YÊU ĐƯƠNG VỚI NGÔI SAO

Trong thời gian nửa ngày, fan Weibo của Hạ Huỳnh tăng cao, có người tò mò cũng có người đi qua mắng cô. Cơ mà đối với cô như là gãi ngứa, không kích thích nổi một tí gợn sóng. Cô vui sướng hài lòng ôm di động nói: “Niệm Niệm, cậu xem fan của tớ tăng nhanh ghê.”

Lúc này Lạc Niệm Niệm đang phối hợp với fan khống chế bình luận tinh lọc bình luận đúng đắn ở trang đầu về Hạ Huỳnh, hoàn toàn không rảnh phản ứng lại cô bạn. Mà niềm vui của Hạ Huỳnh chỉ giữ được vài giây thì bị cuộc gọi của Hạ Hoài Xuyên ngắt ngang.

“Anh?” Sau khi nối máy Hạ Huỳnh ngoan ngoãn hô một tiếng.

Hạ Hoài Xuyên ở đầu dây bên kia khẽ cười giễu cợt nói: “Lúc này biết anh là anh trai của em hả? Chương trình kia là sao?”

Thấy anh trai quả nhiên hỏi chuyện về chương trình, Hạ Huỳnh gom góp sức lực trả lời: “Không phải giống như đóng phim à, có gì ngạc nhiên chứ.”

“Đóng phim có thể bị mắng thành vậy ư?” Âm thanh của Hạ Hoài Xuyên thấp xuống mấy phần, “Em tiến vào làng giải trí là để bị người ta mắng à?”

Hạ Huỳnh thoải mái đáp lại: “Em không sao, em cũng không để những lời đó trong mắt. Lời nói loại đó của bọn họ như là gãi ngứa cho em thôi, còn thua xa anh đó…”

Cô nhất thời nghẹn họng, đầu dây bên kia quả nhiên truyền đến tiếng hừ lạnh: “Ở trong mắt em, anh giống những người đó ư?”

“Sao có thể được…” Hạ Huỳnh hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, nhưng lúc này chỉ có thể ngượng ngùng giải thích, “Những người đó làm sao có thể so sánh với anh.”

Anh độc hơn bọn họ nhiều, lúc nào cũng một kích là chết người.

“Về nhà đi.” Hạ Hoài Xuyên lại nhắc đến chuyện này, “Nếu em thích đóng phim, anh sẽ tìm một đội ngũ chuyên môn giúp em đóng phim.”

Hạ Huỳnh bất đắc dĩ: “Em còn thích làm idol ca hát nhảy múa trên sâu khấu đó, có phải anh sẽ tạo ra một nhóm nhạc cho em, để em làm vị trí center không?”

Hạ Hoài Xuyên gần như không hề do dự cất tiếng: “Nếu em thích cũng không phải không thể.”

“…” Hạ Huỳnh vừa nhếch khóe miệng lập tức nói, “Em vất vả lắm mới có được một việc mình thích làm, anh à anh sẽ không ngăn cản em chứ.”

“Em vẫn không muốn trở về?” Hạ Hoài Xuyên như là vì xác định mà hỏi lại một câu.

Hạ Huỳnh nghiêm túc đáp lại: “Không muốn, em sẽ chăm sóc tốt bản thân.”

Thấy thái độ của em gái kiên quyết, Hạ Hoài Xuyên không dây dưa về đề tài nãy nữa, anh trầm ngâm một lúc rồi nói: “Vậy em tìm thời gian trở về nhà một chuyến đi, ba mẹ đều rất nhớ em.”

Hạ Huỳnh nghĩ nghĩ, hình như đã hơn nửa năm cô chưa về nhà, quả thật nên trở về một chuyến. Thế là cô đồng ý: “Vậy để em xem lịch trình của mình, hôm nào rảnh…”

“Em có nhiều lịch trình vậy à?” Giọng điệu của Hạ Hoài Xuyên chẳng hề che giấu vẻ cười nhạo, “Đến lúc đó anh sẽ bảo tài xế tới đón em.”

“…” Hạ Huỳnh trợn mắt, cô biết mà Hạ Hoài Xuyên một ngày không chê ghét cô thì sẽ không thoải mái.

***

Chỉ mới công bố chính thức thôi mà nhiệt độ đã bùng nổ, tổ chương trình vui tươi hớn hở gửi tin nhắn cho Lạc Niệm Niệm, nói là hai ngày sau sẽ chụp ảnh và quay video tuyên truyền.

Lạc Niệm Niệm là người đại diện của Hạ Huỳnh đã kinh hồn bạt vía cả buổi sáng, gió tanh mưa máu mà cô dự đoán không có xảy ra, có lẽ là dòng Weibo kia của Bạc Kiến Từ đã làm suy yếu sức chiến đấu của số đông fan.

“Rốt cuộc xong rồi.” Lạc Niệm Niệm thở dài một tiếng, “Fan vẫn quá ít, không thể hình thành sức chiến đấu.”

Hạ Huỳnh đi qua đấm lưng bóp vai cho cô: “Bạn yêu, cậu vất vả rồi, đêm tay để tớ làm chút đồ ăn ngon cho cậu, khao cậu một bữa nhé.”

Lạc Niệm Niệm vốn đang thoải mái hưởng thụ, nghe nói vậy nhất thời bật dậy, cô cách Hạ Huỳnh khá xa còn tỏ vẻ đề phòng: “Làm gì? Cậu muốn làm nổ phòng bếp ư? Cậu điên hả?”

Hạ Huỳnh bĩu môi: “Tớ biết cậu sẽ thế mà, cho nên tớ định đặt mua bên ngoài.”

“Mua bên ngoài mà nói thành cậu làm?” Đầu Lạc Niệm Niệm đầy dấu chấm hỏi, lập tức giơ ngón cái về phía cô, “Không hổ là cậu.”

“Có muốn ăn món ăn của Triều Tiên Cứ không?” Hạ Huỳnh cầm di động hỏi.

Lạc Niệm Niệm mở to hai mắt, Triều Tiên Cứ chính là nhà hàng ẩm thực Trung Quốc nổi tiếng nhất trong nước, còn là loại khó kiếm chỗ ngồi. Nghe nói tổ tiên nhà họ Ưng từng làm ngự trù trong cung, cho nên rất nhiều công thức món ăn ngày xưa được truyền lại qua từng thế hệ, người nhà họ Ưng phát huy những công thức món ăn này cũng trở thành Triều Tiên Cứ của ngày hôm nay.

“Thật sự có thể ăn món của Triều Tiên Cứ sao?” Lạc Niệm Niệm nói xong không khỏi nuốt nước bọt.

Hạ Huỳnh đắc ý nhướng mày, sau đó cô gọi một cú điện thoại ở trước mặt cô bạn, ngay sau đó là một loạt tên món ăn mà Lạc Niệm Niệm chưa từng nghe qua.

“Xong rồi, tới lúc đó sẽ đưa cơm đến cửa, chúng ta đợi là được.”

Lạc Niệm Niệm há to miệng, có đôi khi cô thật sự kinh sợ khí khái cường hào phát ra từ người Hạ Huỳnh: “Người bình thường ngay cả đặt chỗ trước ở Triều Tiên Cứ cũng không được, tại sao cậu có thể bảo người ta đưa cơm tới cửa hả?”

“Bởi vì tớ là VVVIP của Triều Tiên Cứ, cho nên không phải việc gì khó.” Hạ Huỳnh vừa nói vừa mua hai thùng sữa dâu, “Cậu muốn uống sữa dâu không, tớ có thể mua nhiều chút.”

Lạc Niệm Niệm sửng sốt, lập tức phản ứng: “Cậu muốn tặng cho Bạc Kiến Từ?”

“Phải đó, làm quà cảm ơn mà.” Hạ Huỳnh hào phóng thừa nhận, “Không ngờ anh ấy thích uống sản phẩm của nhà tớ.”

Lạc Niệm Niệm giật mình: “Gia đình cậu rốt cuộc mở bao nhiêu công ty hả? Cậu có bao nhiêu bất ngờ mà tớ không biết vậy?”

Hạ Huỳnh tiện tay chỉ vào quảng cáo khoai tây lát mỏng đang chiếu trên tivi nói: “Khoai tây này cũng là của nhà tớ, còn có…”

“Tớ không muốn nghe nữa!” Lạc Niệm Niệm lập tức bịt lỗ tai, “Tớ không muốn biết mình là người nghèo cỡ nào…”

“Cũng không khoa trương như vậy, tiền chẳng phải do tớ kiếm được.” Hạ Huỳnh mỉm cười cong khóe mắt, “Tớ vừa mới kiếm ra tiền đây mà.”

“Tớ nghe nói loại sữa dâu kia được Bạc Kiến Từ mang đặc biệt nổi tiếng.” Lạc Niệm Niệm cảm thán, “Lượng tiêu thụ rất cao.”

Đôi mắt của Hạ Huỳnh chợt sáng lên, như là phát hiện mối kinh doanh: “Nếu Bạc Kiến Từ ủng hộ sản phẩm nhà tớ, vậy chẳng phải kiếm lời ngược lại à!”

“Rất đáng tiếc phải cho cậu biết, Bạc Kiến Từ không nhận quảng cáo nào cả.” Lạc Niệm Niệm lập tức đánh vỡ ảo tưởng của cô.

Hạ Huỳnh cảm thấy hơi tiếc, cơ mà sau này nếu cô nổi tiếng, bản thân cũng có thể mang hàng, đến lúc đó nhất định để cho Hạ Hoài Xuyên nhìn xem sự lợi hại của cô, không dám cười nhạo cô nữa!

***

Hai ngày sau, phòng chụp ảnh.

Hạ Huỳnh và Lạc Niệm Niệm tới sớm, nhân viên còn đang chuẩn bị, hơn nữa Bạc Kiến Từ còn chưa đến. Cô bỏ sữa dâu trong túi, nghĩ rằng chờ khi Bạc Kiến Từ đến sẽ đưa cho anh.

Trong phòng chờ, thợ trang điểm hóa trang cho Hạ Huỳnh trước. Chủ đề poster của hai người chính là mùa hè, thế nên ăn mặc trang điểm đều thoải mái khoan khoái.

“Bạc Kiến Từ đến rồi.” Không biết là ai nhỏ giọng nhắc một câu.

Hạ Huỳnh theo bản năng nhìn qua cửa trước, lúc này Bạc Kiến Từ thò người vào mỉm cười nói với cô: “Anh đi làm tạo hình trước, lát nữa trò chuyện.”

Tất cả tới quá nhanh, đi quá nhanh, Hạ Huỳnh chưa kịp phản ứng lại.

Nhân viên bên cạnh dùng ánh mắt cực kỳ hâm mộ nhìn Hạ Huỳnh, nhưng trong lời nói lại đầy nghi hoặc: “Bạc Kiến Từ thế mà cười với cô?”

Hạ Huỳnh cười ngượng ngùng: “Chúng tôi hiện tại là đối tác, đoán chừng là nguyên nhân này.” Cô cũng thuyết phục chính mình ở trong lòng.

Chờ Hạ Huỳnh trang điểm thay quần áo xong, Bạc Kiến Từ cũng đến phòng chờ của cô, anh mặc áo thun ngắn cùng kiểu, nhìn là biết đồ đôi.

Tổ chương trình và thợ chụp ảnh cùng ngồi xuống, sau đó cùng hai người thảo luận chủ đề chụp poster lần này. Hạ Huỳnh nghe xong không có ý kiến, chỉ là hơi lo lắng: “Lúc chụp có cần đặt một miếng kê cho tôi không, tôi cảm thấy tôi và anh ấy có khả năng không cùng nằm trong ống kính.”

Mọi người trong phòng bật cười bởi vì lời nói Hạ Huỳnh, ngay cả Bạc Kiến Từ cũng cười nhẹ nhìn cô chằm chằm.

Hạ Huỳnh mất kiên nhẫn: “Tôi thật sự rất lo lắng…”

“Không cần lo lắng, chúng tôi sẽ cố gắng thể hiện sự chênh lệch chiều cao của hai người, thế nên cứ tự nhiên chụp là được.”

Nghe thế Hạ Huỳnh yên tâm.

“Vậy hai người bàn bạc chút đi, lát nữa chúng ta bắt đầu chụp.”

Nói xong tổ chương trình và thợ chụp ảnh ra ngoài trước, Hạ Huỳnh thấy chỉ còn hai người họ, cô mau chóng lấy ra sữa dâu trong túi: “Cho anh này.”

Bạc Kiến Từ cúi đầu, ngơ ngác nhìn trong tay mình bị nhét vào hai bình sữa dâu.

“Không ngờ anh thích uống cái này, trong nhà em có nhiều lắm!” Hạ Huỳnh cười tủm tỉm nói.

Bạc Kiến Từ ngước mắt nhìn sang cô, anh do dự lại ngập ngừng cất tiếng: “Em nhớ ra gì sao?”

“Gì cơ?” Hạ Huỳnh không hiểu ý của Bạc Kiến Từ.

Anh hơi mím môi, lập tức mỉm cười: “Không có gì, cảm ơn em, anh rất thích.”

Hạ Huỳnh cười cong khóe mắt: “Anh thích là tốt rồi, buổi quay sau em lại mang cho anh!”

***

Bắt đầu chụp ảnh chính thức.

Không biết có phải trùng hợp không, đạo cụ được chọn ngày hôm nay vừa khéo là quả dâu, giá trị nhan sắc của hai người đều cao, vừa nhìn đã thấy ngọt ngào. Hạ Huỳnh cầm một quả dâu huơ huơ, thuận tiện hỏi Bạc Kiến Từ: “Quả dâu và sữa dâu anh chọn cái nào?”

Bạc Kiến Từ nghiêng người ngồi xuống, một tay chống cằm, ánh mắt như xuyên qua quả dâu nhìn Hạ Huỳnh, khóe môi anh nhếch lên một độ cong nhẹ: “Quả dâu.”

“Gì đây.” Hạ Huỳnh có chút bất mãn, “Còn tưởng rằng anh thích sữa dâu hơn.”

Tiếng chụp ảnh không ngừng vang lên, cách đó không xa là âm thanh hài lòng của thợ chụp ảnh: “Tốt lăm, giữ trạng thái này!”

“Giờ này phút này chọn quả dâu.” Bạc Kiến Từ bỏ thêm một câu.

Thợ chụp ảnh hài lòng nhìn thoáng qua ảnh chụp, sau đó lại giơ máy ảnh lên ngay nói: “Ăn luôn quả dâu đi.”

Hạ Huỳnh tưởng rằng thợ chụp ảnh nói với mình, thế là cô định từ tốn nhét quả dâu trong tay vào miệng. Kết quả, Bạc Kiến Từ bắt lấy cổ tay cô đưa quả dâu tới bên miệng mình…

Hạ Huỳnh:?

Anh cắn một ngụm nhỏ, đôi mắt đượm ý cười nhìn Hạ Huỳnh chằm chằm không rời. Từ ngón tay đến lồng ngực của Hạ Huỳnh đều tê rần, suýt nữa chết trong ánh mắt này.

Cô đã nói không nên hợp tác với người quá đẹp trai, giờ ai khống chế được đây!

Hạ Huỳnh cảm thấy nhịp tim mình đập dữ dội, nhưng thợ chụp ảnh lại rất hài lòng với tư thế này, vẫn bảo hai người giữ nguyên, cô đành phải lấy ra diễn xuất cả đời phối hợp, nhưng trong lòng thật lâu vẫn chưa trở lại bình thường.

Ăn dâu xong, bên môi Bạc Kiến Từ còn dính một ít nước dâu, anh nháy mắt với cô, ý muốn rất rõ rệt. Hạ Huỳnh lẩm nhẩm mình đang chụp ảnh, sau đó ngón tay cô khẽ run đưa tới bên môi anh lau đi vệt nước dâu. Nhưng động tác này khó tránh khỏi chạm vào môi của Bạc Kiến Từ, mà nơi đó mềm mại đến mức khiến Hạ Huỳnh nảy sinh một ý nghĩ rất không tốt.

Cái này hôn tuyệt bao nhiêu…

Hạ Huỳnh vừa định phỉ nhổ ý nghĩ này của mình, Bạc Kiến Từ đã thuận thế cầm lên ngón tay cô, nhân tiện dùng đầu ngón tay lau đi nước dâu phía trên.

“Thất thần làm gì, chúng ta nên đổi tư thế.” Bên tai Hạ Huỳnh truyền đến âm thanh trong trẻo đượm ý cười của Bạc Kiến Từ, lỗ tai cô lập tức ửng đỏ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi