YÊU ĐƯƠNG KHÔNG BẰNG NUÔI CÚN


Editor: Miya
Ngày họp lớp được hẹn vào thứ bảy tuần sau.

Mỗi ngày trong nhóm đều có người nhắn, Hứa Nặc bận tắm và sấy lông chó nên không rảnh xem điện thoại.

Nhưng khi có thời gian, cô sẽ mở WeChat ra xem họ nhắn gì.

Bạn học rất lâu không liên lạc đều đang tỏa sáng ở lĩnh vực riêng của mình, nói những việc mà Hứa Nặc chưa từng nghe qua, nhưng cũng khá mới mẻ và thú vị.
Thỉnh thoảng cô sẽ nhắn vài câu, nhưng mỗi khi vậy, đều sẽ bị Từ Giai Giai tag vào.
[ Hoa khôi rất bận nhỉ, rất ít khi thấy cậu ở trong nhóm nói chuyện.

]
Tròn lòng Hứa Nặc nghĩ: Quả thực rất ít, nhưng mỗi lần đều bị cậu phát hiện, lần nào cũng vậy.
***
Thứ bảy hôm đó, Hứa Nặc đóng cửa sớm để về nhà tắm rửa trang điểm.
Ngày thường cô ít khi trang điểm nên không quen tay, kẻ mắt cũng khiến cô như mất nửa mạng.

Tiện thể còn phải kiểm tra xem đóng đồ trang điểm đã hết hạn chưa.
Đấu trí 2 tiếng với đồ trang điểm, Hứa Nặc nhìn bản thân trong gương, cuối cùng cũng xong.
7 năm chưa gặp bạn cũ, tất nhiên phải bày ra gương mặt tốt nhất của bản thân.
Mọi người cũng đều nghĩ vậy.
Đến khách sạn của buổi hẹn, Hứa Nặc phát hiện bản thân quá xấu xí.
So với người khác mặc đồ lộng lẫy tham gia, cô chỉ mặc áo thun với quần bò, đúng ra nên thay váy mới đúng, thật hối hận.
Hứa Nặc ngồi bàn tròn, bên cạnh lớp trưởng Tạ Lệ, vì Tạ Lệ là người tổ chức nên đang bận gọi đồ ăn và chào hỏi mọi người.
Cô kiểm lại số người, người báo danh cũng đã đến đông đủ, chỉ còn thiếu Từ Giai Giai.
Mọi người đều nói đợi chút nữa, không vội gọi món lên.
Trôi qua 20 phút, Từ Giai Giai khoan thai đến muộn, cuối cùng ôm chó xuất hiện ở cửa phòng bao.
Từ Giai Giai tháo kính râm, từ từ bước đến vào bàn ăn.
“Xin lỗi mọi người nhé, tôi đến muộn.

Đều tại tài xế đi nhầm đường, buổi tiệc hôm nay tôi sẽ thanh toán.”
“Phú bà quả nhiên khác hẳn!”
“Không đợi lâu đâu, chúng tôi cũng mới đến.”
“Mau vào chỗ đi.”

“….”
Chỗ ngồi của Từ Giai Giai vừa hay đối diện Hứa Nặc, ngước mắt lên là có thể nhìn thấy.
Không khí bữa tiệc vô cùng hòa nhã, nói chuyện trên trời dưới đất, lâu lâu sẽ có bạn học nói chuyện thú vị hồi cấp 3.

Hứa Nặc phụ trách ăn, sau đó cười theo.
Có người nhắc đến ngày tháng phấn đấu đầy âm u hồi cấp 3 năm, đều cảm khái khi đi học là lúc vui vẻ nhất, ngoài đi học, không cần lo nghĩ gì khác.
Không như sau khi đi làm, phải giao tiếp, các mối quan hệ phức tạo khiến người ta mệt mỏi.

Chủ đề dần dần chuyển sang công việc, Từ Giai Giai nói mình tốt nghiệp đại học xong, liền được chồng cầu hôn rồi trở thành nội trợ.
“Làm nội trợ áp lực cũng rất lớn nhỉ? Phải làm việc nhà nữa.”
Từ Giai Giai cười trả lời: “Trong nhà có hai dì giúp việc, tớ chỉ phụ trách thu dọn phòng ngủ, các cậu hiểu đó, đồ quan trọng vẫn phải tự mình sắp xếp mà.”
“Thật ngưỡng mộ, cậu không cần chịu tính khí kỳ quái của sếp.”
“Đúng vậy, người có tiền mau đến lấy tôi đi, tôi còn chưa có người yêu đây này!”
“Để hôm khác tớ hỏi chồng tớ xem có người ưu tú nào không giới thiệu cho các cậu.” Từ Giai Giai nói xong, ngước mắt nhìn Hứa Nặc, không rõ lắm mà nó: “Hứa Nặc, cậu kết hôn chưa?”
Hứa Nặc phản ứng lại, khi Từ Giai Giai gọi tên cô, clo vội vàng nuốt thức ăn xuống, lắc đầu: “Chưa, tớ bận kiếm tiền ha ha.”
Cô thuận tiện nói một câu, nhìn đối phương cười nhảt.

Từ Giai Giai sờ con chó Maltese trong long nói: “Làm ở tiệm thú cưng vất vả lắm nhỉ, tớ thật không tưởng tượng nổi, hoa khôi của lớp chúng ta mỗi ngày đều phải xúc phân chó, hầu hạ chó…”
“Bình thường thôi….” Hứa Nặc cảm thấy đối phương hình như cố ý nhấn mạnh hai chữ phân chó thì phải.
“Hứa Nặc tự mình làm chủ, cậu ấy tự mở tiệm.

Có nhân viên phụ trách hầu hạ chó, cậu ấy chỉ việc thu tiền thôi.” Tạ Lệ không nhịn được chen vào: “Tiệm mở ở đường Lâm Tương, một khu phố náo nhiệt!”
Từ Giai Giai bị chặn họng, sau đó cô ta không dám nói gì nữa.
Bạn học khác không ngửi thấy mùi khói thuốc súng xung quanh: “Hóa ra cậu làm chủ à, đường Lâm Tương cách công ty tớ rất gần, hôm nào tớ đến chơi với cậu.”
Chủ đề cuối cùng chuyển sang Hứa Nặc, Hứa Nặc thở phào một hơi.
Sau đó, Từ Giai Giai không rảnh để ý đến Hứa Nặc, vì cô ta bânn nói với người bên cạnh về chiếc túi phiên bản giới hạn và đôi khuyên tai mới.
Trái lại ánh mắt Hứa Nặc vô tình liếc về phía đối diện.
Nhưng điều cô để ý là con chó Maltese trong lòng Từ Giai Giai.
Thực đáng yêu.
Nhưng khi Từ Giai Giai nói chuyện, lâu lâu cô ta sẽ gắp một miếng thịt gà đút cho Maltese ăn.

Nhìn thấy vậy, Hứa Nặc nhíu chặt mày.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, sự nhiệt tình của bạn cũ dâng cao, họ không nỡ chia tay, cả đám kêu gào muốn đi tăng hai.


Thế là Từ Giai Giai đề nghị đi KTV mới mở gần đây.
Hôm nay mọi người đều ở đây, Hứa Nặc nhân lúc vui vẻ đi góp náo nhiệt.
Hơn nữa cô còn lời muốn nói, không nói không được.

KTV ở gần đây, mọi người đều đi bộ qua đó.
Hứa Nặc tìm cơ hội, bước nhanh đến bên cạnh Từ Giai Giai, nói: “Giai Giai.”
Từ Giai Giai hơi bất ngờ, sau đó đắc ý hất cằm, hỏi: “Có chuyện gì?”
Nghe thấy Hứa Nặc gọi tên cô ta, nghĩ thầm chắc cô muốn nhờ cô fa giúp gì đó.

Hứa Nặc nhìn con Maltese trong lòng Từ Giai Giai và nói: “Tớ nhiều chuyện nói một câu, cậu đừng để ý.

Lúc ăn tớ phát hiện, cậu cho nó ăn quá nhiều thịt gà, như vậy không tốt.”.
“Hả? Cậu nói cái này sao?”
Hứa Nặc gật đầu bổ sung thêm: “Thịt gà nấu chín, tốt nhất không nên cho thú cưng ăn.

Hệ tiêu hoá của chó thuần chủng đều đã thoái hoá, dễ đi xuống đường dạ dày.

Với lại ăn thức ăn của con người nhiều thận sẽ dễ bị suy kiệt.”
“Chó nhà tôi ăn gì thì liên quan gì đến cậu.” Từ Giai Giai cố gắng duy trì thần thái quý bà, chút nữa thì bùng nổ.
“Đúng vậy, không liên quan đến tớ, xin lỗi là tớ nhiều chuyện.” Hứa Nặc thấy đối phương hơi tức giận, cô liền chủ động im lặng.
Cô biết bây giờ nói những điều này có thể làm phiền người khác.
Nhưng bệnh nghề nghiệp, thật sự rất đáng sợ.
“Hứa Nặc!” Từ Giai Giai dừng bước, giọng nói lạnh lùng: “Cậu vẫn như vậy, tỏ vẻ như mình giỏi lắm, bắt đầu từ lớp 10, cho dù ở đâu cậu cũng hơn tôi cả.”
“Hả?” Hứa Nặc quay đầu nhìn cô ta.
“Tôi cũng rất xuất sắc, nhưng người ta chỉ nhìn cậu, mỗi lần hoạt động, thi đấu, đội cổ vũ cái gì cũng chỉ cần cậu.”
“Chỉ khi cậu bệnh hoặc xin ra khỏi hoạt động, thầy cô mới nhớ đến tôi, tôi chỉ có thể nhặt được điều cậu không cần thôi.”
“Nhưng bây giờ tôi rất vui, bây giờ tôi nhiều tiền hơn cậu, chồng cũng yêu thương tôi hơn, cậu thì có gì chứ?”
“Tôi là quý bà còn cậu chỉ là người tắm cho chó mà thôi.”
“Xem ra cuối cùng người thắng vẫn là tôi.”
Hứa Nặc bị lời của Từ Giai Giai làm cho ngạc nhiên, hoá ra lần đầu gặp mặt sau 7 năm, cô ta đối với cô lại nảy sinh sự thù địch.
Mà nguyên nhân của sự thù địch này, đối với Hứa Nặc mà nói là bắt tội không có căn cứ.
Những người khác không nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, mấy người ở phía trước hối hai người đi nhanh.


Từ Giai Giai vượt qua Hứa Nặc, tiến thẳng đến KTV.
Nếu đã nói hết lời, hai người cũng không cần nói lời khách sáo với nhau nữa, hơn nữa Hứa Nặc cũng cho rằng, đây có lẽ là cuộc gặp nhau cuối cùng của hai người, không cần thiết phải cãi vã.
Cô điều chỉnh lại cảm xúc và đi theo họ.

***
Không khí náo nhiệt của KTV, nguyên tắc không uống rượu của hội chị cũng bị phá vỡ.

Trong đó bao gồm cả Hứa Nặc.
Hứa Nặc hiếm khi uống rượu, chờ chút nữa gọi người lái thay là được rồi.

Không ngờ vì không chơi được, mà cô ép uống ly rồi lại một ly.
Hứa Nặc ra khỏi phòng bao để hít thở không khí, cô loạng choạng tìm nhà vệ sinh.

Trên đường đi xém chút nữa đã đụng vào người khác, may là chỉ đụng vào bả vai, Hứa Nặc vội vàng cúi đầu xin lỗi.

Đối phương thấy cô cúi đầu xin lỗi thì bị dọa sợ, người nọ xua xua tay nói không sao.

Đi được vài mét, người bị nữ bị đụng trúng vội cầm điện thoại chụp cô lại, sau đó gửi ảnh vào WeChat.

【 Shirley: (hình ảnh).


【 Shirley: Nhìn xem, có phải tiểu khả ái nhà cậu không? 】
【 Hằng Tinh:???? 】
Du Dĩ Hằng đang đọc văn bản phát hiện Shirley gửi ảnh đến, là hình một người phụ nữ, quả thật rất quen.
【 Shirley: Tôi đi chụp chính diện cho cậu xem.


【 Shirley: (hình ảnh).


【 Shirley: Hình như cô ấy uống say rồi! 】
【 Hằng Tinh: Ở đâu, gửi địa chỉ cho tôi.


Hứa Nặc biết mình uống nhiều, cô uống vì bản thân cô không chơi nổi.

Về phương diện khác, trong lòng cô không cam lòng.

Từ tốt nghiệp đại học, chưa hết một ngày, cô đã lấy tiền học và tiên tích góp, mở cửa hàng thú cưng.


Năm đầu tiên công việc rối tung, lúc đó cô nhờ số tiền cha mẹ gửi lên đóng tiền thuê nhà.

Cũng may năm thứ hai công việc kinh doanh của tiệm thú cưng đã chuyển biến tốt.

Đây là công việc cô chọn, cô cảm thấy không vấn đề gì cả.

Nhưng khi nghe thấy cuộc sống công việc gần đây của bạn học, cô phát hiện con đường cô đi ngày càng chật hẹp.

Cô không thể mãi mãi chỉ có mỗi tiệm thú cưng.
Có lẽ lời Từ Giai Giai nói đã tổn thương đến cô, hoặc có lẽ cô gặp được bước ngoặt mới trong cuộc sống mờ mịt.

***
Khi tan tiệc, mọi người đều ở bãi đậu xe đợi người đến lái thay.

Không nỡ chia tay, lần gặp mặt sau không biết sẽ là lúc nào.

Gió lạnh vừa thổi, Hứa Nặc tỉnh rượu hơn phân nửa, cô cùng Tạ Lệ và mấy bạn nữ thân nhau hồi cấp 3, lên kế hoạch đi dạo phố.

Bỗng nhiên, một giọng nói ấm áp truyền đến:
“Xin làm phiền chút, tôi đến đón Hứa Nặc.”
Không chỉ nhóm Tạ Lệ, ngay cả Từ Giai Giai đứng xa cũng không nhịn được mà quay đầu nhìn.
“Dĩ Hằng, sao anh ở đây?” Hứa Nặc dụi mắt, muốn chứng minh bản thân không nhìn nhầm.
“Đừng dụi nữa, đỏ lên rồi.” Du Dĩ Hằng nhẹ nhàng ấn tay của Hứa Nặc xuống: “Bên ngoài lạnh, về thôi.”
Du Dĩ Hằng nói một cách ngắn gọn, nhưng đối với Hứa Nặc mà nói chính là một loại ma lực, ma lực để cô ngoan ngoãn nghe lời.
Hứa Nặc gật đầu: “Ừm.”
Tạ Lệ biết Hứa Nặc hơi say, tuy người đàn ông trước mặt nhìn không xấu, nhưng để an toàn, cô ấy vẫn hỏi thêm một câu: “Hứa Nặc, cậu về anh ta không sao chứ?”
Hứa Nặc: “Không sao, anh ấy là người tốt.”
Tạ Lệ cười: “Không phải là bạn trai cậu chứ? Sao giấu kỹ thế.”
Hứa Nặc ngớ một lúc, sau đó mai xui quỷ khiến trả lời: “Ừm, anh ấy là bạn trai tớ, người tốt đấy.”
Ánh mắt Du Dĩ Hằng vẫn luôn dừng trên người Hứa Nặc, chưa hề nhìn chỗ khác.

Khi nghe Hứa Nặc gật đầu nói anh là bạn trai cô, trừ kinh ngạc ra thì là vui mừng nhiều hơn.
Trong lòng Du Dĩ Hằng thầm nghĩ: Đừng đến lúc tỉnh rượu thì không thừa nhận.
Mọi người đưa mắt nhìn Hứa Nặc ngồi trên siêu xe và rời đi.
Mấy người phụ nữ uống say rào lớn: “A a a, trai tài gái sắc, nhìn thật đẹp đôi.”
Tạ Lệ cũng gật đầu đồng tình: “Đúng là Hứa Nặc khiêm tốn nhất, có một người bạn trai vừa đẹp trai vừa giàu có, nhưng không nói câu nào.”
“Xe đó không tồi nhỉ, chừng nào tôi mới được ngồi trên siêu xe đây!”
“….”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi