YÊU EM DƯỚI TRỜI HOA TỬ ĐẰNG

Thanh Mẫn trước khi ra về còn không quên giúp Bình An kéo kín quần áo, cậu ngạc nhiên nhìn cô, còn Diệp Thần thì che miệng cười.


Phòng bệnh còn anh và cậu


-Anh nhìn tôi...hoài vậy?


-Đơn giản người trước mặt là em nên tôi mới chăm chú nhìn


Bình An hừ một tiếng quay đầu đi, Diệp Thần cười tươi ngồi cạnh cậu


-Em muốn ăn gì để tôi mua


-Ăn theo thực đơn của bác sĩ chán lắm rồi


-Nhưng em đang là bệnh nhân, bệnh nhân phải nghe lời bác sĩ, hiểu không hả


Bình An lắc đầu nhìn Diệp Thần, cậu lần đầu bày ra bộ dạng đáng thương trước mặt người khác, không ngoài dự đoán, Diệp Thần trợn tròn mắt lên rồi vội ôm chầm lấy Bình An làm cậu giật mình


-Anh...


-Không được dùng ánh mắt đó nhìn tôi. Tôi sẽ mềm lòng, em biết thừa mà


Cậu giãy giụa mãi Bình An mới buông ra.


-Nào nào, ngoan, nghe lời đi, chịu khó hết tuần này nhé


Bình An bĩu môi rồi quay vào giường nằm, quay mặt vào bên trong


-Không biết em còn biết dỗi?


-Kệ tôi, anh đi ăn đồ ngon của anh đi


Diệp Thần đang định nói gì đó thì điện thoại rung, Bình An với lấy đưa cho anh


Anh khẽ nhíu mày rồi nhanh chóng bước ra ngoài nghe điện thoại. Lúc quay vào, Bình An để ý sắc mặt anh không được tốt lắm


Hai người nói chuyện thêm một lát thì sau đó, Diệp Thần lại nghe thêm mấy cuộc điện thoại nữa.


-Có chuyện gì sao?


-Không có gì, anh cả gọi điện, nói bà tôi bên đó đang ốm...


-Bà ốm sao rồi?


-Tôi không rõ lắm....bà thậm chí là người quan trọng hơn cả ba mẹ...Được rồi, em nghỉ ngơi đi, tôi đi mua thức ăn cho em


Diệp Thần mỉm cười, đắp thêm chăn cho cậu rồi ra khỏi phòng.


Bình An ngủ thiếp đi, lúc tỉnh dậy, ngoài trời đã tối


-Ngủ nhiều có thấy mệt mỏi không, dậy đi bộ một lát cùng mẹ


-Mẹ đến từ bao giờ đấy ạ?


-Mẹ đến lâu rồi, không muốn đánh thức con.


Bình An bước xuống giường, cậu rót nước rồi hỏi


-Mẹ có thấy Diệp Thần không?


-À, con hỏi mới nhớ. Lúc mẹ đang đi trên hành lang thì thấy cậu ấy vội vã lắm, đưa cho mẹ hộp đồ ăn rồi đi luôn, nói là đưa cho con. Thằng bé có vẻ như có chuyện gấp


Nằm viện thêm vài ngày nữa, Bình An cuối cùng cũng được về. Diệp Thần hôm đó vốn là định đến đưa cậu về nhưng vì có việc đột xuất nên phải nhanh chóng sang Mỹ.


Bình An cả sáng đợi điện thoại của Diệp Thần nhưng cư nhiên không thấy anh gọi tới


-Tiểu An, làm gì mà ngồi ngẩn ngơ lâu vậy. Ăn chút lê tuyết đi, nhìn em gầy đi một vòng đó


-Cảm ơn chị hai


Thanh Mẫn cười hiền nhìn Bình An. Cô vừa gấp quần áo vừa nói


-Từ lúc ra viện chị thấy em cứ như vậy, chốc chốc lại nhìn điện thoại, đang chờ ai à?


-A...không có. Em hơi mệt thôi


-Mệt thì đi nằm đi, để chị phụ mẹ nấu cơm.


Bình An mỉm cười gật đầu


-Mà, không thấy bạn em nhỉ


-Bạn em....?


-Ừm, cậu trai cao cao đẹp trai ngời ngời đó


-À...em cũng không rõ. – Bình An cười, cậu đắp chăn rồi quay đầu vào tường, cuộn thành con tôm nhỏ- Lúc nào xong, chị gọi em nhé, em ngủ một chút


Thanh Mẫn bật cười, lắc đầu nhìn Bình An


"Em nghĩ em giấu được chị à Tiểu An"


Bình An trằn trọc, lăn qua lăn lại, nghĩ đến chuyện tối qua


-Đứa nhỏ này, lần nào cũng khiến tôi lo lắng nhiều như vậy


-Anh cạo râu đi...chọc vào má, đau


-À, ra là thế, cứ tránh tôi hoài. Ngoan, ngủ đi, mai ra viện rồi tôi đưa em về nhà


Bình An thở dài, rốt cuộc là có chuyện gấp gì.


Hai ngày sau đó, dù cậu có gọi hay nhắn tin cho Diệp Thần mấy lần nhưng không lần nào anh nhấc máy, tin nhắn cũng không thấy trả lời lại.


Bình An thẫn thờ ngồi ở căng tin trường, đồ ăn cũng đã nguội gần hết.


-Bình An!


-A, anh Nam Duy. Anh cũng ăn ở đây a?


Nam Duy gật đầu cười nhìn Bình An. Hắn đặt túi xách xuống bàn rồi nói


-Em hôm nay lại ăn một mình a?


-Vâng, anh ăn chưa?


-Ừm, anh ăn rồi. Anh không có số của em, bây giờ mới gặp được em.


Bình An bật cười đặt thìa xuống đĩa


-Tìm em có chuyện gì vậy?


-Chuyện của Diệp Thần, cậu ấy không gọi cho em được nên nhắn cho anh


Bình An nhíu mày


-Ba hôm trước lúc ở bệnh viện, cậu ấy có nhờ anh đặt vé máy bay sang Mỹ


-Vậy là Diệp Thần hiện tại...đang ở Mỹ?


-Ừm, bà nội cậu ấy mất.


Bình An mở to mắt


-Bà nội anh ấy....


Nam Duy gật đầu.


-Có đêm qua thấy bảo gọi cho em nhưng em không nghe máy


-Điện thoại em vừa bị đánh rơi nên đã mang ra quán sửa..- Bình An trầm giọng


Nam Duy vỗ vỗ vai Bình An rồi nói


-Cậu ấy không sao, dặn anh nói với em đừng nghĩ nhiều, chắc trong nay mai sẽ về thôi


-Nhưng anh này... bà nội, dường như có sức ảnh hưởng rất lớn đến Diệp Thần


-Ừm...cậu ấy đã rất sốc...hy vọng lúc trở về, em có thể ở bên cạnh Thần thêm...


Bình An thở dài nhìn bóng lưng của Nam Duy khuất sau cánh cửa, cậu hoàn toàn chẳng có tâm trạng nào mà ăn nữa


Chiều hôm sau, lúc Bình An đi lấy điện thoại đã sửa được, trên đường về thì nhận được tin nhắn của Diệp Thần


"Tôi về rồi. Em đừng lo."


Vỏn vẹn vài chữ, Bình An không kịp điện thoại hay nhắn tin lại, cậu quyết bắt xe buýt đến nhà Diệp Thần


Bình An nhấn chuông, người ra mở cửa là bác Niên. Cậu cúi đầu chào


-Bác Niên, Diệp Thần... có nhà không ạ?


-Thằng bé vừa về, đang ở trong đó. Con vào đi


-Cảm ơn bác


Bình An mở cửa, hơi lạnh cũng kéo theo vào trong, gương mặt cậu vẫn trắng, duy có cái mũi vì lạnh mà đỏ lên. Diệp Thần đang ngồi trên sofa, im lặng một mình. Nhìn anh như vậy, nghĩ đến những lần trước, vẫn là một mình không ai ở bên như thế, mắt cậu cay cay


-Bình An...


Diệp Thần đứng dậy, cậu vẫn đứng một chỗ, ánh mắt nhìn anh không chớp.


Diệp Thần khẽ nhắm mắt lại, ôm chầm lấy Bình An, giống như cả người đều dựa vào Bình An, thì thầm mệt mỏi


-Cuối cùng cũng thấy em...


Bình An mím môi, do dự vòng tay, cuối cùng cũng ôm lấy Diệp Thần, thật nhẹ nhàng mà vuốt lưng anh


-Ừ...có tôi rồi...


Đến gần tối, Diệp Thần đã ngủ, Bình An định về thì bác Niên bảo cậu ở lại dùng bữa tối


Bình An cũng không từ chối. Lần đầu tiên cậu thấy bộ dạng này của Diệp Thần, không phải bộ dạng vui vẻ ngày thường, thay vào đó là mái tóc bị đánh rối, gương mặt nhợt nhạt


-Bác chưa bao giờ thấy thằng bé như vậy, lần đầu thằng bé thất thố đến vậy..


-Chắc hẳn anh ấy đã rất sốc


Bác Niên gật đầu


-Từ lúc về nó cứ ngồi thờ ra đó, tấm ảnh của lão phu nhân không rời tay...Nhưng may có con đến, nó cũng chịu đi nghỉ... Bác biết, chỉ có con mới khuyên được Thần...


Lúc cả hai làm bữa tối xong, Diệp Thần còn chưa tỉnh dây


-Có cần đánh thức anh ấy không bác?


-Có mấy ngày mà thấy thằng bé gầy đi...hay là gọi dậy ăn chút gì đó


-Vậy để con lên lầu..


Bình An nhẹ nhàng mở cửa, Diệp Thần vẫn ngủ say. Gương mặt mệt mỏi bây giờ dường như đã giãn ra, đã bình yên hơn, cậu thở dài, chậm rãi đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của anh


Diệp Thần khẽ mở mắt, Bình An giật mình


-Anh cuối cùng cũng tỉnh rồi, cũng nên ăn gì đó, tắm rửa một chút rồi nghỉ ngơi. Ngủ tiếp sẽ không tốt cho dạ dày


Diệp Thần mệt mỏi mỉm cười nhìn Bình An rồi ôm lấy cậu


-Cảm ơn em, Bình An...


Bữa tối diễn ra thật bình yên, dù không nói nhiều nhưng Diệp Thần lại cảm thấy thật dễ chịu, những ngày bên Mỹ chịu tang bà nội đã khiến anh không ít mệt mỏi


Diệp Thần sở dĩ xuống tinh thần như vậy là vì sự ra đi đột ngột của bà nội, lại càng không được nhìn thấy bà lần cuối. Bà nội là người mà anh yêu thương và tôn trọng nhất trên đời, sự ra đi của bà nội như giáng một đòn lớn lên trái tim của Diệp Thần, một sự mất mát không thể dùng từ gì diễn tả được...


Bình An dọn dẹp bát đĩa cùng bác Niên rồi định chuẩn bị về nhà


-Hôm nay, cảm ơn em đã ở bên chiếu cố tôi. Lúc trước đã hứa đưa em về nhà khi em được xuất viện, lại bỏ đi như vậy... Em có mệt không, có buồn không...có trách tôi không?


Nhìn Diệp Thần đứng trước mặt mình như vậy, Bình An mỉm cười hiền lắc đầu


-Tôi không sao, cũng khỏe lại nhiều rồi. Làm sao có thể mệt, có thể buồn, làm sao trách anh được. Diệp Thần, anh đừng nghĩ nhiều, cũng đừng quá đau buồn...nghỉ ngơi cho khỏe, đừng ốm hay bệnh, hãy để bà ở trên cao được yên bình mỉm cười nhìn anh...


-Bình An...-Diệp Thần ôm lấy cậu – Bình An của tôi...


-Tôi luôn ở đây, luôn bên cạnh anh, ít nhất là vậy...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi