Gần đến giờ ăn cơm tối , Ngô Vũ Thần mới đi sang phòng Du Huân Huân , đứng trước phòng nàng gõ cửa “Du Huân Huân.”
Trong phòng không có tiếng trả lời , hắn nhíu mày cất tiếng lần nữa “Xuống ăn cơm , nếu em không mở cửa thì tôi sẽ vào đấy”
“Tôi không ăn , anh tự ăn một mình đi !” – Giọng nói đầy bực tức vang lên. Hắn biết nàng vẫn còn giận , liền dịu giọng “Xuống ăn cơm đi !”
“Không ăn , không xuống , anh mau biến đi !”
Dường như thỏa hiệp đối với nàng không có tác dụng , Ngô Vũ Thần thở
dài đưa tay mở cửa nhưng lại bị khóa trái , mày đẹp khẽ nhíu lại , đưa
tay lấy chìa khóa phòng trong túi ra.
*Cạch….
Du Huân Huân giật mình quay lại , nàng tự hỏi sao hắn có thể vào được , vừa định mở miệng thì hắn đã cất tiếng trước “Em quên đây là nhà tôi
rồi sao ?” – Hắn giơ chìa khóa phòng lên , vẻ mặt ngạo nghễ nhìn nàng
càng khiến Du Huân Huân thêm tức giận , cầm gối chọi hắn “Đi ra ngoài.”
“Không !”
“Anh muốn gì hả ?”
“Ăn cơm.”
“Vậy anh tự ăn đi !”
“Tôi muốn em xuống dưới ăn tối ! Mau lên !” – Một cái nhíu mày cùng
cặp mắt đục dần đã đủ khiến Du Huân Huân có chút sợ sệt , nàng mím môi
không lên tiếng , vẫn ngồi im trên giường. Rõ rang là hắn sai vậy mà còn dám ra lệnh cho nàng ???
Nhìn khuôn mặt nhỏ bé tức đến sắp khóc , Ngô Vũ Thần bước đến gần ,
dịu giọng nói “Được rồi , là tôi sai , không nên chọc ghẹo em ! Mau
xuống ăn cơm tối , không nên bỏ bữa.”
Nghe lời dụ dỗ của hắn , Du Huân Huân trầm mặc một chút rồi đứng dậy , lướt qua người hắn đi xuống dưới. Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười , thong
thả bước đi.
***
Đồ ăn đã dọn sẵn trên bàn , quản gia thấy nàng và Ngô Vũ Thần đi
xuống liền lấy chén xới cơm , xếp đũa gọn gàng rồi cúi đầu chào đi ra.
Ngô Vũ Thần kéo ghế ngồi xuống , tay trái cầm lấy đũa định gắp thức ăn
nhưng lại không thuận tay , nhìn hắn cứ gắp lên gắp xuống mãi không được , Du Huân Huân đành rũ lòng thương , dẹp chuyện giận dỗi sang một bên , cầm đũa gắp vào chén hắn , nàng nói “Tôi giúp anh !”
Khóe miệng hắn giương lên , trầm giọng trả lời “Vậy thì phiền em rồi….” , Ngô Vũ Thận híp mặt cười “Đút tôi ăn.”
Du Huân Huân bĩu môi , lấy muỗng đút cơm cho Ngô Vũ Thần , hắn một
muỗng rồi nàng một muỗng. Ngô Vũ Thần trong lòng cực kỳ sung sướng , giả vờ như vậy cũng tốt , thật ra hắn thuận cả hai tay nhhưng vì muốn được
nàng chăm sóc mới giả vờ khó khăn như vậy- -.
“Tôi muốn ăn món đó.” – Ngô Vũ Thần chỉ tay về đĩa thức ăn bên nàng . Du Huân Huân cầm đũa gắp một miếng “Há miệng ra…”
Hắn nhìn nàng , hệt như một người mẹ đang đút cho con vậy , thấy hắn
cứ nhìn chằm chằm , nàng nhíu mày hỏi “Anh có ăn hay không ?”
“Tất nhiên là có.”
“Ấy….tại anh đó không chịu ăn , làm chảy ra tay tôi rồi !” – Du Huân
Huân đặt đũa xuống bàn , cau có nói. Thức ăn đột nhiên rơi trúng tay
nàng. Ngô Vũ Thần đưa tay cầm chặt bàn tay nhỏ bé của Du Huân Huân , đưa lưỡi liếm sạch. Nàng giật nảy người nói không lên lời , cũng không thể
rút tay lại. Chiếc lưởi ấm nóng lượn quanh khẽ tay nàng , liếm mút những vết thức ăn trên đầu ngón tay , rất nhẹ nhàng , chỉ một hành động đó
của hắn đã khiến cơ thể nàng nóng bừng. Ngô Vũ Thần thong thả liếm mút
từng ngón tay nàng , hàm răng trắng đều cắn nhẹ ngón tay trỏ thon dài
của nàng.
“Á…” – Du Huân Huân nhíu mày , hắn cắn nàng !?
Đôi môi mỏng rời khỏi ngón tay mảnh khảnh , đưa cặp mắt màu xanh thẳm liếc nhìn nàng , cất tiếng trêu ghẹo “Dấu ấn.”
Khuôn mặt nhỏ bé đỏ đến rỉ máu , đôi môi mấp máy không nói được ,
nhìn điệu bộ của Du Huân Huân hắn bật cười ha hả , đứng dậy , đưa tay
xoa đầu nàng , thanh âm trầm thấp vang lên “Tôi no rồi !” , nói xong hắn cúi người hôn nhẹ lên vầng trán trắng nộn , vui vẻ nói tiếp “Em cứ từ
từ ăn !” rồ quay lưng đi ra.
Du Huân Huân lúc này mới bừng tỉnh , nàng đập mạnh bàn đứng dậy , đi
ra bồn nước rửa tay rồi hung hăng xông thẳng lên tầng hai. Tên Ngô Vũ
Thần khốn khiếp , lần này nàng nhất định không bỏ qua , nàng nhất địnhs ẽ đánh hắn , đánh hắn…!??? Quản gia thấy nàng chạy như tên lửa , ông đoán lại cãi nhau nữa rồi. Thật sự thì từ khi nàng về đây , tòa nhà này đã
có sức sống.
* Rầm…. Du Huân Huân hung hăng dùng chân đạp cửa phòng Ngô Vũ Thần ,
cánh cửa bật mạnh vào trong , Ngô Vũ Thần đang thay áo , hắn sững người
quay đầu lại , người phụ nữ đứng trước cửa vẻ mặt cau có , tức giận vô
cùng , hắn híp mắt cười “Bà xã , tìm anh sao ?”
Nàng bặm môi trừng mắt nhìn hắn , ngó xung quanh phòng , phát hiện ra cây gậy bong chày để gần cửa nàng đưa tay cầm lấy tiến vào phòng. Ngô
Vũ Thần nhíu mày “Em…muốn làm gì ?”
“Đồ khốn khiếp , tôi phải đánh chết anh !” * Rầm…. – Nàng dậm mạnh
cây gậy xuống sàn , Du Huân Huân dùng sức , liên tục đánh hắn , nhưng
Ngô Vũ Thần đều né được , mày đẹp nhíu lại :
“Dừng lại , Du Huân Huân , em đối xử với người bị thương như vậy sao ?”
Du Huân Huân vừa thở phì phò vừa nói , tay vẫn lien tục quơ qua quơ
lại “Bị thương ? Mặc kệ anh , là do anh….lúc nào cũng trêu ghẹo tôi
hết.”
*Rầm…Rầm…
“Dừng lại.” * Pặc… – Bàn tay to khỏe giữ chặt cây gậy , không cho
nàng rút lại , ánh mắt liếc nhìn nàng , Du Huân Huân trừng mắt nhìn hắn , mím môi lại “Ngô Vũ Thần , mau bỏ ra.”
“Bỏ ra để em phá nát phòng tôi hay sao ?”
“Là tại anh , lúc nào cũng chọc ghẹo tôi , luôn giở trò biến thái với tôi….” – Bao nhiêu ấm ức nàng đều nói ra , đôi mắt màu đen to tròn chợt ngấn nước , một làn nước trong veo tuôn ra , chảy dài trên gò má trắng
hồng….Ngô Vũ Thần dịu giọng , giật lấy cây gậy quăng xuống đất , ôm chặt lấy nàng “Được rồi , đừng khóc…”
“Mau buông ra , buông tôi ra.” – Du Huân Huân vùng vẫy , cố gắng đẩy
hắn ra. Ngô Vũ thần càng siết chặt hơn , cất tiếng “Ngoan một chút , là
tôi sai. Đừng giận nữa.”
Du Huân Huân im lặng , nàng cũng không khóc nữa , gục đầu vào lồng
ngực hắn. Ngô Vũ Thần buông nàng ra đưa tay lau những vệt nước trên mặt
nàng.
“Miệng lưỡi trơn tru.” – nàng quệt mồm , bất mãn nói.
Ngô Vũ Thần mỉm cười , cất tiếng “Như vậy mới khiến em nguôi giận.”
Nàng trừng mắt lườm hắn , vốn định bỏ ra ngoài thì bị hắn giữ chặt lại. Du Huân Huân quay đầu nhìn “Làm gì ?”
“Đi ngủ !”
“Bây giờ sao ? Còn sớm mà.” – nàng ngẩn người , giờ chỉ mới 8 giờ 30 phút mà hắn nói là đi ngủ ? Điên rồi sao ?
“Phải.” – Nói xong hắn đưa tay kéo nàng lên giường , Du Huân Huân
vùng vẫy “Anh muốn ngủ thì ngủ đi , tại sao lại kéo tôi ngủ theo , còn
nữa…đây là phòng anh mà.”
Ngô Vũ Thần mỉm cười , híp mắt nhìn nàng “Tôi muốn ngủ cùng em thì tất nhiên phải ngủ trên giường của tôi.”
“Tôi vẫn chưa muốn ngủ.” – Nàng nhất quyết không ngủ , và dĩ nhiên không nằm trên chiếc giường đó.
“mặc kệ em.” – Dứt lời , hắn lôi nàng lên giường đè mạnh xuống tấm
nệm êm ái , giọng điệu bỡn cợt “Nếu em không ngoan ngoãn thì đừng trách
tôi.”
“Anh làm gì tôi chứ ?”
“Để xem…dù tôi chỉ có thể sử dụng một tay nhưng vẫn có thể ‘tấn công’ em đấy”
“Anh….đồ vô liêm sỉ.” nàng đưa tay định đánh hắn nhưng Ngô Vũ Thần
lại chụp được , vẻ mặt vô cùng xấu xa “Tôi hỏi lại một lần nữa , có ngủ
hay không ?”
Ngẫm nghĩ một hồi , Du Huân Huân đành gật đầu “Có.” , nếu không ngủ
chắc nàng sẽ bị hắn làm thịt mất thôi , hắn ta vốn đâu phải người bình
thường…
Ngô Vũ Thần mỉm cười , kéo nàng vào lòng , vòng tay chắc khỏe ôm trọn lấy cơ thể mảnh mai của nàng. Du Huân Huân cau có nói “Anh muốn tôi
nghẹt thở chết sao ?”
Hắn cười tà , hôn nhẹ lên trán nàng “Không chết được đâu.”
Du Huân Huân bực bội nằm trong lòng người đàn ông kia , nàng không
thể ngủ được nếu như hắn cứ ôm chặt như vậy , nàng nói “này , anh ngủ
chưa ?”
“Chuyện gì ?” -Thanh âm trầm thấp vang lên.
“Tại sao anh lại đồng ý cuộc hôn nhân này ?”
Hắn hơi ngạc nhiên với câu hỏi của nàng , cặp mắt vẫn nhắm lại , từ tốn trả lời “Vì ông tôi. Vậy còn em ?”
“Tôi sao ?” – Nàng khựng lại , nàng có nên nói thật chohắn biết chỉ
vì bị người yêu phản bội nên nàng mới đồng ý cưới hắn ? Du Huân Huân
ngập ngừng , dù sao hắn cũg đã từng nói yêu nàng , dù là thật hay giả
cũng đã nói ra. Nàng thật sự không biết nên trả lời thế nào.
“Có phải vì tên nhóc họ Kỷ ?” Đột nhiên hắn cất tiếng , câu nói khiến nàng giật mình , hắn đã biết ? Du Huân Huân cười trừ “Làm…làm gì có.”
“Du Huân Huân , em không thể gạt được tôi đâu.”
Nàng im lặng ngước mắt nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của Ngô Vũ Thần , hắn vẫn không mở mắt nhưng người khác vẫn có thể thấy được hắn đang không
vui…Du Huân Huân dịu giọng “Chỉ là lúc trước thôi…ưm…”
Không cần nghe tiếp câu nói của nàng , Ngô Vũ Thần cúi đầu hôn sâu
lên đôi môi đỏ tươi của nàng , từ dịu dàng đến hăng say , dây dưa với
cái lưỡi thơm tho ngây ngô của nàng . Lúc đầu nàng còn vùng vẫy nhưng
không hiểu tại sao bây giờ lại im lặng , phối hợp với hắn ? Hai đầu lưỡi dây dưa với nhau , Ngô Vũ Thần quấn lấy đầu lưỡi nàng , một chút dịu
dàng giờ cũng không còn , hơi thở yếu ớt của Du Huân Huân cũng bị hắn
nuốt trọn , quả thật sự cuồng nhiệt say đắm này của hắn nàng không thể
chịu được. Hồi lâu sau , Ngô Vũ Thần mới lưu luyến buông nàng ra , nhìn
người phụ nữ trong lồng ngực thở hổn hển đôi mắt mơ màng , xinh đẹp đến
quyến rũ , hắn nói “Sau này không được nghĩ đến người đàn ông khác ,
ngoài tôi.”
Du Huân Huân bị hắn nhìn chằm chằm khó chịu lên tiếng “Anh không được nghĩ bậy !” , nhìn vẻ mặt hắn , nàng đủ biết hắn đang muốn làm chuyện
xấu xa , liền cất tiếng cấm.
Ngô Vũ Thần bật cười , vuốt má nàng “Em biết tôi đang nghĩ gì sao ?”
“Nhìn mặt anh xấu xa như vậy , ai cũng có thể đóan được.”
“Vậy sao ?” – Hắn cười tà , đôi đồng tử xanh thẳm tà mị nhìn nàng ,
cúi đầu xuống sát khuôn mặt nhỏ bé. Du Huân Huân vội quay mặt sang chỗ
khác “Phải…”
Cánh tay rời khỏi đầu nàng , đưa tay giữ chặt chiếc cằm thon nhỏ ,
quay mặt nàng đối mặt với hắn , không cho phép lãng tránh. Ngô Vũ Thần
cười khẩy “Lúc nãy chẳng phải em cũng rất hăng say , sao bây giờ lại như vậy ?”
“Hăng…hăng say cái đầu anh…tôi…tôi đi ngủ.”- Du Huân Huân đỏ mặt nói , đẩy hắn ra , nàng quay lưng về phía hắn kéo chăn nằm ngủ.
“Vừa nãy nói không muốn ngủ mà.”
“Bây giờ thì muốn rồi.”
Ngô Vũ Thần nhịn cười nằm xuống , kéo nàng vào lòng , ôm từ phía sau , hôn nhẹ lên mái tóc của nàng , cưng chiều nói “Bà xã…ngủ ngon !”
Du Huân Huân im lặng không trả lời , trống ngực đập thình thịch ,
nàng nắm chặt tấm chăn , sợ rằng hắn có thể nghe được nhịp đập của nàng. Nàng thật sự không hiểu nổi việc gì đang xảy ra , nếu là trước đây nàng sẽ chống cự ,xua đuổi hắn vậy mà giờ lại ngoan ngoãn nằm im….Người đàn
ông nằm phía sau thì nghe rõ từng nhịp tim của nàng , trong lòng dâng
lên một cỗ hạnh phúc khó tả…