YÊU ĐƯƠNG TỰ NGUYỆN

Bùi Vũ Ninh đột nhiên nhớ đến khoảng thời gian không lâu trước đây cô từng đến nhà họ Chu làm khách, cô đã tìm tấm ảnh này trong khung ảnh rất lâu, còn tưởng rằng mình đã đặt nhầm chỗ, lại không ngờ…

Thế mà ở chỗ Chu Thời Duật?

Anh nói đó là bí mật của anh…

Cho nên bí mật mà Vương Tử nói cô nghe xong sẽ khiếp sợ chẳng lẽ là –

Chuyện Chu Thời Duật… thích cô?

Bùi Vũ Ninh có chút không dám tin, và quả thật rất khiếp sợ, tim cô đập càng lúc càng nhanh, đứng ở sau cửa hồi lâu mới nhớ tới Chu Thời Duật còn đang đợi ở bên ngoài, vội vàng xoay người mở cửa.

Vương Tử đã rời đi, người còn đứng đợi trước cửa chỉ có Chu Thời Duật.

Anh vẫn còn ở đó.

Bộ vest đen chỉnh tề được ủi phẳng phiu, dáng người vẫn lạnh lùng thẳng tắp, nhưng lúc này đây ánh mắt anh nhìn cô lại lộ ra cảm xúc không giống ngày thường

Bốn mắt nhìn nhau, Bùi Vũ Ninh cầm tấm ảnh trong tay, nhỏ giọng hỏi: “Tại sao anh lại giấu ảnh của em?”

Chu Thời Duật hơi ngừng lại rồi thẳng thắng nói: “Giấu người không được nên chỉ có thể giấu ảnh.”

“…”

Trên thực tế, Bùi Vũ Ninh luôn đặt Chu Thời Duật vào một vị trí giống cô, luôn cho rằng do khoảng thời gian tiếp xúc gần đây nên mới nảy sinh cảm giác khác với đối phương.

Nhưng lại không ngờ anh đã thích cô lâu như thế.

Anh thích cô từ khi nào nhỉ?

Tại sao lại không nói….

Anh là đang nghiêm túc?

Hay chỉ vì an ủi sự mất mặt của cô?

Bí mật này quá chấn động khiến Bùi Vũ Ninh có chút mất hồn vía, đầu óc rối bời, cho đến khi Chu Thời Duật bước đến gần cô, giọng trầm khàn khàn nói: “Chạy nhanh như vậy, em đợi anh về nói không được à.”

Hơi thở Chu Thời Duật áp sát khiến mặt Bùi Vũ Ninh dần đỏ lên, cũng không còn dáng vẻ cao quý lạnh lùng thường ngày với người ngoài: “Em làm sao biết được anh định nói cái gì, lỡ như cười nhạo tôi thì sao.”

“Anh đúng là muốn cười.” Chu Thời Duật: “32 điểm mà em cũng làm ra cho được,”

“…”

Bùi Vũ Ninh bị chọc quê, quay lưng lại không nhìn anh: “Em làm sao biết được, em chỉ làm theo cảm giác thôi.”

Chu Thời Duật kéo cô lại, dừng lại: “Anh tạo cho em cảm giác tệ như thế à?”

Tim Bùi Vũ Ninh khẽ đập, ngẩng đầu nhìn anh.

Mong ước trong lòng đột nhiên trở thành sự thật, nhưng Bùi Vũ Ninh lại có chút cảm thấy không chân thật, cô trì trệ hồi lâu mới lúng ta lúng túng nói: “Anh… thật sự thích em sao?”

Mặc dù Chu Thời Duật đã tưởng tượng ra vô số cảnh tỏ tình trong đầu, nhưng ông trời luôn tạo ra những điều bất ngờ và khiến mọi chuyện phát sinh ngoài dự kiến.

Hiện tại tuy rằng gấp gáp, nhưng Chu Thời Duật vẫn thừa nhận lòng mình: “Đúng vậy.”

Trên thực tế, tối qua Chu Thời Duật đã mơ hồ có cảm giác, nhưng lúc đó anh không chắc lắm, mãi đến sáng nay khi anh ấy lấy máy tính bảng của Bùi Vũ Ninh, sau khi mở lên nhìn thấy những nội dung kia thì anh mới xác định, hóa ra cô gái mà anh thích cũng thích anh.

Vì vậy lần này cho dù từ Nam Á bay về Bắc Kinh, cho dù cách xa hàng nghìn km, Chu Thời Duật cũng không muốn đợi thêm nữa.

Dù là một giây.

Bùi Vũ Ninh hơi hoảng hốt.

Đây không phải là lần đầu tiên cô nghe người khác tỏ tình mình, nhưng đây là một cảm giác hoàn toàn khác.

Tim Bùi Vũ Ninh đập như trống, một lúc sau cô vẫn có cảm giác như đang nằm mơ: “Anh chắc không phải là sợ em khó xử nên cố ý an ủi em chứ?”

“Dựa vào hiểu biết của em với anh” Chu Thời Duật bình tĩnh nói: “Em thấy anh sẽ có lòng đến vậy à.”

Bùi Vũ Ninh: “…”

Hình như là không thật.

Chu Thời Duật biết Bùi Vũ Ninh nhất thời không dám tin, anh hơi ngừng lại rồi khẽ nói:

“Kỳ thật anh đã ám chỉ cho em mấy lần, là em không nhận ra.”

Bùi Vũ Ninh mở to mắt: “Anh từng ám chỉ?”

Chu Thời Duật giúp cô nhớ lại từng chuyện một: “Anh từng nói chưa từng xem em là em gái.”

“…”

“Anh cũng từng nói không muốn làm bạn với em.”

“…”

“Còn nói, mẫu người con gái anh thích là kiểu nói chuyện luôn khiến người khác kinh ngạc, làm việc thà ít mà tốt.”

“…”

Bùi Vũ Ninh nghe đến trợn tròn mắt

Không muốn làm em gái, không muốn làm bạn, hóa ra là muốn—

Còn có nói chuyện luôn khiến người khác kinh ngạc, làm việc thà ít mà tốt  –

Chu Thời Duật thế mà chơi chữ trước mặt cô nhiều lần như vậy, cô thế mà sơ ý như vậy, hoàn toàn không nghe ra ẩn ý đằng sau

Bùi Vũ Ninh đang đắm chìm trong tình yêu đến quá bất ngờ thì bỗng dưng không biết nhớ tới điều gì đó, hai má nóng bừng: “Vậy… đêm đó anh… “

Có những lời này tác động, thì nụ hôn đêm đó của Chu Thời Duật bỗng trở nên khó hiểu.

Chu Thời Duật biết rằng một khi anh thừa nhận mình không say, chắc chắn sẽ khiến Bùi Vũ Ninh tiếp tục rơi vào khó xử, trong tình huống hiện tại, anh chỉ có thể tiếp tục giả vờ.

“Đêm nào?”

Bùi Vũ Ninh nhìn Chu Thời Duật trấn tĩnh như thể anh thực sự không biết gì, cô lập tức im miệng, không nhắc đến chuyện 5 lần hôn hôm đó.

Quên đi, có lẽ là anh say thật, chuyện hôn lén anh đúng là quá không có thể diện, anh không nhớ cũng tốt

“Không có gì.” Bùi Vũ Ninh mím môi: “Chỉ là không nghĩ tới anh nhớ thương em lâu như vậy, lại giấu kỹ đến thế”

“Cho dù bao lâu thì anh đã cũng đợi được rồi.”

“…”

“Ninh Ninh.” Giọng Chu Thời Duật trầm trầm, phảng phất như ​​đêm hè của 10 năm trước vọng lại: “Ở bên anh nhé.”

Hai người nhìn nhau, tim của Bùi Vũ Ninh đập nhanh hơn, hình ảnh hai người gắn bó với nhau nhiều năm như vậy dần hiện lên trước mắt, ấm áp, ồn ào, giận dữ, hạnh phúc, và cuối cùng là … rung động.

Bùi Vũ Ninh đã trải qua nhiều cảm xúc ở chỗ Chu Thời Duật như vậy, nhưng mãi đến tận hôm nay mới nhận ra, có lẽ vào đêm hè năm ấy, khi anh nhỏ giọng đọc cuốn tiểu thuyết cho cô nghe thì nó đã khắc sâu vào sinh mệnh cô, trở thành màu sắc không ai có thể thay thế.

Nhớ đến ngày hôm qua cô ở trong phòng rối rắm ngượng ngùng, trong lòng Bùi Vũ Ninh có chút ngọt ngào, cố ý quay mặt đi: “Em sẽ suy nghĩ.”

Chu Thời Duật: “…”

Chu Thời Duật bất đắc dĩ cười: “Suy nghĩ gì thế?”

“Người theo đuổi em nhiều như vậy, anh lại chen ngang giữa chừng, dù sao thì cũng phải cho em chút thời gian suy nghĩ chứ.” Thật ra Bùi Vũ Ninh cũng không biết phải suy nghĩ gì, chỉ là cảm thấy nếu nhận lời liền thì không có giá quá, phải rụt rè vài ngày rồi tính tiếp.

Chu Thời Duật đang định trả lời cô thì lại bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang, sau khi nghe điện thoại xong, anh bình tĩnh nói: “Ừm đã biết, tối nay anh sẽ quay lại.”

Bùi Vũ Ninh sững sờ: “Anh định đi?”

“Công việc ở Nam Á vẫn chưa xong.”

“Vậy anh gọi điện cho em là được rồi, bay tới bay lui không mệt sao?”

Chu Thời Duật nhìn cô, nhẹ nắm lấy tay cô: “Dù sao thì theo đuổi cũng cần có thành ý, gọi điện thôi làm sao mà được.”

“…”

“Cho nên.” Chu Thời Duật biết tính Bùi Vũ Ninh, cũng biết tính tình đại tiểu thư kiêu ngạo, hợp tác hỏi: “Cô Bùi định suy nghĩ bao lâu?”

Bùi Vũ Ninh nhịn cười: “Không biết nữa, không chắc lắm.”

“Không sao.” Chu Thời Duật cũng cười, sờ đầu cô: “Từ từ suy nghĩ, cái anh có là sự kiên nhẫn.”



Chu Thời Duật không ở lại lâu, tầm nửa tiếng sau đã rời khỏi Bắc Kinh

Bùi Vũ Ninh mặc dù không muốn nhưng cũng biết anh chỉ có thể bay hàng ngàn km về tỏ tình cô, cô không thể ích kỷ yêu cầu anh ở lại. Hơn nữa Chu Thời Duật cũng đã đồng ý sau khi xử lý xong công việc sẽ nhanh chóng quay lại.

Sau khi Chu Thời Duật rời đi, Bùi Vũ Ninh nhìn căn phòng trống, cảm thấy mọi thứ rất không chân thật.

Khi sáng còn lo lắng sợ Chu Thời Duật phát hiện ra nội dung trong máy tính bảng, nhưng đến  chiều anh đã xuất hiện trước mặt, còn nói thích cô

Bùi Vũ Ninh cảm thấy như đang mơ vậy, những tình tiết thanh mai trúc mã trong tiểu thuyết thế mà xuất hiện trên người cô.

Từ nhỏ đến lớn, Bùi Vũ Ninh lúc nào cũng cảm thấy Chu Thời Duật rất lạnh lùng, đôi khi còn hung dữ, nếu không phải cô tận tai nghe Chu Thời Duật nói, cô sẽ không bao giờ tin rằng anh sẽ thích cô.

Qua đêm nay…. là hai người bắt đầu yêu đương rồi đúng không?

Bùi Vũ Ninh nhất thời không quen lắm, hai người làm bạn mười mấy năm nay đột nhiên lại trở thành người yêu.

Đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Yêu đương với kiểu người nhạt nhẽo như Chu Thời Duật sẽ có cảm giác thế nào nhỉ?

Anh liệu có nói lời âu yếm?

Anh sẽ là chó con dính người hay chàng trai hư hỏng?

Bùi Vũ Ninh đang lăn lộn trong chăn thì điện thoại đột nhiên vang lên.

Cô thò đầu ra xem:

Chọc tức tôi 56 lần mỗi ngày: [Anh đang ở trên máy bay, sau khi đến Nam Á sẽ nhắn tin cho em, em nếu buồn ngủ rồi thì ngủ sớm đi.]

Bùi Vũ Ninh mím môi, sau khi gửi một meme qua, ánh mắt cô nhìn vào dòng ghi chú phía trên.

Cô dùng ngón tay vuốt màn hình mấy lần, không biết nghĩ tới cái gì liền bấm vào, đổi ghi chú thành <Mỗi ngày yêu em 1 lần>

Bắt đầu từ một, xem xem Chu Thời Duật có thể yêu cô được bao lâu.

Mặc dù người không ở bên cạnh nhưng khi nghĩ đến hai tiếng sau anh sẽ gửi tin nhắn cho cô, Bùi Vũ Ninh dường như lại rất mong đợi, lập tức gọi chuyên viên spa đến chăm sóc cô từ đầu đến chân, sau đó lại đi ngâm tinh dầu, đợi đến khi tắm rửa xong xuôi, lại tìm một bộ đồ ngủ xinh đẹp mặc vào.

Lúc kết thúc đã gần 9 giờ tối, Bùi Vũ Ninh vừa nằm xuống giường thì điện thoại lại vang.

Mỗi ngày yêu em 1 lần: [Em ngủ chưa?]

Tim Bùi Vũ Ninh đột nhiên đập thình thịch, cô cuộn mình vào trong chăn, cẩn thận gõ chữ: [Chưa. Anh đến rồi à?]

Đầu bên kia điện thoại im lặng vài phút thì có một lời mời video hiện lên.

Khi trước gọi video đều rất tự nhiên nhưng bây giờ Bùi Vũ Ninh bỗng cảm thấy ngại ngùng một cách khó hiểu.

Cô cắn môi dưới, nhấn đồng ý.

Khuôn mặt của Chu Thời Duật từ đầu bên kia camera truyền đến, chắc là anh vừa mới lên xe, ánh sáng lúc sáng lúc tối, tạo cho anh một cảm giác lạnh lùng mơ hồ.

Trước đây chỉ đơn thuần thấy anh đẹp trai, nhưng bây giờ đập vào mắt là dáng vẻ khiến cô rung động, nhìn thêm một cái đều trở nên không trong sáng.

“Còn chưa ngủ?” Anh hỏi.

Bùi Vũ Ninh ừm một tiếng.

“Ngày mai phải đi gặp Lý tổng à?”

Bùi Vũ Ninh vẫn ừm.

Sau khi ừm liền hai tiếng, Chu Thời Duật cười khẽ: “Em không có gì muốn nói với anh à?”

Bùi Vũ Ninh lắc đầu.

“Em chỉ cảm thấy….cảm giác này rất lạ” cô nói “Trước đây mỗi lần thấy anh đều muốn cãi nhau với anh, nhưng bây giờ …”

“Nhưng cái gì?”

Nhưng bây giờ, nhìn gương mặt này qua video thôi cũng cảm thấy ngại ngùng.

Tình yêu đúng là điều kỳ diệu mà, nói đến là đến, không cần lý do.

Bùi Vũ Ninh nằm ở trên giường, hai chân giống như cái đuôi nhỏ cong lên 90 độ vẫy tới vẫy lui “Không nói anh biết.”

Từ trong camera nhìn thấy cái đuôi nhỏ của cô, Chu Thời Duật khẽ cong môi: “Vậy thì ngủ sớm đi, ngày mai còn phải đi làm.”

Bùi Vũ Ninh gật đầu: “Ừm.”

“Vậy chúc em ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Sau khi giả vờ trấn định cúp video, Bùi Vũ Ninh vừa ngượng ngùng vừa hưng phấn cuộn mình trong chăn khúc khích mấy tiếng.

Sau khi xác nhận Chu Thời Duật thích mình, hồi ức của Bùi Vũ Ninh giờ đây toàn là màu hường.

Anh mở cửa sau để cung cấp địa điểm cho tổ chức từ thiện cho cô, anh tiêu tiền để quyên góp cho cô, anh tìm cô khi cô bỏ nhà ra đi, anh đưa cô đi ăn ở nhà hàng Michelin yêu thích, anh đưa cô đi xem phim, cùng cô đi mua sắm, bế cô lên lúc cô bị thương, nắm tay cô trên máy bay, cố ý muốn ở chung phòng với cô ở Nam Á, trong tiệc tối cũng muốn bá chiếm lấy cô —

Từng chuyện từng chuyện đều là ký ức ngọt ngào.

Bùi Vũ Ninh nằm trên giường vừa cười vừa nghĩ, lại hận bản thân chậm hiểu như vậy, đến tận bây giờ mới hiểu ra những việc Chu Thời Duật làm.

Một người lạnh lùng cao ngạo như anh, nếu không phải thật lòng thích cô thì sao có thể bao dung cô không có giới hạn hết lần này đến lần khác.

Cô đúng là một cô bé ngốc nghếch đáng yêu mà.



Trong hai ngày tiếp theo, Bùi Vũ Ninh và Chu Thời Duật vẫn giữ liên lạc qua WeChat và điện thoại, số lần nói chuyện của hai người trong 10 năm qua cũng không nhiều bằng hai ngày này.

Dù chưa xác nhận mối quan hệ nhưng tâm ý lại tương thông, muốn nói ra tình ý sâu đậm nhưng lại xấu hổ.

Điểm này, tất cả những người giúp việc của nhà họ Bùi đều cảm nhận được sâu sắc.

Mấy ngày nay, cô chủ chưa từng rời điện thoại di động, vừa đi vừa thường xuyên phát ra tiếng cười quái dị, sau đó dừng lại giữa chừng, vừa gõ vừa cười với điện thoại di động.

Và cách đó hàng nghìn km, Mạnh Trạch cũng cảm nhận được gió xuân của sếp mình.

Bùi Vũ Ninh đột ngột rời đi khiến Mạnh Trạch nghĩ rằng hai người họ lại tranh cãi gì đó, ai ngờ sau khi Chu Thời Duật theo trở về thì lúc trở lại lại bỗng trở nên thân thiện lạ thường, đối với những ông chủ nhà máy thường ngày không thèm nhìn đến cũng sẵn lòng bắt tay.

Mạnh Trạch đại khái cũng đoán được.

Có lẽ là mùa xuân của sếp đến rồi.

Vào ngày thứ ba sau khi xa nhau với Chu Thời Duật, Bùi Vũ Ninh nhận được một cuộc gọi từ Tống Nguyên Nguyên, nói là Tống Tinh Dã muốn tổ chức một party sinh nhật tại hội quán của Thịnh Thiêm.

Từ khi đến Hoa Việt cô hiếm khi ra ngoài chơi, cô đã lâu không tụ tập với những người bạn này nên cũng có chút nhớ họ, hơn nữa bây giờ Chu Thời Duật đã đi vắng, cô bèn nhận lời đồng ý.

Chín giờ tối, Bùi Vũ Ninh đến hội quán của Thịnh Thiêm.

Cô còn nhớ buổi tối cô vừa trở về Trung Quốc, Tống Nguyên Nguyên đãi tiệc cho cô ở đây, lúc đó Chu Thời Duật đến nhưng lại không vào.

Lâm Úy cũng từng nói có thể Chu Thời Duật đến gặp cô, khi đó Bùi Vũ Ninh cảm thấy vớ vẩn, bây giờ nghĩ lại có lẽ Lâm Úy đã đúng.

Người đó thực sự đã âm thầm làm rất nhiều chuyện vì cô.

Vừa nghĩ đến Chu Thời Duật là khóe môi Bùi Vũ Ninh không ngừng cong lên.

Tống Nguyên Nguyên cũng phát hiện ra cô có gì đó không ổn: “Cậu sao thế, có chuyện gì vui à, vừa vào là đã cười năm sáu lần rồi.”

Bùi Vũ Ninh thu lại biểu tình, ngồi thẳng dậy: “Tớ trúng số giải nhất không được à?”

Tống Nguyên Nguyên hừ một tiếng: “Cậu mà xem trọng số tiền đó à?”

Vừa dứt lời thì Bùi Chiêu và Thịnh Thiêm cũng đến.

“Anh Tinh Dã sinh nhật vui vẻ!” Bùi Chiêu ngoan ngoãn tặng quà cho Tống Tinh Dã.

Thịnh Thiêm cà lơ phất phơ nói: “Miễn phí cho cậu tối nay xem như là quà rồi nhé.”

Tống Tinh Dã: “Đúng là keo kiệt.”

Tống Nguyên Nguyên đá cậu một cái: “Sao lại nói năng kiểu đó với anh Thiêm.”

Nơi nào có hai chị em nhà này thì không lo không náo nhiệt.

Một nhóm người vui vẻ nâng ly lên chúc mừng sinh nhật Tống Tinh Dã, trong bữa tiệc không biết là ai nhắc đến Chu Thời Duật, Tống Nguyên Nguyên bèn nói:

“Tớ đã gọi điện thoại cho anh Duật, nhưng anh ấy đi công tác xa, có thể không về kịp.”

“Ồ, thế thì tiếc quá.” Tống Tinh Dã nói “Hồng bao của anh Duật nhất định rất lớn.”

“Hahaha, sau này kêu cậu ấy bù vào.”

Mọi người cười nói tán gẫu, Bùi Vũ Ninh lặng lẽ lấy điện thoại di động ra gửi tin cho Chu Thời Duật:

[Hôm nay Tinh Dã tổ chức sinh nhật, còn nói muốn anh tặng quà bù.]

Mỗi ngày yêu em 1 lần: [Chơi vui không?]

[Không vui.]

[Tại sao?]

[Anh đoán đi.]

Tin nhắn gửi đi hồi lâu nhưng Chu Thời Duật vẫn chưa trả lời lại.

Bùi Vũ Ninh nói thầm trong lòng, gì đâu á, hỏi cô cho đã rồi không trả lời, còn tưởng anh định dỗ cô vài câu.

Tống Nguyên Nguyên mở một bài hát sôi động, giờ đang vừa hát vừa nhảy trên sân khấu.

Bùi Vũ Ninh mải mê nhìn chằm chằm vào màn hình đến nỗi không nhận thấy cửa phòng bao đã được mở ra khi nào.

Tống Nguyên Nguyên còn đang hát thì phát hiện thấy, từ trong micro phát ra một âm thanh kinh ngạc: “Anh Duật!??”

Lúc này Bùi Vũ Ninh mới định thần lại, ngơ ngác nhìn về vị trí phát ra giọng nói.

Đúng là Chu Thời Duật, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng giản dị, một tay cầm áo khoác, từ trong bóng tối đi vào, dáng người cao thẳng có chút tùy ý.

Khi một nhóm người vây quanh anh hỏi đông hỏi tây, Bùi Vũ Ninh vẫn còn sững sờ trên ghế sô pha, không dám tin anh lại từ trên trời giáng xuống.

Cô nhìn điện thoại, rồi lại nhìn anh.

Dường như hiểu ra lý do anh không trả lời.

Tống Nguyên Nguyên chủ động sắp xếp Chu Thời Duật ngồi bên cạnh Thịnh Thiêm, rót đầy rượu cho anh: “Anh Duật, không phải anh đi công tác sao? Sao lại đến đây?”

Tầm mắt Chu Thời Duật như có như không nhìn về phía Bùi Vũ Ninh: “Bắc Kinh có việc quan trọng hơn nên anh quay về.”

Bùi Vũ Ninh cảm nhận được ánh mắt của anh, cảm thấy tim như sắp nhảy ra ngoài.

Sau khi phạt ba ly rượu đến muốn, Thịnh Thiêm cười hỏi Chu Thời Duật: “Việc gì mà quan trọng đến thế, chắc không phải là cô nàng tóc hồng kia ầm ĩ đấy chứ?”

Bùi Vũ Ninh: “…”

Lại nữa, đám người này có thôi đi không vây.

Tống Nguyên Nguyên thích hóng chuyện, lập tức kích động nói: “Đúng rồi, anh Duật, khi nào thì dẫn cô ấy đến cho chúng em gặp mặt đi, nói thế nào thì mọi người cũng là cùng nhau lớn lên mà.”

Tim Bùi Vũ Ninh đập thình thịch, một lúc sau mới nghe thấy Chu Thời Duật nói: “Nói sau đi.”

Bùi Vũ Ninh nghe ra được trong giọng điệu của anh có ý cười.

Cô nàng tóc hồng từng là bạn gái giả.

Nhưng bây giờ cả hai đã hiểu lòng nhau, có lẽ, cách chân tướng đã không còn xa.

Bùi Vũ Ninh cúi đầu cười khẽ.

Bùi Chiêu cũng rất có hứng thú: “Cư nhiên lại có người có thể tóm lấy anh Duật, em rất muốn làm quen cái cô nàng tóc hồng này”

Tống Nguyên Nguyên ở một bên như nhảy dựng lên trong ruộng dưa: “Ai thế ai thế, anh Duật anh đừng thừa nước đục thả câu nữa, mau giới thiệu cho mọi người làm quen đi mà.”

Nói xong, cô quay lại kéo Bùi Vũ Ninh: “Ninh Ninh cậu hỏi đi, anh Duật nhất định sẽ nể mặt cậu.”

Bùi Vũ Ninh ngước mắt lên, vô tình bắt gặp ánh mắt của Chu Thời Duật, cô mím môi cố ý nói: “Liên quan gì đến tớ, tớ không có hứng thú”

Tất cả mọi người: “…”

Ai cũng biết hai người này vừa chạm là nổ, mọi người cũng đã quen, Tống Nguyên Nguyên dứt khoát đổi chủ đề: “Được rồi được rồi, để tớ hát một bài khác cho mọi người nghe, nghe xong đều phải vỗ tay đấy nhé.”

Âm nhạc bắt đầu, giai điệu rất êm tai, Bùi Vũ Ninh ngẩng đầu nhìn màn hình, là bài <Yêu anh không chỉ vài ngày> của Lương Tịnh Như.

“Yêu anh không chỉ vài ngày nhưng mỗi ngày lại nhớ anh khôn nguôi ~”

Lời bài hát không hiểu sao lại hợp với tình cảnh hiện nay, khắc vào sâu trong tim.

Bùi Vũ Ninh lén lút nhìn Chu Thời Duật, trong ánh sáng lờ mờ, anh dường như đang ám chỉ vào điện thoại của cô, Bùi Vũ Ninh cúi đầu nhìn xuống, thấy ảnh gửi tin nhắn đến.

[Bây giờ đã vui chưa?]

Bùi Vũ Ninh nhìn thấy nhưng không trả lời.

Khóe miệng lại không ngừng cong lên.

Sợ bị người khác nhìn thấy nên cô cầm ly rượu lên, vốn định giả vờ nhấp môi nhưng lại vô tình làm đổ lên người.

Bùi Chiêu lấy ra một tờ giấy: “Chị, chị không sao chứ?”

“Không sao.” Bùi Vũ Ninh lau sơ qua, sau đó đột nhiên nảy ra một ý tưởng, giả vờ bình tĩnh đứng dậy: “Có hơi bẩn, chị đi rửa sạch một lát.”

“Muốn em đi với chị không?”

“Không cần đâu.”

Trên đường vào toilet, khi đi ngang qua Chu Thời Duật, cô ho một tiếng rồi như vô tình như Chu Thời Duật một cái.

Chu Thời Duật: “…”

Bùi Vũ Ninh đi vào toilet trong phòng riêng, đợi hai phút sau, Chu Thời Duật quả nhiên hiểu ý đi vào

Mấy ngày không gặp, Bùi Vũ Ninh lập tức hạ giọng hỏi anh: “Sao đột nhiên anh lại trở về? Không phải nói còn mấy ngày sao?”

Bên ngoài tiếng nhạc vẫn xập xình, không một ai biết hai người “bát tự không hợp” này đang làm gì bên trong.

“Không phải anh đã nói Bắc Kinh còn có việc quan trọng hơn phải làm sao?”

“Việc gì vậy?”

Chu Thời Duật dừng lại: “Là việc liên quan tới Bùi Vũ Ninh.”

“?”

Chu Thời Duật nhìn Bùi Vũ Ninh, hơi cúi xuống, giọng điệu nhẹ nhàng: “Em suy nghĩ thế nào rồi?”

“…”

Bùi Vũ Ninh phục hồi lại tinh thần.

Suy nghĩ cả ngày trời, hóa ra người này nóng lòng quay về là vì muốn biết đáp án của cô.

“Ồ.” Cô quay lưng lại che giấu sự đắc ý của mình, hếch cằm ra vẻ nghiêm túc: “Chuyện đó à, ừm, còn thiếu một thứ.”

“Còn thiếu một thứ? Thiếu cái gì?”

Bùi Vũ Ninh cố ý trêu chọc: “Em không biết, dù sao, vẫn còn thiếu một thứ.”

Chu Thời Duật nhìn cô vài giây, sau đó đột nhiên cúi đầu mỉm cười, giơ tay đóng cửa toilet rồi khóa lại.

Bùi Vũ Ninh giật mình: “Anh định làm gì?”

Chu Thời Duật bình tĩnh đi tới trước mặt cô: “Nhắm mắt lại.”

Bùi Vũ Ninh không biết Chu Thời Duật sẽ làm gì, thầm nghĩ không lẽ anh định hôn cô, vì thế cô mím môi, nhắm mắt lại.

Cô có thể cảm nhận được hơi thở của đàn ông đang đến gần, rất ấm áp, dừng bên tai cô.

Gần như cùng lúc, trên tay cô có thêm một thứ nữa.

Bùi Vũ Ninh giật mình, mở mắt ra và nhìn thấy một thỏi son trên tay.

Đó là thỏi son số 6 mà cô tặng cho Chu Thời Duật khi cô mới trở về Trung Quốc.

Lời trêu chọc không lâu trước đây của Bùi Vũ Ninh với Chu Thời Duật dường như văng vẳng bên tai –

“Sao nào, còn chưa theo đuổi được người trong lòng à?”

“Đưa cho cô ấy thỏi son mà tôi tặng cho anh, biết đâu nó có thể giúp anh cộng thêm điểm.”

Khi hồi ức di dần trở lại, giọng nói mê hoặc của Chu Thời Duật cũng vang lên rõ ràng..

“Là em nói nó có thể cộng điểm.” Hơi nóng bên tai như tiến vào lỗ chân lông “Hiện tại thì anh đã có thể theo đuổi được người anh thích chưa?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi