YÊU ĐƯƠNG KHÔNG BẰNG HỌC TẬP

Hình như là đã hơi lâu rồi.

Từ lần đi Lâm Thành hồi nghỉ hè về, bắt đầu từ lúc khai giảng đến nay gần như bọn họ chưa đi chơi với nhau.

Đường Vi Vi dựa lưng vào cánh cửa phía sau, ngước đầu lên nhìn thiếu niên đang kabedon mình.

Vóc dáng anh rất cao, đứng trước mặt cô che đi mất hơn nửa ánh sáng trong phòng. Anh rũ mắt, hàng lông mi dài rủ xuống che khuất một nửa đôi mắt đen nhánh.

Đường cong xương hàm rất đẹp, nhìn sắc nét sạch sẽ, đôi môi mỏng hơi mím lại.

Đường Vi Vi bây giờ đã khá quen với việc bị anh kabedon.

Chỉ cần anh không cố ý đưa mặt sát lại gần cô, hoặc là nói những lời cợt nhả, cứ giữ khoảng cách như hiện giờ, cô vẫn có thể chống đỡ được.

"Vậy tuần sau ha?" Đường Vi Vi thương lượng với anh một chút, "Hôm đó tôi đã hẹn với tiểu Vũ rồi, sinh nhật em ấy mà, một năm mới có một lần không đi sao được."

Bởi vì đang nói chuyện, miệng cô gái nhỏ cứ luôn mấp máy.

Vân môi rất nhạt, hơi có chút nước giống như cánh hồng nở rộ phủ chút sương sớm trong công viên vào tháng tư, giống như môi ngọc kiều diễm ướt át.

Hạ Xuyên đã không còn nghiêm túc nghe cô nói nữa, ánh mắt ngày càng trầm.

Xung quanh phảng phất như có một lớp hoa hồng, cảnh vật như hóa hư vô, mơ hồ lại mông lung, tất cả chỉ còn lại cánh môi màu hồng kia gần trước mắt anh.

Lý trí dần nhớ lại những cảnh không trong sáng trong giấc mơ lúc nãy.

Thiếu một chút nữa, chỉ một chút nữa....

"Cái gì mà thiếu chút nữa?"

Giọng nói êm tai của cô gái nhỏ bỗng vang lên, kéo anh trở lại thực tại.

Hạ Xuyên nhắm mắt, khóe môi mím thành một đường thẳng, mu bàn tay chống trên cửa nổi lên gân xanh, dừng lại ba giây, anh thở hắt ra một hơi: "Không có gì."

"Sao giọng nói cậu như bị nghẹn vậy?" Đường Vi Vi hơi nhíu mày, nhón chân lên, một tay để trên vai anh, tay còn lại phủ lên trán, lo lắng hỏi "Không phải là bệnh nặng hơn chứ, vậy hai ngày này tốt hơn hết là cậu cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi."

Khoảng cách bị kéo gần lại, hương thơm ngọt ngào trên người cô gái nhỏ xông vào hơi thở, tràn ngập tất cả giác quan của anh.

Lông mi Hạ Xuyên khẽ run rẩy, trong cơ thể như có sợi dây bị kéo rất căng, không dám liếc nhìn cô.

"Không có việc gì," Yết hầu anh khẽ động, "Tôi đi với cậu."

Đường Vi Vi vốn tính khuyên Hạ Xuyên thêm vài câu, nhưng lại cảm thấy anh sẽ không nghe lời mình nên chỉ thở dài một cái rồi thu tay lại, miễn cưỡng đồng ý: "Vậy được, ngày mai tôi đến tìm cậu. Cậu nghỉ ngơi cho tốt đi, nhớ phải uống thuốc, phải mặc thêm quần áo, nghe lời biết chưa."

Hạ Xuyên lại mở mắt, nhìn cô đáp ừ.

.....

Sinh nhật của Ôn Bắc Vũ là ngày chủ nhật, hôm thứ bảy bọn họ đi dạo trung tâm lớn, trung tâm nhỏ, gần như là đi một vòng khắp Hi Thành. Cuối cùng Đường Vi Vi mới chọn được món quà ưng ý.

Hạ Xuyên thật sự không hiểu nổi.

Nghiêm túc mà ngẫm lại, hai cô gái quen biết chính thức cũng mới được hai tháng, quan hệ có thể tốt đẹp như vậy sao.

"Không phải tôi đã nói với cậu từ lâu rồi ư."

Đường Vi Vi cầm hộp quà trong tay, quà được gói rất tinh xảo, phía trên không có buộc nơ bướm như bình thường, mà là cái thiệp nhỏ màu vàng hình giọt nước, nhìn rất cao cấp lại có tính sáng tạo.

"Tôi chính là nhan khống, thích người đẹp, thích làm bạn với người đẹp mà."

Hạ Xuyên gật đầu, dùng dáng vẻ hiểu rõ đáp: "À, thế nên...."

Đường Vi Vi nghiêng đầu: "Sao?"

Hạ Xuyên không trả lời ngay.

Bây giờ đã là cuối mùa thu, sự chênh lệch nhiệt độ trong ngày là rất lớn.

Bọn họ đang trên trên đường về nhà, gió lúc chạng vạng thổi đến tiếng "vù vù". Lá vàng trên cây rơi xuống đầy trên mặt đất, phủ kín lối đi bộ, lúc đạp lên sẽ phát ra tiếng "rộp rộp".

Hôm nay Đường Vi Vi mặc một bộ váy liền dài đến đầu gối, phía trên phối thêm áo vải dệt, không mặt áo khoác, bị thổi qua có hơi lạnh, đôi vai nhỏ nhắn hơi run, thỉnh thoảng lại dùng bàn tay xoa nắn cánh tay.

Chưa đợi cô lên tiếng, Hạ Xuyên rất tự giác mà cởi áo khoác bóng chày trên người ra bọc lấy cô gái nhỏ, vừa mặc vừa hỏi: "Đây chính là lý do cậu thích tôi sao?"

Này cũng quá thẳng thắn rồi.

Khuôn mặt vốn đang lanh lẽo của cô lại bắt đầu nóng lên, Đường Vi Vi chớp mắt nhìn xuống, hơi thẹn thùng nhưng cũng rất thằng thắng đáp: "Ừ, chắc là vậy."

Thật ra không phải chỉ vì anh đẹp trai, mà nhiều hơn là vì sự quan tâm của anh, có lẽ chính bản thân anh cũng không biết, theo bản năng anh đã quan tâm, dịu dàng chăm sóc cho cô.

Giống như lúc này vậy.

Hạ Xuyên không biết trong lòng cô đang nghĩ gì, kéo khóa áo lên xong, vuốt lại mái tóc bị gió thổi rối cho cô, sau đó lại lấy mũ áo khoác ở phía sau đội lên cho cô.

Mũ trùm của áo khoác lớn, đội trên đầu Đường Vi Vi chỉ lộ ra gương mặt nhỏ bằng bàn tay, màu vải đen làm cho làn da cô càng thêm trắng, đôi mắt hạnh hơi phiếm nước, bộ dáng yêu đuối làm động lòng người.

Hạ Xuyên giờ tay đặt lên đầu cô, cười một tiếng: "Tiểu hoa si."

"......"

Đường Vi Vi trừng mắt nhìn anh, nhưng ánh mắt mềm mại hoàn toàn không có chút uy hiếp nào cả.

Quá đáng yêu.

Hạ Xuyên liếm liếm môi, độ cong khóe môi không hề giảm, vẫn là nét tươi cười lười biếng, lại có chút dáng vẻ du côn: "May mà anh đây lớn lên đẹp trai."

Đường Vi Vi cảm thấy anh rất ấu trĩ, bèn mắng: "Cuồng tự luyến."

Hạ Xuyên nhướng mày: "Cái này gọi tự biết mình đẹp trai."

Đường Vi Vi đang chuẩn bị phản đối lời của anh, tầm mắt lại quét qua một vòng áo trên người anh, hơi dừng lại, lời đến bên miệng đành sửa thành: "Được thôi, anh đep trai à, hay là anh mặc áo khoác lại đi, nếu không sẽ bị bệnh mất."

"Không bị bệnh đâu." Hạ Xuyên đang mặc áo hoodie nhạt màu, anh kéo cổ tay áo lên phía trên, lộ ra một lớp bông xù bên trong, "Đủ dày."

Hạ Xuyên cười khẽ: "Thế nào, có phải tôi rất nghe lời không."

Tối hôm qua những lời cô dặn anh đều nhớ trong lòng, nghiêm túc thực hiện.

Đường Vi Vi cười cong đôi mắt, bộ dáng rất vừa lòng: "Rất ngoan."

"Vậy cậu có khen thưởng gì không?" Hạ Xuyên hỏi.

Bản edit được đăng tải duy nhất tại wattpad và wordpress camanhhuyen.

Đúng là có khen thưởng thì sẽ có hiệu quả tốt hơn nữa, Đường Vi Vi "à" một tiếng, nghĩ một chút, sau đó bỏ tay vào trong túi kiếm cái gì đó: "Cậu duỗi tay ra đi."

Hạ Xuyên rất phối hợp đưa tay.

Lòng bàn tay có thêm một chút xíu trọng lượng.

Một viên kẹo nhỏ được gói bằng giấy bóng màu sắc rực rỡ an tĩnh nằm trên tay anh.

"......"

Hạ Xuyên liếc nhìn qua hộp quà tinh xảo mà cô gái nhỏ đang ôm trong lòng, lại cúi xuống nhìn viên kẹo nằm trong lòng bàn tay, loại kẹo này chỉ tốn một ít tiền là có thể mua được một đống trước cổng trường.

Ánh mắt Hạ Xuyên thật sâu: "Đường Vi Vi."

Lúc anh gọi tên cô ngữ khí rất thấp, gần như là gằn từng chữ một, giọng nói đè thấp, biểu hiện rõ ràng cảm xúc khó chịu, bộ dạng như muốn cùng cô tính sổ.

"Làm sao vậy."

Đường Vi Vi rất vô tội, biểu tình tủi thân.

Trong lòng cô nghĩ rằng: "Tôi đã khen thưởng cậu, vậy mà cậu còn dám hung dữ với tôi, cậu sao vậy chứ."

"Cậu tặng cho Ôn Bắc Vũ vòng cổ đặt hàng giá bốn chữ số, vậy mà lại cho tôi cái này?"

Hạ Xuyên miết viên kẹo trái cây nhỏ, hơi bĩu môi bóc lớp giấy bóng ra, đem kẹo bỏ vào miệng, cắn mạnh một cái, giọng nói mơ hồ không rõ.

"Cậu phân biệt đối xử quá rồi đấy."

Cái anh để tâm không phải là giá tiền cao thấp.

Chủ yếu là cô gái trước mặt vì cái vòng cổ này mà lôi kéo anh đi rất nhiều cửa hàng, xem qua rất nhiều mẫu, dụng tâm như thể là người yêu đang trong quá trình yêu đương cuồng nhiệt đi lựa chọn tín vật kết hôn vậy đó.

Mà cái này, mẹ nó, lại là tặng cho người khác.

Còn anh thì sao, chỉ được một cái kẹo tùy tiện mua lúc nào cũng được, thậm chí còn hơi bị chảy rồi.

Nói xem có tức hay không cơ chứ?

"Đây là quà sinh nhật mà, sao có thể so sánh được." Đường Vi Vi có chút bất đắc dĩ "Giấm của Tiểu Vũ mà cậu cũng ăn sao, em ấy là con gái mà, cậu nói lý chút đi."

Hạ Xuyên mặt không biểu cảm: "Tôi xưa nay chưa từng xem nó là con gái."

Đường Vi Vi: "......"

Đường Vi Vi phục anh thật sự.

......

Ban đầu Ôn Bắc Vũ định tổ chức sinh nhật như mọi năm, mời mọi người đến biệt thự mở tiệc, nhưng năm nay cô ấy vì mâu thuẫn mà náo loạn với gia đình, nên không muốn tổ chức ở nhà nữa, mà mở tiệc ở khách sạn bên ngoài.

Bạn bè của Ôn đại tiểu thư rất nhiều, từng bị Hạ Hành Chu gọi là "Giao tế hoa", từ tiểu học cấp hai đến cấp ba, trai gái đều có, cần đến hai cái bàn lớn.

Phần lớn đều là người Đường Vi Vi không quen biết, chỉ có mấy bạn học nam có quen biết với Hạ Xuyên thì cô có gặp qua vài lần, hơi quen mắt thôi.

Sau đó là....

Đường Vi Vi hơi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn nam sinh dáng vẻ lãnh đạm ở đối diện.

Thật lòng mà nói khi nhìn thấy Nam Dữ xuất hiện ở đây, Đường Vi Vi có hơi bất ngờ nhưng cũng không phải quá bất ngờ.

Ngày thường lúc Ôn Bắc Vũ chạy tới lớp chín năm hai tìm cô, chiếm lấy chỗ ngồi của Hạ Xuyên nói chuyện phiếm với cô, tầm mắt đôi khi sẽ lướt qua bàn phía sau, hỏi thì cô ấy lại không thừa nhận.

Đường Vi Vi luôn cảm thấy giữa cô ấy và Nam Tự có gì đó.

Chắc chắn là biết nhau.

Nhưng mà rốt cuộc là có quen hay không, thân đến mức nào thì phải hỏi mới biết được.

Buổi tiệc diễn ra được một nửa, ánh đèn trong phòng chợt tắt, sảnh tiệc tối thui.

Có mấy nữ sinh phát ra tiếng hét nho nhỏ, Đường Vi Vi cũng bị hoảng sợ, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại, có lẽ đây là tiết mục lớn trong buổi tiệc sinh nhật.

Tay phải đột nhiên bị người bên cạnh nắm lấy, nhẹ nhàng nhéo nhéo.

Đường Vi Vi nghiêng đầu, trong bóng tối, cô mơ hồ có thể thấy được hình dáng người thiếu niên, anh đang ở rất gần cô, hơi thở nhẹ nhàng phả lên lỗ tai cô: "Có sợ không?"

"Này thì có gì mà sợ." Đường Vi Vi vô cùng bình tĩnh.

Tuy bây giờ hơi tối nhưng không khí vẫn rất náo nhiệt, xung quanh đều là tiếng nói chuyện vui vẻ với nhau.

"Cậu có nhớ trong bộ phim điện ảnh chiếu như thế nào không," Hạ Xuyên kề bên tai cô, cố ý nói, "Đèn vừa bị tắt thì sẽ có chuyện xảy ra, đến khi đèn sáng lại thì sẽ phát hiện ra có người mất tích hoặc là... A."

Đường Vi Vi hung hăng cấu tay anh một cái.

"Cậu im đi." Cũng không quan tâm anh có nhìn thấy hay không, Đường Vi Vi vẫn mở to hai mắt trừng anh: "Sao cậu lại nói mấy chuyện xui xẻo đó chứ."

Hạ Xuyên thở dài: "Chỉ đùa chút thôi."

Chữ cuối trong câu nói của anh rất tinh túy, giọng nói có chút lười biếng, lại có thêm vài phần mềm mại, cảm giác như đang làm nũng.

Tim Đường Vi Vi nhảy lên.

Cái từ làm nũng này mà dùng trên người Hạ Xuyên...

Không biết là do bị ý nghĩ đó làm cho khiếp sợ hay kích thích, cô nuốt nước miếng một cái, nói: "Được rồi, cậu yên lặng chút đi, hình như có người đang đến."

Có ánh sáng yết ớt từ phía gấp khúc của hành lang truyền tới.

Sau đó là tiếng bước chân, cùng với tiếng vang nhỏ phát ra trên mặt đất do bánh xe bằng kim loại lăn trên mặt đá cẩm thạch, nhạc đệm bài ca chúc mừng sinh nhật vang lên, có một nam sinh đẩy xe bánh kem vào phòng.

Bánh kem ba tầng, phía trên cắm ngọn nến, ánh nến màu vàng ấm áp chiếu sáng cả nửa đại sảnh.

Nam sinh đẩy xe bánh kem đứng lại trước mặt Ôn Bắc Vũ, mọi người cùng nhau hát vang bài chúc mừng sinh nhật, Ôn Bắc Vũ chắp tay trước ngực, ước nguyện rồi thổi tắt nến.

Đèn trong đại sảnh được bật sáng trở lại.

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về chủ nhân của buổi tiệc xinh đẹp kiều diễm, đồng loạt vỗ tay chúc mừng, thậm chí là.... thổ lộ.

Nam sinh đẩy bánh kem lúc nãy không biết từ lúc nào đã lấy ra một bó hoa hồng rất lớn, gần như là thành kính mà đưa đến trước mặt Ôn Bắc Vũ, thổ lộ tình yêu: "Bắc Vũ, tớ thích cậu lâu rồi, từ hồi cấp hai..."

Nhưng một việc xấu hổ đã xảy ra.

Ôn Bắc Vũ vừa mở miệng nói chữ "tớ" thì mũi đã ngứa không chịu nổi, trực tiếp hắt xì một cái thật lớn.

Ôn Bắc Vũ lấy tay đẩy bó hoa ra chỗ khác, không quan tâm đến vẻ mặt xấu hổ của nam sinh kia, liên tục lùi ra sau, cảm giác da hơi ngứa, ngứa quá đi. Cô ấy mở miệng hét to: "Tớ, mẹ nó, bị dị ứng phấn hoa!! Cậu mau cầm cái thứ này tránh tớ xa một chút!!"

"......"

Trong thời gian ngắn, mọi người đều không biết nên đồng tình với người nào.

Nam sinh kia cuối cùng cũng rời đi với vẻ mặt xám xịt.

Nhìn thấy một màn này, Đường Vi Vi lắc đầu thở dài: "Con gái người ta bị dị ứng phấn hoa cũng không biết, vậy mà còn không biết xấu hổ nói thích người ta, haizz."

Bên cạnh vang lên giọng nói của Hạ Xuyên: "Tôi biết cậu không mẫn cảm."

Đường Vi Vi nghiêng đầu nhìn anh.

Va phải ánh mắt đen thâm thúy của anh, cô sửng sốt hai giây mới nhìn thấy môi anh hơi cử động nhưng lại không phát ra âm thanh nào.

Hạ Xuyên dùng khẩu hình nói với cô bốn chữ.

Đường Vi Vi đã nhìn ra được, gương mặt ửng đỏ, cố gắng chống đỡ không để bản thân dao động: "Chỉ dùng lời nói thì có lợi ích gì, phải dùng hành động chứng minh, phải làm mới được."

Đôi mắt thiếu niên đen nhánh thâm thúy, lấy một tay chống trên mặt bàn, nâng mặt, cười như có như không: "Yên tâm đi, sẽ làm."

.....

Trời tối, có một số bạn học đã về trước, những người còn ở lại thì đi KTV, tiếp tục chơi.

Ôn Bắc Vũ đã đi vào nhà vệ sinh rửa mặt và tay, may mà chỉ mới tiếp xúc thời gian ngắn nên không có ảnh hưởng gì lớn, lúc này cô ấy đang ngồi ở ghế sô pha dài, vui vẻ lắc xúc xắc.

"Ba con năm."

"Ba con sáu!"

Đường Vi Vi không rành trò này nên chỉ ngồi bên cạnh Hạ Xuyên nhìn anh chơi, rồi lại nghe mọi người kêu số.

Thiếu niên lười biếng dựa vào sô pha, một đôi chân dài duỗi ra, dáng ngồi rất kiêu ngạo, nhàn nhã mà nói theo một câu: "Bốn con sáu."

Ôn Bắc Vũ nghi ngờ mà liếc nhìn anh một cái, ngước mắt nói: "Mở."

Hạ Xuyên giơ tay mở chúng ra.

"Trời." Ôn Bắc Vũ thấp giọng mắng một câu, "Cái người này, sao lại có nhiều sáu vậy."

Mắng xong, cô ấy cầm lấy ly rượu bên cạnh định một hơi uống hết, bên cạnh bỗng có một cánh tay đưa ra, dứt khoát lấy đi ly rượu trong tay cô: "Uống ít thôi."

Ôn Bắc Vũ vừa định mắng người, nghe thấy giọng nói này thì nghẹn lại.

Hạ Xuyên tuy bận tay nhưng vẫn ung dung quan sát bọn họ, không nhanh không chậm nói: "Đây là quy định, nếu cậu uống thay nó thì cũng được."

"Được." Nam Tự đáp một tiếng, ngẩng đầu lên, cầm lấy cái cốc mà cô đã uống qua, uống một hơi cạn sạch.

Ôn Bắc Vũ thua suốt, đã uống nhiều lắm rồi. Lúc này cô ấy đã ngà ngà say, son môi nhàn nhạt ngày thường giờ đã không còn sót lại miếng nào, để lộ ra sắc môi thật, một đôi môi hồng nộn.

"A, đàn anh." Ôn Bắc Vũ to gan sát người lại gần Nam Tự, đôi mắt hồ ly xinh đẹp nheo lại: "Em có vấn đề này muốn hỏi anh."

Nam Dữ đặt ly rượu xuống, hơi ngồi nhích sang bên cạnh, cách cô ấy một khoảng: "Hỏi đi."

Ôn Bắc Vũ lại nhích qua: "Em nghe người khác nói, nam sinh mấy anh bây giờ có phải đều thích kiểu này, ừm.... tóc dài đen phải không?"

Nam Tự rũ mắt, ánh mắt liếc qua thiếu nữ có đuôi tóc được uốn cong, trên người cô có mùi rượu rất nồng tạo ra một mùi hương hỗn hợp mà cậu không biết tên.

Nam Tự lắc đầu, giọng nói vẫn lãnh đạm: "Tôi không thích."

Ôn Bắc Vũ lại hỏi tiếp: "Vì sao?"

Nam Dữ nhìn cô vài lần, không nói rõ nguyên nhân, chỉ thuận miệng đáp: "Quê mùa."

"......"

Bọn họ nói chuyện không hề cố ý nhỏ giọng, Hạ Xuyên ngồi ở phía đối diện có thể nghe được rõ ràng.

Anh đang chỉ cho Đường Vi Vi cách chơi xúc xắc, cô gái nhỏ nghe mơ hồ, còn chưa nắm rõ, cắn ngón tay suy nghĩ.

Mái tóc đen dài dịu dàng rũ sau lưng cô, có vài sợi từ vai rớt xuống dưới, che đi gương mặt xinh đẹp.

Hạ Xuyên đưa tay giúp cô sửa lại.

Nghe thấy cuộc nói chuyện ở phía đối diện, anh hơi dừng động tác, liếc mắt nhìn qua mái tóc xoăn của Ôn Bắc Vũ, rồi sau đó nhìn thẳng vào Nam Tự mà phun ra một chữ: "Tục."

"......"

Đường Vi Vi ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Hạ Xuyên: "Cái gì tục?"

"Không có gì."

Hạ Xuyên thu lại biểu tình trào phúng, đổi thành dáng vẻ tùy ý, xoa xoa mái tóc mềm mại của cô gái nhỏ, khóe miệng cong lên: "Tiếp nào, chúng ta tiếp tục."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi