YÊU EM DƯỚI TRỜI HOA TỬ ĐẰNG

Đêm nay, Bình An không thể nào ngủ nổi. Nhìn đồng hồ đã 3 giờ sáng, cố gắng nhắm mắt, ép mình chìm vào giấc ngủ.


Buổi sáng bước xuống nhà, không ai nói với nhau câu nào, thẳng cho đến lúc Bình An chuẩn bị đến trường


-Bình An, mẹ cho con 3 ngày là nhân nhượng rồi. Sau 3 ngày con và Diệp Thần không chấm dứt, vậy lúc đó, con đừng giận mẹ


Ba Trương không nói gì, chỉ nhìn cậu rồi đi vào trong.


Bình An im lặng không trả lời, mang theo tâm trạng nặng nề đi ra khỏi nhà. Mùa thu se se lạnh, trong lòng cậu còn cảm thấy lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Cậu chưa bao giờ rối trí như bây giờ, chưa bao giờ cảm thấy vô vọng như lúc này, không biết nên làm gì cho tốt


Bảo chia tay người con trai ấy, cậu ngàn vạn lần làm không được, tình cảm dành cho người ấy đã rất sâu đậm rồi, tựa như người ấy đã trở thành một phần trong cuộc sống của cậu. Một thói quen thật sự rất khó bỏ, bất luận thế nào cũng không nói nổi hai tiếng chia tay.


Nhưng Bình An cũng không muốn làm mẹ đau lòng.


Đạp xe trên con đường tử đằng một mình, Bình An lại muốn khóc. Lặng lẽ ôm nỗi đau một mình để rồi nước mắt lăn dài...


Một buổi sáng, cậu nhận được 3 tin nhắn của Diệp Thần, đại khái muốn thông báo là đang trên máy bay, hỏi han cậu như bình thường


Bình An do dự muốn nhấn nút gọi, nhưng nghĩ đến khi nghe thấy giọng nói của người ấy, lại không biết sẽ nói cái gì, hay là bật khóc


Bình An sở dĩ lãnh đạm, lạnh nhạt với mọi người, nhưng cũng chính vì thế, nỗi đau cũng chỉ có một mình tự ôm lấy, chẳng biết sẽ chia sẻ cùng ai.


-"Em đang bận à, cũng không nhắn lại hay gọi lại luôn. Tối họp xong, anh sẽ gọi lại cho em."


Tin nhắn thoại gửi đến lúc chiều, Bình An thở dài. Cả người như vô lực bước đi


-Bình An!


Tiểu Phương vẫy vẫy tay từ xa gọi Bình An, cậu quay lại mỉm cười


-Đi ăn chút gì không?


Bình An cười cười


-Sao hôm nay rảnh như vậy. Nam Duy đâu rồi?


-Hì, mãi mới có hôm rảnh mà...Bình An, mắt cậu sao vậy? Đỏ như vậy, khuôn mặt nhìn cũng chẳng có sức sống chút nào. Cậu ốm sao?


Bình An lắc đầu


-Không, tớ hơi mệt một chút nhưng mà...mình đi ăn gì cũng được


-Cậu chắc chứ, nhìn cậu không khỏe


-Không sao mà, tớ cũng muốn đi ăn gì đó


Hai người đi dạo trên phố, ăn vài món ăn vặt rồi kéo nhau vào quán ăn tối luôn.


-Dạo này hai người thế nào rồi? Vẫn vui vẻ đúng không, tớ và A Duy suốt ngày cãi lộn


-Các cậu vui thật.- Bình An cười, uống cạn một chén rượu


Tiểu Phương ngạc nhiên


-Cậu biết uống rượu?


-Cũng gọi là biết một chút rồi, mà vẫn cay cay...hì hì


Kết quả sau khi ăn xong, Bình An say lả lướt làm Tiểu Phương buồn bực. Người này đã không biết uống rồi mà vẫn còn cố chấp, hơn nữa lại đang mệt, sao có thể về nhà


-Hay tớ gọi taxi cho cậu


-Không cần, tớ có thể tự về được. Tớ không có say...-Nói rồi còn nấc lên một cái


-Tớ đã bảo rồi mà, mặt đỏ hết lên thế này rồi


Dỗ mãi cuối cùng Bình An cũng chịu lên xe về nhà.


Mẹ Trương sửng sốt nhìn con trai, bà vội vàng đỡ cậu đi vào, ba Trương lắc đầu không nói gì


-Thằng bé này, con sao uống say đến vậy


-Con không say, con lên phòng.


-Ngồi yên ở đây mẹ pha nước chanh cho uống.


Bình An dứt khoát đứng lên, định đi lên phòng thì suýt ngã


-Ngồi yên ở đó!- Mẹ Trương tức giận


-Con nói con không say... Mẹ nói xem, vì cái gì con phải nghe mẹ, con yêu ai là quyền của con...Anh ấy có cái gì không tốt...Mẹ có biết, con rất khổ sở không, mẹ có biết


-Trương Bình An, có thôi đi không! Con muốn làm mẹ tức chết mới vừa lòng phải không!


Đặt cốc nước chanh lên bàn, mẹ Trương không ngừng ho khan


-Chúng con yêu nhau, có gì sai vậy mẹ! Chúng con yêu nhau đều là thật lòng


Bốp


Tiếng vang lên thanh thúy giữa đêm khuya tịch mịch, Bình An sững sờ, hai bàn tay nắm thật chặt ngừng cơ thể run rẩy. Mẹ Trương mím môi, quay mặt đi


-Đi lên phòng! Con...còn 2 ngày.


Cuối cùng không chịu được mà nước mắt rơi xuống, cậu hít một hơi cố không để tiếp tục khóc, lặng lẽ lên phòng.


Tiếng chuông điện thoại truyền đến, Bình An do dự, cuối cùng nghe máy


-"Em ngủ chưa? Anh vừa mới về phòng, hôm nay là ngày đầu nên khá bận."


Bình An còn nghe thấy tiếng nhai bánh từ đầu bên kia mà càng đau lòng, nước mắt lại lăn dài


-"Hửm, ngủ rồi sao, sao không nói gì vậy. Tiểu An, anh rất nhớ em"


-Ừm...em chưa có ngủ...Anh ăn chưa?


-"Aigoo mãi mới nghe được giọng em...Nói nhiều một chút đi anh nghe."


-Diệp Thần...anh phải giữ sức khỏe, nhất định không được bỏ bữa, không được thức khuya...còn có, không được uống cà phê, nếu buồn ngủ quá thì cứ chợp mắt một giấc. Ăn nhiều hoa quả hơn, thuốc phải uống đều đặn...em...


Bình An muốn nói nhưng lại bị nước mắt ngăn lại, cậu nghe thấy tiếng cười của đầu dây bên kia


-"Anh đã học thuộc lòng mấy lời này rồi, anh muốn nghe cái gì ngọt ngào hơn mà...Hay mở video lên, nhìn em một chút, có được không?"


-Không. Không cần...anh nghe em nói đã...Diệp Thần...


-"Ừ, anh đây"


Khẽ nhắm hai mắt lại, Bình An lau nước mắt, gằn từng lời rõ ràng


-Em rất nhớ anh...thật sự rất nhớ anh...nhưng...em nghĩ, em không thể chịu thêm được nữa


-"Bình An...anh cũng nhớ em...Yên tâm, anh sẽ về sớm, đợi anh"


-Không...Diệp Thần...chúng ta, dừng lại đi.


Diệp Thần đang ăn bánh thì có chút giật mình ngừng lại


-Em nói dừng lại cái gì? Anh nghe không hiểu


-"Em nói, hai chúng ta chia tay đi..."


Anh đánh rơi miếng bánh xuống cốc sữa, bật cười


-Khuya rồi em còn muốn giỡn cái gì. Mệt thì ngủ sớm đi, anh cũng nghe lời em không thức khuya


-"Diệp Vũ Thần, em không nói giỡn, chúng ta có lẽ nên dừng lại thôi. Em muốn...chia tay."


-Em nói cái gì!? Em lặp lại lần nữa cho anh!


Diệp Thần nhíu mày, ném áo khoác xuống giường


-Đừng đùa kiểu vậy, anh vốn chiều chuộng em không có nghĩa là em muốn nói cái


-"Những lời em nói là thật! Diệp Thần, chúng ta chia tay đi. Em không muốn hai chúng ta tiếp tục ở bên nhau nữa"


-Trương Bình An hôm nay em điên à! Em biết mình đang nói cái gì không hả! Em còn tỉnh táo không vậy!- Lần đầu Diệp Thần quát lớn qua điện thoại như vậy


Hít một hơi thật sâu, anh thở dài dịu giọng xuống


-Bình An...em nên ngủ sớm đi, ngày mai anh sẽ gọi lại cho em


-"Đừng gọi lại nữa. Chúng ta chia tay đi, anh còn muốn em nói đến bao nhiêu lần nữa! Em không muốn thấy anh nữa, không muốn gặp anh nữa! Diệp Thần, anh có thể hận em cũng được, nhưng "


Chưa để Bình An nói hết câu, Diệp Thần đã tắt máy rồi ném xuống giường


-Em hôm nay đúng là bị điên rồi. Đừng mong anh sẽ tin!


Đêm nay, cả hai đều mất ngủ. Diệp Thần giống như là mất hết khí lực, tay đè lên trán, mắt mở trừng. Anh còn nghe thấy tiếng khóc của cậu, mấy lời cuối còn lạc giọng, anh không muốn nghe bất cứ điều gì nên đã tắt máy trước. Nghĩ đến điều gì đó, Diệp Thần vội bật dậy, gọi cho thư kí


Bình An khóc đến lạc cả giọng, cậu mệt mỏi, rã rời...


Buổi sáng hôm sau, khi cầm ba lô xuống nhà, Bình An không lạnh nhạt mà nói


-Con và Diệp Thần đã chia tay rồi, mẹ không cần lo nữa...con không muốn bệnh của mẹ tái phát


-Bình An...-Mẹ Trương nhíu mày, bà bối rối nhưng vẫn lấy được bình tĩnh- Được rồi, đừng buồn...con...qua ăn sáng đi


-Con sẽ ăn ở trường...hơn nữa, mẹ cũng đừng nghĩ sẽ sắp xếp gặp mặt cho con với bất kì ai cả, con bây giờ không muốn qua lại với ai cả. Mẹ cũng đừng nhắc đến chuyện này thêm lần nào nữa...Con thực sự, mệt mỏi lắm rồi. Mẹ cũng đừng sinh khí thêm nữa, không tốt cho bệnh của mẹ...Con đi học đây..


Bình An vẫn đến trường nhưng hôm nay nhìn cậu ai cũng ngạc nhiên, mọi người đều có cùng một câu hỏi cậu có sao không, và Bình An như thói quen, nhàn nhạt cười lắc đầu


Buổi chiều sau khi kết thúc buổi thực hành ở trường, Bình An đi bộ trên đường tử đằng. Trời đổ mưa bất chợt, không biết nên chạy đi đâu tìm chỗ trú mưa thì bất chợt, trên đầu không thấy giọt nước nào rơi nữa, đôi giày đen đứng bên cạnh, cậu sửng sốt nhìn trân trân vào người trước mặt


Người này cả khuôn mặt ướt đẫm, áo sơ mi màu cà phê cũng dán trên người. Người này không nói lời nào, một tay cầm ô, một tay ôm chặt lấy cậu làm Bình An sững sờ


-Tại sao anh lại ở đây?


-Em bảo anh có thể ngồi yên khi nghe em nói vớ vẩn vậy sao? Bình An, nói cho anh biết, đã xảy ra chuyện gì?


Bình An nghe thấy giọng anh run run, người này từ trước đến giờ vẫn luôn cười tươi vui vui vẻ vẻ như vậy mà hiện tại đều vô cùng nghiêm túc


Cậu đẩy anh ra, thoát khỏi cái ôm của Diệp Thần


-Em không nói gì vớ vẩn cả. Tất cả đều là sự thật. Chúng ta dừng lại thôi, đến đây...là đủ rồi


-Em...điên rồi!- Diệp Thần giận dữ gắt lên- Anh trở về với em rồi, em con mẹ nó nói tử tế cho anh!


Lần đầu tiên Diệp Thần đối Bình An mà nói như vậy. Tay cầm ô run run nhưng vẫn vững vàng che cho Bình An. Cậu mỉm cười nhàn nhạt, khóe mắt lấp lánh, đẩy ô về phía anh


-Thật xin lỗi, Diệp Thần...


Diệp Thần như không biết phát tiết vào đâu, anh cố gắng kìm nén xúc động lúc này


-Bình An...em luôn miệng nói hai chữ kia, em...vì cái gì muốn chúng ta dừng lại. Mọi thứ không phải đều rất đang bình thường hay sao?


-Đừng bắt em nói, Diệp Thần...anh về đi


Diệp Thần kéo tay cậu, gằn từng tiếng


-Em nói đi! Em nhất định phải nói


Mưa rả rích không ngừng như không muốn dừng lại, từng cánh hoa tử đằng rơi lặng lẽ cả một khoảng rộng cạnh bên cả hai


Bình An mỉm cười nhìn Diệp Thần


-Hai chúng ta quá khác biệt, cho dù cả hai có cố gắng cũng chẳng thể tiếp tục được...em cũng thấy quá mệt mỏi rồi. Chúng ta không hợp, vì vậy, tốt nhất nên cho nhau lối thoát...


-Em nói cái gì! Trương Bình An em


-Diệp Thần...khoảng thời gian qua, cảm ơn anh đã yêu em thật lòng. Chúng ta không hợp nhau quá nhiều, em muốn anh...đừng đến tìm em nữa, cũng không muốn gặp anh thêm nữa. Em chỉ có thể trả lời anh như vậy...Anh trách em cũng được, ghét bỏ em cũng được nhưng em chỉ biết có thể như vậy, chia tay thế này....là tốt nhất cho cả hai rồi


Anh bật cười, tiếng cười như muốn xé rách màn mưa, cố gắng không để cả người vì xúc động mà run rẩy


-Em biết rõ....anh yêu em đến thế nào, càng biết, anh không có cách nào ghét bỏ em được...Vì cái gì em lại tàn nhẫn như vậy Bình An...Em có thể một chút hiểu cảm giác của anh hay không... Vội vàng bay từ Mỹ về đây, tìm em để rồi cuối cùng nhận được mấy lời này của em


Bình An quay mặt đi không để anh thấy cậu đang khóc. Trong cậu hiện tại, hai tiếng Xin lỗi lấp đầy trong tâm trí


-Anh về đi...


-Em cảm thấy thật sự nhẹ nhõm sao?- Diệp Thần cười


Bình An hít một hơi gật đầu


-Đúng vậy....chia tay với anh, em cảm thấy...rất tốt. Chúng ta sau này, tốt nhất đừng nên gặp lại...


Diệp Thần ngửa mặt lên trời, nước mưa hòa lẫn nước mắt làm cả khuôn mặt anh trở nên nhạt nhòa. Anh bước lên phía trước, kéo lấy tay cậu đặt vào tay chiếc ô rồi nói


-Trương Bình An, em có còn yêu anh hay không?


-Anh đừng hỏi như vậy...


Hai tay đan vào nhau giữa không trung, chiếc ô nhỏ bé chen giữa cả hai như sắp rơi xuống


-Em thực sự...muốn chấm dứt như vậy


-Đúng vậy...


Diệp Thần bật cười


-Nếu em cảm thấy tốt khi chia tay với tôi...vậy tôi dù nói cái gì cũng không thể níu em lại được thêm nữa...Trương Bình An...vậy tôi sẽ không bao giờ tìm em nữa...


Diệp Thần nói rồi quay đầu lại bước thật nhanh trong màn mưa trắng đục, bóng hình cao lớn dần biến mất, để lại Bình An bật khóc đứng đó, chiếc ô màu tím rơi xuống đất ngập tràn hoa tử đằng rơi


Vì cái gì phải gặp nhau ở đây, rồi cũng tại nơi này, hoa tử đằng chứng kiến cuộc chia tay trong màn mưa đẫm nước mắt...


"Kì thực khi đến chương này, cũng cảm thấy đau lòng, nhưng mà vẫn cứ khúc mắc chỗ nào mà không biết T^T


Chia tay rồi, lựa chọn của Bình An có thể là sai, nhưng không thể trách cậu ấy được"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi