Tầng hai là khu vực vip của bar KOP, không chỉ những kẻ có tiền mới có thể lên ngồi phải đáp ứng yêu cầu khách hàng thân thiết của bar !
Đãi ngộ của vip tất nhiên sẽ tốt hơn người thường, bọn họ được ngồi ở trên cao bễ nghễ quan sát đám người bên dưới, phục vụ cũng chu đáo hơn nhiều.
"Tô đại thiếu gia, mày đang nhìn gì vậy, có để ý lời tao nói không ?"
Tên nam nhân ngồi đối diện Tô Dịch có vẻ đang bất mãn về thái độ lạnh nhạt của hắn.
Cũng may một câu này kéo hắn quay người trở lại không nhìn đám người phía dưới nữa nhưng sắc mặt hắn lại âm u nói.
"Có chuyện gì sao ?"
Hắn tựa lưng vào ghế sofa êm ái, tay cầm ly rượu mạnh gác lên thành ghế, thái độ bễ nghễ, hờ hững nhìn đám con ông cháu cha bên cạnh.
"Tiểu mỹ nhân lần trước làm cậu thỏa mãn chứ ? Nghe nói cậu ta học múa từ nhỏ, cơ thể dẻo dai khỏi bàn, chơi được với nhiều loại tư thế...."
Nói rồi liếc qua Tô Dịch vẫn đang chậm rãi lắc lắc ly rượu trong tay, xu nịnh: "Kia là vưu vật hiếm có người khác cầu còn không được, không ngờ lại chịu quy phục dưới chân của anh Tô...."
Tên nam nhân đối diện không nhịn được, dùng ánh mắt chứa đầy d*c vọng dơ bẩn mà hỏi hắn: "Anh Tô, mùi vị của cậu ta thế nào ? Có vừa miệng anh không ?"
Thực ra Tô Dịch cũng chẳng nhớ "cậu ta" trong lời đám người này là ai, lát sau mới trầm giọng trả lời: "Tạm được !"
Một vài người bất mãn tặc lưỡi: "Tiểu mỹ nhân câu người như vậy mà anh chỉ nói là tạm được thôi sao...." Ánh mắt hắn lộ ra chút điên cuồng, mở lời xin xỏ: "Nếu anh Tô chơi chán rồi, chi bằng nhượng lại cho bọn em đi !"
Một đám lòng lang dạ sói gật đầu phấn khích với lời nói vừa rồi.
"Đúng đó anh Tô, anh chuyển cậu ta cho bọn em đi ! Em muốn cậu ta từ lâu lắm rồi nhưng thằng đó cứ giả vờ thanh cao không chịu !"
Tô Dịch đặt mạnh ly rượu xuống bàn thủy tinh vang lên tiếng va cham thanh thoát.
Ánh mắt hắn không chút kiên nhẫn nhìn đám vô dụng xung quanh, lạnh nhạt nói.
"Bọn mày muốn cậu ta thì tự mà tìm cách ! Tao không rảnh đến nỗi tìm công cụ phát ti3t cho chúng mày !"
Nói xong cũng không để ý đến khuôn mặt nghẹn đỏ bừng của mấy tên thiếu gia mà rời đi.
Có lẽ mới đầu hắn sẽ cảm thấy hối hận vì ra ngoài giải sầu cùng đám ngu ngốc này nhưng khi nhìn qua thân ảnh kiều diễm bên dưới mọi thứ liền thay đổi.
Khóe môi hắn nhếch lên một cách xảo quyệt, vừa xuống dưới cầu thanh vừa li3m răng nanh của mình, ánh mắt nhìn về phía thanh niên kia càng lúc càng u tối.
Đó là ánh mắt hưng phấn của loài thú khi nhìn thấy con mồi của mình.
Đường Tử Khanh nằm lên cánh tay đang để trên bàn của mình, trong mắt đã có chút men say, nghiêng đầu ngắm nhìn ly whisky trong tay mình.
Chất lỏng có màu hổ phách ấm áp được đựng vào ly rock pha lê trong suốt với họa tiết độc đáo và sang trọng.
Bên trong có bỏ thêm một viên đá tròn to.
Đường Tử Khanh chậm rãi lắc ly rock trong tay, cảm nhận màu hổ phách long lanh đánh vào nhau cùng tiếng vui tai khi thành pha lê va chạm vào viên đá.
Cuối cùng anh uống cạn chất lỏng đó vào miệng một hơi, chỉ để lại viên đá nọ.
Đường Tử Khanh định rót thêm rượu thì bị một bàn tay ngăn lại.
"Tôi có thể mời em 1 ly whiskey sour được chứ ?" Tô Dịch rất có kinh nghiệm trong khoản này, không để Đường Tử Khanh kịp từ chối đã yêu cầu bartender thực hiện.
Đường Tử Khanh nhìn nam nhân này từ trên xuống dưới một lần, gương mặt mang theo một chút tà khí không rõ, rất dễ làm người khác say mê, thân hình cũng thuộc dạng cực phẩm.
Ít nhất là so với đám người hồi nãy đến bắt chuyện cùng anh đều bị anh kiếm cớ đuổi đi.
Thực ra nhìn thấy tiểu mỹ nhân không chỉ thi hút 1 mà còn có rất nhiều 0 tiến tới làm quen, Tô Dịch không muốn miếng mồi vừa miệng chưa kịp nếm thử đã bị người khác cướp đi mất nên mới vội vã tới bắt chuyện.
Nhưng mà mỹ nhân trước mặt này cũng quá xinh đẹp rồi, vượt xa số người lúc trước mà hắn từng qua lại.
Tô Dịch càng ngắm lại càng thấy vừa mắt, cánh mũi cũng ngửi ra chút mùi thơm ngọt ngào thoang thoảng trong không khí.
Đường Tử Khanh nhận lấy ly whiskey sour từ bartender, không nhanh không chậm mà uống thử một ngụm.
Loại rượu này có vị chua ngọt độc đáo của nước chanh, anh chép miệng hài lòng.
Đường Tử Khanh quay sang người đàn ông vẫn đang chằm chằm nhìn mình, không khỏi nhếch môi: "Sao, anh cũng muốn tình một đêm với tôi sao ?"
Chỉ thấy người đàn ông khá hờ hững nói: "Tôi không có hứng thú với người đang say lắm !"
"Tốt thôi !" Đường Tử Khanh bật cười, anh tìm đến bar không đơn thuần chỉ là uống rượu, mà là muốn quên đi khao khát ngứa ngáy trong lòng.
Nhưng kết quả vẫn đi ngược lại suy nghĩ của anh, cơn ngứa đó vẫn đang ỉ âm gặm nhấm cơ thể này.
"Vậy phiền anh tránh ra, có rất nhiều người đang muốn tới bắt chuyện với tôi đấy !" Đường Tử Khanh không chút khách khí mà đuổi người.
Tô Dịch nhìn một vòng xung quanh, quả nhiên có rất nhiều người đang âm thầm quan sát chỗ này, ánh mắt điên cuồng khi tìm thấy miếng thịt thơm béo.
Vậy mà tiểu mỹ nhân này vẫn không chút sợ hãi mà ngồi vởn vơ ở đây.
Tô Dịch ghé sát vào tai Đường Tử Khanh nở một nụ cười trầm thấp: "Chúng ta thuê phòng khách sạn đi !"
"Chẳng phải anh nói không hứng thú với người đang say sao ? Lại đổi ý rồi ?" Đường Tử Khanh khinh bỉ liếc nam nhân từ trên xuống dưới, tưởng chính nhân quân tử thế nào, ra cũng chỉ được đến thế.
Tô Dịch mờ ám hôn lên vành lai xinh đẹp của mỹ nhân, trầm giọng đáp: "Em là ngoại lệ đầu tiên, tôi không thể để đám kia được lợi được !"
Đời sống của Đường Tử Khanh trước nay không quan hệ bừa bãi, anh định từ chối yêu cầu của nam nhân này nhưng nơi nhạy cảm như tai lại bị đụng chạm, sinh ra một loạt h@m muốn ngứa ngáy.
Với lại tên đàn ông này bề ngoài cũng khá hợp mắt Đường Tử Khanh, anh liền không chút do dự mà đồng ý..