Edit: Cẩm Anh.
Trước khi Hạ Xuyên ra về đã chúc thọ với lão gia tử trước, ông ấy lớn tuổi rồi, đã sớm mặc kệ chuyện của mấy người trẻ trong nhà.
Hạ Xuyên chán ghét tất cả mọi người trong Ngôn gia, duy chỉ không ghét ông ấy.
Lão gia tử thích yên tĩnh, sống ở nơi cách xa thành phố.
Hạ Xuyên gọi xe về, vì chưa ăn cơm nên anh không đi thẳng về nhà mà định đi dạo dưới lầu.
Gần đây có rất nhiều quán ăn, nhưng anh chỉ đứng ở cửa chứ không đi vào.
Thật sự không có khẩu vị.
Bỗng nhiên anh lại muốn ăn cơm Đường Vi Vi nấu.
Mặc dù cô gái này xào rau chưa chín, nêm nếm gia vị cũng không tốt, nhưng lại có hương vị của gia đình.
Ấm áp lại hoài niệm.
Lôi điện thoại ra, nhắn Wechat không được trả lời, Hạ Xuyên dứt khoát gọi điện thoại.
Không nhận.
Gọi nữa, vẫn là không nhận.
Lần thứ ba, vẫn không nghe máy.
Hạ Xuyên đi về phía hoa viên Cẩm Tú, đầu ngón tay ấn lên nút đỏ. Anh nhớ hôm qua cô có nói sẽ đi xem phim với bọn Hạ Hành Chu, lúc này rất có thể đang đang xem phim, bật chế độ yên lặng nên không nghe thấy.
Lúc này anh đã đi đến cửa tiểu khu, khi đi ngang qua ngõ hẻm quen thuộc, anh nghe thấy tiếng động bên trong, giống như có người đang cãi lộn. Giọng nữ bén nhọn vang lên: "Cậu đừng vội đặc ý...."
Hạ Xuyên không để ý, định gọi một lần cuối cùng.
"Đường Vi Vi! Cậu dám có can đảm đánh tôi?"
Cơ hồ là cùng một thời gian, có tiếng chuông vang lên trong con ngõ, là một bản OST của một bộ anime mà thời gian này Đường Vi Vi đang xem.
Hạ Xuyên đứng tại chỗ, đuôi lông mày khẽ nhếch lên, đi qua.
Tình hình chiến đấu trong con ngõ nhỏ vẫn rất kịch liệt. Hạ Xuyên đã từng nhìn thấy con gái đánh nhau, hoặc là túm tóc nhau, hoặc là dùng kỹ xảo hoặc sức mạnh. Trên cơ bản thì ai móng tay dài thì người đó thắng.
Nhưng Đường Vi Vi không giống vậy.
Hạ Xuyên đứng ở đầu ngõ nhìn cô gái này trở tay một cái vật ngã người ta xuống đất.
"Ầm!"
Một tiếng vang vô cùng nặng nề.
Bất quá cô cũng biết nặng nhẹ, không dùng lực quá mạnh. Nữ sinh kia chỗ nào cũng bị xây xát, bờ mông bỏng rát, lúc này đang nằm rạp trên mặt đất khóc nấc lên.
Ngoại trừ cô ta, nằm trên mặt đất còn có ba người khác nữa. Người duy nhất còn đứng run lẩy bẩy, lắp bắp, cố ý hù dọa: "Cậu, cậu đừng tưởng có Hạ Xuyên bảo kê cậu... thì... thì tôi sẽ sợ cậu."
Cô gái nhỏ có vóc dáng thấp hơn hẳn mấy người còn lại, nhưng gan phải cao đến chừng hai mét tám.
Cô cất giọng mềm nhẹ: "Cậu ta bảo kê tôi? Không cần."
"Mấy người như các cậu, mười người cũng không đủ cho tôi đánh."
Vừa nói, Đường Vi Vi vừa hoạt động các khớp tay, các đốt tay vang lên tiếng vang cùm cụp, dáng vẻ như lại muốn đánh nhau.
Đại khái là chạm đến chỗ nào đó nên cô kêu khẽ một tiếng nhỏ.
Có hơi đau.
Nhưng vẫn phải ra vẻ.
Cô gái kia không chú ý tới chi tiết này, hốt hoảng lùi lại: "Nói cho cậu biết, anh trai tôi là Tạ Văn, cậu đến năm ba hỏi mà xem, có biết anh tôi mạnh thế nào không? Tốt nhất cậu đừng nên chạm vào tôi!"
"Tạ Văn?"
Tiếng nói trầm thấp từ phía sau truyền đến, giống như đang lẩm bẩm.
Đường Vi Vi sững sờ, quay đầu.
Thiếu niên nhìn thẳng vào cô, đôi môi mỏng mím lại, giống như cười mà không phải cười.
Khung cảnh này hình như khá quen thuộc.
"À, tôi từng nghe đến anh ta." Hạ Xuyên đút hai tay vào túi đứng bên cạnh cô, cánh tay rất tự nhiên choàng lên bả vai cô.
"Bắt nạt người của tôi, lá gan mấy người không nhỏ đấy."
Mấy nữ sinh: "..."
Rốt cuộc là ai bắt nạt ai vậy???
Đừng tưởng rằng cậu là lão đại thì có thể trợn mắt nói dối nhé!!!
Hạ Xuyên cúi đầu, ngay cả nửa ánh mắt cũng không thèm cho họ. Đường Vi Vi vừa xoa cổ tay vừa ngẩng cổ nhìn anh, đôi môi mềm hơi vểnh lên: "Sao lại là người của cậu, tôi mới không thèm cậu bảo kê cho tôi đâu."
"Bạn học của tôi, bạn cùng bàn của tôi, còn cả..." Anh rủ mắt nhìn cô: "Em gái tôi nữa."
"Cái gì mà em gái, chúng ta không có cùng huyết thống."
"Ừ, thế nên...." Anh gật đầu, thoáng cúi người xuống, xích lại gần bên tai cô thủ thỉ: "Thế nên tôi mới thích cậu."
Gương mặt Đường Vi Vi lập tức đốt cháy.
Xin hỏi gần đây người này uống lộn thuốc sao, tại sao một lời không hợp liền tỏ tình vậy.
Lần trước là lớp học, lần này là đánh nhau, cậu không thể chọn chỗ nào tốt hơn, thời gian phù hợp hơn sao!!!
Hôm nay trời rất nắng, con hẻm này cũng coi như râm mát, có gió lùa thổi qua mang theo mùi hương hoa sơn chi. Đường Vi Vi liếm đôi môi hơi khô ráo, nhỏ giọng gọi tên anh: "Hạ Xuyên."
"Hửm?" Thiếu niên đáp.
"Tôi hỏi cậu nhé." Đường Vi Vi cúi đầu, thỉnh thoảng mới dám liếc anh một cái rồi lại nhanh chóng di chuyển tầm mắt: "Cậu không nói đùa chứ? Không phải là đánh cược thua..."
Trước kia cô đã gặp nhiều trường hợp tương tự như vậy, có người khi bị từ chối sẽ bảo là nói đùa, thật hay giả thì cô không biết, nhưng cô không thích như vậy.
"Không phải." Hạ Xuyên nói.
Mấy nữ sinh kia không biết đã chạy từ lúc nào, trong con ngõ nhỏ chật hẹp chỉ còn lại hai người họ.