YÊU ĐƯƠNG TỰ NGUYỆN

Bùi Vũ Ninh tự hỏi liệu có phải Chu Thời Duật uống nhầm thuốc rồi không.

Cô nhìn Chu Thời Duật, đột nhiên bật cười: “Anh không sao chứ?”

Nói xong không đợi anh trả lời, đã nghiêng người về phía trước, hơi ngẩng đầu nhìn anh: “Sao tôi lại nhớ trước kia, lúc Nguyên Nguyên đóng bộ phim đầu tiên nhờ anh đến ủng hộ, anh lại nói anh chưa từng đến rạp chiếu phim vậy.”

Chu Thời Duật chỉ cúi xuống nhìn cô.

Hệt như hình bóng mà anh đã từng vươn tay bắt lấy vô số lần trong mơ.

Anh chưa từng đến rạp chiếu phim.

Nhưng nếu cô ở đó, mọi quyết định đều có thể thay đổi.

Hầu kết của Chu Thời Duật khẽ nhúc nhích, búng nhẹ vé xem phim lên mũi Bùi Vũ Ninh rồi đứng dậy: “Bây giờ tôi muốn xem không được sao?”

Bùi Vũ Ninh: “…”

Tính tình người này từ khi nào lại trở nên khó hiểu như vậy?

Bùi Vũ Ninh nhắm mắt lại để trấn tĩnh bản thân, vừa điều chỉnh xong nhịp thở quay lại đã thấy Chu Thời Duật đứng ở trước quầy dường như đang mua đồ ăn. Cô ăn không ngồi rồi chờ đợi, lấy một cái kính râm từ trong túi ra.

Một phút sau, Chu Thời Duật quay lại, nhìn thấy Bùi Vũ Ninh đeo kính râm đen thui có chút cạn lời: “Em làm gì vậy?”

“Lát nữa trong rạp chắc chắn rất đông người, lỡ như tôi bị người ta nhận ra thì làm sao đây?”

“…”

Chu Thời Duật phớt lờ chuyện cô tự mình đa tình: “Vậy bây giờ có thể đi vào chưa?”

Bùi Vũ Ninh nhìn hai tay trống trơn của anh: “Đồ ăn đâu?”

Chu Thời Duật: “Không có thứ tôi muốn.”

“…”

Good.

Không có anh muốn thì anh không thèm mua gì luôn.

Dù sao tôi cũng là công cụ hình người đi xem phim cùng anh, không xứng có cái gì.

Bùi Vũ Ninh cười lạnh: “Chu Thời Duật, anh biết vì sao đến bây giờ anh cũng chưa có bạn gái không?”

Chu Thời Duật: “?”

“Quên đi.” Bùi Vũ Ninh đau đầu: “Anh cứ cô độc như vậy mãi đi.”

Bùi Vũ Ninh vừa nói vừa cầm vé đi vào, Chu Thời Duật đi theo phía sau không tiếng động cười khẽ.

Anh cũng chậm rãi theo sau.

Hai người đi vào phòng chiếu phim, bên trong vắng hoe, đến một người cũng không có.

Bùi Vũ Ninh đeo kính râm lạnh lùng đối diện với phòng chiếu trống rỗng, trong không khí nổi lên một tầng xấu hổ nhàn nhạt.

Cô đứng trên thảm mềm mại, đột nhiên phản ứng lại —— Chu đại thiếu gia muốn xem phim, sao có thể không đặt bao hết chứ.

“Không có ai, tháo xuống đi.” Chu Thời Duật không chút khách sáo làm gia tăng sự xấu hổ vừa rồi thêm mấy phần.

Bùi Vũ Ninh: “…”

Bùi Vũ Ninh ra vẻ bình tĩnh tháo kính râm xuống, chọn một vị trí ở giữa ngồi xuống, thỉnh thoảng liếc nhìn Chu Thời Duật ở bên cạnh, đến khi phát hiện trên môi người nọ treo một nụ cười thì cuối cùng bùng nổ, làm ầm lên: “Chu Thời Duật, anh cố ý chơi tôi có phải không, anh ——”

Nhân viên rạp chiếu phim lúc này bỗng nhiên đi vào, ho khan một tiếng: “Thưa anh, thứ anh yêu cầu đã mua đến.”

Bùi Vũ Ninh nhanh chóng ngồi thẳng lại, khôi phục dáng vẻ lạnh lùng, đoan trang.

Chu Thời Duật lạnh nhạt ngoắc tay, nhân viên liền cung kính đưa đồ đến trước mặt, đặt ở vị trí để đồ ăn vặt ở giữa hai người.

Bùi Vũ Ninh bắt chéo chân, tư thế kiêu ngạo, từ đầu đến cuối duy trì phong thái đại tiểu thư của mình. Chờ nhân viên đi rồi, cô đang định tiếp tục thanh toán khoản vừa rồi, liền thấy Chu Thời Duật nhét vào tay cô thứ gì đó mát lạnh.

Bùi Vũ Ninh cụp mắt xuống.

Hộp tròn có bao bì màu vàng quen thuộc, nhìn thoáng qua thấy ba chữ “hương vị đào” ở trên góc trái.

“Em có thể ngậm miệng lại không?”

“…”

Lúc này, đèn trong rạp chợt tắt, phụ đề chậm rãi hiện lên trên màn hình lớn.

Dưới ánh đèn mờ ảo, cơn tức giận vừa rồi của Bùi Vũ Ninh cứ như vậy bị một hộp kem vị đào âm thầm đè ép lại.

Hóa ra thứ vừa nãy người này muốn mua mà không là kem vị đào.

Bùi Vũ Ninh mím môi, khóe môi lại nhịn không được cong lên: “Sao anh còn nhớ rõ tôi thích ăn cái này?”

Chu Thời Duật nhìn màn hình: “Tôi cũng không bị mất trí nhớ.”

Chậc, không mất trí nhớ vậy lần trước hỏi anh anh còn giả vờ thanh cao cái gì.

Bùi Vũ Ninh múc một muỗng kem bỏ vào miệng, bỗng nhiên cảm thấy hôm nay làm thêm giờ cũng thật nhàn nhã.

Có thể xem phim, còn có thể ăn món mình thích.

Cô lại nhìn sang Chu Thời Duật: “Tôi thu hồi đánh giá về anh lúc nãy, anh cứ cố gắng chắc vẫn có thể tìm được bạn gái.”

“…”

Hôm nay, hai người xem một bộ phim hài lãng mạn.

Mục đích ban đầu của Chu Thời Duật là để Bùi Vũ Ninh thư giãn một chút. Dù sao công việc anh giao cho cô trong tuần này rất nhiều. Mặc dù Bùi Vũ Ninh hoàn thành từng việc một, nhưng vất vả trong đó, người từng trải như anh hiểu rất rõ.

Phim bắt đầu chiếu, cốt truyện nhẹ nhàng thú vị, dưới ánh đèn lập lòe, thỉnh thoảng Bùi Vũ Ninh sẽ phát ra tiếng cười nhỏ, âm thanh truyền tới tai Chu Thời Duật chuyển hóa thành nụ cười ẩn giấu trong bóng tối của anh.

Hai người chưa từng gần gũi với nhau như vậy, Chu Thời Duật tận hưởng khoảng thời gian yên tĩnh này. Ít nhất ở trong mắt anh, giờ khắc này Bùi Vũ Ninh không có áp lực mà hoàn toàn thả lỏng.

Nhưng không bao lâu, cảnh tượng này đột nhiên bị tiếng rung từ điện thoại của Bùi Vũ Ninh cắt ngang.

Cô lấy điện thoại ra xem, ánh sáng màn hình đánh vỡ không gian yên tĩnh của hai người họ.

Bùi Vũ Ninh nhìn thoáng qua bắt đầu gõ chữ, có lẽ là đang trò chuyện cùng ai đó. Mới đầu Chu Thời Duật không để ý, nhưng ánh sáng này vẫn luôn sáng lên, anh mới hơi cúi đầu nhìn qua.

Liếc mắt một cái liền thấy hình đại diện của một người đàn ông nào đó ở cửa sổ trò chuyện WeChat.

Gương mặt rất xa lạ, không phải bạn bè trong giới của bọn họ.

Điểm đạo đức mấu chốt làm Chu Thời Duật kiềm chế bản thân không đọc nội dung cuộc trò chuyện của họ. Anh thu hồi tầm mắt chuyển hướng về phía màn hình.

Là Trình Trí gửi tin WeChat cho Bùi Vũ Ninh.

Vừa nãy ở studio, Trình Trí xin phương thức liên hệ với Bùi Vũ Ninh. Bùi Vũ Ninh cho anh ta WeChat của mình.

Ổn định và mở rộng các mối quan hệ trong những tầng lớp khác nhau là phương pháp xã giao mà phú nhị đại bọn họ được học từ nhỏ. Bùi Vũ Ninh là người thừa kế của nhà họ Bùi, tham vọng cũng không ít hơn Chu Thời Duật.

Trình Trí gửi một tin nhắn cho Bùi Vũ Ninh: “Vừa rồi cô nói muốn hiểu biết vòng huy động vốn trong ngành phim ảnh, tôi có bạn bè ở lĩnh vực này, tôi có thể giới thiệu cho cô.”

Lúc ấy Bùi Vũ Ninh chỉ thuận miệng nói, không ngờ Trình Trí lại để tâm như thế: “Được, cảm ơn anh.”

Trình Trí: “Hôm nay không thể hẹn cô ăn một bữa, ngày mai có thể chứ?”

Bùi Vũ Ninh còn chưa trả lời, Trình Trí lại nói: “Nếu cô không ngại, tôi muốn mời cả Nguyên Nguyên đến, đông người thì náo nhiệt hơn.”

Lời này của Trình Trí thật sự làm Bùi Vũ Ninh ngạc nhiên.

Thành thật mà nói, có quá nhiều người muốn mời Bùi Vũ Ninh đi ăn, nam nữ già trẻ, trong giới này ở Bắc Kinh, theo đuổi và hòa nhập với tư bản vốn là một môn học và kinh doanh. Bùi Vũ Ninh có thể nhìn ra Trình Trí muốn tiếp cận mình, mặc dù tạm thời còn chưa đoán ra mục đích của anh, nhưng ít ra cách anh làm rất tôn trọng và quan tâm đ ến cảm nhận của cô.

Bùi Vũ Ninh nhìn màn hình xuất thần, đang suy nghĩ nên trả lời Trình Trí như thế nào, đột nhiên điện thoại bị Chu Thời Duật ở bên cạnh nhấn tắt.

“Xem phim cũng không chuyên tâm.” Giọng của anh đều đều, còn có chút mùi giấm.

Bùi Vũ Ninh không nói nên lời: “Tôi có chút chuyện nói với bạn.”

“Bạn thế nào?” Chu Thời Duật quay sang nhìn cô, ánh mắt có chút tốt hơn.

“Anh hỏi nhiều như vậy làm gì?” Đối diện với tầm mắt của Chu Thời Duật, Bùi Vũ Ninh nhớ tới mối tình ôlong trước đó, đột nhiên cười: “Sao vậy, anh sợ tôi có người yêu trước anh sao? Ba mẹ anh lại thúc giục anh à?”

Chu Thời Duật: “…”

Bùi Vũ Ninh thấy Chu Thời Duật không nói lời nào chỉ nhìn chằm chằm mình, liền đưa tay quơ quơ ở trước mắt anh: “Tôi chỉ đùa một chút, vẻ mặt này của anh là sao?”

Chu Thời Duật không thấy buồn cười chút nào.

Anh nhẹ nhàng đè những cảm xúc mới dâng lên xuống, quay đầu bình tĩnh nói: “Nói ít thôi, xem phim đi.”

Bùi Vũ Ninh cũng không nói nữa, lại cầm hộp kem đang ăn dở lên tiếp tục xem phim.

Đây là một cảnh vai chính cùng kẻ bắt cóc đấu trí đấu dũng, cốt truyện trước đó có chút không đâu vào đâu, Bùi Vũ Ninh vừa xem vừa cười, không khí vẫn rất tốt, cho đến khi đột nhiên chuyển cảnh——

Hai chiếc xe đang truy đuổi bỗng nhiên va chạm thật mạnh. Trong nháy mắt, phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc, mảnh vỡ xe văng khắp nơi, máu đỏ tươi nhuộm đỏ cửa sổ xe, chảy thành dòng trên mặt đất.



Chờ Chu Thời Duật phản ứng, muốn che mắt Bùi Vũ Ninh lại thì đã không còn kịp rồi.

Nụ cười của Bùi Vũ Ninh cứng đờ trên mặt không kịp thu lại.

Bầu không khí dường như bị ấn nút ngừng lại, không khí trở nên ngột ngạt, hô hấp bị kìm hãm.

Bùi Vũ Ninh đặt kem xuống, cúi thấp đầu: “Tôi…… Đi toilet.”

Chu Thời Duật nghe ra sự kiềm chế của cô, trái tim anh gần như thắt lại, muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói nên lời.

Bùi Vũ Ninh cũng không cho Chu Thời Duật cơ hội lên tiếng, xoay người liền rời khỏi chỗ ngồi.

Chọn riêng cho cô một bộ phim hài, ai ngờ lại có cảnh máu me như vậy.

Chu Thời Duật nhắm mắt hít thật sâu, anh chỉ chần chừ vài giây, không yên tâm mà đi theo.

Phòng chiếu phim có toilet riêng, khi Chu Thời Duật đuổi đến cửa đã đóng lại, chỉ nghe được tiếng nước chảy ào ào bên trong.

Chu Thời Duật biết quá rõ thước phim đó sẽ đả kích Bùi Vũ Ninh như thế nào, cũng vì điều này, anh mới không thể tha thứ cho chuyện mình làm.

Rõ ràng anh muốn cho cô có một cuối tuần vui vẻ.

Tiếng nước chảy liên tục không dừng, Chu Thời Duật đợi một hồi không nhịn được gõ cửa: “Ninh Ninh.”

Bên trong không trả lời, không biết là không nghe được, hay là nghe thấy mà không muốn trả lời.

Chu Thời Duật thử vặn cửa thì phát hiện cửa bị khóa trái, trong lòng càng thêm nôn nóng. Gõ cửa liên tục không có kết quả, anh đang muốn phá cửa vào, Bùi Vũ Ninh lại từ bên trong đi ra.

Trông cô bình tĩnh hơn nhiều: “Sao anh cũng tới đây?”

Chu Thời Duật nhìn cô không nói lời nào.

Bùi Vũ Ninh cũng trầm mặc một lát, đột nhiên cười với anh: “Đừng nhìn tôi như vậy, tôi không sao.”

Bùi Vũ Ninh càng như vậy, Chu Thời Duật càng không thể tha thứ cho chính mình.

Mười năm trước khi đọc tiểu thuyết cho cô nghe nếu gặp phải tình tiết như vậy Chu Thời Duật đều sẽ bỏ qua không đọc. Mười năm sau anh lại xem nhẹ vết thương mà cô không muốn nhớ lại nhất.

“Xin lỗi, tôi không biết.” Chu Thời Duật nói.

Bùi Vũ Ninh thả lỏng vai: “Xin lỗi làm gì, cũng đâu liên quan tới anh.”

Thấy Chu Thời Duật vẫn im lặng, Bùi Vũ Ninh biết anh đang tự trách, cô suy nghĩ một hồi, cố ý khoanh tay trêu chọc anh: “Này, anh mới gọi tôi là gì? Ninh Ninh?”

Chu Thời Duật: “…”

Bùi Vũ Ninh vươn tay ra bắt chước anh: “Cảm ơn anh Duật Duật, tôi nổi da gà luôn này.”

Chu Thời Duật ít nhiều cũng không thoải mái với cách xưng hô buồn nôn này, nhưng nhìn thấy Bùi Vũ Ninh còn có thể nói giỡn với mình, không hề căng thẳng như quá khứ thì cũng từ từ thở phào.

Chuyện đã qua nhiều năm như vậy, có lẽ cô ấy cũng đã buông xuống.

Là do anh quá lo lắng.

Mặc dù không khí đã dịu lại, Chu Thời Duật lại không còn hứng thú: “Không xem nữa, đi thôi.”

Bùi Vũ Ninh lại giữ chặt anh: “Chờ chút đã.”

“?”

“Anh vừa rồi…” Bùi Vũ Ninh dừng vài giây mới nhìn về phía Chú Thời Duật thử hỏi: “Hình như rất lo lắng?”

“…”

Bốn mắt nhìn nhau vài giây ——

Chu Thời Duật hít sâu một hơi, thản nhiên thừa nhận: “Ừ.”

“…”

Bùi Vũ Ninh hơi ngạc nhiên.

Cô cho rằng Chu Thời Duật sẽ không thừa nhận.

Mặc dù cô nhìn thấy rất rõ sự lo lắng của anh.

Một cảm giác ấm áp quen thuộc bỗng chốc trào dâng trong lòng, như thể quay trở lại rất nhiều năm về trước ——

Khi Chu Thời Duật đọc những cuốn tiểu thuyết đó, sẽ cố ý bỏ qua những tình tiết về tai nạn xe.

Có lẽ anh vẫn luôn cho rằng Bùi Vũ Ninh không biết.

Nhưng thật ra Bùi Vũ Ninh đã đọc qua một lần từ trước, cô biết rõ về sự cẩn thận này, cho dù Chu Thời Duật chưa từng nói ra.

Nhiều năm qua đi, giờ cả hai đều đã trưởng thành, vốn tưởng rằng chỉ còn những trận cãi vã không dứt, Bùi Vũ Ninh không ngờ ——

Bọn họ vẫn còn thời điểm có thể thẳng thắn, thành khẩn đối mặt với nhau như vậy.

Anh vẫn còn quan tâm cô.

Giống như khi còn nhỏ vậy.

Bùi Vũ Ninh cúi đầu, nhẹ nhàng mím môi cười.

Chu Thời Duật không hiểu phản ứng của cô có ý gì: “Em cười cái gì?”

“Không có gì.” Cô giấu đi gợn sóng ấm áp nổi lên dưới đáy lòng, trở về chỗ ngồi: “Tiếp tục xem đi.”

Mặc dù Bùi Vũ Ninh vẫn thản nhiên như chưa có việc xảy ra, nhưng Chu Thời Duật lại không còn tâm trạng xem nửa sau của bộ phim nữa.

Sau khi bộ phim kết thúc, Chu Thời Duật đưa Bùi Vũ Ninh về nhà, anh vẫn không thể an tâm.

Chu Thời Duật gửi tin nhắn cho chú Vương: “Có lẽ tâm trạng của cô ấy hôm nay không tốt lắm.”

Chú Vương nhanh chóng trả lời: “Tôi biết rồi, tôi sẽ quan sát cẩn thận, chăm sóc thật tốt.”

Bùi Vũ Ninh không biết gì về cuộc trò chuyện giữa hai người.

Trong rạp chiếu phim, đúng là cô có che giấu một số cảm xúc không muốn bị người khác nhìn thấy. Lúc cô trở về phòng ngủ, vốn định nằm trên sô pha để lòng bình tĩnh một chút, nhưng sau khi nhắm mắt lại, những hình ảnh đó vẫn hiện lên trong tâm trí cô một cách rõ ràng.

“Mùng 6 chúng ta đưa Ninh Ninh đi trượt tuyết nhé?”

“Mùng 4 anh rảnh, chúng ta có thể đi sớm vài ngày.”

“Không phải mùng 6 là ngày may mắn để ra ngoài sao, lục lục đại thuận?”

“Em đừng mê tín, chúng ta có thời gian thì dẫn Ninh Ninh đi chơi thêm mấy ngày.”

Sau đó, Bùi Vũ Ninh cầm ván trượt tuyết vô cùng vui vẻ lên xe ngồi.

Sau đó nữa, sườn núi sạt lở ——

Thế giới sụp đổ, ba mẹ trôi đi ở trước mắt, trên người cô nhuốm đầy máu do họ đã dùng hết sức bảo vệ cô mà lưu lại. Cô không thở nổi, cũng không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn họ ra đi.

Nếu không phải do cô muốn đi trượt tuyết, sẽ không xảy ra chuyện như vậy.

Nếu ba chịu nghe lời mẹ nói, khởi hành vào ngày 6 may mắn cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.

Sau những ngày chìm đắm trong áy náy và tự trách, tâm lý của Bùi Vũ Ninh dần dần xảy ra thay đổi.

Cô cố chấp cho rằng, chỉ cần kiểm soát được mọi thứ cô quan tâm, ấn định tất cả có liên quan đến con số 6 thì có thể tránh được bất hạnh.

Cô bắt đầu kiểm tra khóa cửa nhiều lần trước khi ngủ, bắt đầu không ngừng rửa tay, bắt đầu ám ảnh làm mọi việc một cách có quy luật.

Mấy năm nay, Bùi Vũ Ninh dựa vào sự ỷ lại với con số này để giảm bớt lo âu và bất an trong lòng. Mặc dù dần dần thoát khỏi vụ tai nạn xe cộ kia, nhưng cũng vô hình trung lại tự đeo gông xiềng bệnh tật lên chính mình.



Không biết cô đã ngủ quên trong hồi ức từ khi nào, lúc cô tỉnh lại đã là 1 giờ sáng.

Bùi Vũ Ninh hơi khát, vốn định kêu người tới rót nước nhưng không muốn nửa đêm còn làm ầm ĩ đánh thức mọi người trong nhà.

Cô dứt khoát không gọi ai cả, xỏ dép lê đi xuống lầu.

Trong nhà rất yên tĩnh, chỉ có ánh đèn trên hành lang, dường như người giúp việc đều đã nghỉ ngơi. Bùi Vũ Ninh mới vừa xuống cầu thang liền nghe thấy chuyện nói chuyện trong phòng bếp.

Giọng nói rất nhỏ và yếu ớt, cô không nghe rõ lắm.

Bùi Vũ Ninh nghi ngờ đi qua, lúc này mới phát hiện là tiếng của Vương Tử:

“Cậu yên tâm.”

“Được.”

“Vâng, vâng.”

“Cậu thật sự quá quan tâm cô ấy.”

“Cậu mau nghỉ ngơi đi, phải để ý sức khỏe.”

Bùi Vũ Ninh lúc này không hề báo trước mà xuất hiện ở trước mặt ông.

Chú Vương bị Bùi Vũ Ninh dọa sợ, trong mắt hiện lên một chút hoảng loạn, suýt chút nữa không cầm chắc điện thoại, may mắn nhờ kinh nghiệm nhiều năm làm quản gia khiến ông nhanh chóng ổn định lại biểu cảm của mình. Mất mấy giây trấn định lại, ông bình tĩnh nói với đầu dây bên kia:

“Được rồi, không nói chuyện với ba nữa, cô chủ của con tới rồi.”

Không rảnh giải thích với Chu Thời Duật ở đầu bên kia, chú Vương nhanh chóng cúp điện thoại, nói với Bùi Vũ Ninh: “Cô chủ tỉnh rồi sao? Cô đói bụng không? Cô có muốn ăn gì không?”

Bùi Vũ Ninh không để ý lắm, ngáp một cái rồi ngồi xuống, cằm hơi hất lên: “Chú rót giúp tôi ly nước với.”

“Cô chờ một lát.”

Trong lúc đợi nước, Bùi Vũ Ninh lại tiện thể hỏi: “Hơn nửa đêm  rồi, sao chú còn chưa ngủ mà gọi điện với ai thế?”

“À, là ba tôi.” Lão Vương Tử trong mấy giây đã nghĩ được lý do cho mình, ông đưa nước cho Bùi Vũ Ninh: “Ông ấy bị bệnh, tôi dặn dò ông ấy đi ngủ sớm một chút, để ý sức khỏe.”

Bùi Vũ Ninh nhiều chuyện hỏi một câu: “Ông ấy bệnh gì vậy, chú cần tôi cho chú nghỉ mấy ngày không?”

Chú Vương không ngờ Bùi Vũ Ninh đột nhiên lại quan tâm mình.

Câu này rất khó trả lời, dù sao đang êm đẹp không thể bịa một cái bệnh cho cậu chủ được, nhưng vẫn phải trả lời câu hỏi của đại tiểu thư.

Vì thế chú Vương suy nghĩ vài giây, ngẩng đầu chậm rãi nói: “Bệnh……bệnh tương tư.”

?

Bùi Vũ Ninh đang uống nước xém nữa bị sặc.

Cô nhớ rõ năm nay Vương Tử đã 50 tuổi, cho dù ba ông ấy kết hôn sớm sinh con sớm, 18 tuổi có con thì bây giờ cũng đã 68 tuổi…

Mặc dù Bùi Vũ Ninh cảm thấy thái quá, nhưng cũng không tiện xen vào việc riêng của người khác, dù sao người già cũng có quyền tự do yêu đương.

Cô ho khan một tiếng đánh giá: “Ba của chú thật có cá tính.”

Chú Vương trầm mặc một giây: “Đúng vậy.”

“Người già rồi muốn tìm một bạn đời cũng bình thường. Nếu chú cảm thấy họ xứng đôi thì tác hợp thêm một chút, cũng đỡ phải cô đơn, hơn nửa đêm còn gọi điện thoại cho chú.”

Chú Vương muốn nói lại thôi, thở dài một hơi: “Tôi cũng muốn vậy, tôi vẫn đang cố gắng.”

Bùi Vũ Ninh chỉ nói chuyện phiếm, cũng không để ý lời chú Vương nói. Uống xong nước cô đặt cái ly xuống, trước khi đi còn cười khẽ khen một câu:

“Nhìn không ra chú lại có hiếu như vậy.”

“…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi