YÊU ĐƯƠNG KHÔNG BẰNG HỌC TẬP

Hạ Xuyên thật sự không ngờ Hạ Thiêm sẽ gọi điện thoại cho anh.

Từ sau khi anh dọn ra ở riêng, hai người gần như chỉ liên lạc duy nhất một lần vào mỗi đầu tháng. Hạ Thiêm sẽ đúng giờ chuyển cho anh tiền sinh hoạt sau đó hỏi anh đã nhận được chưa.

Hạ Xuyên cũng chỉ lạnh nhạt trả lời “Rồi.”

Vào lúc anh mới dọn ra ngoài, Hạ Thiêm cũng từng quan tâm qua anh ở bên ngoài ở có quen chưa, có chỗ nào bất tiện không, tiền có đủ xài hay không. Nhưng đối với tất cả, Hạ Xuyên đều lựa chọn làm lơ, lâu dần Hạ Thiêm cũng không còn hỏi thăm nữa.

Thời gian dần qua, những cảm xúc phẫn nộ, mất niềm tin, chán ghét, thất vọng gì đó đã không còn kịch liệt như lúc đầu.

Không phải là anh không còn để ý mà là đã học được cách kiềm nén trong lòng.

Ít nhất bây giờ anh đã có thể mặt không đổi sắc nói chuyện với Hạ Thiêm.

“Dạo gần đây thời tiết lạnh, sắp vào đông rồi, con nhớ mặc thêm quần áo đừng để bị cảm.”

“Ừ.”

Hạ Xuyên rũ mắt, đặt điện thoại bên tai nghe Hạ Thiêm nói những lời quan tâm đã lâu không nghe thấy, biểu tình rất lạnh nhạt, bình tĩnh trả lời.

Trên đường lớn xe cộ lui tới ồn ã, âm thanh còi xe không dứt bên tai.

Thiếu niên đứng ở lối đi bộ, người tới lui rất nhiều, còn có mấy nữ sinh thường quay lại nhìn lén anh, sau đó cùng bạn bè nhỏ giọng nói gì đó.

Có lẽ Hạ Thiêm đã nghe được những âm thanh ồn ào trên đường lớn nên hỏi: “Con đang ở bên ngoài sao? Con cũng học lớp 11 rồi, nên tập trung học tập nhiều hơn, đừng lêu lổng bên ngoài suốt ngày.”

Bàn tay phải đang rũ ở lưng quần hơi giật giật, ngón tay anh miết lấy quai của túi nilon khẽ lắc nhẹ hai cái.

Hạ Xuyên cúi đầu, quét mắt nhìn qua sách trong túi, lại nhớ tới lúc cô gái nhỏ lôi kéo mình đi mua, nở nụ cười tươi như con hồ ly nhỏ, khóe miệng anh hơi cong lên một biên độ rất nhỏ khó mà phát hiện, cũng không giải thích gì.

Cũng chỉ lạnh nhạt trả lời một tiếng “Ừm.”

Một lần nữa ngẩng đầu lên, trong tầm mắt là hình ảnh từng chiếc xe gia đình chạy qua, lâu lâu cũng có vài phương tiện công cộng.

Anh nhìn thấy bên kia đường, Đường Vi Vi đi vào một quán trà sữa, một lúc sau trở ra trên tay cầm theo ly trà sữa, cách đường lớn nhìn về phía anh một cái sau đó xoay người.

“Tiểu Xuyên.” Hạ Thiêm hơi dừng lại, nói một hồi cuối cùng cũng nói vào mục đích chính: “Hay là con dọn về nhà ở đi.”

“……”

“Ngôn Tĩnh…”

“Tút.....”

Hạ Xuyên lập tức tắt điện thoại, nhấc chân đuổi theo Đường Vi Vi.

Hôm nay bọn Hạ Hành Chu hẹn đánh nhau với mấy người trường Thập Tam Trung, Hạ Xuyên có biết nhưng anh vốn dĩ không định tham gia, chỉ là không ngờ chỗ bọn họ hẹn nhau là ở đây, lại còn trùng hợp gặp phải anh và Đường Vi Vi.

Hạ Xuyên vừa nói xong những lời đó, vẻ mặt của hai đám người đều hiện lên sự mờ mịt và hoang mang.

Hạ Hành Chu là người đầu tiên nói ra tiếng lòng của mọi người: “Năm ba? Năm ba là cái gì?”

“5 năm khoa cử 3 năm thi thử.”

Tám chữ vô cùng đơn giản, ngữ khí bình tĩnh lạnh nhạt, hiệu quả lại vô cùng chấn động.

Càng đừng nói tới lúc này Hạ Xuyên hơi rũ mắt xuống, biểu tình lười biếng, vẻ mặt như muốn viết rõ mấy chữ “Cái này mà cũng không biết”, “Một đám ngu ngốc”, “Học sinh cá biệt không xứng nói chuyện với tôi.”

“……”

Không gian yên tĩnh ngắn ngủi qua đi....

Không biết trong đám người là ai chửi một tiếng “CMN”.

Hàng loạt ánh mắt đều nhìn vào cái túi trong tay anh, Hạ Xuyên cũng không để ý tới vẻ mặt khiếp sợ của bọn họ. Sau khi nói xong, anh buông cánh tay xuống, tay còn lại nắm lấy cánh tay Đường Vi Vi kéo cô đi sang một hướng khác.

Chu Minh Triết kêu lên phía sau: “Không phải chứ anh Xuyên, anh cứ thế bỏ đi? Mặc kệ anh em hả?”

“Nếu không thì sao?" Hạ Xuyên dừng chân quay đầu lại, lộ ra nửa sườn mặt, giọng nói có chút không tập trung “Mấy người muốn đánh thì đánh, đừng làm chậm trễ việc học của ông đây.”

“……”

Học tập chó má.

Làm như tụi này mù hết rồi, rõ ràng cậu gấp đi hẹn hò thì có!!!

......

Lúc đến thư viên, Đường Vi Vi vẫn không nhịn được hỏi: “Chúng ta đi thật sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Bọn họ có đánh lại không, hình như bên kia đông người hơn, có cần gọi thêm người tới giúp không?”

Vì là cuối tuần nên thư viện rất đông người, bọn họ lên lầu hai mới tìm được một ví trí trong góc.

Hạ Xuyên kéo ghế ra, động tác vô cùng nhẹ nhàng, ngồi xuống rồi lấy vở và bút trong balo sau lưng cô ra, xem như không có gì mà nói: “Không có gì, không chết được đâu.”

“Cơ mà.....”

“Không có cơ mà.”

“Nhưng……”

“Cũng không có nhưng.”

Cô gái nhỏ đã ríu rít bên tai anh cả đoạn đường, bây giờ vẫn chưa chịu dừng lại.

Hạ Xuyên thở dài, xoay cây bút trong tay, hơi nghiêng đầu, ánh mắt đen nhìn chăm chú vào cô gái nhỏ ngồi bên cạnh, hơi híp mắt nói: “Hình như cậu rất muốn tham gia?”

Cho dù là anh đang ngồi, khí thế cũng bức người hơn cô rất nhiều.

Đường Vi Vi ngơ ra một lúc sau đó phủ nhận: “Tôi không có, chỉ là tôi lo lắng cho bạn học thôi, cậu đừng bôi nhọ tôi.”

“Không cần lo lắng, bọn họ tự có chừng mực.”

Nhìn chằm chằm cô vài giây, Hạ Xuyên lại cúi xuống bắt đầu giải đề.

Lúc nghỉ hè trừ khoảng thời gian học phụ đạo ra, anh còn bị Đường Vi Vi bắt luyện chữ một thời gian, bây giờ chữ viết tuy không tính là quá đẹp nhưng ít nhất cũng xem là tinh tế, so với trước kia vẽ bùa trừ quỷ thì đẹp hơn không ít.

Cô xuất hiện làm cho mọi thứ của anh cũng dần trở nên tốt đẹp hơn.

Đường Vi Vi không nói nữa, chậm rì rì đi vòng qua bàn ngồi xuống đối diện anh, lấy sách vở trong cặp ra. Thư viện là nơi yêu cầu sự yên tĩnh, hai người không lên tiếng nữa, im lặng làm bài hai mươi phút.

Trên mặt bàn, màn hình di động màu đen sáng lên.

Cùng với đó là âm báo tin nhắn.

Nghe thấy âm thanh, Đường Vi Vi theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn xem, bởi vì chỉ liếc sơ qua cô cũng không thấy rõ nội dung, chỉ mơ hồ nhìn thấy hai con số, hình như là 25?

Hạ Xuyên cầm điện thoại, hơi rũ mắt.

Cũng không biết là tin nhắn do ai gửi đến, nói cái gì, Đường Vi Vi nhận ra sắc mặt anh dần lạnh xuống, môi mím thành đường thẳng, tay cầm điện thoại cũng siết chặt hơn.

Bởi vì dùng sức nên thấy rõ khớp xương nổi lên trên tay anh, tay Đường Vi Vi hơi run lên.

Hình như anh đang phẫn nộ?

Đường Vi Vi cũng không hoàn toàn chắc chắn, cô rất ít khi thấy Hạ Xuyên có cảm xúc như vậy.

“Tiểu Xuyên, ít nhất ngày 25 con cũng về nhà một chuyến đi.”

“Ông còn mặt mũi mà nói đến ngày này sao?”

Nh gõ trong khung tin nhắn mấy chữ này, đầu ngón tay hơi dừng lại ở nút gửi, chậm chạp không nhấn vào.

Hàng mi dài rũ xuống, dưới đáy mắt của thiếu niên như có một bóng ma lạnh lẽo bao phủ, đôi mắt đen nhánh bị lông mi che đi phân nửa, ánh mắt đen tối không rõ, không nhìn thấu được cảm xúc.

Sau cùng, anh thong thả xóa đi dòng tin nhắn kia.

Cũng không trả lời lại, chỉ tắt điện thoại, để lại vị trí cũ trên bàn, làm bộ như không có việc gì xảy ra.

Có lẽ là nhận được tin nhắn không tốt.

Đường Vi Vi hơi tò mò, nhưng lại lo lắng nhiều hơn, muốn hỏi thăm anh nhưng lại thấy không tiện lắm, hơn nữa có thể anh sẽ không nói ra. Vì thế cô đành từ bỏ ý định, cúi đầu nhìn câu hỏi trong sách bài tập.

Đường Vi Vi cắn nắp bút, phát hiện mình không vào được chữ nào, trong lòng vẫn rất để ý chuyện đó.

Rối rắm nửa ngày, cô vẫn quyết định nói xa nói gần một chút.

Tin nhắn vừa rồi hình như có nhắc tới ngày 25.

Ngày 25 tháng này… không phải là ngày Giáng Sinh sao.

Hơn nữa mật khẩu nhà Hạ Xuyên chính là bốn số 1225.

“A.” Đường Vi Vi hai tay chống mặt, chân đá vào mũi chân Hạ Xuyên, chờ anh ngước mắt nhìn qua thì chớp mắt hai cái nói: “Tôi đột nhiên nhớ ra sắp đến lễ Giáng Sinh rồi.”

Thật ra còn hơn hai mươi ngày.

Nhưng Đường Vi Vi mặc kệ, thân mình hơi nghiêng về phía trước, dùng ánh mắt trông mong nhìn anh: “Ngày đó cậu có rảnh không?”

Hạ Xuyên không nhúc nhích, bỏ bút xuống, lấy tay chống cằm, hơi nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt hơi lóe: “Có việc à?”

“Ừ, có việc." Đường Vi Vi nói: “Giáng Sinh có muốn cùng nhau ra ngoài chơi không?”

Hạ Xuyên cong môi: “Như thế nào, hôm nay còn chưa kết thúc, đã gấp gáp muốn hẹn tôi lần sau?”

“……”

“Vậy rốt cuộc cậu có đi không?”

Anh để ý thấy quai hàm cô gái nhỏ giật giật, hình như lại bắt đầu nghiếng răng rồi. Hạ Xuyên không tiếp tục trêu cô nữa, nghiêng đầu nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, vào đông bầu trời xám xịt một mảnh, không khí lạnh lẽo thâm trầm.

Qua một lúc lâu, anh nhẹ giọng nói: “Ngày đó tôi không rảnh.”

Trong giọng nói mang theo chút thở dài.

Đường Vi Vi cũng không bất ngờ khi nghe câu trả lời của anh, cô đã đoán được ngày đó nhất định có gì đó đặc biệt với Hạ Xuyên, đang định hỏi cho rõ ngày đó anh tính làm gì thì đã nghe thiếu niên ngồi đối diện mở miệng: “Nhưng trước đó một ngày thì có thể.”

Đường Vi Vi bất ngờ không phản ứng kịp: “Cái gì?”

“Hẹn hò,” Hạ Xuyên nói, “Đêm bình an, tôi dẫn cậu ra ngoài chơi được chứ?”

Đường Vi Vi chớp mắt, trả lời: “Được.”

......

Mùa đông ở Hi Thành luôn khá lạnh, thời gian trôi đi nhiệt độ càng ngày càng thấp, học sinh ở Tam Trung đều mặc thêm áo bông hoặc áo lông vũ bên trong đồng phục, từ xa nhìn qua giống như một bầy chim cánh cụt mập mạp.

Đêm bình an là ngày thứ sáu.

Bọn họ vốn định cúp tiết tự học nhưng cuối cùng nghĩ lại rồi vẫn từ bỏ.

Chờ học xong, bóng đêm bên ngoài đã dày đặc.

Nhưng bởi vì là ngày lễ nên cho dù đã 10 giờ hơn, bên ngoài đường phố vẫn vô cùng náo nhiệt, còn có những cột đèn đường và cây cối được trang trí, vòng hoa hồng xanh đan xen nơ bướm, lục lạc màu bạc, rất có không khí Giáng Sinh.

Trên quảng trường Thời Đại có rất nhiều người, đa số đều là các cặp đôi.

Bên ngoài trời lạnh thấu xương, gió lạnh buốt như từng lưỡi dao cứa vào mặt gây ra cảm giác đau đớn.

Đường Vi Vi sợ lạnh, cô đã sớm chuẩn bị khăn quàng cổ, mũ len đầy đủ, chỉ có găng tay trong lúc gấp gáp là quên mất, bây giờ đôi tay nhỏ đang gắt gao để trong túi, lạnh như đá.

So với cô, Hạ Xuyên chỉ mặc thêm áo khoác màu nâu bên ngoài đồng phục không gài nút, vốn dáng người anh đã như cái móc áo giờ lại mặc như vậy, cái cổ thon dài bị lộ ra bên ngoài, điển hình cho việc chỉ cần đẹp không cần ấm.

Đường Vi Vi liếc nhìn qua cổ anh, tròng mắt đảo một vòng, bỗng nghĩ ra ý định đùa dai.

Nhân lúc Hạ Xuyên không chú ý, cô lén lút tới gần.

Đôi tay tập kích cổ anh, lòng bàn tay dán lên làn da ấm áp, cô nở nụ cười giảo hoạt khi thực hiện được kế hoạch: “Ha ha.”

Ướp lạnh cổ Hạ Xuyên xong, Đường Vi Vi đang định rút tay về, Hạ Xuyên lại đột nhiên nâng cánh tay, bàn tay để trên tay cô không cho lấy ra.

Đường Vi Vi ngẩng đầu lên: “Hả?”

Hạ Xuyên rũ mắt nhìn cô, phản chiếu trong đôi mắt dày đặc bóng đêm của anh là hình ảnh nhỏ bé của cô. Qua vài giây sau anh mới nói: “Giúp cậu sưởi ấm.”

Đường Vi Vi cảm thấy chắc chắn bản thân đã đỏ mặt rồi, nhiệt độ trên má tăng lên, lông mi run rẩy, thẹn thùng không dám nhìn vào mắt anh nữa: “Được rồi, cậu buông tôi ra trước đi.…Tôi có cái này phải cho cậu.”

Hạ Xuyên nghe lời buông tay ra, nhìn cô lấy trong cặp ra hai hộp quà nhỏ hình chữ nhật.

“Cho tôi?”

“Ừ.” Đường Vi Vi gật đầu.

Hạ Xuyên mở hộp quà ra, bên trong là thứ màu đỏ rực.

Một hộp là quả táo đỏ, một hộp là trái táo Mỹ.

Hạ Xuyên mỗi tay cầm một quả, nhìn trái nhìn phải, đuôi lông mày hơi chau lại.

Phong tục tặng táo đêm bình an anh có biết.

Chỉ là.....

“Sao lại tặng hai quả?”

Đường Vi Vi dừng một chút, không trả lời.

Thật ra là vì cô không biết Hạ Xuyên thích ăn táo đỏ hay táo Mỹ nên mua cả hai luôn.

Nhưng nếu nói thẳng ra thì cô sẽ xấu hổ lắm.

“Cái đó hả.” Đường Vi Vi nghĩ ngợi, bỗng nhiên cười một cái thật tươi, đôi mắt đen nhánh xinh đẹp mở to lấp lánh: “Bởi vì chỉ bình an thôi thì không đủ, phải bình bình an an mới được, gấp đôi luôn.”

“Bình bình an an sao…”

Hạ Xuyên lặp lại một lần, giọng nói rất thấp như thể đang tự nói cho chính mình nghe.

“Sao nào.....”

Còn chưa hỏi xong, người con trai trước mặt đã đột nhiên cúi xuống, cằm đè trên vai cô, đôi tay ôm lấy cô, quần áo trên người cô lạnh lẽo còn hơi thở của anh thì nóng bỏng.

Đường Vi Vi không kịp phòng bị kịp, ngơ ngác để cho anh ôm lấy mình.

Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô, có chút khàn: “Cảm ơn.”

Hạ Xuyên nói với cô: “Cảm ơn bảo bối của tôi.”

.....

Lúc về đến nhà đã gần 12 giờ.

Đường Vi Vi tắm xong, dường như có dự cảm nào đó, cô đi đến cửa sổ ở phòng khách, lặng lẽ kéo rèm ra chỉ để lộ một khe hở nhỏ.

Thiếu niên mặc áo khoác màu nâu đang ngồi trên ghế đá dưới lầu.

Đầu ngón tay anh kẹp điếu thuốc, có khói xám trắng lượn lờ trong không khí rồi tan ra.

Sau khi đưa cô về, Hạ Xuyên vẫn chưa đi.

Đường Vi Vi lấy đại một cái áo khoác mặc vào, rón ra rón rén đi ra ngoài, chỉ trong hai phút ngắn ngủi, cô xuống lầu, Hạ Xuyên đã không còn ở chỗ lúc nãy.

Tầm mắt cô quét một vòng thì nhìn thấy bóng dáng anh ở cửa tiểu khu.

Chắc là do ma xui quỷ khiến, Đường Vi Vi bèn đi theo anh.

Không gọi điện thoại, cũng không nhắn tin, cứ như vậy mà lén lút theo phía sau anh, tới nơi, cô dừng lại.

...... Tại khu núi Hi Thành.

Việc Đường Vi Vi thắc mắc lâu nay đã có câu trả lời, ở ngay trước mặt cô.

Chỉ là.....

…… A a a a tại sao lại muốn tới nghĩa trang vào buổi tối chứ, muốn hù chết người hay gì.

Đường Vi Vi núp sau một cột đá, đầu hơi ló ra nhìn thiếu niên đang đứng ở lối vào nghĩa trang, tim đập nhanh “thình thịch thình thịch” như muốn nhảy ra ngoài.

Cô cũng không biết bản thân vì sao vẫn muốn trốn tiếp, nếu không cả đường lén lút đến đây, giờ lại lộ diện chẳng khác nào “kiếm củi ba năm chỉ dùng một giờ”, với lại việc theo dõi người khác mà bị bắt gặp cũng rất mất mặt, tốt nhất vẫn đừng để anh phát hiện ra.

“Không phải cậu ấy muốn đi vào chứ…”

Nếu anh thật sự đi vào, Đường Vi Vi nhất định sẽ không đi theo nữa.

Ban ngày còn đỡ, buổi tối xung quanh đây không có người, hoang vắng thâm trầm, Đường Vi Vi chỉ cần nghĩ thôi đã thấy lạnh người, cảm giác khí lạnh từ xương sống lan ra.

Một giọng nói trầm thấp vang lên, bốn phía trống trải yên tĩnh, tiếng nói theo không khí truyền đến tai cô rất rõ ràng: “Còn không đi ra.”

Đường Vi Vi ngẩn người, không lẽ là bảo cô sao?

Nhưng mà xung quanh bốn phía trừ cô ra cũng không có ai, không thể nào gọi quỷ được..…

A, cũng không phải là không có khả năng, anh lại không biết cô đang ở đây, nếu nói vậy, chẳng lẽ là thật.....

Vào lúc Đường Vi Vi còn đang tự hù dọa bản thân, Hạ Xuyên đã đi tới. Dưới ánh trăng, cô gái nhỏ ngẩng đầu, dùng khuôn mặt nhỏ trắng bệch nhìn anh, ánh mắt ngập nước giống như chú nai con bị hoảng sợ.

Hạ Xuyên cảm thấy lúc này mà còn hỏi cô sợ cái gì thì thật là vô nghĩa.

Đêm khuya đi tới chỗ này, đừng nói là cô gái nhỏ, cho dù là người lớn cũng sẽ rợn cả da gà.

Anh đi được nửa đường mới phát hiện ra Đường Vi Vi, vốn muốn quay đầu lại gọi cô nhưng vừa quay người cô gái nhỏ đã lập tức lùi lại, vẫn cho rằng bản thân chưa bị phát hiện, anh hơi dừng lại nhưng cũng không vạch trần nữa.

Sau đó anh vẫn luôn khống chế tốc độ, cùng cô giữ một khoảng cách thích hợp. Như vậy nếu có chuyện gì xảy ra anh vẫn đến kịp.

“Cậu phát hiện ra tôi hồi nào?”

Có lẽ vẫn hơi hoảng sợ, giọng nói cô mềm mại lại có chút đáng thương.

Hạ Xuyên đã bị cô khơi dậy hoàn toàn ý muốn bảo vệ, yết hầu lên xuống hai cái, nhìn thấy cô chỉ mặc đồ ngủ bên trong áo khoác, chân mày nhíu lại, dùng tay lôi kéo hai bên áo khoác của cô, trực tiếp đem cô gái nhỏ ôm vào lòng.

“Từ sớm.” Hạ Xuyên rũ mắt, “Sao cậu lại muốn theo tôi tới đây?”

Đường Vi Vi nhỏ giọng lầu bầu: “Bởi vì tâm trạng cậu không tốt.”

Từ lúc bọn họ biết nhau đến giờ, mỗi lần tâm trạng cô không tốt anh đều ở bên cạnh dỗ dành.

Cô cũng hy vọng mình có thể làm chút gì đó cho anh.

Cô muốn làm điều gì đó giúp cho anh vui hơn.

Đường Vi Vi nói: “Cúi đầu xuống đi.”

Hạ Xuyên phối hợp cúi đầu: “Hả? Làm gì.”

Trong nháy mắt, Đường Vi Vi nhón chân, tay vịn lên vai anh, một nụ hôn mềm mại đặt trên khóe miệng thiếu niên.

Cơ thể Hạ Xuyên cứng đờ ra một lúc.

Cũng không biết là vô tình hay cô ý, hai cánh môi chạm vào nhau một chút xíu nhưng cảm xúc lại đặc biệt rõ ràng, mềm mại câu người.

Kéo dài bốn năm giây, gót chân Đường Vi Vi chạm xuống mặt đất, khuôn mặt đỏ bừng đến lỗ tai cũng hồng lên, liếc mắt nhìn anh một cái, đôi mắt hơi ướt: “Tôi bỗng muốn hôn cậu một cái.”

Hạ Xuyên bỗng nhiên không khống chế được.

Sợi dây đàn trong người vừa được buông lỏng lại bị kích thích làm đứt ra.

Cơ thể hơi nghiêng về phía trước, trán kề vào trán cô, lấy tay nâng cái gáy của cô lên, tay còn lại che lên đôi mặt đang ngập nước, cúi người môi dán lên môi cô.

Mơ ước đã lâu, cảm xúc chân thật, rất mềm mại.

“Ban nãy hôn lệch rồi,” Hạ Xuyên thấp giọng nói, “Lần sau nhớ phải hôn ở chỗ này."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi