YÊU EM DƯỚI TRỜI HOA TỬ ĐẰNG

Ca phẫu thuật kéo dài hơn dự kiến, lúc Bình An và Tiểu Hiên phẫu thuật xong đã hơn 12 rưỡi trưa. Vội vàng rửa tay, thu dọn đồ đạc, chào tạm biệt mọi người, Bình An nhanh chóng đi ra ngoài. Nhìn đồng hồ trên tay, biết là đã muộn, Bình An càng khẩn trương. Tiếng chuông điện thoại vang lên, là Diệp Thần gọi đến


-Hôm nay phẫu thuật xong muộn, cho nên bây giờ em mới ra khỏi phòng, anh đợi em một chút, em đi taxi đến


Đầu dây bên kia có tiếng cười làm Bình An ngạc nhiên


-"Em không cần chạy, cứ từ từ mà đi...này, áo sơ mi, chỗ bên phải hông chưa buông hết"


Bình An sửng sốt, sờ sờ bên cạnh hông, đúng là như vậy, cậu vội vàng nhìn xung quanh


-"Anh ở sân này, trước mặt em..."


Bình An trông thấy anh, tây trang cắt gọn thẳng thớm, mái tóc đen tự nhiên hơi rối, anh cười thật tươi. Ánh nắng mặt trời có chút chói, Bình An ngẩn người, Diệp Thần luôn đẹp như vậy. Hai người ngồi vào trong xe, Diệp Thần đỗ ở một chỗ góc sân ít người qua lại. Nhìn gương mặt có chút đỏ vì vội vã chạy của cậu, Diệp Thần bật cười, lấy từ đằng sau túi thức ăn đưa cho Bình An.


-Anh trên đường đến đây mua cho em, nhà hàng hải sản mình hay ăn đấy....em ăn đi, vẫn còn nóng


-Anh...đến nhanh như vậy.- Bình An nhận túi thức ăn có vẻ nặng này


Hai người đi lên tầng thượng của bệnh viện, chọn một chỗ râm mát không có nắng, nơi này thỉnh thoảng có vài bác sĩ vẫn lên đây ăn trưa muộn, hôm nay có mình cậu. Bình An mở túi ra, hương thơm từ thức ăn làm bụng cậu kêu mấy tiếng. Diệp Thần lấy từ trong túi có khăn ướt, anh cầm tay cậu, chậm rãi lau tay cho Bình An. Anh đặt mấy hộp thức ăn còn lại lên bàn, còn cả nước lọc.


Diệp Thần bật cười. Bình An gắp lên một miếng mực xào, đưa ra trước mặt anh, ý bảo anh há miệng ăn


-Anh ăn no rồi...thật sự đã rất no, em ăn đi.


-Ăn một miếng thôi!- Bình An nhíu mày cười


-Một miếng đấy.


Diệp Thần cũng rút một tờ khăn ướt lau tay rồi bóc vỏ tôm cho cậu.


-Anh mua nhiều như vậy, em ăn nhiều sẽ khó tiêu đấy.


-Em phải ăn nhiều một chút, thời gian này vẫn còn gầy như vậy, người ngoài không biết lại nói anh bỏ mặc em.


Diệp Thần đứng đợi Bình An trước cửa phòng vệ sinh, lúc cậu ra ngoài, còn ngồi trong xe anh, hai người dặn dò nhau một lát. Bình An lau tay, chỉnh lại cà vạt trước ngực cho Diệp Thần, từng ngón tay tỉ mỉ vuốt lại cổ áo, cổ tay áo cẩn thận giúp anh.


-Tập trung làm việc, không được nghĩ tiêu cực. Có anh ở đây, em không cần bận tâm điều gì cả.


Tiếng "ân" nhẹ nhàng của cậu làm anh yên tâm. Diệp Thần gật đầu hôn lên trán Bình An, cậu xuống xe, đứng cổng nhìn Diệp Thần đi xe ra ngoài đường, hòa vào trong dòng người hối hả rồi mới quay vào.


Bước vào phòng nghỉ, thấy Tiểu Hiên và Dương Thiên đang ngồi uống trà sữa ăn bánh với nhau.


-Vừa đi gặp người yêu về chứ gì, cái túi gì kia...tớ ngửi thấy mùi mực xào nha.


-Gói kỹ mà cậu vẫn ngửi thấy cơ...ăn không, anh ấy mua nhiều quá nên thừa nhiều, chưa nguội đâu.


Tiểu Hiên đang định đứng dậy, hào hứng nhận lấy túi thức ăn thì bị Dương Thiên kéo lại


-Em quên là 2 tháng này em phải kiêng đồ hải sản à.


-Em...thèm nên quên mất...


-Ngốc như vậy! Đợi qua đợt này, anh dẫn em đi ăn no nê, cho nên bây giờ nhịn đi.


Tiểu Hiên bĩu môi, có chút ủy khuất nhìn Dương Thiên, rồi cầm cốc trà sữa đã uống xong đem đi ra ngoài. Bình An buồn cười nhìn Dương Thiên đang dọn đĩa bánh ngọt mà Tiểu Hiên mới ăn được một nửa.


-Nhìn nhẫn trên tay em, có phải là Diệp Thần cầu hôn em rồi? Nay anh mới để ý.


-À...-Bình An cười gượng.- Đúng là như vậy...nhưng đến tối qua em mới đeo lại....anh ấy cầu hôn vào ngày cuối cùng ở NY...


Xác định Tiểu Hiên không có ở đây, Dương Thiên mới nói tiếp


-Anh cũng định cầu hôn em ấy vào sinh nhật năm nay của em ấy...


-Thật...như vậy? Nhanh như vậy...à không, ý em là...


-Ừ, em ấy trông ngốc một chút, nhưng mà ra ngoài dễ bị người khác để ý, cho nên tốt nhất anh phải tóm em ấy về nhà, mới bớt lo....


Bình An phì cười, không ngờ bên ngoài vẻ lãnh đạm, bác sĩ Dương còn có tâm tư đáng yêu thế này.


-Đến lúc đó, em sẽ giúp anh...


Buổi chiều, Diệp Thần cố tình sắp lịch họp sớm để sau đó anh tìm mẹ Trương nói chuyện. Hai người gặp nhau tại một quán cà phê kín, không gian trang nhã, Diệp Thần ban đầu có ý đón mẹ Trương nhưng sau bị bà từ chối, rốt cuộc đành nhắn địa chỉ lại cho bà.


Lúc Lệ Giang đến, Diệp Thần đang ngồi sẵn đợi bà. Diệp Thần đứng dậy, cả người toát ra vẻ bức người một chút, nhưng nụ cười trên môi anh lại khiến người khác thấy ấm áp.


-Chào cô, mời cô ngồi.


Lệ Giang đánh giá một lượt từ đầu đến chân Diệp Thần, khuôn mặt thờ ơ của bà làm anh có chút khổ sở. Phục vụ đi đến, hai người đơn giản gọi đồ uống. Lệ Giang mặt không đổi sắc nói


-Cậu nói trực tiếp vấn đề đi, tôi còn nhiều việc.


-Cảm ơn cô đã bỏ chút thời gian để gặp cháu. Từ lúc về nước, cháu bận sắp xếp công việc, cho nên chưa đến gặp cô ngay, phải để đến hôm nay mới có thể.


Lệ Giang không tỏ thái độ gì. Bà vẫn im lặng.


-Cháu muốn gặp cô là nói về chuyện giữa Bình An và cháu. Cháu biết mấy ngày qua đã có những chuyện gì, cũng biết lý do vì sao lại như vậy.


-Cậu biết rồi, tại sao còn không dừng lại?


Diệp Thần nhìn Lệ Giang, khóe miệng câu lên


-Cháu biết, cháu hiểu tâm tư của cô, nhưng là...cháu và Bình An có tình cảm với nhau thật lòng...có lẽ em ấy ít nhiều cũng đã nói với cô, bọn cháu yêu nhau đứng đắn, hơn nữa, đều vì chuyện tình cảm mà cùng cố gắng...cháu hy vọng, cô sẽ


-Nếu cậu đến đây chỉ để nói chuyện này thì có lẽ không cần. Câu trả lời của tôi từ trước đến nay vẫn như vậy, tôi không đồng ý cho cậu và Bình An yêu đương gì hết!


Phục vụ đem đồ uống tới, Lệ Giang vì có chút giận mà nhanh chóng uống ly trà đã gọi, bà giật mình. Vị trà này đã hơn chục năm rồi không tìm thấy chỗ nào có vị như vậy, nay đến quán xa lạ này lại có thể được thưởng thức lại.


-Cháu xin lỗi nếu có chuyện gì làm trái ý cô. Nhưng cho đến hiện tại, hết thảy tâm tư tình cảm của cháu đều hướng đến Bình An, một nửa tài sản của cháu cũng hiện sang tên em ấy, cháu thực sự yêu thương Bình An, cho nên bất cứ điều gì tốt đẹp nhất, đều muốn dành cho em ấy....


Lệ Giang ngừng trà, tay bà có chút run rẩy. Bà biết Diệp Thần thật lòng với con trai bà, bà cũng biết người trước mặt giỏi đến thế nào, giàu có đến mức nào, nhưng không nghĩ người này trước mặt bà lại nói như vậy...


-Về việc người ngoài nhìn nhận, chúng cháu sớm đã không để ý. Vì cháu nghĩ, sống trên đời là phải cố gắng cho cuộc sống của mình, cho những người mình yêu thương, làm sao có thể sống theo ý người khác, theo cách người khác muốn....việc họ nói, dù tốt hay xấu, cũng không làm cho bản thân tốt hơn. Nếu có thời gian để ý miệng lưỡi người đời, tại sao không dành thời gian đó để yêu thương ái nhân của mình. Bình An không sao, em ấy cũng sẽ bỏ ngoài tai mà chăm chỉ làm việc, nhưng có một điều, nếu như bất cứ ai trực tiếp làm tổn thương em ấy, cháu nhất định cũng sẽ...không để yên cho người đó.


Lệ Giang nhìn thẳng Diệp Thần, bà có chút sửng sốt. Người này không giống 7 năm trước, khi còn là sinh viên, vẫn mang hơi thở thanh thuần, hiện tại sau từng ấy năm, tuy vẫn là một người nhưng người trước mặt bà đã trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn, sắc sảo và toan tính hơn. Từ cách nói chuyện, đến ánh mắt, từng cử chỉ làm bà đau đầu...


-Hôm nay tôi còn chút việc, không thể tiếp tục ngồi nói chuyện với cậu được.


Lệ Giang nói xong thì đứng dậy, Diệp Thần cũng mỉm cười đứng lên.


-Không cần phải tiễn tôi.


-Cháu vẫn còn nhiều thời gian, cháu giúp bác gọi taxi.


Lệ Giang không nói gì, im lặng đi lên phía trước. Không ai biết bên ngoài bà hết sức bình thản đến lạnh lùng, nội tâm bên trong đang dậy sóng. Bà biết, người đàn ông này có bao nhiêu chân thành đều bày tỏ cho mình, nhưng nghĩ đến chuyện năm xưa, bà lại không cam lòng.


Diệp Thần mở cửa xe cho Lệ Giang, trước khi đóng lại, còn không quên cúi đầu chào


-Cháu hy vọng...cô sẽ có thể bình tĩnh hơn trước mặt Bình An, em ấy hiện tại công việc áp lực rất lớn...


Lệ Giang không nói gì, anh mỉm cười đóng cửa xe lại.


Diệp Thần quay vào bàn trà bên trong, ông chủ quán cà phê đã đứng sẵn đó đợi anh.


-Phiền chú như trước cháu nhờ, giúp cháu.


-Không thành vấn đề. Đúng là chỉ có người như vị phu nhân kia uống qua rồi mới nhận ra được


-May mắn có trà của chú...vậy cháu đi trước, xong xuôi chú có thể gửi tổng đơn đến thư ký của cháu, cô ấy sẽ thanh toán trực tiếp toàn bộ vào tài khoản của chú. Cháu còn có việc, tạm biệt!


Nói đoạn, Diệp Thần chỉnh lại cà vạt, cười tươi bước ra ngoài.


Diệp Thần lái xe đến nhà Nam Duy, hôm nay hai người đều nghỉ sớm ra ngoài cùng nhau.


Về phía Bình An, lúc chuẩn bị về thì có một ca phẫu thuật bất ngờ, cậu đành phải ở lại. Cuộc phẫu thuật kéo dài tận 4 tiếng, lúc bước ra khỏi phòng phẫu thuật, ai nấy đều mệt mỏi nhìn nhau cười khổ. Bình An vào phòng thay đồ, vội vàng tìm điện thoại và tai nghe. Vì là bệnh viện cho nên không được phép bật to, chỉ có thể dùng tai nghe. Đột nhiên nhớ ra, tai nghe của mình đêm qua vì đọc sách mà vẫn để trên bàn, Bình An cười khổ. Trán cậu đầm đìa mồ hôi, cậu sợ không dám bước ra ngoài. Cậu vốn đã muốn giấu kỹ bệnh tâm lý này của mình, người biết chỉ có Tiểu Hiên, vị bác sĩ năm xưa và Diệp Thần. Tiểu Hiên đã tan ca về trước, Bình An ngồi lên ghế, hai tay ép cho bản thân không ngừng run rẩy. Điện thoại đột nhiên vang lên tiếng chuông quen thuộc, là Diệp Thần gọi đến.


-"Em tan làm chưa, anh đợi em, muốn đưa em đi ăn."


-Diệp Thần....có thể bật nhạc giúp em....để em nghe một chút...


Nhận ra giọng nói đứt quãng của cậu, chợt nhớ đến chuyện bên NY lần trước, Diệp Thần sợ ngây người. Anh quên mất, Bình An có chút bệnh tâm lý như vậy, anh đau lòng, kiềm chế lại, mỉm cười đồng ý. Mở nhạc từ máy tính bảng, anh bật loa ngoài điện thoại rồi đặt sát máy tính bảng, cũng bắt đầu khởi động xe đi đến bệnh viện. Nam Duy có chút ngạc nhiên, thấy Diệp Thần ra hiệu thì đành nén lại, nhìn xe ô tô lao nhanh trên đường, Nam Duy nhún vai không hiểu chuyện gì.


Một lát khi gần đến nơi, Bình An nói đã khá hơn, Diệp Thần vào bệnh viện nên không còn cách nào khác phải tắt nhạc đi, anh gõ cửa phòng, Bình An mệt mỏi mở cửa. Nhìn hai mắt đỏ lên của cậu, anh đau lòng mím môi, đóng cửa chốt lại rồi ôm chầm lấy Bình An.


Nụ hôn bất ngờ rơi trên môi, xúc cảm lạnh lẽo truyền đến ban đầu làm Bình An sửng sốt, cậu run rẩy hai tay bám chặt lấy áo anh, Diệp Thần dịu dàng mơn trớn đôi môi mềm mại của cậu, về sau có chút điên cuồng, chính anh cũng không hiểu tại sao mình lại như vậy. Nhìn khuôn mặt của Bình An, tiếng cậu thở gấp, Diệp Thần mỉm cười ôm chầm lấy cậu.


-Không sao cả, bất kể là xảy ra chuyện gì, chỉ cần em gọi tên anh, chỉ cần em luôn nghĩ đến anh, anh nhất định không cho bất cứ ai, bất cứ chuyện gì được phép làm tổn thương em...Yêu thương em, che chở cho em, muốn ôm em, hôn em, hết thảy anh đều muốn...Bình An của anh, bảo bối của anh....


        Không quá mãnh liệt, mình thích cái cách quan tâm yêu thương của Diệp Thần =)))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi