YÊU ĐƯƠNG MỚI LÀ VIỆC ĐỨNG ĐẮN

hai chữ 'Không trộm' của "Thanh Thủy Vũ Lâm đã bắt đầu cuộc trò chuyện của 2 người bạn trên mạng trong suốt gần nửa năm.

Tần Thanh trộm đồ hai tháng đã chán, sau đó lại tìm trò chơi khác. Dù sao chỉ cần cô chơi cái gì, "Thanh Thủy Vũ Lâm" sẽ theo cô chơi cái đó, hơn nữa tuyệt đối chơi lợi hại hơn cô nhiều. Có Thanh Thủy Vũ Lâm, tần Thanh chỉ cần làm một tùy tùng nhỏ là được.

Không soi mói đời tư, không đòi xem ảnh chụp, Thanh Thủy Vũ Lâm còn quân tử hơn trong tưởng tượng.

Tần Thanh nhịn không được tưởng tượng đến bộ dáng của Thanh Thủy Vũ Lâm, không biết hắn là dạng đại thúc thành thục cơ trí, hay là trạch nam ít nói, cũng có thể là dân văn phòng cấm dục lãnh tình chăng?

"Gặp mặt đi" Tần Thanh đánh ba chữ vào khung thoại, do dự hồi lâu, cuối cùng cũng quyết định gửi đi.

Tin tức gửi đi gần nửa ngày, Thanh Thủy Vũ Lâm vẫn không đáp lại.

Vô số lần vào kiểm tra, rồi lại vô số lần thoát ra, Tần Thanh phải thừa nhận, cô vô cùng để ý hồi âm của hắn.

Buổi tối 11 giờ, Tần Thanh đang định đi ngủ thì bỗng nhiên nhận được hồi âm của Thanh Thủy Vũ Lâm.

Vẫn là phong cách ngắn gọn dứt khoát trước giờ của hắn.

"Được"

Nhìn chữ trong khung thoại kia, tâm tình của Tần Thanh nháy mắt từ đáy cốc bay lên đến chín tầng mây, trong nháy mắt đó, trước mắt độ nhiên tựa như có pháo hoa nổ ầm ầm, lộng lẫy đến đủ thắp sáng màn trời hồi lâu.

Ôm di động, Tần Thanh nhắn một đống chữ, lại xóa bỏ, xóa bỏ xong lại nhắn tiếp, cuối cùng dùng giọng điệu đùa giỡn hỏi "Trông anh thế nào?"

Thanh Thủy Vũ Lâm rất nhanh trả lời.

"Không xấu."

Tần Thanh cười, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím di động.

"Em Thích đàn ông đẹp trai."

Thanh Thủy Vũ Lâm gửi lại một icon tươi cười.

Buổi chiều thứ sáu, hai người hẹn gặp mặt ở con đường đi bộ náo nhiệt nhất thành phố.

Tần Thanh cơ hồ lật tung cả tủ quần áo, thử tới hai mươi mấy bộ váy, cuối cùng chọn một bộ váy trắng tố nhã, không cưa sừng làm nghé, cũng không quá già, hết thảy vừa vặn.

Thời học sinh không chơi trò yêu đương qua mạng, ly hôn rồi lại chạy theo thời đại...

Tần Thanh nắm chặt di động, nhìn thời gian chằm chằm, mồ hôi đổ ướt lòng bàn tay đã bại lộ sự khẩn trương của cô hiện tại. Người đến người đi trước mặt Tần Thanh, Tần Thanh không chớp mắt nhìn chằm chằm mỗi người đi qua, mỗi khi nhìn thấy có người đi về phía cô, cô sẽ theo bản năng ưởng ngực ra, thần sắc cũng bởi vì khẩn trương mà trở nên mất tự nhiên.

"Hi"

Một giọng nam sạch sẽ vang lên sau lưng Tần Thanh, Tần Thanh theo bản năng quay đầu lại.

Ánh mặt trời lóa mắt, trong nháy mắt cô có chút hoảng hốt. Một cậu con trai sạch sẽ tựa như thanh âm của mình xuất hiện trong tầm mắt của Tần Thanh. Thằng bé rất cao, cao hơn Tần Thanh một cái đầu, tầm mắt Tần Thanh có thể đạt đến khó khăn lắm mới có thể nhìn thấy chỗ yết hầu nhô lên của hắn.

Thằng bé mặc áo thun quần jean đơn giản, nhưng vì vóc dáng quá cao khiến Tần Thanh có chút không xác định được tuổi tác của hắn, nhưng đeo balo hai quai, nhìn qua rất rõ ràng khí chất của học sinh, hắn là không xê xích quá nhiều, có thể đang là sinh viên.

"Tam Nhân Hòa?" Nam sinh gọi chính xác tên trên mạng của Tần Thanh.

Xem ra, vị này chính là "Thanh Thủy Vũ Lâm"

Tần Thanh nắm di động của mình, mỉm cười nhìn về phía hắn "Cậu cũng giỏi thật, tôi chỉ nói màu sắc quần áo của mình, vậy mà cậu có thể tìm được tôi một cách chính xác."

Thanh Thủy Vũ Lâm cười cười.

"Duyên Phận."

Thanh Thủy Vũ Lâm không nói nhiều lắm, nhưng chỉ cần là đề tài Tần Thanh nói đều có thể đáp lại được, một chút cũng không làm cho Tần Thanh cảm thấy xấu hổ. Cùng nhau đi dạo đường phố một lát, hắn mua hai ly trà sữa, hai người đứng bên đường nói chuyện phím.

Tần Thanh đùa "Cảm giác như đi học cấp ba vậy."

Thanh Thủy Vũ Lâm nhàn nhạt mím môi.

Uống xong trà sữa, Thanh Thủy Vũ Lâm mời Tần Thanh ăn cơm chiều, Tần Thanh cân nhắc mãi mới mới chọn một tiệm lẩu cá lạnh Trùng Khánh, giá cả rất mềm, nhưng người xếp hàng đông phát khiếp, cũng không biết hắn làm sao lấy được số, hai người vừa đi là có thể vào.

Rượu đủ cơm no từ tiệm đi ra, ven đường có người bán bong bóng, loại đồ chơi cho trẻ con thế này mà Tần Thanh lại nhịn không được nhìn thêm mấy cái.

"Mua cho chị một cái nhé?"

"Không thèm, quá ngây thơ." Tần Thanh nói.

Thanh Thủy Vũ Lâm chỉ chỉ những kiểu khí cầu người bán hàng rong cầm, hỏi Tần Thanh "Thích cái nào?"

Tần Thanh nghiên liếc mắt một cái, miệng chê nhưng thân thể lại thành thật "Vậy vịt Donald đi."

Nhận được bong bóng, đôi mắt Tần Thanh sáng ngời. Thanh Thủy Vũ Lâm thấy dáng vẻ tính tình trẻ con chưa lớn của cô, nhịn không được mím môi cười cười, ánh mắt ôn nhu vô cùng, mang theo vài phần sủng nịch.

Tần Thanh buộc dây bóng vào túi xách, người đi ở phía trước, bong bóng bay ở phía sau, trở thành người kì lạ nhất trên đường.

Hơn tám giờ tối, Tần Thanh lấy cớ giày cao gót làm đau chân, muốn nghỉ ngơi một chút, đem người dắt vào khách sạn.

Nhân viên lễ tân nói với hai người "Anh chị cho em mượn thẻ căn cước ạ."

Tần Thanh nhìn thoáng qua Thanh Thủy Vũ Lâm, hắn biểu tình tự nhiên "Tôi không mang theo."

"oh, không sao, dùng của tôi đi." Tần Thanh hào phóng giao thẻ căn cước cho lễ tân.

Khi đó khách sạn còn chưa quản lý nghiêm ngặt như hiện tại, nếu thật sự không mang, đăng ký một người cũng được rồi. Lễ Tân đưa thẻ phòng cho Tần Thanh, hai người vào thang máy.

Tìm được phòng, giây phút mở cửa đi vào, Tần Thanh quay đầu lại tự tin nhìn thoáng qua Thanh Thủy Vũ Lâm, chỉ thấy càng xem càng thích.

Từ người này bắt đầu phóng túng, rất không tồi, cũng không nói nhiều lắm, hắn là không cần chịu trách nhiệm.

Tần Thanh ngồi trên giường đôi to lớn, nhún nhún thử vài cái, nói "Giường này rất lớn, một người ngồi rất đàn hồi." Cô ngoắt ngón tay với Thanh Thủy Vũ Lâm "Anh cũng đến đây, nhìn xem hai người ngồi có đàn hồi thế này không?"

Nói xong lời này, Tần Thanh liền hận không thể tàn nhẫn tát cái miệng mình vài cái.

Trong đầu cô rốt cuộc là nghĩ cái gì? Loại lời nói như thế này cũng có thể nói ra??? một chút cũng không câu dẫn!

Cô đang ảo não thì Thanh Thủy Vũ Lâm đã đi tới. Hắn đem cặp sách tùy tiện nám ở mép giường, cả người áp hướng Tần Thanh.

Thình lình có một cơ thể chặn ánh sáng trước mắt Tần Thanh, đầu Tần Thanh áp vào cổ hắn, cô có thể nghe được tiếng hít thở đầy áp lực của hắn.

Tần Thanh không cam lòng yếu thế, túm chặt lấy áo thun của hắn, xoay người cưỡi lên trên người hắn.

Cô dường như bất chấp, nhanh chóng cởi váy liền áo của mình ra, chỉ có nội y ngồi trên bụng của hắn, cô có thể cảm nhận được nơi nam tính sinh cơ bừng bừng của hắn, làm tim cô đập phanh phanh phanh, cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Hắn câu lấy cổ của Tần Thanh, đang muốn hôn thì bị Tần Thanh ngăn lại.

Tần Thanh biết mình và cậu chàng sinh viên này không có khả năng lâu dài, cô hào sảng nói "Cậu muốn cái gì, tôi đều có thể thỏa mãn cậu."

"cái gì?" Hô hấp của hắn có chút mất khống chế, thanh âm mang theo vài phần thở dốc.

"Tôi không thể ngủ không với cậu được, cậu muốn tôi làm gì cho cậu?"

Thanh Thủy Vũ Lâm bởi vì một câu nói của Tần Thanh, phụt một tiếng bật cười. Mặt mày trẻ tuổi đẹp đẽ, nhất tiếu khuynh thành, Tần Thanh cảm thấy trái tim của mình giây phút đó như ngừng lại.

Thanh Thủy Vũ Lâm cười nhặt cặp sách trên mặt đát lên, từ bên trong móc ra một quyển sách tham khảo, tiện tay đưa cho Tần Thanh, vẻ mặt có ý cười đùa dai "Nếu chị muốn làm gì đó cho tôi, thì làm xong cái này đi."

Tần Thanh nhận quyển sách kia, cả người dại ra một lát, đây thật sự là một cái yêu cầu chưa từng gặp bao giờ. Cô lật quyển sách lại, tên quyển sách làm Tần Thanh chấn động,

5 năm thi đại học, ba năm mày mò. (cái này lâu quá rồi, không nhớ tên sách nữa, nhớ mang máng là đề thi đại học 5 năm gần đây và đáp án đề thi đại học 3 năm gần đây thì phải)

Giờ này khắc này, Tần Thanh vốn trên người chỉ mặc nội y có chút xấu hổ.

Tần Thanh là cup D hàng thật giá thật, thời còn học đại học, cũng thường bị nam sinh đùa giỡn, sau khi thành niên, phàm là đàn ông gặp cô, đều sẽ nhịn không được nhìn cô thêm vài lần, đây vốn là vốn liếng của phụ nữ mà cô cảm thấy tự hào.

Giờ này khắc này, cô lại cảm thấy bản thân tự như dùng đồ vật dơ bẩn đến làm bẩn đôi mắt mầm non tổ quốc.

Cô mất tự nhiên nuốt nuốt nước miếng, xấu hổ bò trên người Thanh Thủy Vũ Lâm xuống, yên lặng đem váy liền bị ném dưới đất nhặt lên, mặc vào.

"Thời gian không còn sớm, cái kia, cậu trở về làm bài tập đi, nhìn dáng vẻ, chắc là sắp thi đại học hả?" Tần Thanh xấu hổ vuốt vuốt mái tóc vì động tác mãnh liệt mà hơi loạn, da đầu một trận tê dại, lúng ta lúng túng nói với hắn "Chị... Chị về nhà nấu cơm đây."

"..."

Tần Thanh thấy hắn không nói lời nào, đứng dậy muốn đi, bị hắn ngăn lại.

"Chị có ý gì?" Vẻ mặt hắn vô cùng nghiêm túc, giữa mày nhíu chặt.

Tần Thanh nhìn hắn một cáu, cuối cùng nghiêng đầu nói "tôi không ngủ với trẻ vị thành niên."

Thanh Thủy Vũ Lâm nhìn Tần Thanh thật lâu.

Cuối cùng hắn tự giễu cười, lại không miễn cưỡng "được."

Rất lâu sau đó, hắn khom lưng nhặt balo của mình trên mặt đất, lại từ trên giường nhặt sách tham khảo của hắn.

Trước khi rời đi, hắn đột nhiên xoay người, nhìn xuống Tần Thanh, nghiêm túc nói "Chị hỏi tôi, thật sự muốn cái gì, kì thật tôi chỉ có một mong muốn."

Tần Thanh ngẩng đầu, có chút nghi hoặc "Hử?"

"Tôi muốn chị nhớ rõ tôi."

"Cái gì?"

"tạm Biệt"

...

Thanh Thủy Vũ Lâm tiêu sái rời đi, để lại Tần Thanh đối mặt chiếc giường hỗn loạn, không biết vì sao, cô có chút mất mát.

Sau lần đó, Tần Thanh không còn nhìn thấy tài khoản Thanh Thủy Vũ Lâm online, ngẫm lại tuổi của hắn, ước chừng đang thi đại học, bận quá.

Thời đại thai đổi, công cụ nói chuyện phiếm của mọi người cũng thay đổi, trải qua mấy năm thay đổi cũng từ QQ biến thành Wechat, sau lúc đó Tần Thanh cũng không đăng nhập tài khoảng QQ nữa.

Cô cũng không biết chính mình đang trốn tránh cái gì.

Từ 24 tuổi chơi đến 28 tuổi, người và sự việc đã qua cũng đã nhạt nhòa, 'kết giao' qua vài người bạn trai, dùng chút tiền dơ bẩn này của mình để nuôi dưỡng 'tình yêu', sinh hoạt cũng không phải là quá gian nan. Một người đi rồi thì người tiếp theo dù sao cũng sẽ đến, cô đối với tình cảm cũng xem như chết lặn, cái gọi là rung động, bất quá là một loại cảm giác mới mẻ, một loại phương thức chống cự đối với cuộc sống thối nát này.

Sau khi chia tay tiểu thịt tươi đoán mệnh, Tần Thanh có một đoạn thời gian cô đơn. Thời điểm cô tịch mịch nhất, khuê mật Chhaua Phóng đang dựng sự nghiệp, cũng đang 'dựng' lão nam nhân. (nguyên tác 'dựng' là làm hehe, nhưng qua tiếng Việt, 'làm' không phù hợp nên tui đổi thành dựng, cái gì dựng thì tự hiểu nha :3)

Mà cô, không sự nghiệp, không đàn ông, chỉ có chút tiền, nhà, xe mà lúc ly hôn chồng cũ chia cho cô.

Điều này khiến Tần Thanh cảm thấy khủng hoảng.

Một tài khoảng gửi ngân hàng quảng lý đến kỳ hạn, Tần Thanh vẫn luôn mua loại bảo thủ, không lỗ, nhưng kiếm được cũng ít. Hiện tại lạm phát như thế, giá trị bị giảm, mua lâu không được, chỉ có thể đầu tư tài chính.

Được bạn cùng phòng thời đại học giới thiệu, tìm một công ty nghiệp vụ đa ngân hàng làm cố vấn quản lý tài sản cá nhân. Giám đốc là bạn của bạn cùng phòng, du học trở về, chỉ thích làm nghiệp vụ loại lớn, chướng mắt loại nửa vời như Tần Thanh, liền giới thiệu cô cho một nghiệp vụ viên khác.

"...Thằng nhóc này tuy là một thực tập sinh, nhưng năng lực rất mạnh, ánh mắt đầu tư cũng rất tốt, giao cho hắn sẽ không có vấn đề gì. Để hắn làm cho cô một cái Portfolio."

Tần thanh cũng không hiểu portfolia là cái gì, chỉ nghĩ có thể kiếm thêm tiền nhiều một chút cũng tốt.

Giám đốc đưa cô tới phòng khách liền đi ra ngoài. Tần Thanh ôm túi của mình, ngồi trên ghế sofa.

Trước mặt là một ly trà hoa vừa được pha xong, vẫn còn nghi ngút khói, đó là giám đốc mang vào cho cô. Trong tầm tay là một chậu hoa sinh trưởng tươi tốt xanh um.

Phòng khách có một cái bể cá lớn, trong bể có vài chú cá vàng. hấp dẫn ánh mắt của tần Thanh. Tần Thanh đang xem những chú cá nhỏ đến xuất thần thì cửa phòng khách bị đẩy ra.

Một người đàn ông trẻ tuổi bước đến.

Hắn ngũ quan anh tuấn, thân hình cao lớn, tóc ngắn vuốt ngược, áo sơ mi tây trang, khí chất sạch sẽ, tay cầm folder, tươi cười tao nhã.

"Tần Tiểu thư, chào chị." Hắn ngồi đối diện Tần Thanh, lễ phép đưa danh thiếp. "Đây là danh thiếp của tôi."

"xin chào xin chào." Tần Thanh lập tức cười đáp lễ, tiếp nhận danh thiếp, nhìn lướt qua, bên trên viết tên người đàn ông trẻ tuổi này.

--- Tả Vũ Lâm.

Tần Thanh nhìn nhìn danh thiếp, lại nhìn nhìn người đàn ông trước mắt, trước sau vẫn cảm thấy hình như có gặp hắn ở đâu rồi thì phải.

"Sao tôi cảm thấy cậu quen mặt thế nhỉ." Tần Thanh gãi gãi đầu, đột nhiên vỗ đùi "ôi~, nghĩ ra rồi! Anh nhìn rất giống cái kia! tiểu thịt tươi minh tinh! Tên là... là... gọi là gì nhỉ? Sao không tài nào nhớ nổi."

Tần Thanh đang vò đầu bứt tai mà nghĩ tên tiểu thịt tươi. Người đàn ông ngồi đối diện cô lại ung dung mỉm cười.

"Tần tiểu thư, chúng ta quả thật đã gặp mặt."

"Hử?"

Người đàn ông kia không nhanh không chậm, trước sau mang ý cười, gằn từng chữ một "Năm năm thi đại học, ba năm mày mò." hắn ý vị thâm trường nhìn Tần Thanh một cái, mang theo vài phần tàn nhẫn tính sổ nợ cũ "Tần Tiểu thư, còn nhớ rõ tôi sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi