hỏi vì sao lại nói tôi đừng quậy.
Phó Chi Hành không thể làm gì hơn cười một tiếng nói: “Do sức chịu đựng của anh khá kém, không thể chịu nổi việc em chạm vào anh.”
“Xin lỗi… A…”
Nửa câu sau bị hành động của Thẩm Nam Tự cắt ngang, tôi ngửa cổ thở dốc, nghe thấy cậu ta từ phía sau nói: “Anh, tập trung một chút.”

Tại một thời điểm nào đó, tôi nghĩ rằng nước trong hồ bơi đang dâng lên, ý thức khó khăn lắm mới thanh tỉnh được một chút lại tan rã lần nữa, biến thành pháo hoa vàng bùng nổ trong tâm trí tôi.


Tôi mất khống chết hoảng sợ nắm lấy chân Phó Chi Hành trên bờ, đầu ngón tay vừa dùng lực lưu lại mấy vết cào đỏ tươi.
Phó Chi Hành nhíu nhíu mày, âm thầm chịu đựng tôi phát tiết.

Tôi mở to mắt, nhìn thấy những giọt máu đang rỉ ra từ dưới da của hắn.
“Chi Hành…”
Tôi không phát hiện giọng nói của mình mang theo tiếng nức nở, giống như một loài động vật nào đó van xin.
“Người đau là anh, sao em lại tủi thân như vậy.” Phó Chi Hành ôm mặt của tôi, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Tiểu tổ tông, em còn muốn cái gì nữa.”
Tôi không muốn bất cứ thứ gì.
Nhưng tôi biết rõ suy nghĩ của hắn..
Có thể chính sự hoang đường của đêm nay đã cho tôi can đảm, hoặc có thể con người luôn trở nên táo bạo trong sự hỗn loạn.

Một sự giục giã không thể giải thích được đã khiến tôi bị thôi thúc, tôi cố gắng vươn tay và cẩn thận chạm đến eo của Phó Chi Hành…

Phản ứng đầu tiên của Phó Chi Hành là từ chối.
Tôi không biết có phải vì cái mũi và khóe mắt đỏ hoe đang khóc của tôi lúc này khiến tôi rất yếu ớt và bất lực hay không, trong mắt hắn tràn đầy sự đau lòng và dục vọng không thể lấn át.

Cơ thể không tự chủ được có chút né tránh về sau, hắn ngăn tôi lại, nói: “Cục cưng, anh không cần em làm vậy.”
Tôi lắc đầu, không nói với hắn rằng nước mắt của tôi không phải vì tủi thân, cũng không phải vì bồi thường hay an ủi.
Tôi chỉ muốn thử một lần.
Tôi gỡ bàn tay đang chặn của Phó Chi Hành ra, lần đầu tiên tôi cố gắng tiếp cận hắn theo cách này.

Sau đó tôi nghe thấy giọng nói trầm thấp của hắn: “Bé cưng, cầu xin em, không được…”
Lần này tôi đã không nghe hắn.
Một cảm giác khác lạ tràn ngập khắp cơ thể, có lúc khiến linh hồn tôi trôi dạt giữa không trung, quan sát ba người đang thân mật trong hồ bơi.
Mọi thứ đều mơ hồ, tất cả cũng đều rõ ràng.
Bọn họ giống như có thể cùng yêu.

—— Câu chuyện nhỏ ——
“Về tên của con thỏ”
Con thỏ của Thẩm Nam Tự ban đầu không có tên.

Loại động vật hầu hết sống trong lồng không giống như chó và mèo, khi nghe đến tên của nó nó sẽ đột ngột lao ra từ một góc nhà.

Vì vậy nó dường như không cần một cái tên.
Nhưng Thời Lộ cảm thấy con thỏ của Thẩm Nam Tự cũng là một thành viên trong gia đình, nên cũng cần đặt tên cho nó.
Phó Chi Hành nói, gọi là “Thẩm Tiểu Trà.”
“Cha nào con nấy.” Phó Chi Hành hừ lạnh một tiếng: “Ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thấy không phải là con thỏ đứng đắn.”
“Còn tốt hơn mấy con chó thích nhe nanh múa vuốt.” Thẩm Nam Tự thản nhiên nói.
Vừa dứt lời, Phó Chi hành lập tức xù lông: “Cậu nói ai đó?”
Thẩm Nam Tự phun ra một chữ, mặt cậu ta không chút thay đổi: “Anh.”
Thấy hai người lại sắp phá nhà, Thời Lộ thở dài, đứng giữa hai người nói: “Hai người im lặng đi.

Bây giờ chúng ta đang nói chuyện con thỏ.”
“Đừng nghe lời anh ta.” Thẩm Nam Tự phản ứng trước, giữ Thời Lộ nói: “Con thỏ không làm gì sai.”
“Anh biết.” Thời Lộ bất đắc dĩ: “Vậy em muốn gọi nó là gì?”
“Gọi…” Thẩm Nam Tự suy nghĩ hồi lâu: “Úc Bạch thì sao?”
Trong lúc nhất thời Thời Lộ không hiểu logic của cậu ta, nghi ngờ hỏi: “Tại sao?”
“Lần đầu tiên anh đến quán cà phê, anh đã gọi một tách Flat White.” Thẩm Nam Tự nói.
Thời Lộ đã sớm quên mất những chuyện lâu như vậy, khi nghe Thẩm Nam Tự nhắc đến, trong lòng Thời Lộ không khỏi có chút xúc động.
“Em còn nhớ…” Thời Lộ nói với chính mình.
“Em nhớ tất cả về anh.”
Vì vậy, cuối cùng, “Úc Bạch” đã trở thành cái tên mới của con thỏ, hơn nữa màu lông của nó thực sự rất giống với bọt sữa ở giữa cà phê.
Chẳng qua sau lưng Thẩm Nam Tự, Phó Chi Hành vẫn sẽ lén lút gọi nó là “Tiểu trà xanh”..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi