YÊU ĐƯƠNG KHÔNG BẰNG HỌC TẬP

Edit: Như.

Beta: Cẩm.

So với các trường khác thì Tam Trung được xem là tương đối có tính người, thường tổ chức rất nhiều hoạt động ngoại khóa khác nhau, ngoại trừ đại hội thể thao, các buổi biểu diễn văn nghệ ngoài trường, thì mỗi năm đều có hoạt động cắm trại dã ngoại.

Buổi dã ngoại kéo dài hai ngày một đêm, năm nay địa điểm tổ chức là một huyện nhỏ trên núi ở gần sát Hi thành.

Tin tức vừa được thông báo, các lớp đều vui mừng như điên, các dãy phòng học đều là tiếng hoan hô phấn khích.

Tất nhiên, tất cả hoạt động này đều không liên quan đến khối 12.

Trong lúc bọn đàn em ăn uống say sưa chúc mừng, thì học sinh lớp 12 chỉ có thể đứng ở cửa sổ nhìn xem với ánh mắt ngơ ngẩn, tịch mịch như tuyết mùa đông.

Lẽ ra khối 11 cũng không được tham gia, nhưng nếu những học sinh khối mười 11 vào năm rồi vì lí do đặc biệt nào đó mà không tham gia được, thì sẽ được tham gia bù vào năm nay, đi chung với khối 10, xe buýt đậu ở trước ổng trường, đầy ấp người trên xe.

Chỗ ngồi không bị giới hạn, chỉ cần ngồi theo lớp là được.

Nhưng bởi vì sĩ số không đồng đều, có lớp ít người, có lớp đông người, nên trên xe phát sinh tình huống thiếu hoặc thừa chỗ ngồi. Nên những học sinh thiếu chỗ ngồi thì phải đi cùng xe với lớp khác.

Xe của lớp Ôn Bắc Vũ còn dư đúng hai chỗ ngồi.

Chỗ thứ nhất là ở hàng ghế đầu tiên, bên cạnh giáo viên.

“Một chút nữa sẽ có bạn học khối 11 đến xe chúng ta ngồi chung, lúc di chuyển mọi người chú ý giữ yên lặng, không nên đùa giỡn đánh nhau, không với tay, đưa đầu ra ngoài cửa sổ…”

Gíao viên chủ nhiệm đứng ở đầu xe lải nhải cả đống thứ.

Ôn Bắc Vũ ngồi ở hàng cuối cùng, căn bản không hề tập trung nghe giáo viên nói, trong tay cô còn đang vuốt mấy lá bài poker, sau đó rút ra bộ nổ. Phóng khoáng đánh một phát xuống đù:i “4 con K, nổ!”

“Qua, qua, qua.”

“Thật là mẹ nó mà, tại sao người thắng lại là cậu chứ?!”

Ôn Bắc cười đắc ý, ném ra cặp bài cuối cùng, là người đầu tiên đánh hết bài.

“Có chơi có chịu, đừng có quỵt nợ tớ 3 túi khoai tây chiên đó nha.”

“Sao, còn muốn chơi nữa không?”

Trong lúc lỡ đãng ngước mắt lên, cô vừa vặn nhìn thấy thiếu niên đang đứng ở cửa lên xuống phía đầu xe, áo trắng quần đen, đường nét gương mặt tinh xảo đẹp mắt, bóng dáng không thể quen thuộc hơn nữa.

Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của cô.

Nam Tự nghiêng đầu nhìn qua, đôi mắt đen kịt như hồ nước sâu thẳm, không có một tia gợn sóng.

Nhưng cũng chỉ là cái nhìn ngắn ngủi, thiếu niên rất nhanh đã thu tầm mắt lại, xoay người ngồi xuống chỗ trống bên cạnh giáo viên, giống như hoàn toàn không nhìn thấy cô.

“…”

Ôn Bắc Vũ xuýt chút nữa đã nuốt luôn kẹo cao su đang nhai trong miệng vào bụng.

Người ngồi bên cạnh lay cánh tay của cô: “Vũ Điểm cậu sao vậy, chờ cái gì nữa, không phải cậu nói muốn chơi tiếp hả?”

Lại có người nói: “Cái tên ngốc này, không nhìn thấy ai đi lên à.” Cậu ta vừa nói vừa lắc đầu, “Hừm… tên mọt sách đó cũng không biết có chỗ nào tốt, thật không hiểu nổi nữ sinh các cậu bây giờ làm sao nữa?!”

Ôn Bắc Vũ nghe thấy vậy liền giẫm một cái thật mạnh lên giày cậu ta, hừ lạnh một tiếng: “Cậu thì biết cái gì?”

Lại nhớ đến ánh mắt lúc nãy của Nam Tự…

Không biết có phải là do ảo giác của cô hay không, hình như tâm trạng anh không được tốt lắm thì phải.

Ôn Bắc Vũ vẫn chăm chú nhìn về phía chỗ ngồi hàng ghế đầu, từ góc độ của cô chỉ thể nhìn thấy góc nghiêng của anh, tay anh đặt trên tay vịn của ghể ngồi, đang cầm một quyển sách, giáo viên ngồi bên cạnh đang nói chuyện với anh, chắc là vài câu cổ vũ động viên.

Ôn Bắc Vũ lại nhìn lại đám bạn trời thần đang ngồi hai bên mình… Mỗi ngày đi học đều bị giáo viên gọi tên la rầy, trâu bò hơn là vào giờ kéo cờ ngày thứ hai còn bị phê bình trước toàn trường.

Ôn Bắc Vũ không nhịn được nghĩ: Tuổi tác rõ ràng cũng không cách biệt lắm, mà sao giữa người với người lại có thể chênh lệch lớn như vậy?

Nhưng là nếu sớm biết anh sẽ đến ngồi xe cùng với lớp bọn họ, thì cô sẽ không chọn chỗ ngồi tít đằng sau như thế này rồi a a a a a!!

Ôn Bắc Vũ càng nghĩ càng thấy buồn phiền, nhưng lại không có cách nào cả.

Nếu như người ngồi kế bên Nam Tự là bạn học nào đó, thì cô còn có thể đi đến mượn lý do gì đó để đổi chỗ với người đó, nhưng đối phương lại là giáo viên… Được rồi, cô vẫn nên cam chịu số phận vậy.



Một bên khác.

Trên xe buýt lớp 11-9.

Chỗ ngồi của Đường Vi Vi là ở cạnh cửa sổ, vẻ mặt cô ỉu xìu, uể oải, do bị say xe nên cô không có chút tinh thần nào cả. Trước khi lên xe, cô đã uống thuốc chống say xe do Hạ Xuyên chuẩn bị, nhưng lúc này cũng không dễ chịu hơn bao nhiêu.

Đám Hạ Hành Chu đang đánh game, thỉnh thoảng quay đầu lại cùng hai người nói chuyện phiếm vài câu: “Ê, anh Xuyên ca, các cậu nói thử xem ngày nào Vũ Điểm cũng chạy đến lớp chúng ta, còn đưa bữa sáng cho lớp trưởng nữa, có phải là nhìn trúng người ta rồi không?”

Hạ Xuyên không ngẩng đầu lên, lấy từ trong túi ra một sợi dây tai nghe màu đen, dây bị rối lại một cục.

Anh “ừm” một tiếng, vừa gỡ ra vừa qua loa trả lời: “Làm sao tôi biết được.”

Nhưng Đường Vi Vi lại rất hứng thú với mấy tin bát quái này: “Tớ cảm thấy có khả năng lắm, với lại tớ thấy Nam Tự cũng thích cô bé đó, nếu không thì tại sao vừa nghe cô giáo nói người còn lại sẽ ngồi chung xe với lớp 10-7 thì cậu ấy lại chủ động đổi đi chứ.”

“Lý do là vậy sao?” Hạ Hành Chu vô cùng ngạc nhiên: “Tớ còn tưởng rằng vì cậu ta làm lớp trưởng nên mới muốn giúp đỡ bạn học chứ…”

Hạ Xuyên cuối cùng cũng gỡ xong sợi dây tai nghe kia, xoay người, đeo lên một bên lỗ tai cho Đường Vi Vi, đầu ngón tay thoáng chạm vào vành tai cô, có thể cảm nhận được nhiệt độ nong nóng trên tai cô.

Tay anh khựng lại.

Anh không rút tay về ngay mà cố ý nhéo nhẹ lỗ tai cô.

Cơ thể cô gái nhỏ cứng đờ, đôi mắt hạnh xinh đẹp trợn tròn lên nhìn chằm chằm anh, do xung quanh còn có nhiều bạn học khác nên cô không dám quá lớn tiếng, chỉ có thể thấp giọng nói: “Cậu làm gì… cậu… cái người này, sao suốt ngày cứ thích chạm vào lỗ tai của tôi vậy chứ?”

“Đỏ,” Hạ Xuyên dựa vào lưng ghế phía sau một chút, nở nụ cười đầy vẻ lười biếng, không trả lời mà hỏi ngược lại cô: “Tôi chỉ giúp cậu đeo tai nghe thôi mà lỗ tai cậu lại đỏ như vậy, xảy ra chuyện gì sao?”

“…”

Xảy ra chuyện gì?!

Tôi phải hỏi cậu xảy ra chuyện gì thì đúng hơn!!

Anh vẫn cười, còn cúi đầu lại gần bên tai cô hơn, thổi hơi nhè nhẹ: “Mẫn cảm đến vậy sao.”

Trong nháy mắt, cảm giác ngứa ngáy không được tự nhiên bỗng nổi lên, lan khắp cả người.

Là kiểu ngứa ngáy lan từ đỉnh đầu xuống tận ngón chân.

Đường Vi Vi thật sự là muốn điên mất rồi, bịt lỗ tai lại, hơi nhích sang bên phải, vừa khẩn trương vừa tức giận mà rống lên với anh: “Cậu tránh ra! Cách xa tôi một chút đi!!”

….

Bây giờ thời tiết đang vào cuối thu, dọc theo đường đi có thể nhìn thấy lá phong đỏ phủ đầy khắp dãy núi.

Xe đã di chuyển được hơn một nửa lộ trình, bắt đầu vào vùng núi, nhiệt độ lại hạ thấp xuống mấy độ.

Thể chất có thể của Ôn Bắc Vũ không được xem là quá tốt, cũng không tính là kém, nhưng cô vì yêu cái đẹp nên luôn mặc quần áo mỏng manh.

Lúc này đã hắt xì mấy cái liên tục, chóp mũi thanh tú đỏ ửng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng hơi trắng bệch, nhìn qua có chút đáng thương nhưng cũng lại rất đáng yêu.

Nam sinh ngồi bên cạnh cởi áo khoác ra đưa sang cho cô nhưng Ôn Bắc Vũ lại không muốn, thoáng cau mày: “Lấy đi lấy đi, quần áo cậu đầy mùi thuốc lá, tớ không thèm mặc đâu.”

Cậu bạn kia xùy một tiếng nói: “Chịu cho cậu mặc đã tốt lắm rồi, đại tiểu thư cậu còn bắt bẻ nữa, bị lạnh chết cũng đáng đời.”

“Biến đi!!”

Quần áo mang theo đều để trong valy, bây giờ muốn lấy thì cũng không tiện cho lắm, Ôn Bắc Vũ rút tờ khăn giấy ra lau nước mũi, tay run rẩy lấy điện thoại ra bắt đầu gõ chữ.

“Em lạnh.”

Hai chữ vô cùng đơn giản, phía sau kèm theo icon khóc lóc thút thít.

Gửi đi.

Qua chừng hai ba giây, người thiếu niên ngồi hàng đầu tiên bỗng nhiên có hành động.

Anh để sách xuống, xoay người, cơ thể hơi nhô ra quay đầu về phía sau nhìn cô một cái, thiếu nữ lúc này đang vòng hai cánh tay ôm lại trước ngực, trên mặt không còn sự xinh đẹp chói mắt thường ngày nữa, ngược lại có chút tội nghiệp, đang ngước nhìn anh.

Bộ dáng yếu đuối, bất lực…

Nam Tự rủ mắt xuống, đứng dậy, băng qua lối đi dài nhỏ, đi thẳng về phía cô.

Xe buýt vẫn bon bon trên đường.

Có không ít ánh mắt bạn học nhìn theo anh suốt cả đoạn đường, chỉ trông thấy thiếu niên đứng ở hàng ghế cuối cùng, cởi áo khoác trên người xuống.

Không ít tiếng bàn luận xôn xao.

Nam Tự buông thõng mắt, lông mi dài che lấp cảm xúc dưới đáy mắt, đôi môi mỏng hơi mấp máy, cánh tay nâng lên đưa áo khoác tới cho cô, cả quá trình đều không nói một lời.

“Cảm ơn…”

Còn chưa nói hết câu.

Trong nháy mắt, tài xế đột nhiên thắng gấp.

Thanh âm chói tai vang lên, cơ thể Ôn Bắc Vũ theo quán tính nghiêng về phía trước, cô không kip bắt lấy lưng ghế ngồi, cả người ngả ra ngoài, đụng vào lồng ngực ấm áp.

Hai người cùng té nhào xuống chỗ lối đi.

Lưng bị đập mạnh xuống sàn xe phát ra âm thanh rất lớn, kèm theo đó là một tiếng kêu đau của thiếu niên.

Ôn Bắc Vũ ngẩng đầu thì thấy Nam Tự khẽ chau mày, màu mắt đen thăm thẳm, đáy mắt phản chiếu gương mặt đầy vẻ lo lắng của cô: “Anh, anh không sao chứ…”

“Không sao đâu.”

Giọng nói anh vẫn lạnh nhạt như cũ, không nghe ra được bất kỳ cảm xúc nào.

“Thật sao?”

“Ừ, em đứng lên trước đã.”

“…”

Lúc này Ôn Bắc Vũ mới phát hiện ra bản thân mình vẫn còn đè lên trên người anh, cô vội vàng đứng lên, một tay nắm chắc lấy thành ghế, tay còn lại đưa đến trước mặt Nam Tự, muốn kéo anh đứng lên.

Nam Tự khựng lại trong chốc lát, sau đó vẫn đưa tay nắm lấy tay cô.

Tay anh vẫn lạnh như vậy, cái lạnh thấm vào da nhưng Ôn Bắc Vũ cũng không có bất kỳ phản ứng gì, ngược lại còn nắm lấy chặt hơn.

Đùa nhau sao, cơ hội tiếp xúc cơ thể thân mật như vậy, cô sao có thể dễ dàng buông tha được.

Bạn học xung quanh đang ồn ào thảo luận thì bị giáo viên cắt ngang, thầy trấn an mọi người một lúc, nhưng Ôn Bắc Vũ cũng không nghiêm túc lắng nghe, dù sao cũng chỉ là mấy lời như không sao đâu, rồi kêu mọi người ngồi xuống, ổn định lại chỗ ngồi mà thôi.

Môi Ôn Bắc Vũ hơi mấp máy.

Sau khi đứng vững, Nam Tự liền buông tay cô ra, dự tính quay về chỗ ngồi của mình.

Ôn Bắc Vũ tay nhanh hơn não, lập tức kéo vạt áo anh lại. Cô không dùng sức nhưng người thiếu niên vẫn đứng lại, quay đầu, vẻ mặt nhàn nhạt nhìn cô.

Tay còn lại của Ôn Bắc Vũ đặt sau lưng, điên cuồng ra hiệu cho người bạn ngồi bên cạnh cô, để cậu ta nhanh chóng đứng dậy đổi chỗ ngồi.

Ôn Bắc Vũ cuối cùng cũng được như mong muốn, ngồi bên cạnh Nam Tự.

Nhưng bầu không khí giữa hai người lúc này…

Giống như hơi có chút xấu hổ.

Mặc dù Nam Tự không hỏi cô vì sao làm vậy, nhưng đối diện với ánh mắt tĩnh mịch khó lường của anh, Ôn Bắc Vũ hơi chột dạ, cô kiên trì nói: “Em… Em có một chỗ hôm qua nghe giảng không hiểu, em muốn hỏi anh một chút.”

“…”

Khóe miệng những người xung quanh co giật, cái cớ rách nát như vậy mà cô cũng nghĩ ra cho được.

Nhưng mà Nam Tự lại không hỏi gì, nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, giọng nói hay vẻ mặt cũng không có bất kì thay đổi nào: “Em nói đi.”

“…”

Ôn Bắc Vũ trầm mặc một chút: “Nhưng em đã quên mất cái đề nó như thế nào rồi.”

Bầu không khí trở nên ngột ngạt hơn.

Ánh mắt anh nhìn về phía cô, có chút không nói nên lời, hai đầu lông mày hơi bất đắc dĩ, thở dài một tiếng rất nhỏ: “Vậy lần sau sẽ giảng cho em.”

Phong cảnh tươi đẹp vùn vụt lướt qua ngoài cửa sổ.

Lúc xe chạy qua rừng lá phong, ánh nắng xuyên qua lá cây chiếu xuống, vừa vặn rơi trên khuôn mặt trầm tĩnh của thiếu niên.

Trong thoáng chốc, làm nổi bật lên vẻ dịu dàng trên gương mặt anh.

Ôn Bắc Vũ há to miệng, muốn nói gì đó, nhưng lời nói đến bên môi thì lại nhịn xuống, nuốt trở vào.



….

Đến địa điểm cắm trại.

Xe buýt chậm rãi dừng lại.

Mọi người cười nói đùa giỡn, đi thành từng tốp xuống xe, chỉ duy nhất còn lại hai người họ vẫn ngồi yên bất động tại chỗ.

Hai má Ôn Bắc Vũ phồng ra, cái đầu nhỏ hơi cúi xuống, tựa như đang xoắn xuýt điều gì đó. Nam Tự chờ một lúc vẫn không thấy cô nói gì, đành lên tiếng trước: “Cờ bạc là không tốt.”

Ôn Bắc Vũ sững sờ: “Cái gì?”

“Cờ bạc là không tốt.” Nam Tự lặp lại một lần nữa, dạy dỗ cô với giọng điệu bình thản.

“…”

Ôn Bắc Vũ cảm thấy bản thân vô tội hết mức: “Em có cờ bạc gì đâu, anh oan uổng cho em rồi!!”

Nam Tự lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái: “Tôi đã nhìn thấy.” Anh tiếp tục bổ sung, “Lúc lên xe.”

Ôn Bắc Vũ tự ngẫm lại xem lúc anh lên xe thì bản thân cô đang làm gì.

Hình như là đang đánh bài poker…

Cái này…

“Trò đó không tính,” Ôn Bắc Vũ nói, “Đó là trờ chơi giải trí rất phổ biến mà, lại không có cược tiền, không tính là cờ bạc được.”

Nam Tự bình tĩnh nói: “Ba túi khoai tây chiên.”

“…”

Vậy cũng được sao.

Cô nhận thua rồi.

Ôn Bắc Vũ quyết định chủ động nhận sai để được xử lý nhẹ, cũng đảm bảo lần sau không dám nữa.

Vừa xuống xe, một trận gió mát đã lướt qua.

Bẩu trời xanh lam, ánh nắng rực rỡ, lá phong đỏ như những đóm lửa, nồng nhiệt và lan tỏa mạnh mẽ.

Các lớp bắt đầu xếp hàng tập hợp, Nam Tự đi về phía lớp 11-9, nhìn bóng lưng ngày càng xa dần của anh, Ôn Bắc Vũ chợt nhớ đến trên người mình vẫn đang mặc áo khóa của anh, còn chưa kịp trả lại.

…..

Loại việc như leo núi căn bản là muốn lấy mất nửa cái mạng nhỏ của Ôn Bắc Vũ.

Tìm được khoảng đất rộng rãi, giáo viên bắt đầu cho học sinh dựng lều vải, mọi người bận rộn mãi đến lúc chạnh vạng mới hoàn thành xong tất cả.

Thật vất vả mới đến lúc được nghỉ ngơi.

Mỗi lớp đều dựng lều ở những vị trí khác nhau, sau khi hỏi thăm được vị trí của lớp 11-9, Ôn Bắc Vũ cũng không cần nghỉ ngơi gì, liền lập tức xuất phát bước lên con đường tìm kiếm tình yêu chân chính của mình.

Bầu trời cuối thu tối rất nhanh.

… Nhưng Ôn Bắc Vũ không nghĩ có thể tối xuống nhanh như vậy.

Lúc cô đi ra khỏi vị trí của lớp 10-7 mặt trời vẫn chưa lặn xuống, phía đường chân trời là một màu ráng đỏ, tựa như được vẩy mực lên.

Ánh hoàng hôn bao phủ lên rừng cây.

Bây giờ trời đã tối, chỉ còn vài tia sáng mờ mịt giúp nhìn rõ xung quanh trong khoảng cách rất gần.

Ôn Bắc Vũ đã lấy áo khoác từ trong valy ra mặc vào, áo khoác của Nam Tự thì được cô cầm trên tay, cô bật đèn pin trong điện thoại, nhếch môi, sắc mặt rất khó coi.

Có bạn học nhắn tin cho cô, hỏi rằng cô đang ở đâu, giáo viên bắt đầu điểm danh rồi.

Ôn Bắc Vũ đang nhắn tin trả lời lại thì điện thoại hiện lên thông báo hết pin, cô cũng không biết tin nhắn kia có được gửi đi hay chưa, dù sao thì di động cũng tắt mất rồi.

Tự động tắt máy.

Trên núi gió rất lớn, từng cơn từng cơn thổi vụt qua.

Tiếng lá cây xào xạc.

Y hệt như bầu không khí trong phim kinh dị lúc sắp chiếu đến những tình tiết gây cấn, nguy hiểm.

Ôn Bắc Vũ từ nhỏ đã sợ bóng tối, không phải cô sợ ma sợ quỷ, mà chỉ đơn thuần là sợ bóng tối, ở trong bóng đêm tối tăm, không nhìn thấy được bất cứ thứ gì khiến cho cô hoàn toàn không có cảm giác an toàn.

Xung quanh ngày càng mờ mịt.

Lúc đi được một nửa đường thì Ôn Bắc Vũ đã muốn quay về nhưng bây giờ điện thoại cô hết pin, lại không nhìn rõ đường đi, cô cũng không dám hành động tùy tiện, lỡ càng đi càng xa thì phải làm sao.

Cô ngồi xổm dưới một gốc cây lớn, cả người cuộn tròn lại, có chút suy sụp, trong lòng đang tự trách mắng bản thân, cố gắng nhớ lại những clip hài hước mà mình đã xem qua trước đây để giảm bớt cảm giác sợ hãi trong lòng.

Không biết phải chờ ở chỗ này bao lâu nữa.

Gió lạnh thổi qua, thiếu nữ rụt cổ lại, đem áo khoác cầm trong tay khoác lên người.

Trong không gian yên tĩnh và lạnh lẽo, tiếng gió thổi hòa với tiếng bước chân nhẹ vang lên, âm thanh ngày càng đến gần, càng ngày càng rõ ràng hơn, đi đến trước mặt cô.

“Nam Tự…”

Trong nháy mắt cô nhận ra người đến là anh, Ôn Bắc Vũ chớp chớp mắt, từ đáy lòng cô hoàn toàn không có cảm giác bất ngờ.

Giống như việc anh xuất hiện ở đây, là một điều hiển nhiên.

Anh ngồi xổm xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt cô.

Bóng tối càng làm cho gương mặt anh thêm phần thâm thúy hơn, lông mi cụp xuống, anh duỗi tay ra, lòng bàn tay mang theo hơi lạnh nhẹ nhàng vỗ về trên đỉnh đầu cô.

“Đừng sợ,” anh nhẹ nói: “Tôi đến rồi.”

“…”

….

Ôn Bắc Vũ không biết anh làm sao tìm được mình, chỉ yên lặng đi phía sau anh, cùng nhau trở về lều trại lớp 10-7, giáo viên vô cùng lo lắng hỏi thăm tình huống lúc đó, Ôn Bắc Vũ nói bản thân lạc đường sau đó lại ứng phó thêm vài câu cho qua.

Vì để tránh cho sự việc như vậy lại phát sinh, tất cả học sinh cũng bị hạn chế hoạt động, không thể tự ý ra khỏi vị trí cắm trại của lớp.

Vì vậy cho nên Ôn Bắc Vũ cũng không có cơ hội để đi tìm Nam Tự nữa.

Đợi đến lúc trở về trường, Ôn Bắc Vũ theo thói quen đi xuống hàng ghế cuối cùng trên xe, chuẩn bị ngồi xuống lại chỗ cũ, đột nhiên cơ thể cô hơi khựng lại, cuối cùng cô chọn băng ghế hai người.

Cô nhìn chăm chú về phía cửa xe.

Lúc nhìn thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện, ánh mắt cô sáng lên, muốn vẫy tay gọi anh đến ngồi cùng, nhưng lại tự nghĩ bản thân nên rụt rè một chút.

Trong lúc còn đang xoắn xuýt, Nam Tự đã đi tới, đứng ở lối đi nhỏ bên cạnh cô, nhàn nhạt hỏi: “Tôi có thể ngồi đây không?”

Ôn Bắc Vũ giả vờ thản nhiên, hắng giọng nói: “Ừ, anh ngồi đi.”

Chơi đùa suốt hai ngày, mọt người đều mệt mỏi, lúc này trên xe đa phần đã chìm vào giấc ngủ, cả xe đều yên tĩnh, là hình ảnh đối lập hoàn toàn với khi đi.

“Buồn ngủ à?” Nhìn thấy thiếu nữ ngáp vài cái liền, Nam Tự nghiêng mặt qua, bả vai hơi nâng lên một chút, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô nhưng vẻ mặt lại rất bình thản và tự nhiên, “Vậy em cứ ngủ đi.”

Ôn Bắc Vũ cũng không ngại ngùng gì liền nghiêng đầu dựa vào vai anh.

Hơi cứng một chút, nhưng cũng không khó chịu lắm.

“Em có một vấn đề.” Ôn Bắc Vũ đột nhiên nói.

Lần nào cô cũng sẽ có rất nhiều vấn đề, mà vấn đề nào cũng kỳ lạ cổ quái.

Nam Tự đã quen rồi, anh cúi đầu, tiện tay lật qua một trang sách khác, bình tĩnh “Ừ” một tiếng.

“Anh đối với em tốt như vậy…” Mở đầu quen thuộc, Nam Tự đã nắm trong lòng bàn tay, gần như có thể đoán được lời nói phía sau của cô, nhưng không nghĩ tới cô lại nói…

“Có phải anh muốn làm cho em thích anh hay không?”

“…”

Có thể là do quá buồn ngủ, giọng nói cô ngày càng mơ hồ không rõ, mí mắt khép lại, lẩm bẩm: “Vậy thì chúc mừng anh, anh thành công rồi…”

Trong khoảnh khắc đó, tim anh như ngừng đập.

Cả cơ thể Nam Tự cứng ngắc, ánh mắt ngày càng sâu hơn, lông mi khẽ run hai lần, anh nhắm đôi mắt lại, dùng khẩu hình nói.

“Chờ chút đã.”

Anh cứ tự nhủ như vậy.

….

Vào thời điểm Nam Tự sắp tốt nghiệp đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Cũng vào lúc đó Ôn Bắc Vũ mới biết được, ba mẹ anh đều đã qua đời, trước khi mất còn để lại cho anh khoảng tiền bảo hiểm kếch xù, nhưng lại bị họ hàng lợi dụng việc anh còn đang là trẻ vị thành niên mà bòn rút mất.

Sau khi đủ mười tám tuổi, Nam Tự kiện bọn họ ra tòa, sau cùng anh được phán thắng kiện.

Nhưng tài sản đã bị họ tiêu xài đi hơn phân nửa, không thể nào lấy lại toàn bộ được, những người kia bị lãnh án tù, còn Nam Tự lấy lại được 200 vạn.

Mà bên này cha Ôn lại đề cập đến vấn đề đưa Ôn Bắc Vũ ra nước ngoài du học lần nữa, đồng thời còn đăng ký lớp học IELTS cho cô, để cho cô chuẩn bị sẵn mọi thứ thật tốt.

Tất nhiên Ôn Bắc Vũ sống chết không đồng ý: “Vì sao ba nhất định phải bắt con đi du học, con ở trong nước có gì không tốt, đâu phải con không thể tự lo cho bản thân mình!”

Ba Ôn tức giận nói: “Không phải ba là muốn tốt cho con sao, con ở lại trong nước thì có tương lai gì…”

Ôn Bắc Vũ: “Thành tích của con tiến bộ như thế nào đâu phải ba không thấy, con còn có thể thi vào Đại học B! Trường Đại học B cũng được xếp trong top đầu mấy trường trên thế giới mà, ba dựa vào đâu mà nói con không có tương lai chứ!!”

Một trần ầm ĩ rất lớn.

Thời gian như quay trở lại thời điểm hai năm trước, cảnh tượng giống hệt như cũ.

Nhưng lần này Ôn Bắc Vũ không khóc nữa, cô gõ cửa nhà Nam Tự, bộ dạng cũng không quá khác biệt so với thường ngày, giọng nói cũng rất bình tĩnh: “Em bỏ nhà ra đi, anh có thể chứa chấp em một đêm không?”

Nam Tự: “…”

Nam Tự nghiêng người để cô bước vào.

Tuy cô không nói rõ nguyên nhân nhưng Nam Tự ít nhiều cũng đoán được. Anh đi vào phòng ăn rót cho cô ly nước, lúc bước ra thì nhìn thấy người thiếu nữ đang dựa lưng vào ghế salon, trong tay cầm điều khiển tivi bấm tới bấm lui.

“Sao kênh nào cũng không có tín hiệu vậy?” Cô thắc mắc hỏi.

Nam Tự nói: “Sắp đi rồi, nên không đóng tiền tiếp nữa.”

“À, là vậy sao.”

Cánh tay cô chậm chạp rũ xuống, cô chớp chớp mắt, cảm giác chua xót đột nhiên ập đến.

“Mọi người đều sắp tốt nghiệp hết rồi,” Cô tận lực giữ cho giọng nói mình đầy vẻ thoải mái, tỏ vẻ không bận tâm, “Anh, Hạ Xuyên, Hạ Hành Chu, Chu Minh Triết, còn có cả Vi Vi nữa, mấy người đều sắp đi hết rồi.”

“…”

“Chỉ còn mình em ở lại đây,” Giọng nói cô bỗng nhiên nghẹn ngào, mang theo sự nức nở, “Vậy thì em kiên trì ở lại đây còn có ý nghĩa gì đâu.”

Bạn bè chơi cùng cô từ nhỏ đến lớn, người con trai cô thích…

Tất cả đều muốn rời xa cô.

Mọi cảm xúc như vỡ òa, điên cuồng mà xâm chiếm tất cả các giác quan và thần kinh của cô, nước mắt nơi hốc mắt cũng không kìm nén được nữa, lặng lẽ rơi xuống.

Nhưng lại là lần đầu tiên, anh thấy cô khóc đến đau lòng khổ sở như vậy, giống như cả bầu trời đều đổ ập xuống.

Trong cơ thể anh có một chỗ nào đó, hình như cũng đổ ập xuống.

Sợi dây mang tên lý trí cũng bắt đầu buông lỏng.

Trong khoảnh khắc đó, anh không muốn bận tâm đến điều gì khác nữa, chỉ muốn cứ như vậy liều lĩnh mà ở lại đây.

Ở lại nơi này… Ở lại bên cạnh cô.

Nam Tự duỗi cánh tay ra, kéo người con gái trước mặt vào lòng, cằm đặt trên vai cô, cảm nhận được sự run rẩy của người trong lòng, lòng bàn tay mơn trớn từng tấc từng tấc dọc theo mái tóc cô.

Yết hầu anh khẽ động, đầu lưỡi cạ vào phía trong hàm trên.

Anh muốn nói điều gì đó.

“Anh…” Ôn Bắc Vũ dừng lại một chút, như muốn nhìn thấu ý nghĩ của anh, tránh khỏi lồng ngực anh, đôi mắt hồ ly đỏ bừng, vô cùng tủi thân mà nói: “Mọi người phải chờ em… Anh nhất định phải chờ em, em sẽ rất nhanh thôi, cũng chỉ còn một năm nữa thôi.”

Ngày thường, tiểu hồ ly luôn ngang ngược tùy hứng.

Nhưng trong một số thời điểm, cô lại tỉnh táo, lý trí hơn bất kì người nào.



“Được.” Giọng nói anh hơi khàn đi.

Cô khóc nhiều đến nỗi mặt mũi tràn đầy nước mắt, trên lông mi vẫn còn vương lại nước mắt trong suốt theo động tác chớp mắt của cô mà rơi xuống dọc theo đường nét gương mặt, đọng lại trên cái cằm tinh xảo.

Nam Tự nhẹ dùng tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt của cô.

Gạt nước mắt xong cũng không buông tay xuống mà vuốt ve cằm cô, nhấc lên.

Cúi đầu trực tiếp hôn.

“…”

Ôn Bắc Vũ trợn to mắt, hoàn toàn không phản ứng kịp.

“Nhưng có một số việc, tôi không muốn chờ thêm nữa.” Tay còn lại anh để phia sau gáy cô, khẽ nâng lên, đôi môi mềm mại mang theo hơi lạnh dán lên, nhẹ nhàng vuốt ve môi cô, sau đó xích lại gần bên tai cô.

“Tôi thích em rất lâu rồi, Ôn Bắc Vũ, làm bạn gái của tôi.”

Trong nháy mắt tất cả những cảm xúc tiêu cực đều biến mất.

Ôn Bắc Vũ ngạc nhiên nhìn anh, tuy cả người vẫn đang ngây ra, nhưng miệng đã tự động phun ra một chữ: “…Được.”

….

Yêu xa là một kiểu tra tấn.

Thêm vào đó, năm nay lại là năm Ôn Bắc Vũ học lớp 12, việc học chất chồng như núi đè ép khiến cô gần như không thở nổi, mỗi ngày gọi điện video call cho Nam Tự chủ đề vẫn luôn xoay quanh việc học.

Vô số lần Ôn Bắc Vũ tự hỏi rốt cuộc là bọn họ có phải đang yêu nhau hay không.

Bọn họ bây giờ vẫn giống hệt như lúc anh phụ đạo cho cô.

Chỉ là lần này cách nhau qua một cái màn hình.

Ba Ôn cuối cùng cũng đồng ý để cô ở lại trong nước, điều kiện tiên quyết là cô phải dựa vào năng lực của chính mình thi đậu vào Đại học B, nếu làm được như vậy ông sẽ không can thiệp vào bất cứ điều gì nữa trong tương lai của cô.

Nếu như cô thi không đậu, vậy thì cô nhất định phải nghe theo sự sắp xếp của gia đình, không được quyền kháng cự.

Có lẽ là nữ thần may mắn đã hạ phạm.

Điểm chuẩn năm nay của Đại Học B thấp hơn hai mươi điểm so với mấy năm trước, Ôn Bắc Vũ lại một lần nữa vừa đủ điểm, thành công thi đậu vào.

Sau này nhắc đến chuyện cũ, Ôn Bắc Vũ cảm thán: “Đúng là tri thức thay đổi số phận mà, đạo lý này quả nhiên không sai được.”

Người khác phỉ nhổ nói: “Không, là tình yêu thay đổi số phận.”

Ôn Bắc Vũ: “…”

Thật ra việc yêu đương của cô cũng không được xem là thuận buồm xuôi gió.

Cô rất hiểu tính cách của Nam Tự.

Tuy biết thì biết vậy, nhưng đôi khi vẫn sẽ tức giận.

Ở bên nhau lâu như vậy, mà tới bây giờ Ôn Bắc Vũ vừa chưa từng được trải nghiệm qua một buổi hẹn hò lãng mạn hoàn mỹ bao giờ cả, quà tặng cũng không có, tạo bất ngờ gì đó lại càng không cần nói, thật sự là nằm mơ.

Những việc này xem như vẫn chấp nhận được.

Nhưng quan trọng là ngoài câu tỏ tình kia ra, người này chưa bao giờ nói qua lời ngọt ngào, yêu thương gì với cô!

Một! Câu! Cũng! Không! Có!

Ôn Bắc Vũ cảm thấy không thể tiếp tục như vậy được nữa, nếu không thì sự kiên nhẫn của cô sớm muộn gì cũng bị bào mòn sạch sẽ, đến lúc đó xem như xong, muốn cứu vãn gì cũng không còn kịp nữa.

Vào một đêm nào đó, Ôn Bắc Vũ chặn dưới lầu kí túc xá, lôi kéo người nào đó vào rừng cây nhỏ.

“Chúng ta nói chuyện đi.” Vẻ mặt cô vô cùng nghiêm túc.

“… Nói chuyện gì?”

Bóng cây chập chờn, ánh sáng đèn đường lay lắt, mông mung, làm cho bầu không khí thêm phần ám muội.

Ôn Bắc Vũ đột nhiên hỏi: “Anh thích em không?”

“…”

Nam Tự buông thõng mắt, cảm xúc nơi đáy mắt không rõ ràng, “Ừ” một tiếng.

Ôn Bắc Vũ: “Không muốn ừ, muốn anh nói thích.”

Nam Tự thuận theo ý cô, vẻ mặt không thay đổi, giọng nói trong trẻo, lạnh lùng: “Thích,” anh dừng lại một chút, “Anh thích em.”

Nghe được câu trả lời như mong muốn, Ôn Bắc Vũ nở nụ cười thỏa mãn, đôi mắt cười mê người, giọng nói mang theo sự dụ dỗ tiếp tục hỏi: “Vậy anh thấy em có xinh đẹp không?”

Nam Tự trả lời: “Xinh đẹp.”

Ôn Bắc Vũ tiếp tục hỏi: “Anh có gặp qua nữ sinh nào xinh đẹp hơn em không?”

Nam Tự: “Không có.”

Ôn Bắc Vũ: “Lời anh nói là thật sao?”

Nam Tự: “Thật.”

“Rất tốt,” Ôn Bắc Vũ rốt cục cũng ngừng tra hỏi, cô nở nụ cười vô cùng xinh đẹp, nhón chân đặt một nụ hôn khen thưởng lên má anh, “Sau này những lời nói thật lòng như vậy, nói nhiều thêm một chút, biết không.”

Nam Tự dừng lại trong chốc lát, rồi vươn tay ra ôm chằm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô: “Chỉ cần là nói thật thì đều có thể nói?”

“…”

Bỗng nhiên Ôn Bắc Vũ có dự cảm không được ổn cho lắm.

Quả nhiên…

Anh cúi đầu, hôn lên môi cô.

Từng tấc từng tấc đoạt đi hơi thở cô, cho đến khi cô thở không nổi nữa mới rời khỏi.

“Anh muốn cùng em hôn môi, còn muốn cùng em…” Nam Tự đưa tay vén chỗ tóc hơi rối bên tai cô lên, cắn nhẹ vào vành tai cô, nói ra hai chữ.

Ôn Bắc Vũ: “…”

Cả người Ôn Bắc Vũ như muốn nổ tung.

….

Năm tư đại học, cô làm phù dâu trong hôn lễ của Đường Vi Vi và Hạ Xuyên, uống rất nhiều rượu, lúc bị Nam Tự đưa đi cô đã say đến bất tỉnh nhân sự.

Sau khi đậu xe trong gara dưới tầng hầm xong.

Ôn Bắc Vũ bắt đầu làm loạn, ôm lấy cửa xe không buông.

Thế là Nam Tự đành phải trực tiếp vác cô lên vai.

Tay còn lại cầm theo đôi giày cao gót của cô, mặc cho người con gái trên vai có giãy giụa thế nào, bước chân anh vẫn luôn ổn định, đi về phía thang máy.

“Này, này… Anh có bệnh hả, mau thả em xuống!!”

Ôn Bắc Vũ hơi tỉnh táo lại một chút, cảm thấy bên trong dạ dày đang cuồn cuộn, lại còn bị bả vai cứng rắn của anh chặn ngang, vội la lên: “Em muốn nôn, thật sự muốn nôn lắm…!”

Cuối cùng Nam Tự cũng để cô xuống.

Ôn Bắc Vũ bất chấp lòng bàn chân đang chạm lên mặt đất lạnh buốt, nhanh chóng chạy đến thùng rác bên cạnh, nôn lên nôn xuống một trận.

Nôn ra hết xong, cô nhẹ nhàng thở ra.

Đứng bên cạnh thùng rác thêm một lúc nữa, thiếu chút nữa đứng không vững mà té nhào xuống, may mà Nam Tự kịp thời giữ tay cô, tránh thoát được sự cố này.

Ôn Bắc Vũ bình thường cũng thích uống rượu, nhưng chưa bao giờ uống say như hôm nay.

Nam Tự phải tốn sức mới đưa cô về được tới nhà trọ, vừa đóng cửa, mùi rượu nồng nặc đã lan ra khắp cả phòng, Nam Tự nhíu mày, dẫn cô đi vào phòng tắm.

“Cởi quần áo.” Nam Tự nói với cô.

“Làm gì… Hức.” Ôn Bắc Vũ lấy hai tay che trước ngực, ợ một hơi rượu, thân thể lung la lung lay, gương mặt ửng đỏ, ánh mắt cũng mê ly, giọng nói mang theo sự đề phòng: “Anh muốn làm gì tôi, có phải anh muốn giở trò với tôi không?!”

Nam Tự: “… Cởi quần áo, tắm rửa.”

“Tôi không cởi!!” Ôn Bắc Vũ cứng đầu nói, “Cơ thể tôi chỉ có bạn trai tôi mới được nhìn, những người khác thì đừng hòng!”

Nam Tự biến sắc, bước đến gần cô hơn, bình tĩnh hỏi: “Bạn trai em là ai?”

Ôn Bắc Vũ trả lời cực kỳ nhanh chóng: “Nam Tự, thiên tài của khoa Vật Lý, ngành Vật lý Quang học, chiều cao 1.85m, IQ là đồ ngốc, vẻ ngoài cực kỳ đẹp trai!!”

“…”

Những cái khác thì không nói, nghe cũng rất hợp lý.

Nhưng không biết cô lấy số liệu “IQ là đồ ngốc” này từ đâu ra.

Anh bước đến gần, Ôn Bắc Vũ cũng lùi về sau trong vô thức, thẳng cho đến khi lưng đụng vào vách tường lạnh buốt, cô không còn chỗ để trốn nữa, chỉ có thể mặc anh duỗi tay ra, đem cô vây vào trong lồng ngực.

Nam Tự buông thõng mắt, thấp giọng nói: “Vậy em nhìn kĩ lại xem, anh là ai.”

“…”

Ôn Bắc Vũ chớp mắt mấy cái liền, gọi ra tên anh.

Nam Tự nhướn mày đắc ý.

Rốt cục cô cũng phản ứng kịp, ngạc nhiên “A” một tiếng, sau đó nương theo tay anh mà đứng vững lại. Hôm nay cô mặc lễ phục màu trắng cúp ngực, để lộ ra xương quai xinh tinh tế đẹp mắt, phác họa đường cong lung linh.

Nam Tự có chút không nhịn được nữa, yết hầu lên xuống liên tục.

“A…” Ôn Bắc Vũ ai oán một tiếng, bắt lấy tay anh, “Cái váy này là phiên bản giới hạn, anh có thể ra tay nhẹ nhàng một chút không, đừng có xé rách nó mà!”

Nam Tự buông tay ra, đầu ngón tay lướt qua khuôn mặt tinh xảo của cô, mang theo sự nóng rực khác hẳn với nhiệt độ lãnh lẽo thường ngày.

Tất cả huyết mạch trong cơ thể đều đang sôi trào.

Có chút thiêu đốt.

“Vậy em ngoan một chút,” anh nói: “Tự mình cởi.”

“…”

….

Đêm hôm đó, cuối cùng Ôn Bắc Vũ cũng nhìn rõ được một việc.

Hóa ra bề ngoài nhìn càng lạnh lùng cấm dục, thì thực tế càng trái ngược hoàn toàn, bắt đầu giày vò cô rồi thì căn bản là không dứt không ngừng không nghỉ.

Đên giữa trưa ngày hôm sau, khi ánh mắt trời bên ngoài cửa sổ chiếu vào tận bên trong phòng ngủ.

Ôn Bắc Vũ mới lầm bầm mở mắt ra, trong thấy tên đầu sỏ đang dựa vào đầu giường, trong tay vẫn như mọi ngày cầm lấy một quyển sách, góc nghiêng đẹp mắt sạch sẽ, đang cúi đầu, vẻ mặt vô cùng chuyên chú.

Bộ dáng lãnh đạm hờ hừng…

Tất cả đều là giả tạo cả!!

So với người tối hôm qua căn bản là hai người khác nhau!!

“Này…” Cô mở miệng, giọng nói có chút khàn, “Em đói rồi, muốn ăn gì đó.”

Nam Tự xoay người xuống giường: “Anh đi nấu cho em.”

Rất nhanh liền nấu xong cháo, Nam Tự bưng tới một chén nhỏ, cầm lấy muỗng, thổi nguội, sau đó đút vào miệng cho cô, cứ lặp đi lặp lại cho đến khi cô ăn hết cháo trong chén.

“Còn muốn ăn thêm không?”

Ôn Bắc Vũ lắc đầu, chờ anh thu dọn chén muỗng xong chuẩn bị đem đi rửa thì đột nhiên níu anh lại: “Chờ chút.”

Nam Tự dừng bước: “Hử?”

Ôn Bắc Vũ hơi do dự trong chốc lát, sau đó chậm rãi nói: “Anh chuẩn bị lúc nào thì cưới em?”

“..”

Ban đầu cô không có ý định hỏi vấn đề này.

Chỉ là nhớ đến buổi hôn lễ long trọng ngày hôm qua, nếu nói không hâm mộ là điều không thể nào.

“Anh đã tính hết rồi, vốn định sang năm, chờ em tốt nghiệp xong.” Nam Tự nhìn cô một cái, “Nếu như em không chờ nổi, thì bây giờ cũng được.”

Ôn Bắc Vũ đỏ mặt, nghẹn lời: “Ai không chờ nổi chứ!”

HẾT

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi