YÊU ĐƯƠNG KHÔNG BẰNG HỌC TẬP

Edit: Cẩm Anh.

Đường Vi Vi cứ thế hưởng thụ đãi ngộ Vip một mình chiếm lấy cả cái bàn cho tới giữa trưa.

Vốn tưởng rằng buồi chiều có thể tiếp tục hưởng thụ như vậy nhưng mà đời lại không cho phép.

Khi tiếng chuông học vang lên, phòng học đang ồn ào bỗng nhiên lặng ngắt như tờ. Trong lòng Đường Vi Vi nghi ngờ, còn tưởng là giáo viên đến rồi nên cô nhìn thẳng lên bục giảng, không hề có người.

Cô phát hiện ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía cửa sau vì thế theo bản năng cũng quay đầu.

Khi quay đầu, thứ cô trông thấy đầu tiên chính là một chiếc áo khoác màu đen, khoá kéo một nửa, lộ ra áo len màu xám bên trong.

Ánh mắt tiếp tục di chuyển lên phía trên, cuối cùng chạm phải một đôi mắt đen nhánh.

Thiếu niên đứng ở lối đi nhỏ, đầu hơi cúi xuống, híp mắt nhìn cô, giống như một vị lãnh đạo tới đây kiểm tra cấp dưới của mình vậy.

Mắt anh vừa hẹp lại vừa dài, đuôi mắt thoáng giương lên, trông cực kì đẹp. Nhưng đôi mắt sắc này lại rất sâu, giống như tan vào trong bóng đêm, lại giống như nghiên mực.

Ngũ quan tinh xảo, cơ thể hoàn mỹ, không thể nghi ngờ đây là mẫu hình mà các nữ sinh thích nhất.

Đường Vi Vi cảm thấy cơ thể người này sao mà có chút quen mắt, cũng không biết là ảo giác của bản thân hay là con gái mỗi khi thấy soái ca đều sẽ có cảm giác như vậy.

Trầm mặc nhìn nhau mấy giây.

Thiếu niên cuối cùng cũng mở miệng, trong giọng nói mang theo mấy phần ủ rũ: "Bạn học mới?"

Thân hình anh cao lớn, càng đứng gần càng thấy được cảm giác áp bách rất lớn. Đường Vi Vi nghiêng người về phía sau, lúc này mới "ừ" một tiếng xem như đáp lại.

"..."

Tất cả mọi người trong lớp đều ngừng thở, chờ phản ứng tiếp theo của lão đại.

Hạ Xuyên ngay sát giờ học mới tới, theo thói quen đi đến chỗ ngồi mới đột nhiên phát hiện lãnh địa của anh đã bị người ta chiếm đóng, khẽ cau mày.

Tối qua anh thức đêm chơi game đến tận ba bốn giờ sáng, vốn nghĩ ngủ thẳng đến bảy giờ rồi dậy đi học, không nghĩ tới vậy mà không thắng nổi cơn buồn ngủ, lần thứ hai mở mắt ra thấy đồng hồ đã trực tiếp chỉ đến mười hai giờ trưa.

Dù sao trễ học thì cũng đã trễ rồi, anh bình tĩnh rửa mặt, ăn xong bữa cơm.

Sau đó mở Wechat ra, tin nhắn của Hạ Hành Chu hiện lên đầu tiên.

[Anh Xuyên, có chuyện quan trọng cần nói với anh! Trước đó thầy Vương đã nói học kì này lớp ta sẽ chuyển đến một học sinh mới anh còn nhớ không?]

[Bạn học mới xinh cực kì luôn a a a a a!!!]

[Gương mặt kia xinh đẹp động lòng người, nhìn phát là biết thuộc dạng ngoan ngoãn, giống như tiểu tiên nữ ý.]

Anh không thèm để ý mà trực tiếp lướt xuống mấy nội dung vô bổ này, nhìn thấy tin nhắn cuối cùng: [Con mẹ nó, anh Xuyên, tiểu tiên nữ là bạn cùng bàn của anh!!!]

Hạ Xuyên nhìn đến bạn cùng bàn là tiểu tiên nữ theo như lời Hạ Hành Chu nói.

Gương mặt trái xoan duyên dáng, đôi mắt hạnh trong suốt không chứa một chút tạp chất, dưới chóp mũi là đôi môi màu hồng nhạt, bờ môi trên hơi vểnh lên, giống như miếng há cảo thơm ngọt.

Thật xinh đẹp.

Vừa nhìn thấy đã biết ngay là học sinh ngoan, chỉ thiếu nước viết lên trên mặt bảng chữ đề "Học sinh tốt" hoặc "Bé ngoan" thôi.

Vẻ ngoài như thế này và hình ảnh cô gái nhỏ đêm hôm đó bỗng nhiên xếp trồng lên nhau.

Cô trông vẫn còn non nớt, thậm chí còn rất lùn, khi ấy anh còn tưởng rằng cô là học sinh cấp hai, không ngờ tới vậy mà hai người lại là bạn cùng lớp, ngồi cùng bàn của nhau.

"..."

Lại thêm mười mấy giây đồng hồ trầm mặc.

Ngay tại lúc Đường Vi Vi còn nghi ngờ có phải là anh muốn cô lăn đi hay không thì cơ thể thiếu niên kia lại giật giật, kéo ghế ra rồi ngồi xuống.

Đồng thời cũng kêu lên một tiếng đơn điệu.

Không phải "lăn", mà chỉ nhàn nhạt nói một câu "à".

Bạn cùng bàn mất tích cho đến giữa trưa mới xuất hiện, ánh mắt Đường Vi Vi dán chặt vào từng động tác của anh, theo đó cũng quan sát gương mặt anh chằm chằm.

Cô cảm thấy không thể trách cô là hoa si được...

Cô vốn tưởng tượng rằng đại ca trong truyền thuyết sẽ giống như từ trong truyện manga bước ra, mặc quần áo rách tả tơi rồi màu tóc dựng ngược nhuộm màu loè loẹt gì gì đó, ai ngờ...

Tương phản quá lớn, cô nhất thời không lấy lại được tinh thần.

Hạ Xuyên úp mặt vào bàn, nhắm mắt lại định ngủ. Nhưng ánh mắt nóng bỏng ngay bên cạnh khiến anh thật sự không thể nào xem nhẹ được, muốn ngủ cũng khó khăn. Cuối cùng vẫn là anh ngẩng đầu, uể oải mở miệng: "Cậu nhìn tôi làm gì?"

"Tại vì cậu đẹp!" Đường Vi Vi vô cùng thật thà nói.

So với tưởng tượng của cô thì còn đẹp trai hơn nhiều lắm!!!

Hạ Xuyên từ khi còn bé đã quen với mấy lời khen kiểu này rồi nên không hề bị lay động, chỉ mang vẻ mặt buồn ngủ mà đáp hờ hững: "Cảm ơn, tôi biết."

Trời đất, lại còn cảm ơn nữa chứ!

Đây là đại ca xã hội đen nào mà lễ phép quá vậy!

Quan trọng là dáng vẻ còn rất soái!

Sau đó...

"Cho nên cậu tuyệt đối đừng thích tôi."

Nói xong, Hạ Xuyên khoanh hai tay làm gối ở trên bàn, cúi đầu nằm ngủ.

Đường Vi Vi: "..."

Chỉ tiếc là đầu óc có bệnh.

Dù sao Thượng Đế cũng rất công bằng, khi mở cho bạn một cánh cửa thì sẽ đóng lại một cánh cửa sổ khác... À không, là hai cánh.

... Bởi vì chữ còn rất xấu.

.....

Giáo viên cầm giáo án đi vào lớp học, gõ thước lên bàn một cái: "Đã đến giờ học rồi mà các em còn nhìn sau lớp làm gì? Tranh thủ thời gian ngồi xuống đi, giở sách giáo khoa trang thứ mười ra, tiết trước chúng ta học đến mục thứ hai..."

Đường Vi Vi liếc mắt nhìn bạn cùng bàn chỉ tốn một giây đã chìm vào giấc ngủ.

Cô cảm thấy vị đại ca này thật kém tự giác, vừa tới lớp liền ngủ, cũng chẳng ai dám quấy rầy cậu ta.

Hi vọng những ngày tiếp theo đều có thể hoà thuận như vậy, anh ngủ việc anh, tôi nghe tôi học việc tôi, không liên quan tới nhau, như thế thì thật tốt bao nhiêu.

Đường Vi Vi đã bắt đầu thấy được tương lai màu hồng đang hướng về cô vẫy tay.

Nhưng cô rất nhanh phát hiện ra mình đã quá ngây thơ rồi...

Vị đại ca này với cô tuy nước sông không phạm nước giếng nhưng lại không có thái độ khiêm tốn chút nào cả.

Sau giờ học, các nữ sinh trong lớp so với buổi sáng còn nhiệt tình hơn, chen chúc trong một lối đi nhỏ hẹp, ngoài miệng thì nói là muốn trò chuyện với cô nhưng thực chất mắt vẫn cứ nhìn người phía bên tay trái của cô.

Khuôn mặt thẹn thùng với giọng nói ỏn ẻn, chút tâm tư thiếu nữ kia đã rõ như ban ngày.

"Tớ có thể gọi cậu là Vi Vi không?" Một nữ sinh có mái tóc xoăn lọn nhỏ hỏi cô: "Trước đó nghe nói giáo viên chủ nhiệm bảo cậu học tập tốt lắm, nếu có gì không biết tớ có thể hỏi cậu chứ?"

Đường Vi Vi còn chưa lên tiếng, một nữ sinh khác lại khinh thường xì khẽ một tiếng: "Lại còn bày đặt hỏi bài, cậu đi học đã bao giờ nghiêm túc nghe giảng đâu, trong lòng cậu nghĩ gì đừng tưởng mọi người không biết."

Bởi vì không thèm giữ mặt mũi nên các cô ấy nói chuyện không hề vòng vo.

"Tạ Tiểu Vũ, cậu trước đó thổ lộ bị Hạ Xuyên cự tuyệt mà vẫn chưa hết hi vọng à?"

"Cậu đừng có mà đắc ý. Hạ Xuyên không thích tôi, chẳng lẽ thích cậu chắc?"

.....

Mấy nữ sinh diễn trò cung đấu, líu ra líu ríu.

Đường Vi Vi nghe thấy mà phiền, lại không thể trực tiếp bắt các cô ấy im miệng được.

Ánh mắt cô dạo quanh một vòng, cuối cùng rơi vào người bên cạnh đang ngủ say như chết, không quan tâm người bạn cùng bàn đang bị đám "phi tần" của mình làm phiền là cô đây.

Mặc dù nội tâm cô rất muốn ném cái câu Hạ Xuyên vừa mới nói với cô cho các cô nữ sinh này nghe, cơ mà...

Được rồi, cô vẫn nên là áp dụng phương thức nào đó xua đuổi một cách uyển chuyển thôi.

Đường Vi Vi hắng giọng một cái: "Chuyện đó... hình như các cậu nói chuyện hơi lớn tiếng rồi thì phải? Tớ thấy bạn học này không muốn bị ai đánh thức, hay là..."

Lời còn chưa dứt mà mấy nữ sinh đã ngậm chặt miệng, giống như đám gà con bị bóp cổ.

Đường Vi Vi kinh ngạc nhìn hiệu quả này, đồng thời theo tầm mắt các cô ấy nhìn sang bên cạnh, ngay lập tức đối diện với một đôi mắt đen dài.

Lông mi đen tựa lông quạ lúc này rủ xuống thành một bóng râm, nhìn gần mới phát hiện làn da trắng dưới hai mắt xuất hiện quầng thâm nhạt.

Ánh mắt anh lúc này toả ra một tầng khí lạnh.

Mấy nữ sinh mặc dù si mê với sắc đẹp của anh, nhưng chung quy cảm giác sợ hãi vẫn lớn hơn, chứ đến vài giây đã tan tác hết cả lượt.

Hạ Xuyên nghiêng đầu nhìn về phía bạn nhỏ ngồi cùng bàn, dùng giọng nói vẫn chưa tỉnh ngủ để hỏi: "Làm sao cậu biết tôi tỉnh?"

Đường Vi Vi: "..."

Là tôi nói mò, ai biết cậu phối hợp như vậy.

Không nhận được câu trả lời, Hạ Xuyên cũng chẳng thèm để ý, biếng nhác dựa lưng vào tường: "Với cả, cậu có thể đổi chỗ đi không? Hơi phiền tôi nghỉ ngơi."

Lời này nghe thì có vẻ khách khí, nhưng dịch ra chính là...

Cậu nói nhiều làm phiền ông đây ngủ, biết điều thì cút nhanh lên.

Đường Vi Vi cảm thấy mình rất vô tội, cô không phải người đánh thức anh mà.

"Hử?" Thấy cô nãy giờ không nói gì, Hạ Xuyên lại đổi sang một tư thế khác, cố định thân thể ngồi thẳng hơn, gõ hai ngón tay ở trên bàn: "Nói chuyện đi nào cô bé."

Nghe thấy cách gọi này, Đường Vi Vi chau mày.

Nói thật cô cũng không có yêu cầu gì với bạn cùng bàn cả, nhưng nếu cứ thế chuyển đi thì rất mất mặt, giống như là bị anh ghét bỏ không chút lưu tình đuổi đi.

"Nhưng mà..."

Cô gái nhỏ rốt cuộc cũng mở miệng, thanh âm mềm mại lại trong trẻo, bày ra vẻ mặt vô tội nhìn anh: "Đây là do giáo viên sắp xếp, tôi không dám đổi loạn, nếu không thì cậu đổi đi?"

Ngụ ý, muốn lăn thì bản thân tự đi mà lăn.

Hạ Xuyên ngược lại không có nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghĩ học sinh ngoan đúng là phiền phức.

Anh hơi nghiêng người về phía sau, khuỷu tay đặt trên ghế nhựa, liếc mắt khắp lớp một vòng.

Hết chỗ ngồi rồi.

Sau đó lại liếc về phía bàn bên chỗ Hạ Hành Chu, được rồi, ngồi với đám cậu ta thì còn phiền hơn.

"Nếu là giáo viên sắp xếp..." Hạ Xuyên mạn bất kinh tâm nói: "Thì tôi cũng không thể vi phạm được, cậu nói đúng."

Đường Vi Vi: "..."

Người đi học mà còn ngủ như cậu thì dựa vào đâu mà dám nói mấy lời này?!

.....

Cách mấy phút đồng hồ trước khi tan học, Đường Vi Vi đi vào nhà vệ sinh. Lúc đi qua lớp tám ở sát vách, có một nam sinh ngồi cạnh cửa sổ trông thấy cô thì huýt sáo cực kì ngả ngớn.

Đường Vi không thèm để ý tới cậu ta, đợi đến khi đi vệ sinh xong thì đã thấy nam sinh đó đang đứng trên lan can, tựa hồ như đang đợi cô.

"Ôi, em gái, cậu là học sinh mới của lớp chín phải không? Tôi chưa thấy cậu bao giờ nha."

Đường Vi Vi muốn vòng qua cậu ta nhưng bị chặn lại.

Bị bắt chuyện kiểu như thế này đã không còn là lần một lần hai nữa rồi, cô rất có kinh nghiệm nên dứt khoát dừng bước, phối hợp gật đầu: "Hôm nay tôi vừa mới chuyển đến. Hơn nữa, cậu đừng gọi tôi là em gái."

Nghe thật buồn nôn.

Đường Vi Vi yên lặng bổ sung trong lòng.

Rõ ràng tên đầu nhím này không phục, cười cười, cố ý hô: "Nếu tôi không nghe theo thì sao? Em gái!"

Đường Vi Vi bất động thanh sắc siết chặt nắm đấm, khẽ nghiến răng.

Cô còn nhớ rõ lời khuyên bảo trước khi chuyển trường của bà Vu, đành phải nhịn xuống mà tiếp tục nở nụ cười vô hại, bịa ra một lí do: "Cậu thế này... anh trai tôi sẽ không vui đâu."

"A, cậu còn có anh trai sao?"

Đường Vi Vi mặt không đỏ tim không đập chậm rãi nói dối: "Đúng, tôi và anh ấy học một lớp, anh ấy hung dữ lắm."

Tên đầu nhím tỏ vẻ hứng thú: "Ai vậy, nói nghe tên nghe xem, không biết chừng tôi với anh cậu lại có quen biết đấy."

Đường Vi Vi ban đầu chỉ định tuỳ tiện nói ra một cái tên, nhưng cũng có thể là do vừa rồi bị nhiễm thứ độc hại của mấy nữ sinh trong lớp, cô không kịp suy nghĩ mà thốt ra một cái tên.

"Hạ Xuyên."

"..."

"..."

Nói cũng đã nói xong rồi, Đường Vi Vi chỉ có thể kiên trì tiếp tục diễn: "Người trong giang hồ đều gọi anh ấy là anh Xuyên, cậu biết không?"

Cả trường Tam Trung này không ai là không biết anh Xuyên cả.

Tên đầu nhím trước tiên là kinh ngạc, sau đó dò xét cô vài lần, nghi ngờ hỏi: "Cậu doạ tôi đấy à? Hạ Xuyên ở đâu chui ra một đứa em gái?"

"Cậu không tin? Tôi và anh Hạ Xuyên vẫn ngồi cùng bàn..."

Đang lúc nói chuyện, thiếu niên vừa vặn đi từ cửa sau lớp đi ra.

Nghe thấy âm thanh cô gái gọi mình, giọng vừa ngọt lại vừa mềm, phía sau lại còn có xưng hô khiến anh tê cả da đầu đã thành không khiến anh hơi khựng lại, nhìn sang.

Ánh mắt rơi vào nam sinh có quả đầu nhím kia nửa giây, lại rời đến mặt cô gái nhỏ, dừng lại.

Bốn mắt nhìn nhau.

Một màn này hết sức khó xử.

Hạ Xuyên đứng dựa vào khung cửa, tay nhét trong túi quần, dùng ánh mắt hài hước nhìn cô: "Cậu vừa mới gọi tôi là gì?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi