YÊU ĐÚNG LÚC, GẶP ĐÚNG NGƯỜI (ĐÚNG THỜI ĐIỂM, ĐÚNG NGƯỜI)

Khi Du Kinh trở về căn phòng nhỏ thì vẻ mặt đã bình tĩnh lại, anh cau mày nhìn cô gái còn bị treo trên trần nhà.

“Tới đỡ cô ta xuống đi.” Du Kinh hít vào một hơi.

Lâm Giai đã tới, trước khi thi thể được hạ xuống.

Tiết Nhạc Dã ngạt thở mà chết. Du Kinh nhìn sợi dây thừng bị xoắn thành bánh quẩy vì quạt quay tròn, sợi dây càng ngày càng căng siết vào cổ Tiết Nhạc Dã khiến cô ta ngạt thở mà chết.

Khi thi thể được hạ xuống, bởi vi sợi dây siết quá chặt nên hiện lên một vệt đỏ, sắc mặt Tiết Nhạc Dã đã biến thành tím tái.

“Trước khi chết đã hít vào một lượng thuốc mê rất lớn dẫn tới hôn mê.” Lâm Giai đứng lên, “Những thứ khác không cần em nói nữa chứ?”

“Ừ.” Du Kinh lạnh lùng đáp lại một câu.

“Gần đây vợ anh thế nào rồi?” Lâm Giai kiêu ngạo khoanh tay trước ngực hỏi một câu.

“Rất khỏe, có điều vẫn còn nôn nghén.” Du Kinh nghe câu hỏi của cô, cả khuôn mặt lập tức dịu xuống.

“Được rồi, có thời gian rảnh em sẽ tới chơi với cô ấy.” Lâm Giai kiêu kỳ bỏ lại một câu rồi cầm dụng cụ đi trước.

Du Kinh hiểu đó là cách chung đụng của cô ấy, vừa rồi cô ấy nói vậy nghĩa là cô ấy sẽ đi thăm, giúp đỡ điều trị. Đây cũng là lý do vì sao trong số nữ sinh rất đông, Du Kinh lại chỉ tương đối quen thân với cô ấy. Làm việc gì trước nay đều không dài dòng. Cầm lên được thì cũng buông xuống được.

“Du Kinh, chúng tôi dừng xe rác lại ở chỗ đèn xanh đèn đỏ thì phía trên đã không một bóng người.” Người cảnh sát đuổi theo xe rác gọi điện tới báo cáo.

“Tôi đã biết.” Du Kinh cũng hiểu, vậy còn không trốn thoát chính anh cũng sẽ khinh thường người tự xưng là “thái dương” này.

Người của truyền thông vốn nhìn chằm chằm vào từng hành động của cục cảnh sát, vừa thấy cảnh sát xuất động là biết có tin tức. Vì thế, trời vừa sáng, tin tức mới nhất đã xuất hiện.

Cho dù cảnh sát đề phòng rất tốt, thế nhưng vẫn có ký giả chụp được hình ảnh Tiết Nhạc Dã tử vong.

Báo chí vừa phát hành, khắp nơi ồ lên một tiếng, hầu hết mọi người biết cô gái này bắt nạt những cô bé khác, cho dù mọi người công khai lên án cô gái này ở trên mạng, nhưng khi sự việc xảy ra, rất nhiều người đã đổi giọng bắt đầu chỉ trích “thái dương” kia hủy hoại tương lai của một cô gái.

“Tuy cô gái kia làm vậy là không tốt, nhưng cô ấy còn rất nhiều thời gian để thay đổi!”

“Thái dương thật ra là một tên lạm sát!”

“Thái dương vì dân trừ hại!”



Đủ loại bình luận xuất hiện trong tầm mắt của đại chúng, mới một ngày, tất cả tiếng gió bắt đầu đổi chiều.

“Đại ca, anh cố ý phải không?” Lý Hoài Nhân ngồi ở đại sảnh tầng một của Bích Hải ăn sáng, xem điện thoại, nhìn người nào đó ngồi ở kia cầm cốc uống trà, ánh mắt lại vẫn nhìn ra cửa.

“Ừ.”

“Thế nhưng, như vậy… sẽ là chúng ta gián tiếp hại chết…” Lý Hoài Nhân có chút khó hiểu.

Du Kinh nhíu mày, “Ban đầu tôi thật sự không ngờ Tiết Nhạc Dã sẽ chết.” Anh vốn cho rằng mấy cảnh sát tuần tra là có thể phát hiện có người cải trang. Trước khi bắt đầu công việc, Du Kinh đã từng dặn dò bọn họ.

“Hung thủ có thể sẽ cải trang thành các kiểu người khác nhau, mọi người nhớ kỹ dáng dấp hắn ta, đừng bỏ qua.”

“Được.” Đệ nhất soái ca vỗ ngực hứa hẹn. Thế nhưng qua vài ngày, anh ta đã lơi lỏng một chút.

Hơn nữa, đệ nhất soái ca không thể ngờ rằng hung thủ lại giấu gương mặt mình dưới lớp trang điểm của một bác gái, khi anh liên hệ được đến thời gian xuất hiện của người kia, anh cảm thấy bản thân đã cố hết sức, không phải ai cũng liệu sự như thần giống Du Kinh.

“Vì sao đại ca biết quần chúng sẽ đốt lửa tới đâu?”

“Tiết Nhạc Dã cũng là nữ sinh, một người vừa trưởng thành, trong nhận thức của phần lớn quần chúng thì cô ta vẫn thuộc về quần thể yếu. Hơn nữa, hầu hết dân mạng hiện nay là 8x và 9x, mọi người rất dễ tưởng tượng bản thân là nhân vật trong đó.” Du Kinh thấy Tiểu Trà nhà mình còn chưa tới, kiên nhẫn giải thích cho Lý Hoài Nhân, “Khác với hành vi của giáo sư Lăng và thị trưởng, trong lòng bọn họ sẽ cảm thấy người có tuổi đời lớn hơn mình không nên làm chuyện đó. Thật ra tất cả đều như nhau cả thôi.” Một câu cuối cùng nói ra tất cả chân tướng.

Ánh mắt Du Kinh đột nhiên sáng lên, anh đứng dậy bước đi.

Là La Bích vừa đi thang máy xuống. Cô vừa tỉnh ngủ, đôi mắt hơi sưng, khi Du Kinh đi tới cô còn ngáp một cái.

“Ngủ không ngon à?” Du Kinh ôm eo cô đi tới bàn ăn.

“Nằm mơ thấy ác mộng, giật mình thức dậy.” La Bích nói thật, “Nửa đêm anh phải ra ngoài, anh mới càng mệt, lát nữa về ngủ bù một lát đi nhé?”

“Được.” Tuy Du Kinh không có thói quen sinh hoạt này, thế nhưng vợ yêu yêu cầu, làm sao anh có thể không đồng ý được?

“Đúng rồi, vừa thức dậy đã thấy tin tức, làm sao hắn ta lại chạy thoát được? Có điều hiện giờ hắn ta đã không còn là “thái dương” sáng rọi của mọi người nữa rồi. Bây giờ ở trên mạng hắn ta đang bị ném đá tới tấp.” La Bích tự nhiên nói.

“Còn nữa.” La Bích vừa ngồi xuống liền nói, “Không phải anh cố ý đấy chứ?”

Cùng một vấn đề, Lý Hoài Nhân hưng phấn, “Đàn em, không ngờ em mang thai mà chỉ số thông minh không giảm tẹo nào.”

Hai vợ chồng đồng loạt liếc anh một cái, Lý Hoài Nhân lập tức im miệng.

“Thái dương hưởng thụ cảm giác được người ta khen ngợi ngưỡng mộ nhất, ở hiện trường cái chết của thị trưởng, hắn ta để lại lời nhắn tuyên chiến với anh, sự tự tin mà hắn ta đánh mất hơn hai mươi năm cấp tốc tăng lên, hắn xuất hiện để ra oai với chúng ta, với cảnh sát, vì thế bất kể là ai, hắn ta đều sẽ lựa chọn ra tay. Vừa khéo chuyện của Tiết Nhạc Dã vừa mới trở thành chủ đề nổi bật nhất, vì thế… cuối cùng biến thành như vậy.”

Một chiếc ghế bên cạnh bị kéo ra, là Lâm Giai.

“Sao cứ như âm hồn không tan thế?” Lý Hoài Nhân là người đầu tiên lên tiếng.

“Nghe nói bữa sáng ở đây không tệ, có người mời, sao lại không đi?” Lâm Giai cười nói, cô nhận được tin mời của Du Kinh mới đến, tuy cô biết vì sao Du Kinh gửi tin nhắn đến, có điều cô đã không còn để ý nữa, nên được mời thì đến.

Nhìn La Bích đã ra dáng bà bầu, vẻ mặt mệt mỏi.

“Người ta có thai, cô cũng có thai, sao sắc mặt lại tệ thế kia?” Không khách khí chút nào.

“Sinh đôi.” Du Kinh nói ra chuyện thực.

Biểu cảm của Lý Hoài Nhân và Lâm Giai như ăn nhầm con ruồi, bên này Du Kinh đã giúp La Bích nhận lấy bữa sáng, bắt đầu ăn mặc kệ người ngoài.

“Lúc nào cô có thời gian rảnh?” Lâm Giai ăn một đĩa chân giò hun khói.

“Chị định làm gì?” La Bích cũng không khách sáo, cô gái này hoàn toàn là một con cọp giấy.

“Thấy cô buồn chán, muốn đi dạo phố với cô.” Lâm Giai tỏ vẻ tốt bụng nói.

La Bích vốn định từ chối, có điều nghĩ tới mình đã lâu không đi dạo phố, gần đây Du Kinh vì vụ án của Từ Hạo Minh nên không rảnh rỗi. Cô cũng muốn mua vài món đồ cho phụ nữ có thai, hơn nữa sau giấc mơ ngày hôm nay… cô còn muốn mua vài thứ.

“Được, có điều hai ngày này em không rảnh, ngày kia không phải đi học, chị tới đón em.” La Bích không khách sáo nữa.

Lâm Giai: …Cô đúng là không khách sáo chút nào.

Sáng sớm, La Bích bị giấc mơ làm cho bừng tỉnh. Cô vội vàng sờ cái bụng hơi tròn lên của mình, yên tâm lại, rồi mới phát hiện Du Kinh đã đi.

Cô mở điện thoại đọc tin tức, quả nhiên lại là Từ Hạo Minh.

Cô nhớ tới bóng người trong mơ, và cả đứa bé đã mất của mình.

Trong mơ, cô ở bên ngoài bị Từ Hạo Minh không biết từ đâu xuất hiện bắt cóc. Chỉ có hai người bọn họ đứng trong bóng tối, dao để lên cổ, trong mơ La Bích cũng không nhịn nổi muốn chửi bậy, lần trước bị dí súng, lần này bị dí dao.

Đột nhiên, Từ Hạo Minh đẩy cô xuống đất. Một cơn đau đớn từ dưới người truyền đến, rất nhiều máu nhuộm đỏ quần. Cô khóc đến bất tỉnh nhân sự.

Cảnh tiếp theo cô ở trong bệnh viện, một bác sĩ vẻ mặt nghiêm túc nói với cô, đứa bé đã mất. Là một đôi song sinh một trai một gái. La Bích rất đau lòng, nước mắt chảy không ngừng.

Khi đó, cô lại thấy Từ Hạo Minh cầm dao đi ra từ phía sau bác sĩ, đi về phía cô, khi con dao đâm tới, cô giật mình tỉnh giấc.

Từ Hạo Minh chết tiệt. La Bích chửi thầm trong lòng. Khi ăn sáng cô không nói cho Du Kinh, sợ anh lo lắng, chỉ im lặng hỏi vài chuyện khác của anh rồi ăn sáng, đi học.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi