YÊU ĐỘI

Edit + Beta: Vịt

Thiệu Phi chạy thật lâu, bên tai là tiếng gió hỗn tạp cùng tiếng thở dốc kịch liệt phổi phát ra. Nhiệt khí thở ra ngưng tụ thành sương trắng, nước mắt từng giọt lớn mà từ má trượt qua, thế giới trước mắt dần dần vặn vẹo, tạo thành một dáng vẻ cậu không nhận ra.

Tới lúc xác định đã chạy khỏi tầm mắt Tiêu Mục Đình, cậu mới thả chậm bước chân, chẳng có mục đích cất bước về phía trước.

Chạy quá nhanh, sau khi dừng lại, cảm thụ thiếu dưỡng khí cơ hồ khiến lồng ngực chấn động nứt ra. Cậu dùng lực ấn ngực, tốn sức mà điều chỉnh hô hấp, cả khuôn mặt đều trắng, lúc đi đứng mệt nhọc quỳ ở trên mặt đất, một cỗ ớn lạnh từ đầu gối lan tràn tới toàn thân.

Cậu lau nước mắt trên mặt, nhỏ giọng nói: "Đừng khóc, khóc cái gì, không tiền đồ!"

Muốn đứng lên, nhưng vừa rồi chạy điên cuồng đã hao hết khí lực, cậu vật lộn một lát, sau đó ngồi xổm trên cẳng chân mình, sau đó không lâu thân thể cũng nhoài xuống, chặt chẽ chôn thành một đoàn.

Có vẻ như vậy mới sẽ dễ chịu chút, tim không chịu khống chế nữa mà nhảy loạn. máu cũng không tiếp tục phát ra gào thét kỳ quái nào. Mắt nhắm lại, không nghĩ từ chỗ Tiêu Mục Đình nghe lời đó, không nghĩ nếu như anh trai còn ở đây, cuộc sống của mình là như thế nào.

Cậu phát ra một tiếng nức nở rất thấp, nức nở bị gió lạnh phủi đi, trời đất mịt mờ, ai cũng không nghe thấy.

Quỳ không biết bao lâu, chấn động mà vận động kịch liệt tạo thành cho thân thể mới từ từ biến mất. Thiệu Phi hai tay chống ở trên đầu gối, ngồi thẳng lên, lại trì hoãn một hồi, mới đứng lên.

Trên quần ngụy trang dính tuyết tan, khuỷu tay và ngực cũng có, một ít nước tuyết đã thấm tới trên da, lành lạnh, rất không thoải mái.

Tòa nhà bộ đội biên phòng cách đó không xa, đi thong thả trở về bất quá 15 phút. Nhưng Thiệu Phi không muốn trở về.

Mắt khả năng còn đỏ, vẻ mặt nói không chừng cũng thảm hề hề. Cậu thở dài, đi ngược hướng nơi trú quân vài bước, lại ngừng lại.

Không thoải mái, cả người đều không thoải mái. Hốc mắt nóng rực khó nhịn, má, lỗi tai, lồng ngực cũng là nóng, chỉ có tay chân lạnh tê dại.

Do dự một chút, cậu tìm một chỗ tuyết dày, ngồi xổm xuống bới một cái hố nhỏ cỡ một bàn tay, sau đó lấy tư thế hít đất nằm nhoài xuống, vùi mặt vào trong hố nhỏ kia.

Thử ở trong hầm hô hấp, khí lạnh vào phổi, mặt bị lạnh bỏng, không biết là nóng là lạnh.

Trên tuyết hít đất là hạng mục huấn luyện dã ngoại cao nguyên hồi đó lúc tham gia tuyển chọn của Liệp Ưng, mặt chôn trong tuyết, rét lạnh cộng thêm hô hấp bị ngăn trở, là một phương pháp đặc huấn nghiêm khắc mà hữu hiệu.

Nhưng Thiệu Phi hiện tại cũng không tâm tư luyện thêm, làm như vậy chỉ là muốn làm cho mình mau sớm tỉnh táo lại, không tới mức lúc về đội vẫn đỏ mắt.

Nhưng nằm mấy phút đồng hồ, tâm tình vẫn như cũ không bình phục, không chỉ như vậy, nước mắt còn kỳ quái mà từ khóe mắt trượt ra, thấm vào trong tuyết.

Hai tay cậu nắm chặt vụn tuyết, đôi môi giật giật, nhẹ giọng hô: "Anh."

Đã rất lâu không có tại lúc nhớ tới Thiệu Vũ khó chịu tới rơi lệ, một tiếng "Anh", nước mắt càng không nhịn được.

Ở trên cao nguyên lượng oxi không tới 60% khu bình nguyên, mỗi một hô hấp đều đủ trân quý. Thiệu Phi thấp giọng nức nở, chỉ cảm thấy càng ngày càng khó chịu, đầu cũng càng ngày càng căng.

Trước khi ngất đi, cậu biết có người bế cậu lên, trong một tia ánh sáng cuối cùng, cậu thấy rõ người ôm mình là Tiêu Mục Đình.

Không kịp mừng rỡ, đã rơi vào trong mộng màu đen.

Sau khi Thiệu Phi chạy đi, Tiêu Mục Đình đứng tại chỗ hút thuốc lá, khói bụi thật dài rơi xuống, rất nhận hòa hợp thành một thể với tuyết đọng. Anh men theo dấu chân Thiệu Phi đi theo, nhìn thấy Thiệu Phi nằm nhoài trong tuyết, mặt chôn trong hố tuyết, bả vai nhẹ nhàng run rẩy.

Thiệu Phi đã không phải là bé trai yếu đuối năm đó, vai lưng cậu cường tráng hữu lực, lúc xách súng đứng yên, thân thủ thẳng tắp tuấn lãng, giống như cây tùng không gãy.

Nhưng tại thời khắc này, bộ dáng cậu nức nở nhìn ở trong mắt Tiêu Mục Đình, đâu còn có cường tráng và thẳng tắp, rõ ràng vẫn là đơn bạc không nơi nương tựa.

Lúc Tiêu Mục Đình ôm lấy cậu, cậu vô ý thức nghiêng nghiêng đầu, chặt chẽ dựa vào trên lồng ngực Tiêu Mục Đình.

Thiệu Phi cũng không hôn mê quá lâu, khi tỉnh lại đã nằm trên giường ký túc xá. Ngải Tâm đang cầm canh gừng nóng hổi, giọng thô gọi: "Chú được á, giấu bọn anh luyện thêm, quá hèn!"

Cậu sửng sốt một chút, nhớ tới một hình ảnh cuối cùng trước khi ngất đi nhìn thấy, ước chừng biết là xảy ra chuyện gì rồi.

"Nè, Tiêu đội nói, chờ chú tỉnh thì cho chú uống." Ngải Tâm nhét bát canh vào trên tay cậu, "Nhanh uống nhanh uống, lát nước uống thêm ít thuốc."

"Thuốc gì?" Bát canh phỏng tay, hẳn là canh gừng vừa mới nấu xong. Lòng bàn tay Thiệu Phi nóng lên, không biết là bưng bị nóng, hay là ở trong chăn đã ấm lại.

"Yên tâm đi, thuốc Tiêu đội cầm tới." Ngải Tâm ngồi bên giường, tay vô cùng tiện mà gõ gõ trán Thiệu Phi, "Vừa nãy anh còn chưa nói xong đâu, chú nhá thật vô sỉ!"

Thiệu Phi không tâm tư phản kích, bưng bát lên uống một hớp, canh nóng đi xuống, cay tới toàn thân thoải mái.

"Không dẫn theo chú như vậy đấy a, nói với chú, trốn anh em luyện thêm và trước thi lén lút ôn tập tính chất giống nhau, đều phải bị đánh." Ngải Tâm nhìn nhìn canh gừng còn lại trong bát cậu, lại giục: "Hơ, sao lại biến thành lịch sự rồi? Canh gừng phải uống ực một hớp, chú để lại một nửa làm gì? Cũng không phải con gái."

Thiệu Phi uống một hơi cạn sạch, để bát ở một bên, mò chăn lên lại muốn ngủ.

Ngải Tâm vội vàng đè cậu lại: "Trước đừng ngủ a, chú luyện thêm hít đất trên tuyết sao không gọi anh?"

"Lần sau gọi, nhất định gọi." Thiệu Phi thật sự không tâm tình tán dóc, dùng chăn che đầu, chặt chẽ nhắm mắt lại.

"Nhớ nhá, lần sau lại một mình luyện thêm, anh nhất định quất chú! Gọi thêm Tuyết Phong cùng quất!" Ngải Tâm còn đang nói dông nói dài: "Huấn luyện cao nguyên vốn có nguy hiểm, không thể một mình luyện tập, chú cũng không phải không biết. Nhiều người á, vạn nhất có chuyện gì, nhiều người còn có thể chăm sóc. Chú xem lần này bao nguy hiểm, một mình chạy đi luyện thêm, vừa chạy bộ vừa làm hít đất trên tuyết, một thằng con trai lớn đầu khỏe mạnh, liền con mẹ nó nằm bò trong hố tuyết. Nếu như không phải Tiêu đội thấy, chú chắc phải nằm bò chết bên trong, biết không?"

Thiệu Phi khó chịu nói: "Biết."

"Chỉ biết thôi không được, phải nhớ kỹ!" Ngải Tâm nói vỗ lên chăn, "Chú liền nằm không dậy?"

"Bây giờ không phải thời gian nghỉ ngơi sao?" Thiệu Phi có chút phiền, vén một góc chăn lên: "Đừng làm ồn em."

"Không phải làm ồn chú." Ngải Tâm ngữ trọng tâm trường: "Tiêu đội cứu chú về, chú bây giờ tỉnh, còn uống canh gừng hắn nấu cho chú, lát nước còn phải uống thuốc hắn chuẩn bị, không định đi ngay mặt nói cám ơn?"

Thiệu Phi ngớ ra, biết rõ đáp án, vẫn hỏi ra: "Đội trưởng lúc đưa em về nói thế nào?"

"Nói chú lúc luyện thêm vác nặng chạy với hít đất trên tuyết thể lực chống đỡ không nổi ngất xỉu a." Ngải Tâm nói: "Nếu không anh sao biết? Nói bừa sao?"

Thiệu Phi lùi về chăn, "À."

"À cái gì mà à?" Ngải Tâm lại vỗ chăn: "Dậy đi nói cám ơn đội trưởng."

"Không đi." Thiệu Phi lật người đưa lưng về phía Ngải Tâm: "Em muốn ngủ, anh đừng ồn."

"Còn bướng? Tôn trọng thầy có hiểu hay không, lần tới xem ai cứu chú!"

Thiệu Phi bị nhắc mãi tới phiền, buột miệng nói ra: "Đội trưởng không cần em nói cảm ơn!"

Ngải Tâm "Xí" một tiếng, cười nói: "Cái đệt chú lại cmn khoe khoang! Được rồi được rồi, biết Tiêu đội thương chú, không cần chú nói cám ơn, xùy xùy, chú lại không biết xấu hổ nói như vậy."

Thiệu Phi thiếu chút nữa bởi vì một câu "Tiêu đội thương chú" nhảy lên, mặt đỏ cổ thô mà nhìn chằm chằm Ngải Tâm.

Ngải Tâm: "Trừng anh làm gì? Muốn đánh nhau?"

"Em không phải ý đó......"

"A?" Ngải Tâm hiển nhiên không hiểu được, cùng Thiệu Phi trừng nhau một lát cũng lười quản, "Chú hôm nay tâm tình không đúng, giống như tới dì cả, anh không cãi nhau với chú nữa, chú ngủ chú ngủ, chú có thể ngủ."

Thiệu Phi lúc này lại không nỡ, "Anh đừng đi a!"

"Không đi chọc chú khóc làm sao bây giờ? Tiêu đội lúc đưa chú về còn rất tốt, đợi lát nữa chú muốn khóc, anh lại không cách nào giải thích."

Ngải Tâm nói xong liền đi, Thiệu Phi dùng chăn che kín nửa mặt, nhớ tới cái ôm tựa hồ lơ lửng không trung kia, nhớ tới lúc mình vùi trong hố nước mắt đầy mặt, không hiểu nhỏ giọng kêu: "Đội trưởng."

Đội trưởng suy nghĩ rất chu đáo, bịa lời nói dối luyện thêm hít đất trên tuyết, không tới mức để cho cậu ở trước mặt đồng đội mất mặt.

Đội trưởng hẳn là cũng giúp cậu lau mặt, không để cho người nhìn ra cậu đã khóc.

Đội trưởng còn nấu canh gừng, để cho cậu tỉnh lại là có thể ấm tay ấm lòng.

Cậu cuộn tròn mình, nắm chặt chăn, vô thức lẩm bẩm: "Đội trưởng thật tốt."

Thiệu Phi không biết là, Tiêu Mục Đình làm không chỉ như vậy.

Lúc được ôm trở về, tình trạng của cậu gay go hơn hiện tại nhiều, mặc dù nước mắt đã lau, nhưng vừa nhìn chính là vừa mới khóc. Tiêu Mục Đình không có lập tức đưa cậu về ký túc xá đội viên, mà dẫn tới ký túc xá của mình. Đội trưởng lính lái xe không có ở đây, ký túc rất an tĩnh. Tiêu Mục Đình đặt cậu trên giường của mình, lấy nước nóng tới lau mặt cho cậu, khăn lông xoa ở trên mắt cậu. Sờ tới hai tay cậu lạnh như băng, biết chân cậu khẳng định cũng lạnh như băng. Lại vắt một cái khăn nóng khác, bịt hai chân cậu.

Tới lúc canh gừng sắp nấu xong, tay chân cậu đều nóng lên, trên mặt cũng không nhìn ra dấu vết đã khóc, mới một lần nữa ôm lấy cậu, đưa về ký túc xá đội viên.

Bận rộn xong tất cả, Tiêu Mục Đình ra một thân mồ hôi, ngồi ở trên ghế nhớ lại hết thảy trải qua vừa rồi, duy nhất rõ ràng chính là đau lòng.

Lúc chạm tới chân Thiệu Phi lạnh thấm tay, tim đột nhiên khó chịu tới siết chặt, bốc ra một loại ý nghĩ hoang đường — muốn hảo hảo thương đứa nhỏ cô đơn này.

Lúc ấy anh thậm chí nói với chính mình: Để Thiệu Phi ở chỗ này đi, đừng lăn tới lăn lui nữa, nằm một lát lại bịôm trở về, chịu tội.

Nhưng anh không thể làm như vậy.

Đã quyết nói ra chuyện Thiệu Vũ, đã quyết đẩy Thiệu Phi ra xa, tại sao còn muốn kéo trở về?

Thiệu Phi rốt cục có một ngày bình tĩnh lại, lý trí đối mặt với đoạn tình cảm này, anh không nên châm lửa thêm cho Thiệu Phi, chỉ cần đứng ở ngoài khoảng cách nhất định bảo vệ là được.

Lúc một lần nữa đi tất vào cho Thiệu Phi, anh rất lo lắng Thiệu Phi tỉnh lại nhìn thấy một màn này, cũng may không có.

Tiếng gõ cửa kéo suy nghĩ trở lại, Tiêu Mục Đình hắng giọng, "Mời vào."

Ngải Tâm đứng ở cửa: "Tiêu đội, Thiệu Phi đã tỉnh, canh gừng cũng uống rồi."

Tiêu Mục Đình ôn hòa cười cười: "Được, đã làm phiền cậu."

Lúc cửa lại lần nữa khép lại, Tiêu Mục Đình nhu nhu mi tâm, nên thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại cảm thấy mất đi cái gì.

Nếu như còn chưa xảy ra một loạt chuyện này, Thiệu Phi đã sớm chạy tới cười hì hì báo cáo: "Đội trưởng, tôi tới rồi, cám ơn ngài đã đưa tôi về!"

Nhưng Thiệu Phi không có tới, tới là Ngải Tâm.

Thiệu Phi hiểu chuyện, biết không nên tới nữa.

Tiêu Mục Đình ngồi ở mép giường, hai tay đỡ lấy trán. Phía sau cái chăn bị Thiệu Phi đắp còn chưa kịp gấp lại, trên giường còn giữ lại dấu vết ngủ qua. Tiêu Mục Đình bỗng nhiên nhớ tới rất lâu trước kia, chắc là lúc vừa mang theo Thiệu Phi bên người — ngày đó anh trở lại ký túc xá, phát hiện giường bị động qua, Thiệu Phi vừa sợ vừa vội, thừa nhận mình nằm qua. Bình tình của nhóc con rất thú vị, làm anh không khỏi tưởng tượng dáng vẻ đối phương ở trên giường lăn lộn vui mừng.

Lúc lại lần nữa nhớ tới tính huống cách nửa năm, khóe môi vẫn là ngăn không được giương lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi