YÊU EM MỘT LỜI KHÓ NÓI HẾT

Edit: Ryn

Beta: Túc

—————————

Lộ Phân Phân: “…”

Lộ Phân Phân chưa từng yêu đương, hồi học trung học cô có tính cách giống như một chị đại trong trường, tất cả những nam sinh thích cô mà có dũng khí nói ra đều trở thành “huynh đệ” của cô, còn có rất nhiều những nam sinh căn bản không dám tỏ tình với cô. Vậy nên cho dù cô đã từng chói mắt rực rỡ như một tiểu yêu tinh nhưng lịch sử tình trường vẫn là một mảng trống không.

Ngay cả một người bạn trai cũng chưa từng có, vừa mở miệng đã gọi người ta là chồng.

Thật khó để mở miệng.

Sau khi gọi điện với bố mẹ anh, cô có thể thân mật một chút với anh được không nhỉ?

Lộ Phân Phân tự dưng căng thẳng, liếm nhẹ môi dưới: “Dù sao, em cũng không phải bố mẹ của anh.”

Minh Thì Tiết: “…”

“Cho nên không bằng…” Lộ Phân Phân hoàn toàn không ý thức được câu nói kia có nghĩa khác, lễ phép mà khéo léo đưa ra đề xuất khác: “Gọi là Tiểu Minh đi.”

Lộ Phân Phân: “…”

“Nghe không được sao?” Lộ Phân Phân quay đầu nhìn anh, sợ anh chê thái độ của cô qua quít, nghiêng người đứng thẳng tắp, ánh mắt chân thành nói: “Trong sách giáo khoa toán tiểu học của chúng em thường xuyên xuất hiện cái tên này, nó đặc biệt rất thân thiết đấy.”

Minh Thời rũ mắt nhìn cô, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên một chút: “Quả thật, rất thân thiết.”

Lộ Phân Phân nhìn biểu cảm của chủ nợ, tuy rằng ngoài miệng anh nói rất thân thiết, hơn nữa cũng không biểu hiện ra một tia chống cự, ánh mắt cũng rất ôn hòa.

Nhưng ánh mắt của anh hiện rõ bốn chữ “Rất muốn từ chối”. Nhìn nhau trong hai giây.

Lộ Phân Phân nhận ra: “Anh hình như không thích nó.”

“Không.” Minh Thì Tiết mở cửa xe, lòng bàn tay chống xuống trần xe: “Chính là, có thể sẽ khá phiền phức.”

Lộ Phân Phân chui vào xe, ngồi vào bên trong, quay đầu hỏi: “Tại sao lại phiền phức?”

Minh Thì Tiết ngồi xuống bên cạnh cô, yêu cầu tài xế lái xe và nghiêng đầu nhìn vào tầm mắt của cô: “Em cũng có thể thay đổi tên đấy.”

Lộ Phân Phân giật mình: “Tên gì?”

“Tiểu Hồng.”

Lộ Phân Phân: “?”

Cô mơ hồ mở to đôi mắt: “Tại sao!?”

Vẻ mặt Minh Thì Tiết nghiêm túc: “Vì trong sách giáo khoa toán tiểu học, Tiểu Minh và Tiểu Hồng cùng chung một câu hỏi.”

Lộ Phân Phân: “?”

Qua hai giây cô mới phản ứng lại.

[ Tiểu Minh và Tiểu Hồng đi hái táo, Tiểu Minh hái nhiều hơn Tiểu Hồng 12 quả, Tiểu Minh hái táo gấp 2 lần Tiểu Hồng. Hỏi mỗi người hái được bao nhiêu quả táo? ]

“…”

Đúng là chung một câu hỏi thật.

Lộ Phân Phân vốn cảm thấy hai chữ “Phân Phân” này cũng rất phổ biến, nhưng cái tên Tiểu Hồng so với “Phân Phân” còn phổ biến hơn.

Cô không muốn gọi như vậy, dựa theo suy nghĩ của Minh Thì Tiết chọn một đôi tên khác: “Hoặc không thì anh tên là Minh Minh, còn em là Bạch Bạch.”

Cô không thắt dây an toàn, động tác của Minh Thì Tiết rất tự nhiên mà nghiêng người dựa sát vào cô, duy trì một khoảng cách nhỏ với cô, thay cô thắt dây an toàn, hành động vừa nhẹ nhàng vừa ân cần săn sóc.

Anh ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt của cô: “Minh Minh và Bạch Bạch, có ý nghĩa gì không?”

Lộ Phân Phân không chịu nổi ánh mắt cưng chiều của anh, mỗi lần bị anh nhìn chằm chằm như vậy, cô đều hận không thể tự dâng luôn bản thân cho anh.

Cô dời mắt, ho nhẹ một tiếng: “Em hiểu lòng anh!” Nói xong, chính cô cũng cảm thấy mình như tên cặn bã bẩn thỉu.

Minh Thì Tiết dường như không cảm thấy bẩn chút bào, anh sửng sốt một chút, nhìn qua giống như đang tinh tế thưởng thức tài hoa của cô.

“Cũng được.”

Lộ Phân Phân: “? “

“Nhưng…” Minh Thì Tiết nói: “Anh cảm thấy Phân Phân cùng với Minh Minh cũng rất xứng đôi.”

Lộ Phân Phân: “Vậy vẫn gọi em là Phân Phân?”

“Ừm.”

Vừa rồi anh đặc biệt tự nhiên nói ra biệt danh cô vừa đặt, khiến cho Lộ Phân Phân cũng đặc biệt tự nhiên hô một tiếng: “Minh Minh. “

Minh Thì Tiết: “Có.”

Khả năng thích ứng của anh thật mạnh.

Lộ Phân Phân liếc trộm người đàn ông lạnh lùng nghiêm nghị bên cạnh, đột nhiên cảm thấy buồn cười: “Không có việc gì, chỉ muốn gọi anh thôi.”

“…”

“Em hiểu lòng anh!? Ha ha ha ha ha ha!” Lâm Phồn Tư cười từ tiếng ngỗng thành tiếng heo kêu, cuối cùng nằm trên sô pha cười như gà gáy: “Vì sao hai người lại nói nhiều chuyện tình cảm như vậy! Cười chết tớ rồi ha ha ha ha ha!”

“Không phải.” Lộ Phân Phân kéo cô lên, hoài nghi trong khoảng thời gian này mình bị Minh Thì Tiết đồng hóa, cô vậy mà lại không cảm thấy có vấn đề gì: “Thật sự là buồn cười lắm sao?”

Lâm Phồn Tư cười đến thiếu oxy, uống một ngụm trà sữa để kéo dài cuộc sống: “Điểm mấu chốt không phải là câu nói “Minh Minh và Phân Phân cũng xứng đôi” của anh ta, mà là ở chỗ, anh ta thật sự thật sự rất nghiêm túc phân tích cho cậu! Ha ha ha ha.”

Anh như vậy, cô lại cảm thấy anh có chút đáng yêu.

“Chỉ là chủ nợ nhà cậu không cho cậu ăn đồ ăn vặt, ngay cả sô cô la cũng không được, cái này không phải là quá mất tình người rồi sao? Đây chính là đang giết chết linh hồn khám phá vị giác của con người!” Lâm Phồn Tư chửi bới một câu, lại tiếp tục điên cuồng phì cười: “Chắc có lẽ có thể là các mệnh lệnh trong chương trình robot ha ha ha!”

“…”

Lộ Phân Phân vốn cũng muốn cười, nhưng lại cảm thấy nếu cười thì chính là đang phản bội chủ nợ.

Cô nghiêm túc nói: “Tớ không cho phép cậu cười anh ấy!”

“Được được được, được rồi, tớ không cười nữa.” Lâm Phồn Tư làm động tác kéo khóa miệng: “Tớ sai rồi lão đại, chỉ là tâm trạng tớ đang tốt, có chút hưng phấn nên không nhịn được.”

“Có chuyện gì tốt sao?”

“Tớ! Hẹn được! Vị đại lão đó rồi! Hơn nữa địa điểm chính là cửa hàng canh Cung Phụ!”

Lâm Phồn Tư hưng phấn đến mức làm mức độ đẹp trai của cô giảm xuống, tinh thần thấp thỏm lo lắng không yên, giống như một sinh viên thực tập, nắm lấy ống tay áo Lộ Phân Phân: “Người chị em, buổi chiều này có rảnh không? Đi ra oai giúp tớ.”

Lộ Phân Phân cúi đầu nhìn bộ sườn xám giản dị của mình, lại nhìn sang bộ âu phục trắng tinh của nhân viên văn phòng Lâm Phồn Tư: “Tớ đi làm khách cho cậu sao?”

“Đùa cái gì chứ! Khách sạn nào có thể mời một nàng tiên nhỏ như cậu làm khách chứ!” Lâm Phồn Tư bất luận ở nơi công sở có như cá gặp nước cỡ nào, nhưng ở trước mặt bạn thân vẫn như vậy: “Từ nhỏ đã như vậy, có Lộ lão đại ở đây, tớ đặc biệt sẽ có tự tin nhưng tớ xin cậu, cuộc phỏng vấn lần này thật sự rất quan trọng đối với tớ!”

Lộ Phân Phân đồng ý.

Cửa hàng canh Cung Phụ nằm ở cuối phố đi bộ cũ, ở một vị trí hẻo lánh, một nửa phố đi bộ đã bị phá bỏ và đang xây dựng một tòa nhà. Bởi vì cách tòa nhà văn phòng quá xa, cho dù nhân viên văn phòng có thích hương vị chính thống cũng sẽ không lựa chọn đến đây dùng cơm các ngày trong tuần, chủ yếu chỉ có một vài người dân và một quán ăn nhỏ.

Việc làm ăn vắng vẻ, nhìn qua không khác gì cô đã bao hết cửa hàng.

Lộ Phân Phân gọi một suất ăn theo set một người, cô chỉ hớp mấy ngụm canh liền không động đậy nữa.

Có một sự chột dạ khi lén chủ nợ ăn vụng.

Cách giờ tan làm của Minh Thì Tiết vẫn còn hơn hai tiếng đồng hồ, cô không dám ăn quá nhiều, để tránh bữa tối cô không ăn được sẽ ảnh hưởng đến sự khẩu vị của anh.

Anh là một người đặc biệt thích xem người khác ăn, cô mà ăn nhiều, cơ mặt của anh có vẻ rất thư giãn. Nếu cô không ăn, anh sẽ cau mày hỏi cô có phải dạ dày không thoải mái phải không. Lâm Phồn Tư ngồi đối diện, mặc một bộ vest công sở, nhìn qua bên ngoài là một vẻ trầm tĩnh lạnh lùng, ưu nhã như một vị lãnh đạo cấp cao, nhưng thực tế Lâm Phồn Tư căng thẳng xoa xoa hai bàn tay.

Lộ Phân Phân vừa đứng lên đã bị Lâm Phồn Tư đè tay ra hiệu ngồi xuống, ngay sau đó gửi cho cô một tin nhắn wechat.

[Đừng nhúc nhích! Đừng để bị phát hiện!]

Cửa hàng này vốn đã nhỏ, hai bàn cách nhau chưa đầy một mét. Lộ Phân Phân lười đánh máy, ngẩng đầu hỏi: “Người đó đáng sợ đến như vậy sao?”

Lâm Phồn Tư vốn đang cúi đầu đánh máy nhắn tin với cô, theo bản năng ngẩng đầu lên nói chuyện: “Siêu cấp trâu bò! Đợi lát nữa cậu nhìn sẽ biết, thật sự rất khó xử lý! Vì cuộc sống mà da mặt tớ càng ngày càng dày, bình thường tớ sẽ không căng thẳng, nhưng vị thần tài này rất khó để mời, tớ lại vừa thăng chức, có bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm vào tớ, làm hỏng chuyện thật sự sẽ rất mất mặt!”

Lộ Phân Phân: “Lúc cậu không nói lời nào, đặc biệt rất giống một CEO.”

“Tớ biết, tớ mà mở miệng sẽ trở thành một tên ngốc.” Lâm Phồn Tư không thèm để ý: “Nơi này cũng không có người quen, cần gì phải giả vờ chín chắn.”

Lộ Phân Phân nhìn về phía cánh cửa lớn một cái: “Chúng ta có cần phải đến sớm như vậy không?”

Lâm Phồn Tư giống như nổi máu gà: “Đúng giờ và đến sớm là phẩm chất cao quý của xã hội loài người!”

“Được rồi.”

Vẻ mặt Lộ Phân Phân không chút lo lắng, mất tập trung, trái ngược lại hoàn toàn với vẻ hưng phấn quá đà của vị CEO bên cạnh.

Cô đứng dậy vén tóc, khom lưng nhặt túi xách.

Lâm Phồn Tư thay đổi trong giây lát: “Chị đại, cậu làm gì vậy!”

Lộ Phân Phân giơ tay chỉ vào thanh kim loại mỏng trên đồng hồ: “Thời gian hẹn gặp vị đại lão kia còn một tiếng rưỡi, tớ phải đi đến cửa hàng lấy một bộ sườn xám, đưa qua cho khách hàng rồi sẽ tới ngay.”

“Cậu có công việc sao không nói sớm!” Lâm Phồn Tư phất tay thúc giục: “Đi đi, mau đi, nhớ quay lại sớm.”

Lộ Phân Phân không trở về cửa hàng.

Sau khi cửa hàng thêu mở cửa, trong tiệm đã mời người quản lý giúp chăm non, cô rời đi là bởi vì cô đã không còn là cô gái có hào quang vạn trượng có thể bảo vệ những người bạn bên cạnh cô.

Bây giờ Lộ Phân Phân không xứng đáng với sự giúp đỡ của bạn bè, cũng không có khả năng giúp đỡ bạn bè.

Sự có mặt của cô sẽ chỉ là một thảm họa mà thôi.

Cô từng đắc tội đám hồ bằng cẩu hữu* của Vương Chí Tiên, cũng không biết vị đại lão kia có quan hệ hợp tác với mấy nhà kia hay không. Giới tài chính của thành phố Hoằng Hà lớn như vậy, không chừng có thể đụng phải kẻ thù, ngược lại còn cản trở bạn thân.

Lộ Phân Phân tính toán chính xác thời gian, chờ Lâm Phồn Tư gần kết thúc, mới quay lại cửa hàng canh.

Cô vừa vào cửa hàng, đã bị một con gấu lớn Lâm Phồn Tư nhào tới suýt nữa đã dán lên tường.

“Phân Phân! Cậu là tiểu phúc tinh của tớ!!” Lâm Phồn Tư siêu cấp hưng phấn: “Tớ gọi xuất ăn kia của cậu, vị đại gia kia trực tiếp đồng ý tiếp nhận phỏng vấn của tớ!”

Lộ Phân Phân cũng kích động theo: “Thành công rồi sao?”

“Được rồi!” Lâm Phồn Tư cao hứng nhảy dựng lên đến mức bông tai cũng rớt: “Nói chuyện chưa đến ba câu, anh ta liền đồng ý thứ sáu này tiếp nhận phỏng vấn của tớ! Độc quyền!! Từ nay về sau chị chính là kẻ gian xảo nhất trong mạng lưới tài chính!”

“Lợi hại.” Lộ Phân Phân đưa tay cách xa cô gái đang điên cuồng thở hổn hển: “Cậu đừng ôm tớ nữa!”

“Cậu mềm mại, ôm rất thoải mái.” Lâm Phồn Tư cười như một người già nua: “Nhưng địa điểm phỏng vấn là trong phòng hội nghị của công ty ngài ấy?”

“Không phải văn phòng làm việc sao?”

“Phòng hội nghị! Một đống người có mặt trong phòng đó!”

“Tại sao?”

“Ai biết được đâu.” Lâm Phồn Tư suy đoán: “Có thể hẹn ở nơi khác khiến người ta suy diễn vớ vẫn, sợ vợ ghen.” Khuôn mặt của cô ấy tổ ra bí ẩn: “Vị thần tài kia đeo nhẫn cưới, tớ đã thấy nó!”

Chiều thứ Sáu.

Lộ Phân Phân nhận được điện thoại của Minh Thì Tiết, nói sau khi anh họp xong có một cuộc phỏng vấn ba mươi phút, hỏi cô có muốn qua công ty chờ anh trước không.

Ngay từ đầu, Lộ Phân Phân cũng không nghĩ nhiều.

Mãi cho đến khi xuống xe, cô mới đột nhiên nhớ tới vị đại lão mà Lâm Phồn Tư tới phỏng vấn kia, thời gian và địa điểm hình như cũng ở đây.

Nó sẽ không trùng hợp như vậy chứ?

Lộ Phân Phân gửi tin nhắn cho Lâm Phồn Tư: [Người cậu phỏng vấn có phải là ông chủ tập đoàn MSJ không?]

[?? Làm sao cậu biết?]

Lộ Phân Phân: “…”

Lộ Phân Phân: [Tớ đang ở dưới tòa nhà.]

[Cậu đến đón tớ à? Đợi chút, tớ đang ở trong thang máy!]

Lộ Phân Phân đứng ở tầng dưới trong vài phút.

“Chị đại!” Giọng nói tùy tiện của Lâm Phồn Tư truyền đến.

Vừa thấy Lộ Phân Phân liền lập tức bật chế độ Lâm miệng rộng phát thanh viên truyền hình: “Mẹ kiếp, tớ nói cho cậu nghe hôm nay tớ thật sự thấy được cái gì gọi là im lặng như vàng! Đối với vị chủ tịch tập đoàn MSJ này, tuyệt đối không mở miệng, hỏi mười câu có thể từ miệng anh ta cạy ra được mười chữ cũng coi như may mắn, quá khó làm rồi.”

“Chủ yếu là khí chất quá áp bách, cũng không giả vờ bị ép buộc! Giống như sự mô tả người chồng của cậu vậy, người này quả thực chính là một con robot không có cảm xúc! Ánh mắt nhìn người giống như biết quét mã đọc tâm, tớ thật sự suýt nữa bị ngài ấy quét mã mà dọa chết khiếp.”

Lộ Phân Phân: “…”

“Rất trẻ tuổi, dáng dấp làm hại dân lành rất đẹp trai!” Lâm Phồn Tư nói: “Mặc dù đẹp trai nhưng điều buồn bực cũng không thể không nói, yêu đương với ngài ấy khẳng định sẽ rất nhàm chán! Bây giờ tớ cũng không ghen tị với phu nhân của ngài ấy nữa, mỗi ngày như vậy chắc chắn sẽ buồn mà chết hơn mười lần mất!”

Là Minh phu nhân chính hiệu, Lộ Phân Phân bày tỏ: “Sẽ không.”

Lâm Phồn Tư trêu ghẹo cười một tiếng: “Nói như cậu biết rất rõ vậy.” Ngay sau đó Lâm Phồn Tư nhận ra rằng có chỗ nào đó không đúng.

Biết người phỏng vấn cô là ai, còn biết bà Minh sẽ không cảm thấy buồn chán.

Cả người Lâm Phồn Tư đứng đơ tại chỗ, trợn mắt há hốc mồm.

“Không phải chứ? Ông chồng robot của cậu –??? Minh Thì Tiết!!!!!”

Lộ Phân Phân gật đầu: “Anh ấy không thích nói chuyện, nhưng mà lúc ở nhà cũng không cảm thấy buồn chán.”

Lâm Phồn Tư ngơ ngốc mất năm giây, cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất để tiêu hóa hết đống tin tức khủng bố này, văng ra một câu: “Yeah!!!!!”

Lộ Phân Phân muốn gọi Lâm Phồn Tư cùng đi ăn cơm tối. Nhưng bị Lâm Phồn Tư từ chối: “Tớ cảm thấy khí chất của Minh tổng quá mạnh, ăn cùng ngài ấy chắc chắn sẽ không thể nào ăn no được, vậy nên cáo từ!”

Trong suốt 30 phút phỏng vấn, Lâm Phồn Tư có thể nhìn ra được anh có chút cứng nhắc nhưng chỉ số IQ đặc biệt rất cao. Nếu không thể nhận thức được, rất có thể cuối cùng ngay cả mặt mũi anh cũng sẽ không cho.

Một người đàn ông có chỉ số IQ cao như vậy chắc chắn không bao giờ cho phép những người khác lợi dụng vợ mình. Thân là chị em của vợ anh, có thể tránh được hiềm nghi sẽ không phải ngại ngùng khi tiếp xúc.

Lâm Phồn Tư đi giày cao gót, rời đi rất nhanh.

Tâm tình của Lâm Phồn Tư, Lộ Phân Phân có thể hiểu rõ. Khí chất của Minh Thì Tiết thật sự rất mạnh mẽ, lúc trước cô cũng rất căng thẳng, ở trước mặt anh cũng không được tự nhiên.

Dường như là từ sau khi hai người phát sinh mối quan hệ thân mật kia.

Cô luôn nhớ tới khoảnh khắc anh mất khống chế và sự dịu dàng của anh vào lúc đó, cô cũng không cảm thấy anh lạnh lùng.

Lộ Phân Phân đi về phía văn phòng của Minh Thì Tiết, chuẩn bị chờ anh tan làm rồi cùng đi ăn cơm.

Vừa ra khỏi thang máy đã nhận được điện thoại của Lâm Phồn Tư.

“À Đúng rồi bảo bối, cậu mất trí nhớ rồi. Trước đây, tớ chưa bao giờ cười nhạo chồng cậu đâu đấy!!”

“Được.”

“Ngoài ra, những lời nói xấu mà tớ nói sau lưng ngài ấy, cậu cũng xem như là tớ thả rắm đi!”

“Được.”

“Lần phỏng vấn này tớ sẽ bàn giao cho một phóng viên nam dưới trướng.”

“Cậu không cần tránh hiềm nghi như vậy chứ?”

“Cũng không phải tớ tránh hiềm nghi, cậu không biết, lúc phỏng vấn chồng của cậu hận không thể kéo dài khoảng cách một vạn mét với tớ, căn bản là không hỏi ra cái gì. Không phải là tớ tránh hiềm nghi, mà là Minh tổng ngài tránh hiềm nghi.”

“Minh phu nhân.” Thư ký đẹp trai nhìn thấy Lộ Phân Phân, lập tức dẫn đường: “Minh tổng lập tức tới đây, ngài chờ một chút.”

Lộ Phân Phân mỉm cười gật đầu, sau đó cô bước vào văn phòng của Minh Thì Tiết.

Cô ngồi xuống ghế sofa, nhìn lên bàn làm việc của anh thì thấy bức ảnh chụp chung với cô.

Lâm Phồn Tư vừa rồi nói câu “Không phải là tớ tránh hiềm nghi, mà là Minh tổng ngài ấy tránh hiềm nghi” không hiểu sao cô lại cảm thấy trái tim mình rất ấm áp.

Cho dù cô chỉ là Minh phu nhân trên danh nghĩa, nhưng anh vẫn vì cô mà cố ý giữ khoảng cách với người khác giới.

Có nghĩa là trong lòng anh thực sự có một vị trí quan trọng cho một người vợ như cô đúng không?

Lộ Phân Phân nhìn ngón tay mình, cô lại quên đeo nhẫn cưới.

“Này? Cậu có nghe tớ nói không đấy, chị đại!” Lâm Phồn Tư hét lên ở đầu dây bên kia.

“Hả? Cậu vừa nói gì cơ?”

“Tớ nói không phải cậu đã nói qua, chồng cậu không thích đút cậu ăn đồ ăn vặt sao?”

“Không phải là đút.” Lộ Phân Phân đổi tay cầm điện thoại: “Mà là cho.”

“Cũng không khác lắm! Minh tổng đẹp trai như thế nào, ngài ấy cũng yêu cậu nhiều như vậy, chuyện đút cậu ăn không phải chuyện sớm muộn sao?” Lâm Phồn Tư nhanh chóng biến thành thuyền trưởng CP Minh Lộ: “Tớ đưa cho cậu hộp sôcôla kia, cậu mau vứt đi, dạ dày cậu không tốt, ăn nhiều sẽ đau răng đấy.”

“Lúc trước cậu nói không cho ăn đồ ăn vặt là đang giết chết linh hồn sao?” Lộ Phân Phân có thể xem như thấy được cỏ mọc đầu tường: “Hơn nữa dạ dày không tốt có quan hệ gì đến răng?”

“Có đó! Hàm răng tốt, còn trắng như vậy! Cậu nhìn cậu xem, sao lại thích ăn đồ ăn vặt như vậy nhỉ?”

Lộ Phân Phân tức đến mức muốn xông tới bóp chết cây cỏ đầu tường này: “Rõ ràng tớ không có ăn?”

“Còn không có.”

Giọng nói của Minh Thì Tiết vang lên bên cạnh cô: “Em chưa ăn sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi