YÊU ĐƯƠNG KHÔNG BẰNG NUÔI CÚN


Editor: Shan + Beta: Miya
“Cô nhận trước đi, nếu con chó có chết thì tôi sẽ bồi thường thêm cho cô.” Du Dĩ Hằng giải thích.

Hứa Nặc nghe xong cảm thấy vô cùng khó chịu, cô kiềm chế cơn giận đang dâng lên trong lòng mình và nói: “Tôi biết anh không thiếu tiền, nhưng con chó này còn hoạt bát và khỏe mạnh lắm, anh muốn đưa chi phí an táng nó cho tôi thì cũng không cần thiết lắm.”
“Tôi không có ý gì khác, chỉ là không muốn có gánh nặng tâm lý thôi.”
Lời này đã chạm đến điểm giới hạn của Hứa Nặc.
“Tôi không bắt anh phải quan tâm con chó này, nhưng sao anh có thể đem chuyện sống chết của nó nói một cách dễ dàng như vậy chứ, nó cũng là một sinh mệnh chứ không phải vật phẩm!”
Hứa Nặc đột nhiên nổi giận khiến Du Dĩ Hằng không biết phải làm sao.

Nhưng anh cảm thấy vừa rồi mình nói không có gì sai cả.
Du Dĩ Hằng dùng ngón trỏ chạm vào bảng tên pha lê trên quầy triển lãm: “Tôi không coi thường mạng sống của bọn chúng, nhưng nếu cô đã niêm yết giá rõ ràng ở quầy triển lãm thì chúng chính là vật phẩm.”
Lời anh nói không khác gì đổ thêm dầu vào lửa, Hứa Nặc gỡ bảng giá xuống, nói: “Tôi bán chó để kiếm tiền, nhưng đồng thời cũng vì muốn giúp chúng tìm được một gia đình tốt, không lẽ phải tặng miễn phí sao? Trên đời này hễ là đồ vật miễn phí thì sẽ không được người ta trân trọng sao?!”
Du Dĩ Hằng hỏi lại: “Sao cô có thể chắc rằng đồ vật được mua với giá cao là sẽ được người ta trân trọng?”
“……Tôi cũng biết không phải chú chó nào cũng có thể gặp được một người chủ tốt, nhưng tôi cũng đã sàng lọc chứ không phải cứ đưa tiền là bán.”
“Nếu có một người thích ngược đãi chó tới chỗ cô mua nhưng cải trang thành người tốt, thì cô cũng không thể nào nhìn thấu được người đó.

Cuối cùng chó vẫn bị hành hạ đến chết, đến lúc đó không phải cô cũng là đồng phạm sao?”
“Anh đây là già mồm át lẽ phải! Lũ cầm thú ngược đãi chó chỉ bắt nạt chó hoang thôi, bọn họ sẽ không bỏ tiền ra để ngược đãi chó đâu.”
“Đó là tự cô cho là như vậy chứ không có gì là không thể xảy ra cả, cô bán chó, phải chuẩn bị sẵn tâm lý nếu chúng nó bị ngược đãi.”
Không biết từ khi nào đề tài đã đi quá xa, nhưng Hứa Nặc không thể nào cãi lại đối phương, cô bị Du Dĩ Hằng làm cho tức giận không ít.
“Tôi cảm thấy có khả năng anh không hợp với công việc này, tôi khuyên anh nên đi tìm việc khác thì hơn.” Hứa Nặc duy trì dáng vẻ bình tĩnh, xách túi thú cưng lên và bước ra ngoài.
Đúng lúc cô gặp Trần Vũ tới đón Du Dĩ Hằng, nhìn thấy Hứa Nặc tức giận bước ra khỏi tiệm thú cưng, hai người xém chút nữa va vào nhau.
“Hứa tiểu thư làm sao vậy?” Trần Vũ bước vào tiệm hỏi Du Dĩ Hằng.
Du Dĩ Hằng nhướng mày, nói không biết.
Chu Tiếu vẫn luôn nghe lén trong góc tường của phòng tắm, lúc này xuất hiện nói: “Rất lợi hại, hiếm có người nào có thể chọc giận bà chủ của chúng tôi!”
“Câu vừa nãy cô ấy nói là có ý gì?” Du Dĩ Hằng hỏi Chu Tiếu.
Chu Tiếu suy nghĩ, cố gắng nói một cách uyển chuyển nhất: “Có lẽ chị ấy muốn nói là ngày mai anh nên đến tiệm thú cưng khác làm, có lẽ tìm chỗ khác khảo sát thị trường sẽ tốt hơn.”
“…… Ý của cô là tôi bị sa thải rồi sao?” Du Dĩ Hằng không dám tin.
Trần Vũ thiếu chút nữa cười ra tiếng, cậu ta cố nhịn xuống: “Chắc là hiểu lầm nhỏ thôi, ngày mai tôi sẽ giải thích kĩ với Hứa tiểu thư, chắc chắn sẽ không có chuyện gì cả.”
“Ừm.” Du Dĩ Hằng chấp nhận câu nói này của cậu ta.

Hai người tạm biệt Chu Tiếu xong rồi lên xe đi đến bệnh viện.

Trên đường đi Du Dĩ Hằng nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, một ngày ở tiệm thú cưng thực sự vô cùng náo nhiệt.

Đột nhiên điện thoại có thông báo.

Anh cầm di động lên xem, sắc mặt lập tức thay đổi.

Điện thoại hiển thị thông báo Hứa Nặc chuyển cho anh 30.150 nhân dân tệ.
Du Dĩ Hằng đưa tin nhắn cho Trần Vũ xem.
Trần Vũ lau mồ hôi, xem ra Hứa Nặc thật sự muốn sa thải Du Dĩ Hằng, tiền lúc trước chuyển cho cô ấy, hiện tại cô ấy đã chuyển lại cho bọn họ.

Không xong rồi, tiệm thú cưng này là do cậu ta giới thiệu, lúc trước cậu ta thấy nơi này gần nhà, nhưng không ngờ họ lại gặp phải bà chủ tiệm thẳng tính.
“Đây là có ý gì?” Ánh mắt Du Dĩ Hằng vẫn dừng trên màn hình điện thoại.
“Hứa Nặc đem tiền trả lại……” Trần Vũ đã từ bỏ việc giãy giụa mà nói ra sự thật.
“Tôi muốn hỏi vì sao lại nhiều hơn 150* nhân dân tệ.”
“…..”
Không đợi Trần Vũ trả lời, Du Dĩ Hằng liền cười, chế giễu nói: “Nhiều hơn 150 là tiền lương một ngày của tôi sao?”
Trần Vũ gật đầu, cậu ta tiếp tục quan sát sắc mặt của Du Dĩ Hằng.

“Thì ra tôi đáng giá như vậy.” Du Dĩ Hằng đặt điện thoại xuống, cũng không nhận số tiền chuyển khoản đó.
Trần Vũ than thở trong lòng, thật sự thì 150 một ngày là nhiều rồi, đó là do anh không biết nỗi khổ của thiên hạ thôi.
– Bệnh viện –
Mỗi tuần Du Dĩ Hằng đều sẽ tới thăm dì một lần, anh cầm bó hoa đã được đặt từ trước, bước vào thang máy đi lên phòng bệnh.
Còn chưa đi đến cửa phòng bệnh, anh đã nghe thấy tiếng nói chuyện của ai đoa.
Du Dĩ Hằng đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy em họ Du Thời Huân của mình quỳ trên mặt đất, đang nói chuyện cùng Jessica.
“Cơn gió nào đưa em tới đây vậy.” Ngày thường anh không bao giờ thấy Du Thời Huân tới thăm dì bao giờ.
Hiện giờ Du Tuệ Dung đã lập di chúc, một đám người như ong muốn hái mật, suốt ngày vây quanh Du Tuệ Dung hoặc nói chính xác hơn là vây quanh chó của bà: Jessica
Hiện tại tập đoàn Du Phàm lưu hành một câu là: Được Jessica chọn, sẽ có được thiên hạ.
Có cả thiên hạ chỉ là lời nói khoa trương, nhưng nếu thật sự được Du Tuệ Dung chọn, có được 20% cổ phần công ty thì nửa đời sau không cần lo cơm áo gạo tiền nữa.
Gần đây em họ Du Thời Huân của anh đến hỏi dì Khiết, xem xem nên làm cách nào để Jessica thích mình.
Jessica là một con chó điền viên Trung Hoa.

Năm đó được Du Tuệ Dung nhặt về nuôi dưỡng, một lần nuôi là 13 năm.

Bà từng bị chị em trong nhóm cười là chỉ biết chăm sóc con chó nhỏ đó, nhưng bây giờ ai cũng hâm mộ bà có một chú chó Hachiko trung thành bản Trung*.
(*Link bài báo về chú chó Hachiko bên Nhật Bản: https://hanoimoi.com.vn/print/Chuyen-la/892974/cau-chuyen-ve-buc-tuong-hachiko—chu-cho-trung-thanh-o-nhat-ban.)
Bởi vì với Jessica, trừ Du Tuệ Dung ra thì khi đối mặt với người khác nó đều tỏ vẻ khinh thường, câu này dùng chó để áp lên con người thì tương đối kỳ quái, nhưng dùng trên con chó Jessica thì tuyệt đối phù hợp.
Jessica chính là như vậy: Bạn cho tôi ăn sơn hào hải vị, nhưng tôi chỉ ăn thức ăn do chủ nhân đưa cho.

Bạn dùng lời ngon ngọt dụ tôi đi chơi, nhưng tôi chỉ nghe theo chủ nhân.

Bạn đưa tôi các đồ chơi để tôi chơi cùng, nhưng tôi chỉ cần chủ nhân chơi với tôi.

Du Thời Huân quỳ trên mặt đất một lúc lâu, lảm nhảm một lúc cũng mệt, hắn thầm nghĩ, nỗ lực mấy ngày nay của hắn sắp có hiệu quả rồi.
Bởi vì rõ ràng số lần Jessica trừng mắt nhìn hắn đã giảm đi.
Thấy anh họ Du Dĩ Hằng cũng vào phòng bệnh, hắn lập tức đứng dậy, phủi bụi trên người.

Cứ như người vừa rồi quỳ trên mặt đất không phải hắn vậy.
“Đúng lúc em rảnh nên tới thăm dì.”
Du Tuệ Dung thấy hai cháu trai đều tới, bà vui vẻ gọi bọn họ tới mép giường: “Cháu trai mau lại đây giúp dì chọn một bộ tóc giả đi, càng Fashion càng tốt.”
Khi điều trị bằng hóa chất, tóc sẽ rụng đi rất nhiều, bác sĩ đề nghị bà cạo hết tóc, Du Tuệ Dung bắt đầu chọn tóc giả: “Dì thấy cái này mà đội lên đầu thì nhan sắc của dì sẽ xuống dốc không phanh mất, trước giờ dì chưa từng nhuộm màu lam bao giờ.”
Du Thời Huân nói: “Dì ơi, cháu thấy cái này hơi nổi.”
Điều này tương đối đúng, Du Dĩ Hằng đồng ý với lời hắn vừa nói: “Không thì dì chọn màu đen….”
“Màu đen thì cho tóc mái đi, không được, hiện tại mặt dì tròn quá rồi, cái màu hồng nhạt này thế nào?”
Du Dĩ Hằng & Du Thời Huân: “…… Dì thích là được.”
***
Buổi tối sau khi về nhà, Du Dĩ Hằng đã nhắn tin hỏi Trần Vũ.
【 Ngày mai tôi nên xin lỗi thế nào? 】
Một giây sau đối phương đã phản hồi
【 Du tổng, anh đã làm gì khiến Hứa tiểu thư nổi giận vậy?】
【 Tôi không biết.


Bên kia Trần Vũ đã hoàn toàn bất lực.


【 Không thì ngày mai chúng ta đến tiệm thú cưng khác đi.


Du Dĩ Hằng không trả lời.
***
Ba ngày sau đó không thấy Du Dĩ Hằng đến, Hứa Nặc cho rằng đối phương đã nghỉ chơi cái trò làm việc này.

Nhưng cô chuyển tiền cho anh, anh cũng không nhận, số tiền đã chuyển lại tài khoản của cô vì lý do đối phương không nhận tiền.

Khi Hứa Nặc đang do dự không biết nên nhắn WeChat cho anh thế nào, thì đúng lúc này cô nhìn thấy chiếc Rolls-Royce đang dừng trước cửa tiệm.
Hứa Nặc đặt điện thoại xuống, đẩy cửa đi ra ngoài.
Lần này Trần Vũ không đi cùng, trên xe chỉ có hai người là Du Dĩ Hằng và tài xế.

Du Dĩ Hằng vừa xuống xe, đã đối mặt với ánh mắt của Hứa Nặc.
Du Dĩ Hằng nhìn cô cười, anh quay đầu, bảo tài xế tìm chỗ đỗ xe.

Sau đó anh đi đến bên cạnh Hứa Nặc.
“Xin lỗi.”
“Xin lỗi.”
Hai người đồng thanh nói.
Sau khi nói xong, cả hai người đều sửng sốt, không ngờ rằng đối phương cũng xin lỗi mình.

“Ha ha, xin lỗi, bữa đó tôi hơi thô lỗ.” Đã nói là sẽ để Du Dĩ Hằng thực tập ở đây một tháng, nhưng còn chưa kịp làm gì mà cô đã đuổi người đi, lúc đó Hứa Nặc đã thầm mắng mình một trận.

Kỳ thật buổi tối hôm đó sau khi Hứa Nặc bình tĩnh lại, cô cũng ý thức được: Thật ra Dĩ Hằng không nói gì sai cả, chỉ là lập trường của họ bất đồng với nhau thôi.

Hứa Nặc là người nuôi chó nghiệp dư, khẳng định là cô cũng thay cho từ “Mua sắm” thành “Nhận nuôi.”
Nhưng nếu cô mở một tiệm thú cưng, vừa phải yêu chó, vừa đóng tiền nhà, tiền nước, tiện điện và tiền lương cho nhân viên.

Mọi chuyện không thể dùng từ thích là được.

Nếu cô dựa vào chó để kiếm được tiền, thì nhất định cô phải chịu những lời nói như vậy, tuy lời nói chói tai nhưng đều là sự thật.

“Không sao, chỉ là chuyện nhỏ thôi.” Sau khi bước vào tiệm, Du Dĩ Hằng ngồi xuống sofa: “Hôm nay tôi đến đây là muốn nói chuyện thẳng thắn với cô.”
Hứa Nặc lấy ghế ngồi bên cạnh anh, hôm nay hai người nói chuyện với nhau hòa hợp hơn nhiều so với lần đầu gặp mặt.
Du Dĩ Hằng bắt đầu kể về chuyện dì anh nhận nuôi Jessica, kể đến 13 năm sau khi dì anh bị ung thư.


Bà muốn đem Jessica cho người thân của mình nuôi dưỡng, nhưng Du Dĩ Hằng mắc chứng sợ chó, căn bản là anh không đụng vào chó được, càng đừng nói đến việc được Jessica yêu thích.

Anh đến làm nhân viên ở tiệm thú cưng để khảo sát là giả, nhưng muốn chữa trị bệnh sợ chó là thật.

Chuyện xưa không dài, Du Dĩ Hằng nói cũng không đủ sinh động, nhưng lại chạm thẳng vào tận đáy lòng của Hứa Nặc.
Mỗi người đều có một câu chuyện khác nhau, tưởng chừng điều đó là thiếu sót, nhưng thật ra là điều đó khó có thể khắc phục được.

Lúc đầu Hứa Nặc muốn người khác có thể dìu dắt anh bao nhiêu thì bây giờ cô muốn giúp đỡ Du Dĩ Hằng bấy nhiêu.

Cô không muốn Du Dĩ Hằng lặp lại sai lầm của mình lần nữa.

Sau khi Du Dĩ Hằng nói xong, anh im lặng nhìn Hứa Nặc, chờ câu trả lời của cô.

“Thời gian một tháng chắc chắn đủ.” Hứa Nặc nói: “Tôi sẽ giúp anh luyện tập, nếu một tháng sau anh vẫn không thấy hiệu quả thì anh nên đi tìm bác sĩ chuyên nghiệp ở lĩnh vực này.”
Du Dĩ Hằng thầm nghĩ: Đã tìm rồi, nhưng bọn họ cũng không có biện pháp nào tốt cả.

Họ đều đề nghị anh nên tiếp xúc với chó nhiều hơn, dựa vào bản thân để khắc phục nỗi sợ.

Hứa Nặc vỗ ngực đảm bảo, cô nhất định sẽ nghiêm túc giúp Du Dĩ Hằng chữa khỏi chứng sợ chó này.

Hôm nay cô lên kế hoạch trước, chờ ngày mai buổi luyện tập sẽ chính thức bắt đầu.
Sau khi chào tạm biệt, Du Dĩ Hằng ngồi trên xe trở về công ty.
Trong công ty hôm nay còn một đống chuyện cần xử lý, nhưng anh vẫn không quên báo tin cho Trần Vũ.
【 Thành công.】
Trần Vũ trả lời ngay:
【 Du tổng, ngài có nói với cô ấy về chuyện di chúc không? 】
【 Không có.


Trần Vũ nhắn lại:
【 Vậy là tốt rồi, khổ nhục kế thì không thể nói đến tiền.

Nếu không thì mọi chuyện sẽ quay về con số 0.

】.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi