YÊU ĐỘI

Edit + Beta: Vịt

Trong lòng Tiêu Mục Đình có đấu tranh, thứ nhất Thiệu Phi trong mắt anh vẫn còn quá nhỏ, giống như nhóc con, thứ hai đây là đại doanh gìn giữ hòa bình, điều kiện khắp mọi mặt không cho phép. Nhưng nếu thật sự lấy hai lý do này cự tuyệt Thiệu Phi, thì lộ ra vẻ hành động tối qua của anh quá cứng nhắc, dường như chỉ là kích động nhất thời, cũng không phải xuất phát từ chân tâm. Thiệu Phi sẽ nói: Em đã 21 tuổi rồi, không phải nhóc con; còn có thể nói: Hai ngày này chúng ta đều không thi hành nhiệm vụ.

Thần sắc Thiệu Phi khác rất lớn với bình thường, thấp thỏm bất an lại đầy lòng mong đợi, còn bởi vì thẳng thắn cầu hoan mà ngượng ngùng luống cuống.

Nơi sâu trong mắt cậu, Tiêu Mục Đình nhìn thấy dũng khí mạnh mẽ chống đỡ, do là không kìm nổi — Nói những lời vừa nãy, phải hao phí bao nhiêu dũng khí? Cho đối phương bao nhiêu tín nhiệm?

Thiệu Phi e là lấy ra toàn bộ dũng khí và tín nhiệm.

Tiêu Mục Đình không chỉ có trong lòng nóng lên.

Thiệu Phi tiến lên một bước, dựa gần hơn, lông mi mắt run lên một cái, giống như ánh sao sáng trên bầu trời.

"Huh?"

"Có được hay không?"

Đây không thể nghi ngờ là làm nũng. Tiêu Mục Đình âm thầm thở dài, nói không ra "Không được", chỉ đành phải bắt lấy khuôn mặt đỏ của cậu, miễn cưỡng chuyển hướng đề tài: "Khóe miệng bên này sao lại phát run mãi?"

"Nhìn ra được?" Thiệu Phi vội vàng đè lại khóe miệng, cau mày, lại chỉ chỉ bên kia: "Thế bên này?"

"Bên này tốt hơn chút, không nghiêm trọng bằng bên kia." Tiêu Mục Đình hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"Buổi chiều ở trên trạm gác bị gió lạnh thổi." Thiệu Phi dùng sức chà xát mặt, "Lúc xuống trạm gác đều cóng thành mặt liệt, về ký túc xá còn bị cười một trận."

Nói xong nghiêm mặt, mí mắt cụp xuống một cái, mặt không thay đổi nhìn Tiêu Mục Đình, giống như người máy há miệng, gằn từng chữ: "GIỐNG, THẾ, NÀY, NÀI."

Bổn ý của cậu là coi mình là trò cười mà nói. Vừa nãy nói quá lúng túng, cậu cũng biết mình bị ma quỷ ám, hiện tại vừa vặn nắm cơ hội giả bộ mặt liệt trêu chọc Tiêu Mục Đình vui vẻ, để cho không khí nhẹ nhàng chút, vậy mà đúng lúc đâm vào trái tim Tiêu Mục Đình.

Tay thô ráp mà ấm áp duỗi qua, nhẹ nhàng bịt lấy khuôn mặt cậu, nhiệt độ lòng bàn tay trườn xuống dưới, ở trong thân thể cậu vẽ ra hai đường màu vàng, chạy thẳng tới trái tim.

Cậu cứng xong thỉnh thoảng co rút khóe môi cứng lại, hai mắt nhìn thẳng vào Tiêu Mục Đình, "Đội, đội trưởng."

"Lần sau lại lên trạm gác trực, che mặt lại, trong đội không phải phát khăn quàng cổ sao?" Thanh âm Tiêu Mục Đình rất sâu rất trầm, "Đừng bị cóng nữa."

"Ờ." Thiệu Phi khẽ hít lỗ mũi, "Khăng quàng cổ đã sớm không thể dùng."

"Làm mất?"

"Cái này không phải." Thiệu Phi nói: "Có lần đi ra ngoài tuần tra, gặp phải hai bọn người sống mái với nhau, lúc bọn em đi cứu người, khăn quàng cổ của em dính không ít máu."

Tiêu Mục Đình nhăn lại lông mày.

"Phân đội chữa bệnh cầm đi xét nghiệm, khăn quàng cổ không có vấn đề, sau đó cũng đã khử trùng." Một trận gió thổi qua, Thiệu Phi có chút lạnh, tiện tay dựng cổ áo ngụy trang lên, "Nhưng em đối với khăn quàng cổ kia có chút bóng ma — bên này bệnh truyện nhiễm quá nhiều, xét nghiệm em cũng không yên tâm, liền không dùng nữa. Lúc thật sự lạnh thì mượn của Lăng Yến chút, hôm nay quên mất."

Tiêu Mục Đình giúp cậu chỉnh lại cổ áo dựng xiêu xiêu vẹo vẹo, "Cầm cái kia của anh dùng."

Thiệu Phi theo thói quen mà muốn cự tuyệt, trước khi mở miệng nhớ tới mình hiện tại đã là bạn trai của đội trưởng, cầm một cái khăn quàng cổ của đội trưởng là đạo lý hiển nhiên, thế là trong lòng vui mừng, cười đến mặt mày cong cong, "Vâng, cám ơn đội trưởng!"

Khăn quàng cổ ở ký túc xá, muốn lấy, không tránh khỏi đi một chuyến.

Tiêu Mục Đình thấy Thiệu Phi rụt cổ lại rùng mình một cái, nhất thời đặc biệt muốn ôm ôm cậu, nhưng lúc này trong doanh khắp nơi là chiến sĩ, hành động ôm quá khiến người chú ý.

Thiệu Phi giậm chân, cười hi hi nói: "Lạnh muốn chết, đội trưởng ngài ôm em một cái là tốt rồi."

Lời này hiển nhiên là nói đùa, Thiệu Phi đơn thuần thì đơn thuần, vẫn có không ít kích động của thiếu niên, nhưng bản chất lại là đứa nhỏ cực kỳ có chừng mực, biết chuyện gì ở trường hợp nào không thể làm, lời nào chỉ có thể nói với ai.

"Anh sờ sờ em", "Anh ôm ôm em" cũng chỉ có thể nói với đội trưởng.

Tiêu Mục Đình thở ra một luồng hàn khí, chuyển hướng ký túc xá: "Đi thôi, đi về cầm khăn quàng cổ."

Thiệu Phi vừa vào phòng liền không muốn đi nữa. So với phòng ngủ sạch sẽ gọn gàng của Tiêu Mục Đình, ổ chó của các chiến sĩ quả thực là đống rác kiểu dáng khác — Nhìn còn coi như là sạch sẽ, nhưng các loại mùi hôi hỗn hợp chung một chỗ, cực kỳ ngạt người. Thiệu Phi trước giờ thích sạch sẽ, nhưng dọn dẹp của mình sạch hơn nữa, cũng chịu không chịu được mùi hôi xông.

Cậu ngồi trên ghế đẩu của Tiêu Mục Đình, hai tay cầm trà táo Tiêu Mục Đình ngâm, khí nóng bốc lên, mặt bị hấp tới cực kỳ thoải mái.

Thời gian còn sớm, Tiêu Mục Đình cũng không đuổi cậu đi, tìm tới cái khăn quàng cổ chưa từng dùng giũ giũ, "Tới thử."

Thiệu Phi nhìn một cái, "Đây không phải khăn quàng cổ đội phát a."

Khăn quàng cổ phát là quân phẩm, chất lượng tiêu chuẩn, nhưng cực kỳ khó nhìn, caro màu xanh da trời, phối với mũ màu xanh da trời trên đầu, giống như con chuột xanh da trời mặt to. Khăn quàng cổ trên tay Tiêu Mục Đình lại đẹp hơn rất nhiều, màu tàn thuốc, không có caro phối màu lung tung, chất lông dê, sờ thoải mái hơn quân phẩm nhiều.

Thiệu Phi sờ một chút liền rụt tay về, móng vuốt ở trên áo cọ cọ, sợ túm nó bẩn.

Tiêu Mục Đình cười tới có mấy phần bất đắc dĩ: "Tay em lại không bẩn, lau cái gì."

Thiệu Phi vừa nghĩ cũng đúng, trước khi uống trà rửa qua tay, trước đó lúc ở phân đội chữa bệnh còn đã khử trùng, quả thực không bẩn. Nhưng khăn quàng cổ nhìn qua quá sạch sẽ, màu sắc cũng không đậm, tục gọi là "Không dính bẩn", dường như bị cậu gãi một móng vuốt, bên trên liền sẽ lưu lại dấu vết khó coi.

Tiêu Mục Đình giơ tay lên, quấn khăn quàng cổ lên gáy Thiệu Phi, lại khép lại ở phía trước, quấn hai vòng, ở sau lưng thắt lại, sau đó chất đống lên vai Thiệu Phi, đem lỗ mũi miệng lỗ tai Thiệu Phi toàn bộ chặn lại.

Lúc làm một loạt động tác này, hai người dựa tới quá gần, nhất là lúc thắt ở sau lưng, Tiêu Mục Đình không có đi vòng qua, mà là trực tiếp đứng ở trước mặt Thiệu Phi. Nhịp tim Thiệu Phi tăng nhanh, thật sự kìm nén không được, cố ý nghiêng đầu, lén lút dán mặt mình lên má Tiêu Mục Đình.

Tiêu Mục Đình biết được, khóe môi khẽ cong, thuận thế ở trên lưng cậu ấn một cái, vừa thắt vừa nói: "Đừng động, nút thắt sẽ lỏng ra."

Thiệu Phi thật sự đàng hoàng bất động, đợi tới lúc bị quấn thành "Người bịt mặt", mới ồm ồm nói: "Không đúng thì phải? Cái khăn này hình như không nên dùng như vậy."

Cậu mặc dù chưa từng nhìn qua việc đời gì đó, cũng biết khăn quàng cổ tốt như vậy hẳn là nên phối với áo khoác ngoài tây trang, tùy ý mà khoác lên cổ, chứ không phải quấn thành củ su hào như bây giờ.

"Ở chỗ này nên dùng như vậy." Tiêu Mục Đình lại kéo kéo khăn quàng cổ lên, xác định hai lỗ tai không lọt gió mới bỏ qua, "Có thể ngăn gió bụi quan trọng nhất, chỉ cần không cản tầm mắt là được."

Thiệu Phi ở trong khăn quàng cổ hô hấp, mới lập tức cảm thấy nóng, đưa tay muốn bới ra, cổ tay lại bị Tiêu Mục Đình túm lấy.

Cậu lắc lắc cổ giãy dụa: "Em nóng, không thở được!"

"Sao có thể." Tiêu Mục Đình cười: "Mỗi cái khăn quàng cổ đã làm em bí hơi?"

Thiệu Phi chớp mắt hai cái: "Đội trưởng, cái khăn quàng cổ này rất đắt đi?"

Tiêu Mục Đình không trực tiếp trả lời, chỉ nói: "Đeo giữ ấm là được rồi."

Thiệu Phi trong lòng cao hứng, ngồi lại trên ghế nhỏ gỡ khăn xuống vừa sờ vừa cọ. Tiêu Mục Đình bảo cậu mau uống trà táo, cậu sau khi uống xong vừa nhai táo vừa giơ khăn quàng cổ lên khoa tay múa chân, muốn học bộ dáng Tiêu Mục Đình lại quấn khăn lên, nhưng thử mấy lần cũng không có kết cấu, nhìn thấy nào cũng kỳ kỳ.

Mặc dù đội trưởng hình như cũng là quấn lung tung, nhưng dù gì cái nút thắt đằng sau cũng đẹp, độ chặt lỏng cũng vừa vặn, sẽ không đi một chút đã trượt xuống, cũng sẽ không chặt tới không thở nổi.

Thiệu Phi sau khi siết mình 3 lần thì từ bỏ, mắt trông mong mà nhìn Tiêu Mục Đình: "Đội trưởng, ngài lại giúp em thắt được chứ."

Tiêu Mục Đình vừa từ phòng đun nước xách hai chai nước nóng trở lại, thấy trên cổ Thiệu Phi vắt ba "Sợi dây", không khỏi buồn cười, xoay cậu sang hướng khác, cởi nút chết phía sau lưng, lại biểu diễn một lần nữa, lúc thắt vẫn là đặt cậu ở trong ngực, cuối cùng vỗ vỗ mặt cậu, ôn thanh hỏi: "Biết chưa?"

Thiệu Phi cũng muốn vỗ mặt mình: Cho mày thất thần! Cho mày thất thần! Xem, lại không học được!

Lính đặc chủng ưu tú hồi đó học gắp đậu nhanh như vậy, thế nhưng ở loại chuyện thắt khăn quàng cổ không có hàm lượng kỹ thuật này lại gặp khó khăn. Tiêu Mục Đình nén tính khí dạy bảy tám lần, một lần Thiệu Phi thắt đẹp nhất, cái nút kia vẫn lệch qua bên cạnh lỗ tai.

Tiêu Mục Đình cười xoa tóc cậu: "Cái này cũng không tệ, còn rất đáng yêu."

Thiệu Phi sửng sốt, đầu tai đột nhiên bốc cháy.

Cậu kỳ thực không thể nào thích cái từ "đáng yêu" này, ẻo lả lại ấu trĩ, không hợp với khí tràng lính đặc chủng, nhưng "đáng yêu" từ trong miệng Tiêu Mục Đình nói ra, lại khác với "đáng yêu" trong từ điển, gãi tới đầu tim ngứa, cái ngứa kia lại thuận theo kinh lạc nhào thẳng xuống dưới, ghẹo lên dục vọng rục rịch bụng dưới.

Loại chuyện được khen một câu "Đáng yêu" đã cứng, Thiệu Phi cảm thấy không thể trách mình tuổi nhỏ không có định lực, nên trách thanh âm đội trưởng quá mê người.

Tiêu Mục Đình một cái là liếc thấy đồ ngụy trang của cậu căng lên, tâm thần không tự chủ được liền rối loạn một phút.

Lúc trước ở trong doanh tản bộ, Thiệu Phi thật vất vả thuyết phục bản thân không nên nghĩ lung tung, loại chuyện làm tình giống như theo đuổi người, phải tuần tự tiến hành, nước chảy thành sông. Nhưng bây giờ vừa cứng, trong lòng đã một tấc vuông đại loạn (*), tâm tư đè xuống giống như núi lửa bộc phát tuôn trào, không nén được nữa.

((*) Một tấc vuông đại loạn: câu này xuất phát từ "Tam quốc chí": mẹ của Từ Thứ bị Tào Tháo bắt đi, Từ Thứ chỉ vào ngực nói: "Nay đã mất mẹ, một tấc vuông loạn rồi". Một tấc vuông chỉ suy nghĩ, trái tim. Nghĩa cả câu làđể hình dung tâm tình không tốt, suy nghĩ rối loạn)

Trong mắt cậu lan tràn ham muốn rõ ràng, hai tay lúng túng không biết nên để đâu, che không được, không che cũng không xong, chỗ bị căng lên càng vểnh càng cao, giống như khắc họa tâm tình của cậu.

Ánh mắt Tiêu Mục Đình cực sâu, hầu kết nhẹ nhàng lăn.

"Em......" Đôi môi Thiệu Phi mím chặt lại buông ra, tay hướng về phía Tiêu Mục Đình duỗi duỗi, "Đội trưởng, em......"

— Em cứng rồi.

— Anh giúp em một chút được không?

Cậu không có nói ra, cổ họng giống như bị chặn lại, chỉ có thể phát ra tiếng hừ không rõ nghĩa.

Lúc không có phản ứng sinh lý, "Anh sờ sờ em" nói rất dễ dàng, hiện tại thật sự ở dưới mí mắt đội trưởng cứng, lời van xin lại không thể nào nói ra miệng.

Cậu cứ đứng tại chỗ như vậy, khó chịu mà vô trợ, giống như cỡi hết quần áo mặc người soi mói.

Bỗng nhiên, cánh tay bị kéo một cái, lúc kịp phản ứng, đã ngã vào trong ngực Tiêu Mục Đình.

Hơi thở của Tiêu Mục Đình ở bên tai, khàn khàn nói: "Nhắm mắt lại."

Cậu tựa vào trên ngực Tiêu Mục Đình, cảm thụ được nhịp tim thình thịch nơi đó. Mà tay phải Tiêu Mục Đình cởi quần ngụy trang của cậu, cậu muốn nhìn xuống, mắt lại bị bịt kín.

Tiêu Mục Đình trầm giọng lặp lại: "Nhắm mắt lại."

Sóng âm kia xuyên thấu màng nhĩ của cậu, dẫn tới sống lưng cậu phát run, cậu mạnh mẽ hít một hơi, nghe lời mà nhắm mắt lại, thuận theo dẫn dắt của cánh tay trên mắt, nhẹ nhàng tựa vào trên vai Tiêu Mục Đình.

Sau đó cánh tay kia rời đi.

Cùng với tay phải, kéo quần lót cậu xuống, cầm lấy vật giữa 2 chân cơ hồ triệt để thức tỉnh.

"Hừ......" Cậu khó có thể tự kiềm chế mà phát ra một tiếng ngâm nhẹ, khó nhịn mà ở đầu vai Tiêu Mục Đình cọ, Tiêu Mục Đình hôn vành tai cậu, nhẹ nói: "Đừng khẩn trương."

Làm sao sẽ không khẩn trương chứ? Cậu hỗn loạn mà nghĩ, ở trong ngực ngài, được ngài vuốt ve, sao có thể không khẩn trương chứ?

Nhưng cậu phản bác không được, lúc này nếu muốn nói chuyện, ra khỏi miệng thế nào cũng là rên rỉ.

Cậu chưa từng được người đối đãi như vậy, cũng chưa từng biết được người yêu cầm nơi đó là cảm giác gì.

Cậu cho rằng không khác lắm với thủ dâm, tay ai mà không phải là tay?

Nhưng thật sự được cầm, mới hiểu được kích thích mà hai cái cho thể xác tinh thần khác nhau một trời một vực.

Trái tim nhảy loạn, toàn thân nóng lên, đuôi xương sống tê dại, thân thể mềm nhũn, chân cũng đã sớm đứng không vững, nếu không phải được ôm vào trong ngực, có lẽ đã trượt chân trên mặt đất.

Tiêu Mục Đình tìm được môi cậu, cùng cậu hôn môi, cậu còn cứng ngắc hơn tối qua, đầu lưỡi không nhúc nhích, nước miếng từ khóe môi chảy xuống cũng không nhận ra.

Cậu cảm giác mình khả năng muốn bắn, nơi đó ra nước, trướng tới mức cậu không cách nào nhịn được.

Nhưng làm sao sẽ nhanh như vậy chứ?

Lúc này mới mấy phút? Sẽ không chưa tới 1 phút chứ?

Cậu muốn nhịn thêm chút, cổ họng phát ra tiếng kêu rên trầm thấp. Nhưng thân thể dường như triệt để thoát khỏi khống chế, cảm giác cao trào quen thuộc tới.

Lúc cảm giác được phía sau bị một vật cứng rắn chỉa vào, lực tự khống chế của cậu nhất thời hao hết, nghiêng đầu một ngụm căn động mạch cổ Tiêu Mục Đình, run rẩy phóng ra trong tay Tiêu Mục Đình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi