YÊU ĐƯƠNG KHÔNG BẰNG HỌC TẬP

Edit: Như.

Beta: Cẩm.

Tốc độ tắm rửa của con trai hình như đều rất nhanh, bình thường Hạ Xuyên đi vào chỉ tầm mười phút là đã tắm rửa sạch sẽ xong, tóc cũng ướt sũng.

Đường Vi Vi thì không như vậy được.

Mười phút trôi qua cô vẫn chưa bắt đầu gội đầu.

Nhưng hôm nay lại không giống vậy, hôm nay Hạ đại công tử vào đã được ba mươi phút mà vẫn chưa đi ra, tiếng nước vang lên ồn ào mãi không dứt.

Đường Vi Vi không cần đoán cũng biết anh ở bên trong đang làm gì.

Bây giờ mới hơn chín giờ.

Sau khi tắm rửa cảm giác mệt mỏi ban ngày cũng giảm đi hơn phân nửa, cô nằm một lát vẫn không ngủ được, dứt khoát ngồi dậy đi thu xếp đồ đạc đã gửi đến lúc nghỉ Quốc Khánh.

Đường Vi Vi lấy dao rọc giấy cắt đi lớp băng dán, cái túi bị đè ép phình lên như tìm thấy được khóa mở, không khí lập tức thoát ra.

Vụn lông mềm như nhung cũng theo chỗ bị mở rớt ra ngoài.

Màu sắc hơi cũ, nhưng cũng không có chỗ nào bị bẩn hay bị hỏng, nhìn qua có thể thấy được người gửi gói rất kỹ, còn mang theo hương hoa hồng và sữa bò nhàn nhạt.

Đây là lúc trước Hạ Xuyên dẫn cô đi phòng chơi game, chơi máy gắp thú bông, và đủ loại trò chơi khác thắng được, đến nay cũng ba năm rồi, cô vẫn luôn giữ đến bây giờ.

Đường Vi Vi bỗng có chút hoài niệm.

Dù thời gian đã lâu nhưng hình ảnh vẫn như còn phảng phất trước mắt.

Thiếu niên mặc áo thun trắng, quần dài màu đen, chân mang đôi dép cây dừa giống như cô, anh đứng trước máy gắp thú, thần sắc tản mạn lại tự do, đáy mắt lóe lên sự tự tin.

Đường Vi Vi đắm chìm trong hồi ức, hoàn toàn không chú ý đến tiếng cửa phòng tắm được mở ra.

Hạ Xuyên vừa ra tới đã thấy cô gái nhỏ ngồi xổm trên sàn nhà ở gần cửa sổ ngoài phòng khách, cũng không biết đang làm gì, cả người cuộn tròn lại, nhìn từ xa lại chỉ thấy một đống nhỏ xíu, đáng yêu vô cùng.

Hạ Xuyên lấy khăn lau tóc, đi về phía cô.

Đường Vi Vi vẫn chưa chú ý đến.

Bóng đen từ phía sau chậm rãi bao phủ lấy cô.

Trong không khí có thêm mùi hương cỏ xanh nhàn nhạt, và tiếng cười trầm thấp của anh.

“Em vẫn còn giữ à.”

“A…” Đường Vi Vi giật nảy mình, dao rọc giấy cầm trong tay vô tình cắt qua con búp bê, vải bị rách ra, để lộ lớp bông bên trong.

“…”

“Sao anh lại hù em?” Đường Vi Vi giận dỗi nói.

Hạ Xuyên cũng ngồi xổm xuống: “Anh không cố ý.”

Khăn tắm màu xám đậm bị anh tùy ý khoác lên vai, cổ áo rộng bị đè thấp xuống, có thể nhìn thấy được xương quai xanh thon gầy, ánh mắt Đường Vi Vi vô tình lướt qua, nhìn ra chỗ khác, sau đó vẫn không kiềm được mà nhìn lại.

Tất nhiên Hạ Xuyên đã nhận ra được ánh mắt của cô, đuôi mắt cong lên, không hề xấu hổ mà cười nói: “Có cần anh trai cởi ra cho em nhìn không?”

“…”

Đường Vi Vi lập tức nhìn ra chỗ khác, cưỡng chế mặt mình không được nóng lên, nói lảng sang chuyện khác.

Cô cầm con búp bê bị mở ngực mổ bụng đưa lên trước mặt Hạ Xuyên, đau lòng trách móc: “Anh xem, bị rách mất rồi, lỗi anh hết đó, anh nói xem làm sao bây giờ!”

Hạ Xuyên hời hợt nói: “May lại, còn cứu được mà.”

Đường Vi Vi lạnh nhạt hỏi: “Vậy anh biết may không?”

“…”

“Không biết.”

Đường Vi Vi không hề ngạc nhiên chút nào, ánh mắt liếc nhìn anh không có chút dịu dàng nào, đặt con búp bê xuống, ôm lấy một đống thú bông còn lại đi đến bày ở đầu giường.

“Em chắc chắn muốn để đây ư?” Hạ Xuyên từ phía sau đi đến, hai tay khoanh trước ngực, nghiêng người dựa vào khung cửa, cằm hất về phía giường: “Để chúng nó xem chúng ta…ngủ?”

Đường Vi Vi: “…”

Từ ngủ của anh đương nhiên không phải chỉ là ngủ đơn thuần, cô hiểu rồi.

Lúc đầu cô không cảm thấy có gì kì lạ cả, giờ Hạ Xuyên lại nhắc nhở như vậy, được bổ não toàn diện, hình như là rất… cái gì đó.

Thế là Đường Vi Vi dứt khoát ôm đống đồ chơi này đến phòng sách, sẵn tiện sai vặt Hạ Xuyên: “Anh giúp em đem mấy cục cưng của em vào luôn, ở trong túi phía dưới…”

Hạ Xuyên nghe cô nói xong thì “Ừ” một tiếng, quay người đi vào phòng khách.

Anh tìm được mấy cục cưng mà Đường Vi Vi nói.

Tổng cộng có bốn năm quyển sách.

Bách Khoa Toàn Thư Võ Thuật, Gíao trình Karate cơ bản, Tự vệ dành cho phái nữ, 100 phương pháp trừng trị lưu manh…

Cơ thể Hạ Xuyên khựng lại, không nhịn được mà nhíu mày, anh cảm thấy bạn gái nhỏ của mình rất có ý tứ.

Ôm theo chồng sách đi vào phòng sách, Đường Vi Vi rất bình tĩnh nhận lấy, bày lên kệ sách còn trống.

Hạ Xuyên dựa vào kệ sách, cụp mắt hỏi: “Em không giải thích một chút à?”

Đường Vi Vi không hiểu: “Giải thích cái gì?”

Hạ Xuyên giơ tay lên, đường nét cánh tay thon dài xinh đẹp, ngón trỏ chỉ vào một loạt tên sách mang đầy tính bạo lực kia.

Đường Vi Vi: “Mấy cuốn này thì sao, đâu phải hôm nay anh mới biết em biết đánh nhau.”

“Anh chỉ cảm thấy rất thần kỳ.” Hạ Xuyên cầm lấy cuốn “100 phương pháp trừng trị lưu manh”, tùy ý mở ra “Anh chơi lưu manh với em nhiều lần như vậy, nhưng lại không bị em trừng trị.”

Đường Vi Vi bóp bóp nắm tay, cười lạnh: “Xem ra anh rất muốn thử hả?”

“…”

Hạ Xuyên làm như không nghe thấy, cất sách lại trên kệ, lần nữa ngước mắt nhìn cô, ánh mắt nghiền ngẫm lại có chút cười nhạo: “Có phải không nỡ ra tay với anh trai không?”

“…”

Vứt dứt lời.

Nắm đấm của Đường Vi Vi đã đến chào hỏi anh.

Tuy tốc độ rất nhanh nhưng Hạ Xuyên đã đề phòng từ trước, gần như vào lúc cô vừa ra tay thì anh nâng cánh tay lên, dùng bàn tay tiếp lấy cú đấm này của cô.

Sau đó không cho Đường Vi Vi thời gian phản ứng lại, trở tay khóa cổ tay cô, dùng sức kéo một cái, cô gái nhỏ không kịp chuẩn bị, theo sức kéo mà tiến vào ngực anh.

Ánh sáng trong thư phòng tương đối tối, càng làm nổi bật thêm hình dáng anh.

Khoảng cách rất gần, tư thế cũng rất mập mờ.

Một tay khác của Hạ Xuyên vòng qua ôm lấy eo cô, giam cầm cô gái nhỏ trong lồng ngực, cúi đầu xuống, khóe miệng cong lên, tiến lại bên tai cô hỏi: “Muốn cùng anh trai đánh nhau như vậy không bằng lên giường đi?”

“…”

….

Trận đánh này cuối cùng vẫn không thành.

Sau kì nghỉ không lâu chính là thời gian thi giữa kì, Đường Vi Vi giành phần lớn thời gian ở trong thư viện, Hạ Xuyên tất nhiên cũng ở cùng một chỗ với cô, ôn tập xong thì cùng nhau đi ăn cơm, sau đó lại trở về phòng ngủ.

Đường Vi Vi đẩy cửa phòng kí túc xá ra, Hậu Vân Cẩm cùng Hàn Hàm đều không có ở phòng, chỉ có Nhậm Giai Giai đang ngồi trước máy tính, nhìn qua màn hình thì hình như đang xem diễn đàn của trường.

Nghe thấy tiếng mở cửa cô ấy quay đầu lại nhìn.

Bốn mắt nhìn nhau.

Hai người đều không nói gì.

Từ sau bữa cơm kia, giữa Đường Vi Vi và cô ấy vẫn là trạng thái lạnh nhạt, cũng không phải là đối chọi gay gắt, chỉ là thỉnh thoảng thì Nhậm Giai Giai sẽ nói móc cô vài câu.

Nếu tâm tình Đường Vi Vi tốt thì sẽ không để ý làm gì, tâm tình không tốt thì sẽ nói lại vài câu.

Vào những lúc như vậy Hàn Hàm sẽ liền đứng ra làm người hòa giải, khuyên các cô mỗi người nhường một câu, không nên ồn ào.

Nhưng lúc này ở kí túc xá lại không có người khác, chỉ có hai người các cô, nhìn nhau vẫn có chút xấu hổ.

Nhậm Giai Giai vờ như không thấy cô, quay đầu lại.

Cô ấy tiếp tục di chuột xuống, rồi đột nhiên dừng lại, sắc mặt có chút phức tạp, tựa như đang xoắn xuýt cùng giãy giụa, cuối cùng quay đầu lại, ngữ khí khó chịu kêu lên.

“Ê.”

Đường Vi Vi ngước mắt nhìn sang, không trả lời, chỉ nhíu mày.

Nhậm Giai Giai: “Bình thường cậu không lên diễn đàn trường hả?”

Đường Vi Vi hơi nghi ngờ: “Không lên, sao vậy?”

Nhậm Giai Giai cười lạnh: “À, hèn gì bị người ta bôi đen như phân mà vẫn bình tĩnh như vậy, có biết mấy người kia nói gì cậu không?”

“Không biết.” Mắt Đường Vi Vi đảo qua mấy tính của cô ấy, đi thẳng đến: “Cho tớ xem.”

Nhậm Giai Gia nghiêng người, kéo đến đầu bài viết.

Topic: “Dưa liên quan đến hoa khôi mới của ngành âm nhạc, các bạn có muốn ăn không?”

Chủ blog: “Đầu tiên cho các cậu một tấm hình để tự cảm nhận [Hình ảnh]”.

Lầu 1: “Ngồi xổm hóng.”

Lầu 2: “Hóng…”



Lầu 6: “Mẹ ơi, xe này là Ferrari à!!! Xe trong hình giống như là Benitez!!!!!! Trong trường mình hả????”

Lầu 7: “Người anh em lầu trên không cần kích động như vậy, trọng điểm không phải là xe, mà là người.”

Lầu 8: “Chân trắng thật, không hổ danh là hoa khôi ngành âm nhạc.”

Lầu 9: “Dưa đâu, dưa đâu, chủ nhà chỉ thả một tấm hình liền lặn mất, đây là kiểm tra khả năng tự bổ não của chúng ta sao???”



Chủ blog: “Chủ nhà đến đây, người hay xe đều là trọng điểm, nói lên điều gì, người đẹp và siêu xe, mọi người sẽ liên tưởng đến điều gì đầu tiên? Không sai, chính là bao nuôi. Theo điều tra của tôi thì phát hiện được, cô hoa khôi này cũng không phải người ở đây, mà là người tỉnh X, nhưng mỗi cuối tuần đều ra khỏi trường, chú ý, là mỗi cuối tuần nha!!”

Lầu 19: “Cuối tuần ra khỏi trường thì sao chứ? Còn không cho phép người ta đi chơi hay đi làm thêm nữa sao?”

Lầu 20: “Vậy tấm hình này thì giải thích sao? Benitez mỗi chiếc cả ngàn vạn, mua được xe này thì chắc chắn là nhân vật tầm cỡ như là giám đốc công ty lớn hay gì đó, mà nữ sinh viên như cô ta thì làm sao quen biết được nhân vật như vậy?”

Lầu 21: “Trọng điểm là nữ sinh, quay lại kiểm tra thử xem.”



Chủ blog: “Tiếp tục thêm tư liệu đây [hình ảnh] [hình ảnh].”

Chủ blog: “Chắc hẳn mọi người đều nhận ra chung cư trong tấm ảnh đầu tiên chứ, hoa khôi ngành này mỗi cuối tuần đều qua đêm ở đây, bức ảnh thứ hai thì không cần tôi nói nhiều nữa.”

Lầu 38: “Cmn!!!!”

Lầu 39: “Quá khâm phục luôn, hình ảnh sắc nét như vậy, kỹ thuật chụp trộm của chủ nhà được 666, nhìn dấu hôn kia kìa, chậc chậc, buổi tối kịch liệt thế nào chứ.”

Lầu 40: “Đúng là xé nát mặt mà.”

Lầu 41: “Trời ơi, lúc đầu còn tưởng cô ta rất thanh thuần, tôi còn nói với bạn cùng phòng là muốn theo đuổi cô ta, không ngờ lại là cái loại này, cảm ơn chủ nhà.”



Bài viết này có hơn mấy trăm bình luận, những bình luận phía dưới Đường Vi Vi cũng không xem qua, chỉ tùy ý lướt mắt một vòng, chỉ toàn mấy lời “Ban ngày ban mặt bại hoại đạo đức”, còn mắng cô là loại con gái không biết xấu hổ.

Đường Vi Vi vô thức sờ lên cổ.

Mỗi lần cùng Hạ Xuyên vận động đêm khuya xong, sáng ngày hôm sau cô đều cẩn thận mặc áo cao cổ một chút, hoặc là đánh kem nền che lại.

Nhưng đôi khi vẫn sẽ quên, không nghĩ thế mà bị chụp hình lại.

Còn vì sau chủ blog kia không bôi đen Hạ Xuyên, có lẽ là do Đường Vi Vi nghĩ là không nên quá khoa trương, nên mỗi lần ra vào trường đều đi riêng không đi cùng Hạ Xuyên. Vào thứ sáu Hạ Xuyên sẽ đợi cô ở bãi giữ xe, vào thứ hai, anh cũng chỉ chở cô đến gần trường mà thôi.

“Xem xong rồi sao.” Nhậm Giai Giai tắt bài viết đó, “Cũng đáng đời cậu thôi, bạn trai lái Ferrari thì cũng được, nhưng không thể khiêm tốn một chút sao? Quá khoa trương sẽ làm người khác chướng mắt, có biết không hả?”

Đường Vi Vi liếc nhẹ cô ấy một cái: “Tớ đã rất khiêm tốn rồi.”

“Nếu không thì chủ đề hiện tại của blog này đã là – 818 trường học của chúng ta có cặp đôi vừa đẹp vừa giàu, chắng khác nào thần tiên quyến lữ.”

Nhậm Giai Giai: “…Không biết xẩu hổ hả?”

Đối với bài viết này, có một số từ ngữ bình luận quá bẩn, Đường Vi Vi có chút tức giận, nhưng cũng không phải quá phẫn nộ, dù sao để làm rõ việc này cũng quá dễ.

“Tớ không thể tiếp tục khiếm tốn nữa rồi.” Đường Vi Vi thở dài nói.

…..

Thứ hai là một ngày nắng đẹp.

Đường Vi Vi chỉ có tiết vào buổi sáng, học xong liền chạy đến khoa tài chính.

Lúc chạy đến dãy lầu học của Hạ Xuyên đã thấy thiếu niên dựa vào cột đá bên cạnh cửa ra vào, nửa người trên hơi nghiêng, đầu dựa về phía sau, mặt mày uể oải ngáp một cái.

Lúc cô gái nhỏ hoạt bát chạy tới, Hạ Xuyên cụp mắt: “Hôm nay em có chuyện gì không?”

Đường Vi Vi chớp chớp mắt: “Em có chuyện gì?”

“Tự nhiên lại nói nhập học đã hai tháng còn nhìn nhìn rõ ngọn cây cọng cỏ ở Đại học B.” Hạ Xuyên lặp lại tin nhắn hôm qua cô đã nhắn cho anh: “Có gì mà nhìn rõ, không phải đều như nhau cả ư.”

Đường Vi Vi ngẩng đầu, ánh mắt chân thành tha thiết: “Anh trai à, anh là heo sao?”



“…”

“Chẳng qua em chỉ tìm đại một lý do để cùng anh đi dạo quanh trường thôi mà, anh tưởng thật hả?”

Hạ Xuyên nhướn mày: “Sau cùng thì em cũng nghĩ thông suốt rồi hả?”

Đường Vi Vi: “Anh nói gì vậy, cái gì mà em nghĩ thông suốt chứ?”

Hạ Xuyên híp mắt đầy nguy hiểm: “Trước đó là ai đòi nhất định phải cùng anh giữ khoảng cách lúc ở trong tường, đừng nói là hôn em, muốn nắm tay cũng phải lén lút, anh không thể gặp người sao?”

“…”

Đường Vi Vi lập tức đổi giọng, nghiêm túc nói: “Ừ, em nghĩ thông suốt rồi, bạn trai em đẹp trai như vậy, không dắt đi dạo quanh trường một vòng thì thật sự không nên chút nào.”

Hạ Xuyên: “…”

Danh tiếng của Hạ Xuyên ở viện tài chính đúng là không thể nghi ngờ được, lúc trước cô cũng có đến tìm anh mấy lần, nhưng cô thường gọi anh là “anh trai”, chỉ có khi tức giận mới gọi thẳng tên, cho nên trừ bạn cùng phòng trong kí túc xá, đa phần bạn học đều nghĩ rằng bọn họ là anh em ruột.

Cho nên bây giờ nhìn thấy hai người tay trong tay, mười ngón đan vào nhau đi dạo trong sân trường, tuyệt đối không phải là sự thân mật giữa anh em, mọi người đều kinh ngạc và sợ hãi.

Có nữ sinh lớn mật trực tiếp chặn hai người lại hỏi rõ: “Bạn học Hạ Xuyên, xin hỏi đây là…”

Ánh mắt đảo qua đôi tay đang nắm chặt của hai người, giọng điệu không có chút ý tốt nào.

“Bạn gái của tôi.” Hạ Xuyên nói.

Vừa nói ra bốn chữ này, sắc mặt cô gái kia trở nên rất khó coi, cắn chặt môi, nhẹ nói: “Là như vậy sao, tớ cứ nghĩ là em gái cậu.”

“A, cũng xem là như vậy đi.” Thiếu niên buông tay ra, cánh tay nhấc lên, ôm chầm lấy bả vai cô, thong thả nói: “Dù sao cũng thuộc về tôi.”

“…”

Đi không bao lâu Đường Vi Vi đã thấy hơi mệt.

Cô nuốt một ngụm nước bọt.

Giống như mọi người đều sẽ có một lúc như vậy, cảm giác đột nhiên rất muốn ăn cái gì đó, mà Đường Vi Vi lúc này chính là muốn điên cuồng ăn kem.

Đi ngang qua một quầy bán đồ ăn vặt, Hạ Xuyên còn chưa kịp phản ứng, cô gái nhỏ liền tránh thoát khỏi tay anh, giống như con thỏ nhỏ bỗng nhiên chạy ào tới chỗ tủ lạnh, tìm được cây kem dâu tây còn sót lại.

Hạ Xuyên đứng ở lối đi nhỏ của tiệm, chặn đường không để cô ra trả tiền.

“Anh đứng đây làm gì, để cho em qua.”

“Có phải em đã quên cái gì không?”

“…A?”

“Kỳ kinh nguyệt của em sắp đến rồi.” Hạ Xuyên mặt không biểu tình nhắc nhở cô: “Còn mấy ngày nữa mà dám ăn đồ lạnh sao? Không sợ đau bụng?”

Đường Vi Vi có chút do dự, cúi đầu nhìn cây kem trong tay, hai má phồng ra, nhưng vẫn không muốn từ bỏ: “Nhưng mà em rất muốn ăn, với lại còn chưa đến ngày mà, ăn một cây cũng không sao đâu.”

Hạ Xuyên vươn tay lấy cây kem từ trong tay cô: “Không cho phép em ăn.”

Ngón tay thon dài vuốt qua cây kem Cornetto có dòng chữ đáng yêu nhiều, ánh mắt đảo qua lớp giấy quấn bên ngoài, đuôi lông mày hơi nhướng lên: “Em đã đủ đáng yêu rồi, không cần ăn thêm cái này.”

“Anh trai…” Đường Vi Vi bắt đầu làm nũng với anh, giọng nói ngân dài âm cuối, ngọt ngào đầy cảm giác dính người: “Xin anh đó, hôm nay em đặc biệt muốn ăn.”

Thiếu niên vẫn như cũng buông thõng tầm mắt, không nói chuyện.

Đường nét xương hàm căng cứng, bốn mắt nhìn nhau hai giây, anh bỗng nhiên xoay người, cầm cây Cornetto đi tính tiền.

Đường Vi Vi mừng rỡ như điên, tưởng rằng mình đã thuyết phục được anh.

Kết quả người này đi tới, không mặn nhạt gì liếc nhìn cô một cái, sau đó cúi đầu, xé lớp giấy gói lộ ra phần kem màu hồng, đưa lên miệng cắn một cái.

Nhìn qua rõ ràng không định cho cô ăn miếng nào.

Đường Vi Vi: “???”

Vẻ mặt Đường Vi Vi hoang mang: “Không phải anh mua cho em sao?”

“Không phải anh đã nói rồi sao?” Hạ Xuyên đầu cũng không ngẩng lên, tiếp tục cắn lớp bánh bên ngoài, phát ra tiếng rất nhỏ: “Không cho phép em ăn.”

Đường Vi Vi lập tức xù lông: “Vậy anh mua để em nhìn anh ăn?!!! Anh còn là người không vậy!!”

Hạ Xuyên nhàn nhạt nói: “Ăn không được nên tính cho em ăn tạm vài phần không khí may mắn.”

Đường Vi Vi: “…”

Nếu anh không mua thì còn đỡ, món ngon mà bản thân tâm tâm niệm niệm ở ngay trước mắt, Đường Vi Vi tự hỏi tại sao phải nhịn xuống, lúc này lập tức duỗi móng vuốt ra, muốn giành lấy cây kem từ tay Hạ Xuyên.

Hạ Xuyên đưa tay lên đỉnh đầu.

Mặc cho cô gái nhỏ dùng sức nhảy lên trước mặt anh, đưa tay lên, nhưng làm thế nào cũng không với tới, khuôn mặt nhỏ tức giận đến phình cả lên.

Hạ Xuyên cười trầm một tiếng, lồng ngực cũng rung động theo, anh nghe thấy giọng nói hung dữ của Đường Vi Vi đang tra hỏi anh cười cái gì, anh liếm liếm đôi môi hơi khô, trả lời: “Không có gì, cười em đáng yêu.”

Đường Vi Vi mặt không biểu tình: “Em cảm thấy anh chính là cười nhạo em lùn.”

“Đây là tự em nói.” Hạ Xuyên hơi nghiêng đầu, giọng điệu vô tội nói.

Nhận lấy ánh mắt tràn đầy sát khí của cô gái nhỏ, anh đưa cây kem xuống cắn thêm một cái, sau đó bất ngờ cúi đầu.

“Mở miệng.” Thiếu niên trầm giọng nói.

“…”

Đường Vi Vi choáng váng trong nháy mắt, vô thức phối hợp mà hé môi.

Đôi môi mềm mại dán lên.

Hơi lạnh.

Anh đưa đầu lưỡi vào, vị kem dâu tây tràn ngập trong khoang miệng, ngọt ngào lại có thêm mùi vị của anh, cứ vậy tan ra trong miệng cô.

Hơi thở nóng bỏng, còn có mùi vị ngọt ngào nhàn nhạt của dâu tây.

“Tất nhiên là nghĩ ăn như thế này rồi, anh cho em ăn rồi đó.”

Thiếu niên buông tay cô ra, đầu lui về phía sau, cặp mắt đen nhánh nhìn thẳng vào cô, đuôi mắt cong lên, lại cuối đầu cắn cây kem, chậm rãi nói: “Em muốn ăn bao nhiêu, hử?”

“…”

Đường Vi Vi trầm mặc ba giây, lỗ tai đã sớm nóng không chịu nổi nhưng vẫn cố gắng duy trì vẻ mặt không biểu tình: “Không cần, cảm ơn.”

Sau khi trải qua một buổi chiều không thể miêu tả được, tối hôm đó Đường Vi Vi cùng Hạ Xuyên trở về phòng trọ, sáng hôm sau, Hạ Xuyên đưa cô về lại trường học, xe trực tiếp dừng ở trước cửa trường.

Vẫn là chiếc xe mui trần đó.

Nhìn thấy người ngồi trên xe mọi người liền hiểu.

Loại siêu xe này xuất hiện trước trường đương nhiên ngay chấn động một phen, thu hút vô số ánh mắt của các bạn học đi qua, tiếng thảo luận ồn ào, còn có người lấy điện thoại chụp hình bọn họ.

Đúng như mong muốn của Đường Vi Vi, diễn đàn trường học lập tức xuất hiện bài viết có tên là “Topic 818: Cặp đôi giá trị nhan sắc cực cao, cặp đôi Ferrari ở trường chúng ta.”

Chủ topic: “Không cần nói nhiều, mọi người mau xem ảnh [Hình ảnh].”

Lầu 1: “A a a a a a a là thật đó, tôi có mặt ở hiện trường, tôi cũng nhìn thấy nữa!!!”

Lầu 2: “Có mặt ở hiện trường +1, ngoại trừ xem hình trên mạng, lần đầu tiên trong đời tôi nhìn thấy một chiếc xe mắc tiền đến vậy, cái xe này đủ để mua một căn phòng nhỏ trong trung tâm thành phố đó sao?”



Lầu 7: “Fer! Ra! Ri! Tôi ghen tị quá đi.”

Lầu 8: “Phổ cập khoa học cho mọi người một lần đây, nam chính là hot boy khoa tài chính, gọi là HX, nữ chính là hoa khôi ngành âm nhạc, gọi là ĐVV, cũng chính là vai chính trong cái hot topic mấy ngày trước.”

Lầu 9: “Cái topic kia tôi cũng xem rồi! Không nghĩ nhanh như vậy đã bị phản dame, đoán không chừng chủ topic kia bị vả sưng cả mặt rồi kkkk.”



Lầu 27: “Lên mạng tìm giá của chiếc xe này, tôi cảm thấy quá không chân thật rồi, đưa ra nghi vấn, xe này thực sự là của họ sao, hay là xe thuê?”

Lầu 28: “Thuê một ngày cũng cả ngàn rồi á…”

Lầu 29: “Tôi là bạn học lớp tài chính 1, HX thật sự có tiền, trong nhà làm gì thì không rõ, nhưng tiền sinh hoạt của chúng ta là lấy ngàn làm đơn vị, người ta là lấy vạn đó =)).”



Lầu 42: “Trước đó không phải nói hai người họ là anh em sao? Cuối cùng là quan hệ gì???”

Lầu 43: “Trả lời cho lầu trên, đã giải thích rồi, không phải anh em, là người yêu.”



Lầu 55: “Tôi cũng được xem như là người biết chuyện này, nhịn không được phải nói rõ cho mọi người.

Topic trước cũng nói rồi, hoa khôi ngành âm nhạc là người tỉnh X, mà hotboy khoa tài chính (tôi thấy gọi là hotboy của trường cũng hoàn toàn xứng đáng) cũng giống cô ấy là người tỉnh X, bọn học còn học cùng trường cấp 3, cùng lớp và cũng ngồi cùng bàn luôn.

Tỉnh X năm nay có hai thủ khoa tự nhiên, chính là bọn họ đó.”

Lầu 63: “Qủa nhiên người ưu tú xứng đôi với người ưu tú, thật sự là tình yêu thần tiên mà.”

Lầu 64: “Sợ là lầu trên không biết được năm đó Hạ lão đại vì theo đuổi vợ mà cố gắng bao nhiêu, từ thành phần đội sổ trở thành thủ khoa thi đại học. Vì người mình yêu thích mà trở nên ưu tú như cô ấy, đây mới thật sự là tình yêu thần tiên.”

….

Mục tiêu của Đường Vi Vi đã đạt được, lại trôi qua một đoạn thời gian nhàn nhã, vào thời điểm cuối năm, thật không ngờ lại xảy ra phiền phức.

Tháng 12 nhiệt độ rất thấp, lá cây lưa thưa.

Lúc sắp đến lễ Giáng Sinh, cô lại phải ở kẹt giữa xử lý một đống các hoạt động tăng cường tình hữu nghị.

Ban đầu Đường Vi Vi không muốn đi, Hàn Hàm cùng Hậu Vân Cẩm khuyên cô mất nửa ngày vẫn không lay chuyển được, cuối cùng vẫn là Nhậm Giai Giai nói một câu đơn giản giải quyết.

“Dưới giường có…”

Mấy ngày trước các cô vừa mới xem một bộ phim kinh dị, những sự kiện linh dị trong phim diễn ra ở kí túc xá nữ.

Đường Vi Vi vất vả lắm mới quên đi được những kí ức khủng bố đó, bị cô ấy nhắc như vậy, lập tức nhớ đến những kí ức đó, trong lòng cô thầm mắng Nhậm Giai Giai một câu “Đồ quỷ sứ”.

Cuối cùng bắt đắc dĩ đi theo bọn họ.

Con gái trang điểm, lên đồ đều khá lâu, nên lúc đến chỗ hẹn thì hoạt động đã bắt đầu.

Có rất nhiều người tới tham gia, có quen và không quen, đủ loại soái ca mỹ nữ tụ tập, Đường Vi Vi nhìn qua một vòng không thấy Hạ Xuyên, liền lấy điện thoại gọi cho anh.

Có thể là không khí quá ồn ào, nên đầu bên kia vẫn luôn không nhận cuộc gọi.

Cuối cùng Đường Vi Vi dựa vào trực giác ưu việt, tại một góc hẻo lánh tìm được bạn trai nhà mình.

Dưới ánh đèn, thiếu niên ngồi ở giữa bàn dài, hai bên là mấy người bạn cùng phòng, đối diện là cô gái ngực lớn mang giày cao gót, dáng người nóng bỏng lại cao gầy.

Xem ra cao đến tận 1m7.

Cô gái 1m7 cầm điện thoại trong tay, nhìn giao diện hình như là mã wechat hai chiều, Đường Vi Vi đến gần, nghe cô ta nói với Hạ Xuyên: “Không sao cả, chỉ là thêm wechat thôi mà, bạn gái cậu không nên để tâm chứ.”

“…”

Đường Vi Vi đứng sau lưng cô ta, ho nhẹ một tiếng, đợi cô ta quay lại thì nở một nụ cười mỉm: “Tôi để ý.”

1m7 lộ ra vẻ mặt không vui, lại quay sang nhìn Hạ Xuyên một chút, thấy thiếu niên một tay chống cằm, vẻ mặt thờ ơ, hoàn toàn không có ý định lên tiếng, đành phải giả vờ cười rồi rời đi.

Lý Phi rất tự giác mà đứng dậy, nhường vị trí bên cạnh Hạ Xuyên cho cô: “Chị dâu ngồi bên này nè!”

“Cảm ơn.” Đường Vi Vi thuận theo ngồi xuống.

Hạ Xuyên đem ly nước của mình đang đặt trên bàn đẩy đến trước mặt cô: “Vừa mới lấy, em uống không?”

Ly thủy tinh trong suốt, bên trong đựng chất lỏng sậm màu, còn đang bốc khói.

Đường Vi Vi lại gần ngửi ngửi: “Cà phê latte sao?”

Hạ Xuyên gật đầu: “Ừ, có thêm đường, em uống thử đi.”

Đường Vi Vi cầm ly lên nhấp một ngụm, mùi vị đặc trưng của cà phê latte tràn ngập trong miệng, độ ngọt vừa vặn, làm cho cô vô hài lòng đến nhíp cả mắt lại.

“Anh cũng nếm thử.”

Vừa nói xong.

Đường Vi Vi như phản xạ có điều kiện, lấy tay che miệng lại, cơ thể rụt sang bên cạnh.

Cô nghiêng đầu, ánh mắt rơi trên người thiếu niên đang cầm ly trên tay, sau đó lại dọc theo cánh tay anh đi lên, đối diện với cặp mắt đen kia, nhìn thấy ánh mắt như cười như không, lại có chút nghiền ngẫm của anh, cô lúng túng bỏ tay xuống.

Hạ Xuyên vuốt cái ly trong tay, ánh mắt dạo qua một vòng rồi hăng hái nhìn về phía cô: “Em cho rằng anh muốn làm gì?”

“…”

Đường Vi Vi nhỏ giọng lầu bầu: “Còn không phải do anh mỗi lần đều…”

Giọng nói của cô càng ngày càng nhỏ, đến cuối thì không nghe thấy nữa.

“Đều cái gì?” Hạ Xuyên không có ý định buông tha cho cô, tiếp tục hỏi.

“…”

Đường Vi Vi lỗ tai đều đỏ cả rồi, thẹn quá hóa giận, đứng dậy: “Anh phiền quá đi, em không ngồi chung với anh nữa, em đi tìm bạn cùng phòng chơi đây.”

Hàn Hàm hình như đang nói chuyện với soái ca ngành Ngoại ngữ, Đường Vi Vi không tính quấy rầy cô ấy, Hậu Vân Cẩm thì không biết đã chạy đi đâu, chỉ còn lại mỗi Nhạc Giai Giai.

Nhạc Giai Giai mặc một cái váy dài rất đẹp, gương mặt trang điểm tinh xảo, trong tay cầm ly rượu, thoáng nhìn qua cô, từ trong lỗ mũi hừ nhẹ một tiếng: “Sao không ở bên bạn trai cậu.”

Đường Vi Vi không trả lời, cầm lấy ly rượu hỏi ngược lại: “Sao vậy, còn chưa tìm đối tượng mới?”

Nhậm Giai Giai: “Không phải ai tớ cũng xem trọng, muốn tìm đương nhiên phải tìm người ưu tú nhất.”

“Hết hy vọng đi.” Đường Vi Vi uống một ngụm rượu nhỏ, mắt cong lên thành hình trăng lưỡi liềm: “Người con trai ưu tú nhất trong trường đã là của tớ rồi, cậu không có cơ hội đâu.”

Nhậm Giai Giai liếc mắt: “Tớ không có hứng thú làm tiểu tam, cậu tốt nhất nên đề phòng người kia kìa.”



Đường Vi Vi nhìn theo hướng ngón tay của cô ấy.

Người đẹp ngực lớn đi giày cao gót.

Là cô gái 1m7 lúc nãy muốn thêm wechat của Hạ Xuyên.

“Cô ta rất đáng sợ, thủ đoạn rất lợi hại, lúc trước vừa mới cướp bạn trai của nữ sinh ngành vũ đạo.” Nhậm Giai Giai nói, “Cậu tốt nhất nên giữ chặt lấy vị bạn trai ưu tú kia một chút, đừng để bị người khác cướp đi, đến lúc đó khóc lóc ở trong kí túc xá, tớ cũng sẽ không an ủi cậu đâu.”

Đường Vi Vi hừ một tiếng, lại cười nói: “Yên tâm đi, không có ngày đó đâu.”

1m7 kia dường như vẫn chưa chết tâm với Hạ Xuyên, nhân lúc cô không ở đó, lại đi đến trước mặt Hạ Xuyên.

Cô ta cũng rất thông minh, không phải một mực dính lấy anh, vẫn sẽ cùng mấy bạn nam bên cạnh nói chuyện phiếm, như vậy sẽ làm cho Hạ Xuyên không có cách nào mở miệng đuổi người được.

Vẫn phải tự cô ra tay mà thôi.

Đường Vi Vi để ly rượu xuống, đi thẳng qua bên kia, 1m7 vẫn đang ngồi trên ghế nên so với cô lúc này thấp hơn nửa cái đầu, Đường Vi Vi buông thõng mắt, từ trên cao nhìn xuống cô ta: “Bạn học, chúng ta tâm sự đi.”

“…”

Cả bàn lập tức yên lặng.

Tất cả mọi người đều không nói chuyện, ánh mắt như có như không tập trung về phía hai người họ.

Hạ Xuyên nhấc mắt, giọng nói nhàn nhạt: “Kiềm chế một chút, chú ý chừng mực.”

1m7 cho rằng Hạ Xuyên đang nghĩ cho cô ta, trong lòng lập tức vui vẻ, khóe môi cũng lộ ra nụ nười, không nghĩ ngợi nhiều liền gật đầu đồng ý: “Được.”

Hai người đi ra hành lang phía trên bên ngoài nhà hàng.

Cửa thủy tinh ngăn cách không khí náo nhiệt bên trong, phía bên ngoài này rất yên tĩnh, không hề có người nào khác.

“Tôi không nói lòng vòng với cô.” Đường Vi Vi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh xinh đẹp, to sáng long lanh, hơi nghiêng đầu, làm ra bộ dáng rất vô hại: “Chị à, có thể cách xa bạn trai em ra một chút không?”

Ban đầu 1m7 không để cô vào mắt.

Chẳng qua chỉ là gương mặt xinh đẹp một chút, tính cách nhìn qua cũng hiền lành, mềm mại, bị giật bạn trai chắc cũng chỉ có thể cùng bạn bè khóc lóc kể lể, cũng không dám mắng chửi gì.

Dù sao đó cũng là Ferrari mà.

Chỉ dựa vào chiếc xe này, cũng đủ làm cho vô số nữ sinh như thiêu thân lao vào lửa, không hề có chút chối từ nào.

Càng chưa nói đến, chủ xe lại có gương mặt như vậy.

“Tôi chỉ là cạnh tranh công bằng mà thôi.” 1m7 mỉm cười, “Nếu như cuối cùng anh ấy chọn tôi, chỉ có thể chứng minh anh ấy không đủ thích cô, sức quyến rũ của cô không bằng tôi.”

Đường Vi Vi đột nhiên nói ra một câu không đầu đuôi: “Thật ra con người tôi tính tình không tốt chút nào cả.”

1m7 giật mình: “Cái gì?”

Cô ta còn chưa kịp phản ứng thì trước mặt đã lóe qua một bóng đen, hai tay bị cô gái nhỏ trước mặt chế trụ ở phía sau, gắt gao đè cô lên tường.

Mặt mũi 1m7 tràn đầy sự kinh ngạc.

Đường Vi Vi vốn không tính ra tay, chỉ là người này càng nói càng làm cho cô bực mình, cho nên nhất thời không nhịn được.

“Cảnh cáo cô lần cuối cùng.”

Đường Vi Vi xích lại gần bên tai cô ta, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại nhưng lại tràn ngập sự nguy hiểm.

Lúc nghe xong 1m7 dựng cả lông tơ.

“Lần sau còn để tôi thấy được cô dây dưa với bạn trai tôi” Cô híp mắt cười nói “Đánh cho cô lệch cả đầu.”



Lúc Đường Vi Vi quay lại bên trong nhà hàng, biểu tình lập tức thay đổi, đôi mắt hạnh ướt sũng, đáy mắt tĩnh mịch, hốc mắt ửng đỏ, bộ dáng vô cùng ủy khuất.

Hạ Xuyên vừa nhìn thấy thì khẽ giật mình, mắt đen híp lại.

Đại khái là đã nhận ra được điều gì, mặt không biểu tình, nhướn mày, không nói chuyện.

Lý Phi lo lắng hỏi: “Chị dâu, làm sao vậy?”

Thật ra chút ý đồ kia của 1m7 đối với Hạ Xuyên, bọn cũng không phải người ngu, đều nhìn ra được, chỉ là người ta không chọc thủng, bọn họ cũng chỉ có thể vờ như không biết.

Đường Vi Vi chỉ lắc đầu, không nói gì, vùi đầu vào cổ Hạ Xuyên, bả vai run rẩy với biên độ nhỏ.

“Trời ạ, các cô ấy nói chuyện gì vậy, làm gì mà chị dâu khóc rồi này.”

“Không lẽ là lời nói mấy lời khó nghe với chị dâu.”

“Anh Xuyên tranh thủ an ủi chị dâu đi…”

Hạ Xuyên đưa tay lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng vỗ về mái tóc của cô gái nhỏ, vẻ mặt hờ hững, chỉ có sâu trong đôi mắt đen lộ ra một chút bất đắc dĩ.

Cơ thể mềm mại trong ngực vẫn đang run rẩy như cũ.

Quen biết nhau nhiều năm, tính cô như thế nào Hạ Xuyên đã sớm nắm rõ như ban ngày, bộ dáng nằm trong ngực anh lúc này, căn bản là đang cười trộm.

Lúc 1m7 đi vào cũng tính giả vờ đáng thương.

Không nghĩ tới mấy nam sinh đang ngồi lại nhìn cô ta với ánh mắt quái dị.

Cô ta vô thức nhìn về phía Đường Vi Vi.

Cô gái nhỏ lúc này đã “bình tĩnh” lại, hiền lành nhu nhược ngồi bên cạnh Hạ Xuyên, từng ngụm nhỏ uống nước, cùng với bộ dáng uy hiếp cô ta lúc nãy hoàn toàn là hai người khác nhau.

1m7 tức nhưng lại không thể làm gì được.

Nói ra sự việc lúc nãy cũng sẽ không có ai tin, cô ta chỉ đành nghẹn khuất rời khỏi.

“Diễn đủ chưa?” Hạ Xuyên nghiêng đầu.

Đường Vi Vi gật đầu, đồng thời khẳng định với anh: “Anh phối hợp cũng không tệ, vô cùng hoàn mỹ.”

“À, vậy có ban thưởng gì không?”

“…”

Đường Vi Vi vô cùng dứt khoác thay đổi chủ đề: “À, sắp tới ngày 25 rồi, anh muốn trở về hả?”

Hạ Xuyên dừng một chút: “Không.”

“Hả?” Đường Vi Vi hơi sửng sốt: “Vì sao vậy? Bởi vì thứ tư hôm đó có tiết sao, anh có thể xin phép nghỉ mà.”

Hạ Xuyên lắc đầu, quay người lại, mặt hướng về phía Đường Vi Vi, vươn tay nắm lấy tay cô, lòng bàn tay anh đặt trên mu bàn tay của cô, nhéo nhéo, giọng rất nhẹ: “Năm nay muốn ở bên cạnh em.”

….

Lúc trở lại căn hộ, Đường Vi Vi đi tắm trước, điện thoại tùy điện đặt trên bàn trà, nãy giờ vẫn rung lên liên tục.

Bình thường Hạ Xuyên vẫn không xem điện thoại của cô, chỉ là hôm nay nó cứ kêu liên tục, anh xoay cầm lấy điện thoại đặt trên bàn, sau đó lại trở về ngồi trên ghế salon, cụp mắt, nhập mật mã, mở khóa.

Là tin của nhóm kí túc xá của cô.

Người được lưu tên là “Hàn bảo” đang không ngừng khủng bố tin nhắn, hình như đang nói vấn đề thoát ế gì đó.

Hạ Xuyên nhìn sơ qua một cái liền thoát ra, đang định nhấn khóa màn hình thì ánh mắt trong lúc lơ đãng lại nhìn thấy ảnh của mình trong danh bạ của cô.

Bên cạnh là cái tên 4 chữ được lưu.

Hạ Xuyên nhíu mày.

Lúc Đường Vi Vi tắm rửa xong bước ra, bước chân dừng lại.

Bình thường vào lúc này Hạ Xuyên đều sẽ lười biếng ngồi phịch ở salon đợi cô tắm xong, hoặc là xem tivi hay chơi game gì đấy.

Vậy mà hôm nay, anh lại canh giữ ở cửa.

“Anh muốn làm gì?” Đường Vi Vi nhìn anh với ánh mắt đề phòng.

Hạ Xuyên chỉ cong môi cười cười, vươn tay, đầu ngón tay móc lấy vài sợi tóc còn hơi ẩm ướt đang rũ bên vai cô, quấn quanh một vòng, gọi cô: “Tiểu mỹ nhân.”

“…”

Ánh mắt Đường Vi Vi càng thêm cảnh giác.

Sự thật chứng mình sự cảnh giác của cô không sai chút nào, những cũng chẳng có tác dụng gì.

Lúc Đường Vi Vi bị Hạ Xuyên bế ngồi lên bồn rửa tay, cả người cô đều hoảng hốt và mờ mịt, móng tay hơi dài nắm lấy lưng của thiếu niên, lưu lại dấu vết thật dài.

“Anh trai, anh…” Cô cũng không biết nói sao: “Đêm nay anh, ừm, xảy ra chuyện gì vậy?”

Nhiệt độ trong phòng tắm còn chưa hạ xuống.

Nhiệt độ cơ thể của hai người cũng rất cao, hô hấp nóng bỏng.

Tóc trên trán thiếu niên bị thấm ướt bởi mồ hôi, đôi mắt đen rất sáng, ánh mắt cũng rất sâu, đuôi mắt như nhuộm màu sắc của hoa đào, vẻ mặt anh lạnh lùng càng làm tăng sự xinh đẹp.

Giống hệt như yêu nghiệt.

“Mỹ nhân ngủ say.” Anh mở miệng nói ra từng chữ một.

“…”

Đường Vi Vi hiểu rồi.

Không nghĩ đến cụm từ này không chỉ đơn thuần là danh từ, mà mẹ nó còn là động từ nữa.

….

Hi Thành.

Vào hôm lễ Giáng Sinh, tuyết vẫn bay đầy trời như những năm trước.

Bầu trời xám xịt, vô số bông tuyết nhỏ bé lả tả từ trên cao bay xuống, trải trắng cả mặt đất, làm cho tên được khắc trên bia mộ cũng mờ đi.

Hạ Thiêm vươn tay nhẹ nhàng phủi đi những bông tuyết trên bia mộ.

Một đóa hoa hồng trắng được đặt trước mộ, cánh hoa gần như hòa vào làm một với vô số bông tuyết đang rơi xuống.

“Nhiên Nhiên, em biết không, bây giờ Tiểu Xuyên cũng đã có cô gái mà nó thích. Là con gái của Uyển Ngâm, em đã từng gặp rồi.” Hạ Thiêm dịu dàng nhìn ảnh chụp của người phụ nữ trên bia mộ, hai màu trắng đen, nhưng vẫn không làm mất đi sự tuyệt sắc của bà.

Đã nhiều năm trôi qua nhưng ông vẫn luôn nhớ như in ngày đầu tiên nhìn thấy bà.

Vào một ngày mùa đông, đèn đường hiu hắt, người con gái mặt áo khoác trắng, mái tóc đen mượt mà hơi xoăn, gương mặt thon nhỏ, khí chất dịu dàng như nước, phảng phất như thiên kim thế gia từ thời dân quốc xuyên tới.

Cô gái ấy nhẹ nhàng thì thầm hỏi ông: “Không biết tiên sinh đã có người trong lòng chưa?”

Lúc ấy ông đã trả lời: “Lúc trước không có, hiện tại đã có.”



Hạ Thiêm nhắm mắt lại, tỉnh lại từ trong hồi ức.

“Là một cô bé rất đáng yêu, không phải khi đó em cũng từng nói đùa rằng muốn để hai đứa nó kết thông gia từ bé sao.”

“Bây giờ hai đứa thật sự đã ở bên nhau, có phải rất có duyên phận với nhau không.”

“Hai đứa sẽ hạnh phúc, chỉ tiếc cho duyên phận giữa anh và em lại ngắn ngủi như vậy.” Hạ Thiêm nhẹ nói: “Là anh không bảo vệ tốt cho em.”

“Nhiều năm qua, rốt cuộc anh cũng đã dọn dẹp xong những người kia, có thể giao lại cho Hạ Xuyên rồi, nhiệm vụ của anh cũng coi như đã hoàn thành.”

“Nhưng anh vẫn chưa thể đến bên em được, Tiểu Xuyên vẫn còn quá nhỏ, Nhiên Nhiên, em chờ anh thêm chút nữa thôi.”



Đường Vi Vi quay đầu nhìn thiếu niên đang đứng bên cạnh mình, lông mi anh dài buông thõng xuống, che đi một nửa đôi mắt đen kịt, không thấy rõ được cảm xúc nơi đáy mắt, chỉ thấy rõ vành môi đang nhếch lên.

Bọn họ đến trong yên lặng, cũng yên lặng mà ra về.

Chuyến đi này là Đường Vi Vi muốn đi, không ngờ lại gặp được Hạ Thiêm ở đây.

Còn nghe được những lời nói đó.

Ra khỏi nghĩa trang Hi Sơn, bọn họ trở lại Tam Trung nhưng không đi vào, chỉ đứng xa xa ở cổng trường nhìn vào mấy lần, sau đó lại đi phía vào quán [Một chút vị ngọt] mua ly trà sữa nóng cầm trong tay.

Gió lạnh thổi vù vù, hơi thở thở ra cũng là khói trắng.

Đường Vi Vi hút một hơi trà sữa, đột nhiên níu lấy tay áo của Hạ Xuyên, chờ đến khi thiếu niên quay đầu lại, cô liền nhón chân lên, bờ môi lướt qua.

Hạ Xuyên phản ứng rất nhanh, vòng cánh tay qua vai cô, nhắm mắt lại, ôm lấy cô, làm nụ hôn này sâu thêm.

Trong miệng tràn ngập vị ngọt của trà sữa.

Vô cùng nhạt.

Giống như chỉ có ba phần ngọt.

Hạ Xuyên hơi ngạc nhiên: “Sao em không thêm đường?”

Anh biết rõ cô gái của mình rất thích uống đồ ngọt, trước đây xém chút nữa làm anh mua hết toàn bộ kẹo trà sữa, cô đều có thể mặt không đổi sắc mà ăn hết, bình thường lúc gọi trà sữa cũng chọn ngọt bảy phần.

Cô gái nhỏ ngẩng đầu lên, ánh mắt rất mềm mại nháy mắt hai lần: “Chẳng lẽ anh không cảm nhận được, không đường mới là ngọt nhất sao?”

Hạ Xuyên trong giây lát liền hiểu được ý cô, nhẹ cười, cúi người nhìn thẳng vào cô.

Lòng bàn tay chạm vào khóe môi còn dính chút sữa của cô, vuốt ve dọc theo vành môi tinh tế, động tác nhẹ nhàng chậm rãi.

Anh dịu dàng nói: “Ừ, em là ngọt nhất.”

Đường Vi Vi cũng cười theo, trong mắt có ánh sáng lấp lánh.

Giống như có ngọn lửa ấm áp có thể hòa tan được băng tuyết, chỉ đơn giản là một nụ cười, chiếu vào mắt anh lại như vạn vật đều hồi sinh.

Hạ Xuyên cụp mắt, giọng nói rất trầm: “Em có đồng ý tin tưởng anh không?”

Đường Vi Vi không hỏi đó là gì, chỉ nghiêm túc gật đầu.

“Anh sẽ bảo vệ em thật tốt.” Thiếu niên chuyên tâm ôm lấy cô, lưng hơi cong lại, cằm đặt trên vai cô, giọng nói nghe man mác nhưng lại rất kiên định: “Tuyệt đối.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi