YỂU ĐIỆU NHƯ NÀNG

Hô, là mùi đàn hương!

Ban đầu công chúa bị vật thể không rõ che kín đầu, còn tặng thêm một đầu cỏ khô, nàng nhất thời không hiểu nguyên cớ do đâu. Sau khi hít sâu một hơi, phát hiện đây chắc chắn là quần áo bên người đại sư, tâm trạng lập tức chuyển thành sung sướng, vui đến mức không biết nên làm gì cho phải.

Hắn có ý gì? Chẳng lẽ bày tỏ muốn làm thân với nàng sao? Đệ tử Phật môn đúng là không tầm thường, vốn dĩ nàng cho rằng người xuất gia tôn trọng hàm súc, không ngờ đại sư Thích Tâm lại nhiệt tình phóng khoáng như thế, quả nhiên là người mang binh đánh giặc.

Giọng điệu của Thích Tâm có phần giận dữ: “Thí chủ làm gì vậy?” Xây dựng bức tường bảo vệ trong lòng cũng đánh không lại cái tính không biết xấu hổ của nàng.

Công chúa che đầu trong áo, bất lực phủi tay vài cái: “Ta cũng đang muốn hỏi đại sư có ý tứ gì, lấy quần áo bên người che ta lại, ta sẽ không nhịn được mà hiểu lầm chàng.”

Thích Tâm bị nàng chặn họng không nói ra lời, sau vài lần đối kháng, tuy rằng hữu kinh vô hiểm tránh thoát, nhưng nghị lực nước chảy đá mòn của nàng thật sự không thể khinh thường. Như vừa rồi, chàng thật sự hoảng sợ, mới tiện tay cầm một cái áo ném qua. Bởi vì tuy còn mặc quần trên người, nhưng nửa thân trên là không mảnh vải che thân, quần áo lộn xộn trước mặt nữ tử là điều tối kỵ của Phật môn.

Rốt cuộc phải làm sao mới có thể thoát khỏi nàng? Chàng không thể nhìn thẳng nàng, khóe mắt liếc nhìn người đang chống tay chân xuống đất, dò đâu ra khỏi chỗ xẻ tà cả tăng nhìn lại đây, dáng vẻ kia thật sự giống sơn tinh dã quái. Đầu chàng thình thịnh từng cơn, thật sự sợ nàng cứ thế mà nhảy lại đây, chàng vội vàng xoay người chắp tay, hoảng sợ niệm kinh.

Công chúa biết mình liều lĩnh, cuối cùng vẫn rụt đầu về, thuận tiện treo lại áo của chàng lên dây dừng. Vì tránh cho không khí tẻ ngắt, công chúa cười ha ha hai tiếng: “Ta nói người Thiện Thiện không câu nệ tiểu tiết mà, xem, dọa đại sư rồi này! Đại sư yên tâm, ta là người tốt, ta cũng không ăn thịt người, ta chỉ muốn tìm chàng nói chuyện thôi, không có ý khác.”

Thông thường ta nói xong một câu, nên đến lượt ngươi nói, đáng tiếc công chúa đợi nửa ngày, người kia vẫn im lặng không nói lời nào, nàng không khỏi nhụt chí, cầm cành cây khô lên, nhàm chán ngồi xổm trên mặt đất vẽ loạn.

“Trên đường thành Phật chắc là rất cô đơn nhỉ, không sao cả, ta ở bên chàng.”

“Người có tín ngưỡng là chuyện tốt, có điều ta tương đối hy vọng chàng có thể hoàn tục cưới ta. Bây giờ chàng và ta không thân, cho nên còn hơi kháng cự, chờ sau này chúng ta hiểu biết sâu hơn, chàng sẽ phát hiện sống cùng ta rất thú vị.”

Một mình nàng cũng có thể nói cho không khí trở nên náo nhiệt, Thích Tâm càng nhíu chặt chân mày hơn, nhẫn nại luôn mái, cuối cùng phun ra mấy chữ từ kẽ răng: “Thí chủ, bần tăng phải làm việc rồi.”

Nàng a một tiếng: “Chàng làm việc của chàng, ta nói thì cứ mặc ta nói, chàng coi như không nghe thấy là được.”

Khi đốt nhánh cây, than củi lách tách bùng lên, công chúa dựa gần, trước người ấm áp, sau lưng lại mát lạnh.

Đêm mưa, tiếng sấm bên ngoài vang lên từng hồi, rèm châu dưới hiên đứt đoạn, nàng thích nghe tiếng mưa rơi trên mái ngói.

“Đại sư, trước kia chàng có từng thích cô nương nào không?” Công chúa nhớ lại Binh Mã đại nguyên soái, hai ngày này trên đường đuổi theo đại sư Thích Tâm, nàng đã học bù một quyển sách dạy xúc tiến tình cảm nam nữ, trong sách có viết, có một số người không tự biết tình cảm của mình, cần phải nhanh chóng xuất hiện tình địch, mới có thể đẩy nhanh tiến trình hắn nhìn thẳng vào lòng mình.

Không cần biết ra sao, công chúa quyết định đặt mình ở một vị trí tương đối nổi tiếng trước, mặc dù nghĩ nát óc cũng chỉ một thanh mai trúc mã, nhưng tình địch không ở số lượng mà ở chất lượng, trải qua lớp lớp tô điểm vẫn rất có tính uy hiếp.

Công chúa ho khan một tiếng, tự cổ vũ cho mình: “Ta từng có một trúc mã rất thân thiết, tên của hắn là Y Tuần, là nhi tử của Đại nguyên soái tiền nhiệm, chúng ta làm bạn từ năm bốn tuổi, tình hữu nghị suốt 13 năm, nếu không phải bất đắc dĩ phải tới Thượng Quốc, có lẽ ta sẽ thành thân với hắn. Chàng không biết, ngày ta rời đi, Y Tuần khóc thảm vô cùng, vốn hắn muốn hộ tống ta đi qua Thiên Tuế nhưng bị ta nói lời dịu dàng từ chối. Ngàn dặm đưa quân, cuối cùng cũng phải từ biệt, nếu không thể cho người ta một tương lai, hà tất liên lụy người ta đâu…”

Công chúa nói mãi, bỗng nhiên chua xót bốc lên, chua xót chính là mình đường đường là công chúa một nước, lớn đến 17 tuổi mà lại chưa từng có một người bày tỏ lòng ái mộ với mình. Trời xanh ơi, đây là vì sao, là nàng không đủ đẹp à? Hay là tính cách nàng không tốt? Rõ ràng đáng lý phải không thiếu người theo đuổi, kết quả đến khi phải dùng lại còn phải vắt óc bịa ra.

Công chúa sờ gò má nóng bỏng vì khoác lác: “Dù sao ở Thiện Thiện ta cũng rất được hoan nghênh, mọi người trong vương thành từ già trẻ lớn bé đều rất sùng bái ta. Chàng xem đôi ta cũng coi như môn đăng hộ đối, chàng khó xử cái gì! Hôm nay là ngày hoàng đạo, hơn nữa trai đơn gái chiếc quần áo đều cởi, hay là bây giờ chúng ta bái đường thành thân luôn đi, ta không chê chàng không có tóc.”

Công chúa nói xong lời cuối, chính nàng tự phì cười trước, suy xét đúng tình hợp lý như thế, không có ý nào người kia còn từ chối.

Quả nhiên người đang làm vãn khóa bên kia không làm tiếp được nữa, chàng dùng giọng điệu ngạc nhiên hỏi nàng: “Thí chủ, ngươi thật sự là công chúa của một quốc gia sao?”

Đây là nghi ngờ thân phận nàng, hay là vũ nhục nhân cách của nàng?

Công chúa đáp: “Đại sư, trên người ta chảy dòng máu hoàng tộc Úy thị cao quý, là công chúa Thiện Thiện chính tông. Chàng đừng vì ta tương đối thích nói chuyện mà nghi ngờ huyết thống của ta, sứ thần Thượng Quốc các chàng đều tự mình đánh vào hoàng cung đòi người, quốc chủ chúng ta là người thật thà, không dám giả dối. Ta có một câu, khả năng nói ra chàng không thích nghe, nhưng ta vẫn muốn nói, chàng đang yên lành, sao lại đi xuất gia? Chàng xem chàng vừa xuất gia là hại ta thành thế này luôn, vốn dĩ ta đang tự do tự tại ở Thiện Thiện, không biết sung sướng bao nhiêu, bây giờ chạy đến vùng hoang vui dã ngoại, còn phải bị Hoạch nhân đuổi giết.”

Công chúa phiện muộn than thở, vốn dĩ cũng không hy vọng được chàng đáp lại, không ngờ đại sư Thích Tâm lại phát hiện lương tâm, sau khi yên lặng hồi lâu, chàng nói: “Tuy chuyện này không phải chuyện bần tăng mong muốn, nhưng cũng xảy ra vì bần tăng, tất cả tội lỗi đều ở ta, là ta hại thí chủ.”

Công chúa không phải người không nói đạo lý, có đôi khi trong lòng bất bình chỉ là bất bình không nhận được một câu ấm lòng à thôi. Nếu chàng đã có trách nhiệm như vậy, công chúa liền rộng lượng tha thứ chàng: “Không sao cả, biết đâu sau họa chính là phúc thì sao, ta cũng nhân cơ hội ra cửa học hỏi thêm, hơn nữa quý quốc gả đại sư dáng vẻ đường đường cho ta, ta không coi là quá mệt.”

Dừng giây lát, công chúa lại hỏi: “Nếu đại sư cảm thấy băn khoăn, có phải có thể suy xét đề nghị của ta chút không? Ta nghĩ kỹ rồi, sau khi hai ta thành thân, chàng có thể tiếp tục đi thực hiện lý tưởng của mình, ta nhận nuôi một nhi tử kế thừa vương tước của chàng, như vậy có thể bảo vệ được Sở Vương phủ, có thể nói một công đôi việc, chàng thấy sao?”

Nhưng mà đại sư lại không ủng hộ mấy cái đường ngang ngõ tắt này: “Bần tăng chỉ muốn quy y Phật môn mà không phải vướng bận gì, thí chủ… Xin lỗi.”

Công chúa biết ý tưởng của nàng sẽ không được tiếp thu, bởi vậy cũng không cảm thấy thất vọng nhiều. Cùng lắm thì lâu ngày sinh tình, tuy đường còn dài lâu nhưng lại có thể giải quyết vấn đề từ gốc rễ, tương lai khó mà nói trước được.

Nàng lại thay đổi con đường, tránh cho quá mức trực tiếp, kết quả khó coi, nàng tính toán đi con đường nhẹ nhàng, tán gẫu chút việc nhà với đại sư Thích Tâm. Rốt cuộc tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng, không cần lúc nào cũng lo âu, không tốt cho gan.

Công chúa nhấc váy sưởi ấm, thảnh thơi nói: “Đại sư nói về Hoạch nhân cho ta nghe đi, biết người biết ta, lần sau ta có gặp cũng dễ chạy thoát hơn.”

Thích Tâm hơi trầm ngâm: “Thí chủ muốn biết gì?”

Công chúa nghiêng đầu hỏi: “Hoạch nhân thật sự không có vị giác sao? Ăn thịt và ăn màn thầu không có gì khác nhau à?”

Có thể nhìn thấy dáng người mơ hồ của chàng qua lớp áo ẩm ướt, chàng đoan trang ngồi dáng kim cương, sống lưng thẳng tắp, quả nhiên tu hành phải dựa vào tự chủ của bản thân, công chúa đã từng thử dáng ngồi này, không đến một khắc chân đã tê không nhấc nổi.

Tiếng nói của chàng không nhanh không chậm, giống như gió nhẹ thổi qua vùng quê rộng lớn: “Đúng là Hoạch nhân không có vị giác, từ khi sinh ra đã là như thế, nhiều năm trôi qua đã sớm thành thói quen, bần tăng cũng không cảm thấy có gì không ổn. Nhưng vạn vật trên thế gian, mỗi người lại có điều mong cầu khác nhau, có Hoạch nhân có thể cả đời không biết vị muối, có Hoạch nhân lại không cam lòng, tìm mọi cách chỉ mong trị khỏi cái tật này.”

“Đại sư thì sao?” Công chúa tỏ vẻ thiện ý: “Ta ở chỗ này, chỉ cần chàng đồng ý, không cần tốn nhiều sức là có thể giải quyết vấn đề khó khăn của chàng rồi.”

Trước giờ công chúa không thích vòng vo, vừa dứt lời nàng liền duỗi một cánh tay qua: “Cho chàng liếm một cái, chỉ cần một cái là bao chàng thuốc đến bệnh mất. Chàng không biết đồ ăn thêm muối ngon tới mức nào, dù là ăn chay thì khoai sọ chấm muối cũng là mỹ vị nhân gian.”

Thích Tâm nhìn thấy đôi tay trắng tuyết kia xuyên qua tăng bào, giơ lên nơi đó, chàng cười bất đắc dĩ, không biết vị công chúa này hồ đồ thật hay giả vờ hồ đồ, nếu tất cả đều dễ như nàng nói, sao lại có vô số Hoạch nhân hy sinh tính mạng kiến công lập nghiệp để được ban thưởng Sơn nhân?

Đối với Hoạch nhân, Sôn nhân là loại thuốc giống như thuốc phiện, dính là nghiện, sao có thể liếm một cái là thỏa mãn? Tuy ở trước mặt nàng, tính tự chủ của chàng rất mạnh, nhưng khi nàng đến gần, chàng vẫn không nhịn được mà suy nghĩ mơ màng, chỉ là chàng xấu hổ không dám thừa nhận, không thể tin được mình tu hành lâu ngày mà lại không thể chịu nổi một kích, cũng tuyệt đối không cho rằng ý chí của mình lại không đánh lại dụ.c vọng ăn uống.

Nhẫn nhịn và mất không chế chỉ là một suy nghĩ, chỉ cần bảo vệ chặt chẽ giới hạn là sẽ không đi lầm đường.

Chàng thở nhẹ một hơi, rời tầm mắt ra chỗ khác: “Thí chủ tự trọng, người xuất gia không ăn thịt tanh.”

Thức ăn mặn? Công chúa nghe chàng nói như vậy, quả thực phải hiểu lầm mình chính là con lợn hơi, nàng lập tức nổi giận: “Đại sư nói như vậy, ta sẽ giận đó.”

Trước khi nổi giận còn lên tiếng báo trước, đây là thói quen của công chúa. Nàng rụt tay lại, trừng mắt nhìn bóng người mông lung sau tăng bào: “Ta mà giận thì không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu, không có cách nào, công chúa được nuôi chiều, đại sư nên dỗ dành ta đi.”

Tức giận muốn người dỗ dành, đây là quyền lợi của công chúa. Nhưng hiển nhiên đại sư Thích Tâm không có giác ngộ này, công chúa chờ đợi, chờ mãi không nghe thấy tiếng khuyên bảo của chàng, nàng mới sâu kín nói: “Chàng có tin bây giờ ta đi qua nói chuyện với chàng không?”

Thích Tâm không thể không nói: “Mong thí chủ không nóng giận.”

Thật là một câu an ủi hoàn toàn không có thành ý, đây cũng đã là giới hạn nhượng bộ lớn nhất của chàng.

Công chúa cảm thấy ít nhất đây là một khởi đầu tốt, nam nhân cần được dẫn đường, hôm nay nói “Thí chủ đừng nóng giận”, có lẽ ngày mai sẽ nói “Thí chủ ta yêu nàng”.

Nghĩ như thế, nàng thấy tương lai cực kỳ sáng lạn. Công chúa mỉm cười, khoan dung nói: “Nếu đại sư đã khuyên bảo, ta đây sẽ không tức giận. Có điều ta có vài vấn đề, chàng nói cho ta, rốt cuộc Sôn nhân có hương vị gì? Ta tự mình ngửi thử, hình như cũng không có gì đặc biệt.”

Có một số việc tựa như giấy Tuyên Thành rơi xuống mặt nước, không đụng vào nó, nó có thể nổi trên đó thật lâu. Nhưng nếu cố ý ấn xuống, chỉ trong chớp mắt là thấm ướt toàn bộ.

Từ trước đến nay, Thích Tâm luôn tránh cho mình suy nghĩ sâu xa đến vấn đề này, nhưng nàng vừa nhắc tới, đầu óc chàng lập tức đưa ra đáp án.

Hương khí này, rất khó hình dung, nhưng tựa như có móc, ảnh hưởng tư duy và phán đoán của ngươi. Ví dụ như một người đói khát quanh năm tìm được thịt no bụng, đang lúc bệnh tình nguy kịch lại tìm được thuốc hay cứu mạng, không cần suy nghĩ cặn kẽ, ngươi cần nó. Khi Hoạch nhân đến gần Sôn nhân, nước bọt sẽ tiết ra không ngừng, nuốt… Lại nuốt… Sẽ không phân rõ rốt cuộc là xuất phát từ bản năng săn thú, hay là tình dục…

Trái tim nhảy lên thình thịch, càng nghĩ đến, khát vọng đang bị áp chế càng tăng vọt. Chàng từ từ buông bàn tay đang nắm chặt ra, cố gắng nói bằng giọng điệu bình đạm: “Đại khái là một loại hương thơm trái cây, chỉ thế mà thôi. Đừng cố đi tìm hiểu Hoạch nhân, cũng đừng đến gần bọn họ… Liên quan đến tính mạng, mong thí chủ nhớ lấy.”

Công chúa chậm rãi ừ một tiếng: “Ta nhớ kỹ… Chẳng qua đại sư là ngoại lệ, đúng không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi