Buổi trưa hôm nay , hai vợ chồng Ngô Vũ Thần cùng nấu , mọi người hầu trong nhà đều được hắn cho phép nghỉ sớm , tài nấu ăn của nàng cũng đã
tốt hơn trước.
Du Huân Huân chăm chú thái cà chua , còn hắn thì nhàn nhã nấu canh.
Không gian lúc này vô cùng yên tỉnh và hạnh phúc , hai người như cặp vừa mới cưới , luôn dính sát lấy nhau. Và tất nhiên Ngô Vũ Thần không muốn
ai quấy rối bọn họ nên đã đóng cửa nhà và cả nhà bếp để tiện bề “làm
việc” , nếu hắn muốn…Người đàn ông này thật xấu xa !
Du Huân Huân đưa đĩa cà chua vừa thái lát cho hắn “Vũ Thần , xong rồi !”
Ngô Vũ Thần quay sang , đưa tay cầm lấy , đổ vào nồi , khóe miệng khẽ giương lên “Muốn ăn thử không ?”
Nàng gật đầu , hắn mỉm cười , cầm thìa ăn cơm , múc một muỗng canh , cẩn thận đưa lên miệng thổi rồi đút cho nàng “Thế nào ?”
Du Huân Huân nếm thử , rồi vui vẻ khen “Ưm…Rất ngon !”
“Chồng em mà.” – Ngô Vũ Thần cười tự cao , aiz…hắn bắt đầu thích kiêu ngạo từ lúc nào vậy ? Nàng chỉ mới khen một câu mà đã lên mặt rồi sao ? Du Huân Huân không lên tiếng , để mặc cho chồng mình tự huyễn , nàng tự hỏi , từ khi nào hắn bị mắc bệnh tự kỷ ??? – –
Thấy nàng quay mặt bỏ đi , hắn tắt bếp ga , đưa tay kéo nàng , ôm từ phía sau “Hành động em như vậy là sao ?”
“Hử ?”
“Anh đang nói chuyện mà em lại quay đi sao ?”
Du Huân Huân đưa mắt nhìn hắn , cất tiếng “Là anh đang tự kỷ thì đúng hơn.”
“Du Huân Huân , gan em to cỡ nào.”
Nàng xoay người ôm thắt lưng Ngô Vũ Thần , khóe miệng nàng cong lên . Ngón cái thon dài đặt trên cặp môi mỏng khiêu gợi , to gan thách thức
hắn : “Em không có hiền khi bị mất trí nhớ đâu nhé , anh…không ăn hiếp
được em đâu.”
Ngô Vũ Thần xấu xa , cắn nhẹ ngón tay nàng , Du Huân Huân nhíu mày ,
định rút tay lại nhưng người nọ đã nhanh choang giữ chặt , mặt kề sát
mặt , Ngô Vũ Thần bắt đầu giở thói lưu manh với nàng , một tay đã bắt
đầu chạm vào dây kéo sau lưng nàng “Chậc…Huân Huân à….em không rút ra
được bài học gì khi hai năm qua sống cùng anh sao ?”
Du Huân Huân giật mình , hắn thẳng thừng mở dây kéo , bàn tay to rộng bắt đầu phưu lưu trên cơ thể trắng mịn , từ sống lưng đến eo , rồi đến
cặp mông tròn trịa , cuối cùng là nơi u cốc bí ẩn. Du Huân Huân gằn giọng mắng hắn “Vũ Thần , em không đùa nữa , mau buông ra , em muốn ăn cơm.”
Ngô Vũ Thần mỉm cười , cắn cắn ngón tay nàng , bên dưới lại như có
như không vờn tới vờn lui “Không thích , làm xong rồi , ăn sẽ ngon miệng hơn.”
Giọng điệu của hắn như thế là sao ? Nàng có phải đã rước họa vào thân ? Đang nghĩ cách bỏ chạy thì bàn tay tà ác đã tiến vào bên trong quần
lót của nàng , tự tiện tiến sâu vào , Du Huân Huân rùng mình một cái ,
nhíu mày cất tiếng “Anh định làm ở đây sao ? Mau về phòng đi.”
Ngô Vũ Thần lưu manh trả lời “Giường là dùng để ngủ , độ nhún không tốt , không thích hợp để “bàn chuyện yêu” !”
“Nhưng đây là nhà bếp , không phải nơi ‘ làm việc ‘.”
“Chỉ cần hoàn cảnh thích hợp là được…không cần vị trí !”
Rất ngắn gọn , hắn bình thản trả lời , khiến nàng á khẩu , trợn mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
“A !” – Ngón tay hắn đang di chuyển bên trong nàng khiến Du Huân Huân bất chợt run lên phải dựa vào người hắn….thật sự không thể tháo chạy
thì nàng chỉ còn cách chấp nhận “Vũ Thần…tắt đèn đi có được không ?”
Ngô Vũ Thần cúi đầu ghé sát vai nàng , phun ra một làn sương trắng , kích thịh cơ thể nàng “Tại sao ?”
“Như vậy sẽ đỡ xấu hổ !”
“Tối như vậy sao anh thấy đường , bật đèn lên sẽ kích thích hơn !”
Nàng xấu hổ đến nỗi đỏ cả mặt khi nghe câu nói của hắn , liền giơ tay đấm vào lồng ngực vạm vỡ “Bây giờ là buổi trưa mà. Dù không có đèn cũng sáng mà.”
Ngô Vũ Thần đưa tay nâng khuôn mặt xinh đẹp lên , cặp đồng tử màu
xanh nhìn chằm chằm như muốn nuốt trọn nàng vào bụng , khẽ cất tiếng “Em biết rõ là sẽ sáng vậy kêu anh tắt đèn làm gì ?
“Anh…Ưm..m…ha….” – Tốc độ di chuyển ngón tay của hắn ngày một tăng
nhanh , cho đến khi ép nàng tiết ra chất lỏng ngọt ngào mới buông ra
Hắn cười xấu xa “Bà xã…xem ra em không thoát được rồi….” Rồi cởi thắt lưng , bắt đầu thực hiện tiết mục chính…..
***
Du Huân Huân nằm ngủ trên giường còn Ngô Vũ Thần thì ung dung thong
thả hâm lại đồ ăn , vẻ mặt rất hài lòng . Chỉ mới làm 5 lần mà nàng đã
chịu không nổi rồi ngất đi…khóe miệng Ngô Vũ Thần khẽ giương , dù hắn
chưa thỏa mãn nhưng như vậy cũng đủ rồi…
Cẩn thẩn múc canh ra chén đặt lên mâm. Dù sao nàng vẫn không thể xuống giường , nên hắn phải đem cơm lên cho nàng.
Du Huân Huân nhíu mày tỉnh dậy , cả cơ thể truyền lên cơn đau , nàng
bực tức thở dài , gượng người ngồi dậy . Ngô Vũ Thần chết tiệt , hưng
phấn đến độ khiến nàng ngất đi….đôi mắt to tròn chợt để ý đến chiếc áo
choàng ngủ màu lam , là do hắn giúp nàng mặc ??
*Cạch…..
Ngô Vũ Thần mở cửa đặt khay thức ăn lên bàn , bước đến chiếc giường
êm ái , đối mặt với cặp mắt hình viên đạn của nàng , hắn mỉm cười “Bà xã , ăn trưa thôi.”
Du Huân Huân mím môi , trưng mắt nhìn hắn “Anh vui thế sao ?”
“Tất nhiên.”
“Hừ , em như thế này anh vui lắm sao ?”
“Haha….đừng giận nữa , mau ăn cơm.” – Ngô Vũ Thần bật cười ha hả , ôm lấy nàng ngồi xuống ghế sofa. Cầm đũa gắp thức ăn , đặt trước miệng
nàng , cưng chiều nói “Há miệng ra !”
Du Huân Huân bĩu môi , há miệng nhận lấy , woa…ngon quá , chắc chắn
lo do hắn nấu. Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười “Có ngon không ?”
“Ừm !” – Du Huân Huân gật đầu thích thú , sau đó lại nhíu mày “Nhưng hơi cay , em ăn cay không được.”
“Vậy sau này sẽ không bỏ ớt.” Hắn mỉm cười , đưa tay gắp thêm đồ ăn vào chén cơm của nàng.
Du Huân Huân vui vẻ ăn cơm , nàng thật sự không thể chê tài nấu ăn của Ngô Vũ Thần…
– —
“Thật không ngờ hắn có thể tìm ra cô ta nhanh như thế.” – Người nọ ngồi trên ghế sofa rộng rãi , khẽ cất tiếng.
“Chủ tử , xem ra hắn không phải dạng vừa.” – Một người khác xen vào.
Kẻ ngồi trên ghế , khóe miệng khẽ giương , cặp mắt sắc bén sâu thẳm
“Cứ tiếp tục theo dõi đi , đợi thời cơ đến chúng ta sẽ ra tay . Lần này , chính tôi sẽ giết hắn.”
“Như vậy có quá mạo hiểm không ?”
“Hừ…càng dây dưa càng bất lợi cho chúng ta.”
“Vâng !”
Kẻ được gọi là chủ tử , cặp mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ , nhếch
miệng cười khẩy , hắn không tin Ngô Vũ Thần không bước ra ngoài , đợi
khi hắn và Du Huân Huân ra khỏi nhà chính là lúc hắn hành động….
– —
Du Huân Huân ngồi ngoài vườn hóng gió , khoảng một tiếng nữa là Ngô
Vũ Thần sẽ đi làm về . Nàng muốn ngồi chờ hắn. Trong lúc nghĩ vẩn vơ ,
đột nhiên một giọng nói lạ vang lên trong đầu nàng. “Vụ án ba tháng
trước , là do tôi gây ra….”
Du Huân Huân giật mình thở dốc , giọng nói đó rất quen , hình như
nàng đã nghe ở đâu rồi , thật sự rất quen….mày đẹp khẽ nhíu lại , đầu
nàng chợt nhói lên , cảm giác sợ hãi dâng lên khiến cơ thể nhỏ nhắn chợt run lên , lúc này nàng cần Ngô Vũ Thần , rất cần hắn….
Vệ sĩ thấy biểu hiện lạ của nàng liền chạy lại “Thiếu phu nhân , cô sao vậy ?”
“Vũ Thần….giúp tôi gọi….” – Chưa nói hết câu nàng đã ngất đi. Người vệ sĩ hoảng hốt gọi quản gia , lập tức bế nàng vào nhà…..
– –
Vừa nhận được tin của quản gia , Ngô Vũ Thần lập tức chạy về nhà ,
hắn xông thẳng lên phòng , lão quản gia thays hắn xuất hiện liền bước
đến “Thiếu gia.”
“Huân Huân đâu ?”
“Thưa , ở trong phòng ạ.”
*Cạch….vừa dứt lời , bác sĩ đã mở cửa bước ra , mặt ông vô cùng vui vẻ “Chúc mừng thiếu gia , thiếu phu nhân đã có thai rồi ạ.”
Ngô Vũ Thần sững người , không tin vào những gì mình vừa nghe , “Ông nói gì ?”
“Thiếu phu nhân đã có thai ạ , vừa nãy có lẽ do mệt quá nên ngất đi thôi.”
Ngô Vũ Thần trong lòng thầm vui mừng , hắn đưa tay mở cửa đi vào , có
thai ? Trong bụng nàng cuối cùng cũng đã có dòng máu của hắn….
“Ưm….” – Du Huân Huân nhíu mày tỉnh dậy , nàng mơ màng nhìn xung
quanh , cặp mắt vô tình nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn , thấy nàng tỉnh
dậy , hắn chưa kịp lên tiếng báo tin vui thì nàng đã siết lấy cánh tay
chắc khỏe , cất tiếng “Vũ Thần….em…em nhớ ra rồi…người đó…có giọng nói
rất quen…em….em…”
Thấy nàng dường như rất sợ hãi , Ngô Vũ Thần vội trấn an , hắn đưa
tay vén tóc nàng , thanh âm trầm thấp vang lên “Huân Huân….sao vậy ? Là
anh đây !”
Khuôn mặt nhỏ bé thấm đầy mồ hôi , nàng ngước nhìn hắn “Vũ Thần….em…nhận ra giọng nói của người đã bắt cóc em !”
Ngô Vũ Thần sững người khi nghe câu nói của nàng , hắn thở dài ,
nhưng bây giờ không phải lúc nói chuyện đó , lúc này hắn phải nói chuyện vui của hai người “Chuyện đó để sau đi , em bây giờ cần phải nghĩ ngơi , vì…”
“Vũ Thần à….người đó là Trần Đình , là người bắt cóc em một năm trước còn là người đã giết chết gia đình em…anh…có thể để chuyện đó…anh có thể để sau được sao ?” – Du Huân Huân gần như sắp bật khóc , rất nhiều lần Trần Đình tìm cách hại Ngô Vũ Thần , còn bắt cóc nàng để uy hiếp hắn , nàng làm sao có thể chịu được.
Ngô Vũ Thần trầm mặc , Trần Đình…lại là hắn , thật không ngờ hắn lại
dám làm như vậy ? Ngô Vũ Thần giận đến nỗi gân xanh nổi đầy tay , nhưng
vẫn cố đè nén , vòng tay ôm lấy nàng “Huân Huân , anh sẽ trả thù giúp
em…còn bây giờ , em phải bình tĩnh lại…hãy vì con của chúng ta , đừng
nghĩ đến chuyện đau lòng nữa.”
Du Huân Huân mở to mắt “Con…?”
“Ừ…em có thai rồi…Là con của chúng ta.” – Hắn buông nàng ra , nhu
tình nhìn nàng…Du Huân Huân ngớ người , bàn tay xinh đẹp đặt nhẹ lên
bụng…từ khóe mắt , một dòng nước lạnh lẽo lăn dài trên hai bên má trắng
nộn , cuối cùng nàng cũng có thai…kết tinh tình yêu giữa nàng và Ngô Vũ Thần.
Đặt vầng trán rộng chạm nhẹ vào trán nàng , từ đôi môi mỏng vang lên
từng lời nỉ non “Huân Huân , em phải cố gắng dưỡng thai , mọi chuyện cứ
để anh lo ! Nghe lời anh…”
Khóe miệng Du Huân Huân giương lên , hắn cúi đầu hôn sâu lên đôi môi
đỏ tươi , rồi ôm cơ thể nhỏ nhắn vào lòng , ánh mắt trở nên sắc lạnh m
hắn đang cố kìm nén cơn tức giận từ sâu trong đáy lòng…..