Mấy ngày nay Hứa Nặc đắm chìm trong không khí vui vẻ, làm việc cũng có động lực hơn.
Một khách quen thấy thế nói đùa: “Bà chủ có người yêu sao? Gần đây tôi thấy cô rất vui đấy.”
“Không có, tôi không có người yêu ha ha.” Ít nhất bây giờ thì chưa có.
Hứa Nặc vui vẻ chờ đợi, nếu có cơ hội tiến tới thì càng tuyệt, nhưng phải để đối phương chủ động.
Trước giờ tan làm, có hai vị khách bất ngờ đến tiệm.
Vị khách này, là một trong những vị khách từng gửi chó ở đây, lần cuối cô gặp cậu ta là một năm trước.
Cậu ta chính là chủ của Spice Girls.
Spice Girl là một con chó ngao Pháp* đã được nuôi dưỡng ở một tiệm thú cưng trong một thời gian dài, nếu không có phí nuôi dưỡng cố định, thì nhất định Hứa Nặc đã cho rằng là nó đã bị cậu ta bỏ rơi.
Trong vòng một năm, cậu chủ không quan tâm đến nó.
Chưa kể lần nào Hứa Nặc cũng chụp một bức ảnh gần nhất của con chó rồi gửi cho cậu ta.
Có mấy lần Hứa Nặc chủ động gửi ảnh chụp qua, nhưng chỉ nhận được một chữ “Ồ” của đối phương.
Sau khi cô thử gửi vài lần, mà lần nào cũng vậy, cho nên cô không gửi ảnh cho cậu ta nữa.
Mà bên kia cũng không còn quan tâm tới nó.
“Cậu có phải là chủ nhân của chú chó Spice Girls không? Giờ cậu tới đây để đón chú chó về à?”
“Vâng, tôi là chủ của nó.
Lần này tới là để đón nó đi.” Người nói là một thanh niên khoảng 20 tuổi.
Đứng bên cạnh cậu ta chắc hẳn là mẹ của cậu ta, dì trung niên nhấn mạnh với Hứa Nặc: “Nhớ tắm sạch cho nó, trước đây trên người nó có mùi rất khó chịu.”
“Được, tôi sẽ dùng thêm dầu gội.
Nhưng mà, bản thân của loài Fadou đã có mùi rồi, nên tôi chỉ làm cho giảm bớt thôi chứ không hết.”
Hứa Nặc để hai người ngồi trên sô pha nghỉ ngơi, còn mình thì đi lên lầu hai đưa chú chó Spice Girls xuống.
Spice Girls nhanh chóng chạy xuống lầu, nhìn thấy hai người ngồi trên sô pha thì đi đến ngửi.
Nó rõ ràng là vẫn nhớ đến chủ nhân.
Khi ngửi được mùi quen thuộc, nó nhảy cẫng lên muốn chộp lấy ống quần của chủ nhân bằng hai chân trước.
Chàng trai trẻ rất vui khi nhìn thấy con chó mà cậu ta đã không gặp trong một năm, cậu ta liên tục xoa đầu chú chó.
Người phụ nữ bên cạnh nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét không thèm che giấu: “Đừng có sờ, bẩn muốn chết.” Nói xong bà ta còn đá cho Spice Girls một cái.
Hứa Nặc muốn cho ba người họ làm quen một chút, ai ngờ đối phương hành xử như vậy, cô đành phải từ bỏ, bế Spice Girls đi vào phòng làm đẹp.
Khi Du Dĩ Hằng đến tiệm thú cưng, anh tình cờ thấy Hứa Nặc đang bế Spice Girls đi tắm, liền đứng ở cửa phòng làm đẹp nhìn vào.
“Dĩ Hằng, anh mới tới à, vào ghế ngồi đi, em xong ngay đây.”
“Không vội.” Du Dĩ Hằng rất thích nhìn vẻ mặt tập trung của Hứa Nặc: “Sao đột nhiên em lại muốn tắm cho Spice Girls vậy.”
“Chủ của nó tới muốn đưa nó về.”
“Chủ sao?” Du Dĩ Hằng quay đầu nhìn hai người đang nghịch điện thoại trên ghế sô pha.
Cảm nhận được có người nhìn, chủ của Spice Girls đứng dậy đi về phía cửa kính của phòng làm đẹp.
“Cô đã tắm sạch cho nó chưa?”
“Mau đi.
Cô cắt móng cho nó luôn đi.” Người thanh niên đứng đó bắt đầu nói luyên thuyên.
Trong cuộc trò chuyện, cô được biết rằng một năm trước, chủ của Spice Girls đã cùng bạn bè đi tới quầy trưng bày mua con ngao Pháp để bắt kịp với xu hướng, vì bạn của cậu ta nói rằng giống chó này rất phổ biến trong giới dắt chó đi dạo.
Nhưng mà khi mua nó về được vài ngày, do chỉ số IQ của chó ngao Pháp không cao, nên nó đi tiểu khắp nơi và có nhiều vấn đề khác xảy ra.
Ngoài ra, khi đến kỳ thay lông, lông chó vương vãi khắp sàn khiến mẹ của chủ Spice Girls nổi cơn thịnh nộ dọa sẽ đuổi chó đi.
Chủ của Spice Girls bí mật gửi nó đến cửa hàng thú cưng của Hứa Nặc cho cô nuôi, rồi cậu ta nói với mẹ mình là đã tặng chó chó người khác.
Cậu ta đã giữ bí mật này suốt một năm, không ngờ vẫn bị phát hiện.
Người dì lúc này cũng đặt điện thoại xuống, than thở: “Mẹ cũng nói sao thằng nhóc này suốt ngày không tiết kiệm được chút tiền nào, con cứ tiêu xài hoang phí, con bỏ tiền ra cho người ta nuôi chó làm gì? Nuôi ở nhà không phải là được rồi sao, không thì đưa về quê cũng được.”
“Ông nội không nuôi nó được.” Chủ của Spice Girls mặc dù không hài lòng, nhưng cậu ta cũng không có đủ dũng khí để chống lại mẹ mình.
“Thì cũng nuôi vậy thôi, cũng chỉ là một con chó, chăm sóc tỉ mỉ như vậy làm gì.”
Bà ta trợn mắt tiếp tục nhìn điện thoại, nhưng miệng thì không ngừng nói: “Bà chủ à, cho tôi hỏi khi nào thì con chó này động dục vậy? Nếu nó đang động dục, thì có thể cho nó sinh con đẻ lấy ít tiền, dù sao thì cũng phải kiếm lại số tiền đã mất của năm nay.”
Khi Hứa Nặc nghe bà ta nói vậy, tay cô dừng lại.
Bà ta thực sự ghét Spice Girls.
Mới hơn 6 tháng tuổi, nó đã được gửi đến một tiệm thú cưng và được nuôi một năm, từ lâu Hứa Nặc đã nuôi nó như chó của mình.
Thật tốt khi Spice Girls có thể vui vẻ vì được đưa về nhà, nhưng mà nếu đưa nó về mà làm cho nó buồn, thì thà không đưa về còn hơn.
Trong lòng Hứa Nặc nảy sinh ra một suy nghĩ.
Sau khi tắm xong, Spice Girls không biết mình đang ở bước ngoặt của số phận, nó chỉ lo ngửi ngửi mùi để tìm thức ăn.
Hứa Nặc nhìn chủ nhân của Spice Girls, cô nở nụ cười chuyên nghiệp: “Cậu sẽ để cho Spice Girls sinh con sao?”
“Ừm, mẹ tôi có ý này.”
“Đầu của chó ngao Pháp rất lớn, rất khó để sinh, phần lớn sinh ra đều sẽ chết, cũng có thể con chó mẹ sẽ chết.”
“Ừm, tôi hiểu rồi.
Đến lúc đó tôi sẽ cho nó sinh mổ, đó là lời mà ông chủ tiệm trước khi bán đã nói cho tôi..” Chủ nhân của Spice Girls gật đầu.
“Nhưng mà một con chó cái, nhiều nhất chỉ có thể sinh mổ 2 lần, hơn nữa phí sinh mổ hiện tại rất đắt, rất khó để có thể lấy lại được tiền.” Hứa Nặc thấy đối phương nghe lọt tai, cô nói tiếp: “Mấy người không quen chăm sóc chó con, giai đoạn đầu cần có người hỗ trợ chó con uống sữa, thật sự rất phiền phức.”
“Là sao…..”
Thấy chàng trai trẻ dao động, Hứa Nặc liền thừa thắng xông lên: “Nếu không mấy người bán chó cho tôi đi.
Giá mua và tiền một năm cậu gửi đến nuôi dưỡng chó, tất cả tôi sẽ hoàn lại cho cậu.”
“Như vậy mấy người sẽ có tiền, cũng không cần đẻ chó con để bán lấy tiền, thời gian mang thai cũng lâu như vậy! Mấy người thấy thế nào?”
Không chờ chủ Spice Girls gật đầu, mẹ cậu ta lại từ chối.
“Theo tôi thấy, cô chỉ muốn kiếm nhiều tiền cho bản thân, đúng lúc nhặt được cỗ máy kiếm tiền thì có.”
Lời này cũng thật khó nghe, Hứa Nặc chỉ có thể kiên nhẫn giải thích: “Không phải đâu dì, dù gì Spice Girls cũng đã được nuôi ở đây một năm rồi, với lại con cũng có tình cảm với nó nên mới mua lại, thật sự không phải vì để kiếm tiền đâu.”
“Nếu mấy người không tin, đến lúc đó tôi sẽ dẫn chó đi triệt sản và quay video cho mấy người xem.”
Bà ta lại không buông tha: “Con trai, đừng nghe cô ta nói, con chó này lú trước con mua đến 9800.
Chỉ cần để 2 con chó con, có thể bán cho các tiệm thú cưng khác.”
“Dì à, con nói thật cho dì biết, giá bán ngao Pháp đã giảm theo từng nằm, không giống như trước nữa.
Vài năm trước còn phổ biến, có mấy vạn cũng mua không được, nhưng năm nay chỉ cần tốn mấy ngàn đã mua được nó.”
“Tôi không biết giá cả thị trường là bao nhiêu, dù sao mua con chó này nhất định có thể kiếm được tiền, hoặc là cô tính cả tiền mua chó con đi.”
Bà dì trước mắt luôn muốn cố định giá bán chó vào trong số tiền cô mua chó.
Hứa Nặc thật sự không thể làm gì.
“Vậy dì cảm thấy bao nhiêu mới đúng.”
“Một con chó chắc cũng khoảng 9000 đi, một con có thể sinh 8, vậy khoảng 7 vạn.” Bà ta lấy điện thoại ra tính toán: “Tôi cũng không nhẫn tâm như thế, một năm cũng để nó sinh một lần.
Nó còn nhỏ, ít nhất có thể sinh đến 6 tuổi, vậy đến lúc đó có thể bán được 30 vạn.”
“Dì à! Hiện tại chó ngao Pháp không quý như vậy! Huống chi với phép tính này của dì, mổ 5 lần có thể lấy mạng của chó đấy.”
“Làm gì mà ra vẻ như vậy, tôi dám cá nó có thể sinh.” Bà ta không quan tâm lời khuyên của Hứa Nặc: “Con trai, chúng ta dẫn cho đi.”
“Dì ơi, dì nghĩ lại đi….” Quyền lên tiếng đã nằm trong tay mẹ của chủ Spice Girls, nhưng bà ta rất cố chấp.
Bà ta khăng khăng muốn rời đi, Hứa Nặc làm gì cũng không ngăn được.
“Chờ đã.” Lúc này, Du Dĩ Hằng đứng bên cạnh nói: “Tôi mua nó, 30 vạn.”
Lời này khiến mọi người choáng váng.
“Dĩ Hằng, thật ra…..”
Du Dĩ Hằng ra hiệu để Hứa Nặc yên tâm, mọi thứ cứ để anh xử lý.
Vẻ mặt chủ Spice Girls hiện lên sự không tin: “Anh thực sự muốn bỏ ra 30 vạn để mua con chó của tôi?”
Nhìn dáng vẻ bất phàm của Du Dĩ Hằng, không giống như người thích nói đùa.
Bà ta lập tức nói: “Người dứt khoát, vậy bây giờ chúng ta một tay giao tiền một tay giao chó.”
Hứa Nặc kéo cánh tay Du Dĩ Hằng, ghé sát tai anh, nói: “Rõ ràng là người ra giá bừa bãi, anh đừng tiêu tiền phung phí.”
“Nếu con chó bị mang đi, em có buồn không?” Du Dĩ Hằng hỏi cô.
Hứa Nặc không nói lời nào, nhưng nhìn vẻ mặt của cô đã rất rõ, cô rất không muốn Spice Girls bị người ta mang về để trở thành công cụ sinh sản.
Chỉ cần không làm khổ nó.
“Vậy xem ra tiêu tiền không phung phí rồi.” Du Dĩ Hằng nói nửa câu sau.
Người dì vội vàng giục con trai đưa cho Du Dĩ Hằng số tài khoản ngân hàng, bà ta sợ một giây sau đối phương sẽ hối hận.
Du Dĩ Hằng gọi điện thoại cho Trần Vũ, để cậu ta chuyển tiền cho họ.
Xong việc, hai mẹ con nhìn tin nhắn, đếm ba số không ở phía sau mới hài lòng rời đi.
***
Khi Chu Tiếu giao chó cho khách và quay về tiệm.
Thì nhìn thấy Hứa Nặc và Du Dĩ Hằng đang đứng ở cửa tiệm, Spice Girls thì đang nằm bên cạnh.
“Có chuyện gì vậy? Em có bỏ lỡ chuyện gì không?” Chu Tiếu hỏi.
“Đúng vậy, em bỏ lỡ cảnh Du Dĩ Hằng hỏi chới Spice Girls.” Hiếm khi Hứa Nặc nói đùa, nhưng cô lại cười không nổi.
“Chị kể cho em nghe đi!” Vẻ mặt Chu Tiêu hóng hớt.
Hứa Nặc kể lại chuyện vừa rồi, Chu Tiếu cũng bị 30 vạn kia làm cho ngạc nhiên: “Má ơi! Em chưa từng thấy qua loại người không biết xấu hổ như thế đấy! Nếu lúc nãy em ở trong tiệm thì tốt biết mấy!”
“Ở đây thì em sẽ mua sao?”
“Em có thể chém giá cả!”
“Chị không nghĩ em không chém lại bà ta đâu.”
“Bà chủ, đừng có thúc đẩy tham vọng của người khác.”
“Quên đi, không nói chuyện này nữa.” Hứa Nặc ngồi xổm xuống đất, xoa xoa đầu Spice Girls: “Quan trọng tên nhóc này được tự do, có người chuộc thân cho nó.”
“Mau cảm ơn chủ của em đi.”
Đương nhiên là Spice Girls nghe không hiểu, nó lè lưỡi nhìn cô.
Hứa Nặc đứng dậy, nhìn Du Dĩ Hằng và nói: “Tôi sẽ chuẩn bị đồ dùng hằng ngày của chó cho anh, bữa nào rảnh thì anh đến dẫn Spice Girls về nhà đi.”
Du Dĩ Hằng nhíu mày: “Để tôi nuôi sao?”
Chuyện này anh không ngờ đến.
Hứa Nặc gật đầu: “Giao nó cho anh, tôi cũng yên tâm.
Về sau nó có thể làm bạn với Jessica, chẳng phải vẹn cả đôi đường sao.”
Chu Tiếu cũng nói: “Chuộc thân thì anh phải phụ trách, ha ha.”
Du Dĩ Hằng không nghĩ xa như vậy, anh mua Spice Girls vì không muốn Hứa Nặc buồn.
Để anh nuôi chó, thật sự được sao?
***
Lẽ ra mọi chuyện nên lắng xuống như vậy.
Nhưng Hứa Nặc thấy hơi sầu.
Hôm nay Du Dĩ Hằng tiêu nhiều tiền như vậy, lại lần nữa khiến cho Hứa Nặc nhận ra khoảng cách giữa hai người chênh lệch như nào.
Du Dĩ Hằng là người có thể dễ dàng mua một con chó với giá 30 vạn.
Mà cô là người phải vật lộn để kiếm thêm 300 doanh thu mỗi ngày.
Hai người là người ở hai thế giới khác nhau.
Hứa Nặc không tự ti, cô thấy mình có rất nhiều ưu điểm.
Nhưng cô cũng tự mình hiểu, những ưu điểm đó không đủ lấp đầy khoảng trống giữa hai được.
Một tia rung động của thiếu nữ, đã bị hiện thực đánh tan.
“Có lẽ mình nên học hỏi từ Tiếu Tiếu, mua vài tờ vé số mới có cơ hội thoát nghèo.” Hứa Nặc tự giễu.
Buổi tối, như thường lệ mẹ Hứa Nặc hỏi cô có bạn trai chưa.
Nếu chưa có thì bà muốn giới thiệu con trai của một người bạn, đang làm việc ở ngân hàng, nếu có cơ hội cô đến đó ăn bữa cơm để gặp mặt làm quen.
Thấy tin nhắn mẹ gửi đến, Hứa Nặc suy nghĩ một lúc lâu.
Cuối cùng cô thở dài, nhắn lại: Được ạ, chủ nhật này con rảnh..