YÊU ĐÚNG LÚC, GẶP ĐÚNG NGƯỜI (ĐÚNG THỜI ĐIỂM, ĐÚNG NGƯỜI)

Khi tay La Bích có thể hoạt động bình thường, giáo sư ở trường thông báo La Bích phải tới thành phố khác học tập một tuần. Buổi tối khi La Bích đang thu dọn đồ đạc, Du Kinh đứng khoanh tay trước ngực dựa vào cửa nhìn cô.

“Phải đi bao lâu?”

“Một tuần.” Cô trả lời không ngẩng đầu lên.

Du Kinh có phần không vui, giống như nghĩ tới cái gì liền ra ngoài gọi điện thoại.

Sáng hôm sau khi đưa La Bích đến trường, anh ở trên xe hung hăng hôn cô một lần rồi mới để cô đi.

“Cẩn thận tay em đấy, chưa hoàn toàn khỏi hẳn đâu.” Du Kinh dặn dò.

“Được rồi, độ dong dài của anh sắp bằng bố em rồi đấy.” La Bích cười nói, hôn lên khóe môi anh một cái rồi lên xe buýt của trường.

Mười ngày sau, La Bích về nhà sớm định cho Du Kinh một sự ngạc nhiên.

Vừa mở cửa La Bích đã ngây dại. Đây là nhà của mình sao? Đi vào, sô pha đổi thành sô pha nằm, nằm ở đó đúng tầm để xem phim, cô đột nhiên nghiêng người nhìn, phát hiện bức tường bên phải không thấy đâu nữa! Bức tường dày hoàn toàn bị phá thông, dẫn thẳng sang phòng bên kia của Du Kinh. Bên nhà anh đã hoàn toàn bị cải tạo thành phòng giải trí, bàn bi-a, bàn bóng bàn, khu trò chơi điện tử, phòng xem phim 3D… Còn bên phòng ngủ chính và phòng ngủ cho khách của cô đã bị nối thông thành căn phòng lớn hơn, giường bị đôi thành giường đôi King Size, làm thế nào người bị ngạc nhiên lại biến thành cô thế này?

Bấm điện thoại của Du Kinh, cô hỏi: “Anh đang ở đâu vậy?”

“Em về rồi à?” Du Kinh nhận ra ngữ điệu có phần hưng phấn của cô.

“Vốn còn muốn cho anh một sự ngạc nhiên, vừa về lại thấy nhà thành thế này.”

“Không ngạc nhiên vui mừng à?”

Một tiếng meo tạm thời thu hút sự chú ý của La Bích, là Sugar.

Sugar làm nũng nhảy vào lòng La Bích, lúc này cô mới nhìn thấy thứ treo trên cổ Sugar.

“Quả là rất ngạc nhiên vui mừng.” La Bích nhìn thấy, đó là một chiếc nhẫn kiểu cách đơn giản.

“Thích không?” Giọng nói trầm thấp mê người của Du Kinh vang lên phía sau.

La Bích xoay người nhìn thấy Du Kinh, lúc này cô đã không thể tiếp nhận thêm một bất ngờ nào nữa, cả ngày hôm nay đã quá nhiều vui mừng.

Du Kinh chậm rãi tới gần La Bích, nhìn cô ôm con mèo đứng ngẩn người ở đó có phần buồn cười: “Ngạc nhiên đến vậy sao?”

“Hơi nhanh, em không ngờ lại nhanh như thế.” La Bích lấy lại bình tĩnh, ăn ngay nói thật.

“Anh cảm thấy đủ rồi.” Du Kinh hôn khẽ lên trán La Bích, “Anh cho rằng là vừa đúng lúc rồi.”

“Chưa đến nửa năm em đã trải qua quá trình làm bạn gái người ta, giờ đến lượt làm vợ người ta?”

“Có gì không tốt?”

“Không có gì.” Đặc biệt là đối mặt với một người như anh.

“Tiểu Trà.” Du Kinh nghiêm túc nhìn cô, “Marry me.”

La Bích không trả lời mà nghiêng người tựa vào vòng tay đã nhớ mong mấy ngày, ngửi mùi hương nam tính, đôi tay ôm lấy thắt lưng anh, nhẹ nhàng nói một câu, “Yes, I do.”

Thừa dịp La Bích nhận lời, Du Kinh nâng cằm La Bích lên hôn đôi môi đã nhớ mong nhiều ngày, tay ôm chặt eo La Bích cho đến khi hai người sát vào nhau thật gần. Thật ra những ngày trước đó không phải hai người chưa từng tiếp xúc tứ chi thân mật thế này, có điều hai người luôn tự kiềm chế, nhiều nhất chỉ ôm một chút thôi. Du Kinh cũng không muốn để La Bích cảm thấy hai người tiến triển quá nhanh, bởi vì tới giờ La Bích vẫn cảm thấy hai người ở bên nhau đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt là rất khó tin.

Du Kinh thì thầm bên tai La Bích, “Are you sure?”

La Bích hiểu anh đang ám chỉ cái gì, cô ngẩng đầu mở to đôi mắt mông lung, “Nhưng bây giờ đang là ban ngày.”

Du Kinh không nói gì, chỉ yên lặng chờ câu trả lời của cô.

La Bích không nói nữa, hai tay vòng quanh cổ Du Kinh, nhẹ nhàng rướn người lên bày tỏ suy nghĩ của bản thân.

Du Kinh ôm ngang La Bích Lên, bước vào phòng, nhẹ nhàng đặt La Bích lên giường.

“Em thích cái giường này, rất thoải mái.” La Bích nhắm mắt lại, hai tay giang rộng nằm trên giường cảm nhận cảm giác dưới lưng, kỳ quái phát hiện người bên trên không có động tĩnh gì, cô chậm rãi mở mắt ra.

“Sau này em có thể ngủ trên chiếc giường này mỗi ngày.” Du Kinh hôn cô.

Lúc này, Du Kinh thu lại đôi tay đang chống hai bên La Bích, quỳ một gối bên giường, đưa tay lên chậm rãi cởi cúc áo khoác của La Bích. Bởi vì đã đầu tháng ba, thời tiết đang ấm dần lên nên La Bích chỉ mặc hai lớp áo, bên trong còn là một chiếc áo bó mỏng màu trắng, bộc lộ hết những đường cong hoàn mỹ của cô trước mắt Du Kinh. Thật ra nếu nói về dáng người, ở nước ngoài nhiều người có dáng người còn đẹp hơn La Bích; nếu nói về tính cách, có người ưu tú hơn La Bích. Nhưng cố tình từng cử động của cô lại khiến anh muốn ngừng mà không được. Du Kinh tin rằng, kiếp này không còn người con gái thứ hai khiến anh rung động đến thế nữa.

La Bích chủ động đưa tay vào trong áo Du Kinh, theo làn da săn chắc dần trượt lên trên, quần áo dần dần rời khỏi thân thể mạnh mẽ.

Du Kinh chậm rãi tới gần.

“Có sợ không?” Trong thời khắc cuối cùng, Du Kinh hỏi La Bích đang đỏ mặt nhắm chặt hai mắt, “Em có hối hận không?”

La Bích đã căng thẳng đến không nói thành lời, trực tiếp dùng hành động để trả lời, dùng hai tay nâng mặt Du Kinh hôn lên.

Gió xuân phơi phới thổi rèm cửa sổ bằng lụa mỏng, cả phòng ấm áp.

La Bích vừa xuống xe đã chạy về nhà, vừa về nhà đã vận động kịch liệt môt phen, cho nên hiện giờ nằm ì trên giường không muốn đứng dậy. Du Kinh xả đầy nước ấm trong bồn tắm xong trực tiếp ôm La Bích vào phòng tắm.

La Bích ngay cả sức để phản kháng cũng không có.

Nước ấm giải tỏa sự khó chịu và mệt mỏi của La Bích, cô dựa vào lồng ngực ấm áp phía sau, ghé đầu vào hõm vai Du Kinh, nhắm mắt thì thầm hát.

“Tâm trạng tốt đến thế sao?” Du Kinh thấy cô như vậy không khỏi cười hỏi.

“Vâng.” La Bích đáp, “Mới nửa năm trước em còn chưa từng nghĩ mình sẽ có bạn trai, vậy mà bây giờ đã đồng ý lời cầu hôn của anh, amazing.”

Du Kinh không nói nữa, chưa nói tới La Bích không ngờ tới, chính bản thân anh cũng không ngờ mình lại hoàn thành chuyện lớn của đời người vào lúc này.

Tay nâng cằm La Bích xoay về phía sau, Du Kinh rung động hôn một cái.

“Em hỏi này, bao nhiêu năm nay đến một người bạn gái anh cũng không có à?”

“Chẳng phải đã nói rồi sao?”

“Nhưng mà… Nhưng mà trong số những cô gái anh từng gặp không có lấy một người anh muốn chạm vào sao?”

“Có em đấy thôi.” Du Kinh nghịch mái tóc dài của La Bích, cười nói.

“Em nói thật đấy.”

“Anh cũng nói thật mà.” Du Kinh thở dài, “Nếu không sao mẹ anh nhìn thấy em như nhìn thấy chúa cứu thế như vậy.”

La Bích nghĩ tới dáng vẻ như trúng số của bà Du lần đầu nhìn thấy cô cũng cảm thấy buồn cười.

“Bọn họ không tưởng anh là gay đấy chứ?” La Bích xoay người, vòng hai tay lên cổ Du Kinh.

“Em nghĩ anh có phải không?” Du Kinh cảm giác được bộ ngực mềm mại của La Bích xoay lại đặt lên ngực mình, cộng thêm đôi mắt mèo sáng lấp lánh của cô khi vừa tắm xong, anh cảm thấy mình lại lên rồi.

La Bích cũng nhận ra.

“Xem ra thật sự không phải.” La Bích tự hỏi tự trả lời.

“Chính em chọc lên thì giải quyết đi.” Du Kinh ôm lấy La Bích bằng hai tay, rời khỏi bồn nước sắp lạnh.

Ngày hôm sau, khi thức dậy, La Bích đau nhức toàn thân. Lắc cái eo, ánh nắng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào từng tia sáng mỏng manh, cô mở mắt, nhìn thấy tay mình đeo một chiếc nhẫn, là chiếc nhẫn hôm qua treo trên cổ Sugar. Tối qua, sau cuộc đại chiến, La Bích mệt mỏi ngủ mất, cô mơ hồ thấy Du Kinh đi rồi quay lại, nhưng lúc đó ý thức đã mơ màng.

Còn chưa xem xong tay đã bị một bàn tay bên cạnh cầm lấy hôn một cái, giọng nói khàn khàn gợi cảm đặc trưng của buổi sáng sớm vang lên, “Good morning.”

La Bích bị sự thay đổi của cả ngày hôm qua làm cho choáng váng, lấy lại tinh thần xong mới rúc vào lòng Du Kinh.

“Hộ khẩu của em ở đâu?” Du Kinh đột nhiên hỏi.

“Ở chỗ em chứ đâu.”

Du Kinh vỗ lưng La Bích, “Mau dậy thôi, chúng ta tới cục dân chính.”

“Nhanh vậy!” La Bích giật mình, hôm qua mới cầu hôn xong.

“Anh luôn là kiểu người tốc độ.” Du Kinh mỉm cười, “Đi thôi, vợ yêu của anh.”

Cho đến khi thay quần áo xong, ra ngoài, lên xe, tới cục dân chính, chụp ảnh, ký tên, La Bích còn cảm thấy mình đang nằm mơ.

Cầm tờ chứng nhận màu đỏ trên tay, cô đứng ở cửa nhìn hai người trong hình, thật sự có phần không dám tin mình đã là phụ nữ có chồng, đúng, đã là phụ nữ!

“Anh cảm thấy em nên gọi điện thoại báo cho soái ca của em biết.” Du Kinh cúi đầu nhắc nhở bên tai La Bích.

“Bố có thể sẽ đánh em.” La Bích tỏ vẻ đau khổ, “Em lại quá kích động rồi.”

“Kích động đôi khi là một thiên sứ, đi, đi gặp bố mẹ chồng mới lên chức của em thôi.” Dứt lời, anh nhét tờ đăng ký màu đỏ vào túi, thỏa mãn vỗ vỗ, kéo La Bích còn đang ngây người rời khỏi cục dân chính.

“Soái ca.” Khi gọi điện cho bố, La Bích tỉnh táo ra được một chút.

“Sao vậy?” Ông La quan tâm nói.

“Con kết hôn rồi.” La Bích rất bình tĩnh nói ra sự thật này. Người nào đó lái xe bên cạnh nhếch khóe môi tỏ vẻ tâm trạng vô cùng tốt.

“Cái gì?! Lúc nào?” Quả nhiên rất kinh ngạc.

“Ngay mười phút trước khi gọi điện cho bố.” La Bích nghiêng người nhìn một bên mặt của anh chàng đang lái xe, “Con cảm thấy… cảm thấy rất tốt. Bố… không đồng ý ạ?”

“Bỗ đã nghĩ sẽ có một ngày thế này, chỉ không ngờ lại nhanh đến vậy!” Ông La có phần trở tay không kịp.

“Bố, bố chuyển sang đây đi. Ở đây hai bố con mình có thể thường xuyên gặp mặt, không cần đau lòng nữa.” La Bích biết cảm giác luyến tiếc trong lời nói của bố cô là vì ông cảm thấy con gái lấy chồng rồi sẽ không chỉ là con gái ông nữa, không thể tùy tiện làm gì, nhưng ông không biết rằng, chính vì Du Kinh không ngăn cản bất cứ chuyện gì cô muốn làm, cô mới có thể không chút do dự đồng ý lời cầu hôn của anh, thậm chí kết hôn luôn hôm nay.

Du Kinh dừng xe, dùng một tay cầm lấy điện thoại bên tai La Bích.

“Bố.” Quá đột ngột làm ông La ở đầu bên kia sợ hết hồn.

“Lời con đã nói vĩnh viễn sẽ thực hiện được.” Anh muốn chỉ lời hứa hẹn với ông ở dưới lầu ngày hôm đó.

“Cho dù chúng con kết hôn cũng không có bất cứ điều gì thay đổi. Bố không cần lo lắng, về phần đề nghị vừa rồi của Tiểu Trà, con cảm thấy bố có thể suy nghĩ xem sao, làm như vậy con tin rằng bố sẽ yên tâm hơn.” Anh mở cửa xe đi xuống, đi tới bên phó lái mở cửa cho La Bích.

Không biết hai người lại nói những gì, Du Kinh vui vẻ kết thúc cuộc gọi.

“Anh nói với soái ca cái gì thế?”

“Không có gì, bí mật giữa đàn ông thôi.” Du Kinh thần bí nói.

Sau khi biết hai người đã kết hôn, bà Du thật sự hận không thể cầu thần bái phật.

“Mau gọi mẹ đi.” Bà Du hưng phấn cầm lấy tay La Bích.

“Mẹ.” La Bích vẫn có chút không quen, dù cách chung sống của hai người đã chẳng khác gì mẹ con.

“A a a a —— mẹ đã thỏa lòng mong ước rồi!” Bà Du vui vẻ đến mức đi vòng quanh.

“À, đúng rồi, các con định tổ chức hôn lễ ở đâu, lúc nào? Mời bao nhiêu khách? Mau nói cho mẹ biết, mẹ bắt đầu chuẩn bị luôn.”

“Mẹ… bọn con định du lịch kết hôn.”

La Bích rất cảm động, không ngờ cuối cùng anh lại thật sự làm theo sở thích của cô. La Bích không thích những chỗ quá nhiều người, nhất là nhiều người không quen biết, cô không thích tham gia những buổi tiệc rượu đó, cô cảm thấy cuộc sống của hai người không cần vì một buổi tiệc cưới mà khiến người khác mệt mỏi.

“Cũng được, nhưng các con đi tới đâu là phải chụp một bộ ảnh cưới rồi gửi về cho mẹ. Mẹ có chỗ cần dùng!” Bà Du yêu cầu, “Đây là yêu cầu duy nhất, nếu không nhất định phải tổ chức tiệc cưới.”

“Vâng.” Du Kinh và La Bích đồng ý.

Mấy người ăn cơm xong, Du Kinh và La Bích rời khỏi Bích Hải, Du Kinh đang bàn với La Bích xem sẽ đi đâu chơi.

“Em muốn đi Châu Âu. ” La Bích mơ ước, “Em rất thích phong cách thị trấn cổ ở nơi đó, anh nói xem, chúng ta ở lại đó một thời gian có được không?”

“Được.” Nhìn cô gái đang rất hào hứng, Du Kinh cảm thấy trong lòng tràn đầy.

Trong xe lại vang lên tiếng đàn dương cầm, là điện thoại của Du Kinh.

Nhìn tên báo trên điện thoại, là Lý Hoài Nhân.

Du Kinh dừng xe lại bên đường, lắc lắc điện thoại với La Bích, “Xem ra chuyến du lịch của chúng ta phải lùi lại một thời gian.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi