Nửa năm sau, người thân của tập đoàn Du Thị dần thoát khỏi nỗi đau thương.
Điểm đến cuối cùng của Jessica là nhà Du Dĩ Hằng, tuần đầu tiên nó rất khó làm quen, Jessica không muốn ăn, mỗi ngày nó chỉ muốn chạy ra ngoài để tìm chủ của nó.
Du Dĩ Hằng nhờ Hứa Nặc giúp đỡ, Hứa Nặc tạm thời chuyển đến biệt thự của Du Dĩ Hằng, đương nhiên cô còn mang theo cả Hoàn Tử và Tú Tú.
Với sự nỗ lực của ba Hoàn Tử, Tú Tú và Spice Girls, Jessica dần gần gũi với họ hơn.
Nhưng nếu ai đó lỡ nhắc đến tên Du Tuệ Dung, nó sẽ buồn rầu cả một ngày.
Sứ mệnh chăm sóc cho Jessica thật sự là con đường dài dằng dặc.
Du Dĩ Hằng quyên góp tiền tiết kiệm của dì vào hiệp hội bảo vệ động vật, trung tâm cứu hộ chó lang thang,….dưới danh nghĩa của bà Du Tuệ Dung.
Thời gian dần trôi, ba năm sau, Du Dĩ Hằng cầu hôn thành công.
Vào ngày cưới, Chu Tiếu làm phù dâu, cô ấy còn kích động hơn nhân vật chính. Cuối cùng trước ngày tổ chức hôn lễ, cô ấy mất ngủ.
“Tiếu Tiếu, hai mắt của em sao vậy?” Hứa Nặc nhìn tơ máu trong mắt Chu Tiếu, cô bèn hỏi.
Chu Tiếu nhìn chằm chằm chuyên gia trang điểm cho Hứa Nặc, thỉnh thoảng còn đưa đồ qua: “Lần đầu tiên chị kết hôn, em cũng là lần đầu tiên làm phù dâu nên có chút kích động.”
“A, đồng ngôn vô kỵ*, nhất định sẽ không có lần sau. Chị sẽ hạnh phúc với ông chủ Du đến thiên trường địa cửu!”
(*Đồng ngôn vô kỵ: trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ.)
Hứa Nặc cười khúc khích: “Mượn lời chúc tốt đẹp của em.”
Cô vừa động làm cho thợ trang điểm không vui, người nọ nhắc nhở cô không được lộn xộn, Hứa Nặc và Chu Tiếu chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi yên không dám nói nữa.
Chuyên gia trang điểm này rất nổi tiếng, từng trang điểm cho rất nhiều minh tinh, lý lịch và địa vị đều khá cao.
Du Dĩ Hằng mời anh ta đến trang điểm đã phải tốn rất nhiều tiền.
Đồng thời còn mời một nhà thiết kế chịu trách nhiệm may váy cưới và lễ phục cho tiệc tối, nhưng cô lại thấy rất đau đầu.
Lần đầu tiên cô gặp một người muốn đặt trang phục cho chó.
Hơn nữa còn có tới 4 con.
Trong phần trang trí hôn lễ, Hứa Nặc dẫn Hoàn Tử, nắm lấy cánh tay ba cô cùng nhau tiến vào lễ đường. Du Dĩ Hằng thì dẫn Spice Girls và Jessica, anh trịnh trọng nắm lấy tay Hứa Nặc từ tay ba vợ.
Người đưa nhẫn cưới không phải phù dâu, mà là Tú Tú đang ngậm hộp nhẫn, mang lên sân khấu.
Vì thế, Hứa Nặc đã huấn luyện cho Tú Tú trước. Để tránh ngày cưới Tú Tú đưa nhầm người, tạo ra trò cười.
Bên kia. Du Dĩ Hằng cũng bận rộn đến choáng váng, so với khách mời đơn giản của Hứa Nặc thì khách mời bên anh còn có đối tác trong kinh doanh.
Không tránh khỏi phải xã giao.
Nhất là Đan Dục Lâm, chuyện đã trôi qua lâu như vậy, mà anh ta vẫn còn trách Du Dĩ Hằng thiên vị, vì sao không gọi anh ta làm phù rể mà chọn Du Thời Huân.
Anh ta và Chu Tiếu trai tài gái sắc, lẽ ra phải cùng làm phù dâu, phù rể mới thích hợp.
Du Dĩ Hằng bất đắc dĩ đồng ý sẽ ném hoa cưới cho anh ta, chuyện này mới coi như kết thúc.
Khi đám cưới chính thức bắt đầu, hội trường lớn được trang trí bằng những bông hồng cam, loài hoa Hứa Nặc thích.
Hứa Nặc mặc váy cưới chậm rãi bước lên thảm đỏ, dưới ánh mắt thâm tình của Du Dĩ Hằng, cô từng bước đi về phía hạnh phúc của mình.
Đến lúc trao nhẫn, Tú Tú mặc lễ phục hoa đồng xuất hiện, nó ngậm hộp nhẫn đi lên sân khấu giống như lúc huấn luyện.
Du Dĩ Hằng nhận lấy hộp nhẫn, sờ đầu Tú Tú tỏ vẻ khen ngợi. Nhưng vài giây sau, anh không thể khen được nữa.
Bởi vì trong hộp trống rỗng.
“Nhẫn đâu?” Du Dĩ Hằng ngẩn người một lúc.
Hứa Nặc đứng đối diện cũng khó hiểu, cô cúi đầu nhìn xung quanh vài lần nhưng vẫn không thấy nhẫn đâu.
May là sân khấu cách khu vực đãi khách một khoảng xa. Mọi người không nhìn thấy được.
Hứa Nặc đạp nhẹ lên chân Du Dĩ Hằng hỏi: “Làm sao bây giờ?”
Lúc này Du Dĩ Hằng cũng bình tĩnh lại: “Không sao, chúng ta tiếp tục.” Anh giả vờ như không xảy ra chuyện gì, làm động tác cầm nhẫn, chậm rãi đeo vào ngón áp út của Hứa Nặc.
Hứa Nặc cũng học theo anh, giả vờ đeo nhẫn cưới cho đối phương.
Tú Tú đứng bên cạnh lè lưỡi nhìn bọn họ, tỏ vẻ “Tôi rất giỏi đó”.
Mặc dù không đưa nhầm người, nhưng chiếc nhẫn đã biến mất.
Hứa Nặc cắt đồ ăn vặt của nó trong ba tháng.
Sau khi kết thúc nghi lễ, Hứa Nặc nói chuyện này cho nhóm Chu Tiếu.
“Mau tìm nhẫn giúp chị đi, cũng không biết rơi ở đâu nữa.”
Mấy người tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy chiếc nhẫn.
Hứa Nặc càng thêm chán nản, Du Dĩ Hằng an ủi cô: “Nếu không tìm được cũng không sao, đặt lại là được rồi.”
“Em là người muốn Tú Tú đưa nhẫn, nhưng nó lại làm mất.” Hứa Nặc rất tự trách.
Cô luôn là người cẩn thận, từ nhỏ đến lớn hiếm khi làm mất thứ gì. Kết quả góp gió thành bão, vừa mất là mất nhẫn cưới quan trọng.
“Không chừng có người nhặt được. Hai chiếc nhẫn này rất quý giá.” Du Thời Huân suy đoán.
“Hôm nay khách mời đều là người thân, cho dù là bạn bè thì không giàu cũng quý, sao có thể tham lam hai chiếc nhẫn này.”
Đan Dục Lâm không thích hành vi nghi ngờ người khác của Du Thời Huân.
“Tôi đoán con Alaska của cô đã nuốt nhẫn vào bụng rồi. Mấy ngày nay chú ý nó đi vệ sinh, có lẽ nó sẽ ị ra đấy.”
Hứa Nặc: “….”
Du Dĩ Hằng: “….”
Chu Tiếu: “Anh có thể câm miệng không?! Tiếp tục tìm đi.”
Cô ấy kéo Đan Dục Lâm đi tìm. Du Thời Huân bĩu môi, không tình nguyện đi tìm.
Cho đến khi đám cưới kết thúc vẫn không tìm thấy chiếc nhẫn.
***
Chuyến tuần trăng mật được sắp xếp ở thành phố F.
Hứa Nặc thích quốc gia lãng mạn và thoải mái này. Hơn nữa vì có một số bộ phim nổi tiếng đã quay ở đây.
Hai người nằm trên du thuyền, đột nhiên nhận được điện thoại của quản gia Phó. Du Dĩ Hằng cố ý thuê quản gia Phó này đến chăm sóc cho 4 thú cưng trong nhà.
Nội dung cuộc gọi của quản gia Phó chắc chắn liên quan đến tụi nó.
Hứa Nặc nói Du Dĩ Hằng mở loa ngoài, cả hai kề sát vào nhau nghe điện thoại.
Quản gia Phó: “Cậu Du, trong lúc dọn dẹp nhà vệ sinh chó thì tìm được hai chiếc nhẫn.”
Hai người vừa nghe xong thì sửng sốt. Bầu không khí trở nên vi diệu, cả hai không hẹn cùng nhớ tới lời nói lúc trước của Đan Dục Lâm.
Chẳng lẽ thật sự giống như lời anh ta nói sao?
Quản gia Phó: “Cậu Du, anh không phải ăn gì đó chứ?”
Du Dĩ Hằng: “Không có, ông nói tiếp đi.”
Quản gia Phó: “Tôi tìm được một chiếc nhẫn trong phân của Tú Tú.”
Hứa Nặc: “Chỉ có một chiếc nhẫn thôi sak?” Còn chiếc kia thì sao?
Quản gia Phó: “Chiếc còn lại thì trong phân của Spice Girls.”
Hứa Nặc: “….”
Tình cảm tốt đến mức nuốt nhẫn còn chia sẻ cho nhau.
Sau khi cúp điện thoại, Hứa Nặc nằm trong lòng Du Dĩ Hằng:
“Sau khi về nhà thì chuyện đầu tiên em làm là đánh lên đầu mỗi đứa một cái.”
Du Dĩ Hằng nói đùa: “Em muốn hành hạ chó à.”
“Là bọn chúng hành hạ em!”
Hứa Nặc không phục: “Mấy ngày nay em vẫn lo lắng chuyện nhẫn cưới, luôn có một cái gai đâm trong lòng em.”
Du Dĩ Hằng khẽ vuốt tóc Hứa Nặc: “Chỉ là vật ngoài thân mà thôi, chỉ cần em thích, có thể làm lại bất cứ lúc nào. Muốn bao nhiêu cũng được.”
“Dù sao cũng không giống nhau. Nhẫn cưới có ý nghĩa kỷ niệm.” Hứa Nặc thở dài.
Bây giờ, chiếc nhẫn được lấy từ phân của hai đứa nó, thì có một ý nghĩa đặc biệt hơn.
Cô nghĩ về điều này thì bắt đầu lo lắng về chuyện khác: “Sau khi trở về phải đưa Tú Tú và Spice Girls đến bệnh viện thú cưng để kiểm tra. Em sợ chiếc nhẫn làm trầy dạ dày và ruột của bọn chúng.”
“Được.”
“Không đúng, bây giờ phải đưa đi kiểm tra luôn, anh gọi điện nói cho quản gia được không?” Hứa Nặc cảm thấy chuyện này không thể kéo dài.
“Được, nghe theo bà xã.” Du Dĩ Hằng biết, chỉ cần liên quan đến chúng, Hứa Nặc luôn đặt lên hàng đầu.
Sau khi anh dặn dò xong, cuối cùng hai người cũng có thể yên tĩnh tận hưởng chuyến tuần trăng mật này.
Sau khi du thuyền cập bến, Hứa Nặc đến thẳng cửa hàng bánh ngọt, cô kéo Du Dĩ Hằng cùng ăn năm hộp bánh ngọt.
Du Dĩ Hằng không bao giờ ăn đồ ngọt, đây là lần đầu tiên anh ăn.
Nửa đường Du Dĩ Hằng đề nghị đi dạo ở cửa hàng cao cấp, mượn chuyện này để đánh lạc hướng Hứa Nặc.
Nhưng Hứa Nặc không hứng thú, anh đành liều mình đi theo cô.
Lúc Du Dĩ Hằng tính tiền, anh phát hiện có người bắt chuyện với Hứa Nặc. Du Dĩ Hằng đi tới nắm lấy bàn tay Hứa Nặc, người nọ tự giác rời đi.
“Vẫn là anh quá chủ quan.” Du Dĩ Hằng trêu ghẹo: “Vợ quá xinh đẹp cũng là một loại phiền não.”
“Nói bậy, bọn họ nhìn người Châu Á chúng ta, đều thấy giống nhau.”
Du Dĩ Hằng giải thích: “Chỉ có người mù mặt mới cảm thấy như vậy.”
“Em cảm thấy em cũng mù mặt.” Hứa Nặc nhướng mày, cười nói: “Nếu không thì bên cạnh anh có nhiều người đẹp như vậy, sao lại coi trọng em chứ.”
Du Dĩ Hằng không nhịn được khẽ hôn lên môi cô. Khóe mắt cong lên, trả lời: “Từ sau khi gặp em thì không có cơ hội nhìn người khác nữa.”
Trên đường phố nước ngoài, một số người qua đường có mái tóc vàng và đôi mắt mắt xanh, biết họ là vợ chồng mới cưới, đều chúc hai người hạnh phúc, đồng thời còn nhiệt tình mời hai người uống cà phê.
Những người đó hứng thú hỏi Hứa Hứa và Du Dĩ Hằng gặp nhau và yêu nhau như thế nào.
Hai người nhìn nhau cười.
Duyên phận này bắt đầu từ một con chó tên Jessica.
~HOÀN TOÀN VĂN~