YÊU EM NHIỀU NHƯ ANH CÓ THỂ

Như mọi ngày, Ân Diên Tuyền đi xe tới bệnh viện, anh đến để thăm Dương Khánh Đình trước khi tới công ty đi làm.

Các nhân viên và bệnh nhân trong bệnh viện đều đã rất quen biết với sự xuất hiện của anh.

Nếu lúc đầu ấn tượng của họ về anh là một vị tổng giám đốc lạnh lùng đến vô tình, thì qua bao lâu thấy anh tận tuỵ đến tự tay chăm sóc cho người vợ đang chìm trong cơn hôn mê sâu của mình, mọi người đều thấy anh là một người đàn ông vô cùng ấm áp, dù có chút kiệm lời nhưng lại rất ân tình.

Tự nhiên những hành xử của họ với anh cũng rất thân thiết.

Lúc Ân Diên Tuyền đang định bước vào phòng bệnh của Dương Khánh Đình, một bà cụ phòng bên thấy anh liền đi tới kéo kéo tay áo anh, dơ ra một bó hoa mẫu đơn tặng cho anh.

"Ơ... Cháu cảm ơn bà ạ."

Ân Diên Tuyền nhận lấy bó hoa, mỉm cười nói cảm ơn với bà.

Lão bà đó nhìn nụ cười dịu dàng của anh, hai bên má râm màu ửng hồng, cười lên hiền hậu.

Ân Diên Tuyền bước vào bên trong phòng của Dương Khánh Đình, tìm bình hoa để cắm bó hoa mẫu đơn đó vào.

Lúc anh đang định bước tới bên giường của cô, chợt anh giật mình, xoay gót bước vào trong phòng vệ sinh rửa tay.

Lần nào cũng vậy, mỗi khi đến gặp Dương Khánh Đình, anh sẽ lại rửa tay một lần.

Hành động ấy đã trở thành một loại ám ảnh. Bàn tay anh đã từng nhuộm tanh mùi máu, anh không muốn làm lây bẩn đến sự trong sạch của Dương Khánh Đình.

Sau khi đã chắc chắn rằng tay đã rất sạch rồi, Ân Diên Tuyền mới đi tới bên giường mà ngồi xuống bên cạnh cô, đỡ lấy bàn tay cô nâng lên, nhẹ nhàng hôn vào mu bàn tay của cô.

"Vợ à, hôm nay anh lại đến thăm em đây."

Cũng như mọi ngày, Ân Diên Tuyền sẽ ngồi nói chuyện với cô, mặc dù anh biết cũng chỉ có một mình anh tự nói tự nghe.

"Dạo gần đây anh lại bận việc nhiều hơn rồi. Tháng trước tới Mỹ không thể đến thăm em được, anh xin lỗi."

"Mới tuần trước thôi, con gái của Ân Thư Thảo đã đón sinh nhật năm hai tuổi đấy. Đến bây giờ anh vẫn còn chưa thể tin được con bé đã lấy chồng. Nó lớn thật rồi. Anh còn tưởng với tính khí của nó, nó sẽ chẳng thể lấy chồng nổi."

"Chồng của nó là một cậu thanh niên người lai, hiện đang làm giảng viên của một trường đại học, tên là Nguyễn Quang Hào."

"Ân Thư Thảo từng dùng bốn năm để theo đuối cậu ta, rồi sau đó bỗng không thích nữa, thế là cậu trai đó phải tốn mất hàng mấy năm trời tiếp theo để theo đuổi lại được nó."

Anh đang kể những chuyện trong ngày thường, bỗng dừng lại một chút, không tự chủ được mà kể ra những mơ màng trong đầu mình.

"Sáng hôm nay khi nằm lật người ở trên giường, anh nhìn vào gối mà cứ tưởng đó là em, thậm trí còn tự tưởng tượng ra có hơi thở của em ở bên cạnh mình. Em xem, có phải là đầu óc của anh lú rồi không?"

"Xong sau đó anh không ngủ được nữa, thế là anh xuống nhà, rảnh rỗi bước vào trong gian bếp. Em chắc chắn sẽ không ngờ được đâu, một kẻ cả đời này chưa từng vào bếp lấy một lần như anh lại có thể nấu ra những món ăn mang hương vị giống hệt như khi em nấu. Khi em tỉnh dậy, anh sẽ nấu cho em ăn thử."

Ân Diên Tuyền ôm chặt vào tay của Dương Khánh Đình áp lên trán anh, nắm tay anh bất giác run lên.

"Đã bốn năm rồi anh chưa từng được nghe lại giọng nói của em, nhìn ánh mắt của em, nụ cười của em. Em không biết đâu, bốn năm đó anh sống như chẳng sống. Lúc nào trong tâm trí cũng chỉ là một sự vô vị nhàm chán."

"Nếu như ông trời có đang thử thách tình yêu của anh dành cho em, thì xem ra ông ta đã sai rồi."

"Dù cho tấm thân này có già nua hay tàn phế, thì trái tim này của anh cũng chỉ dành trọn cho duy nhất một người con gái."

"Đã từng thề hẹn sẽ ở bên nhau tới già. Nhưng xem ra sẽ chỉ còn lại duy nhất một người nhìn ngày tháng qua đi, còn một người sẽ chỉ dừng lại ngắm nhìn cảnh xuân mãi chẳng đổi."

"Anh... đã rất nhớ em rồi."

Một người y tá đi vào để thay nước truyền dịch cho Dương Khánh Đình, thấy Ân Diên Tuyền bước ra khỏi phòng để rời đi, cô ta chí đầu kính cẩn chào rồi mới bước vào bên trong.

Lúc đang chỉnh lại máy thở của Dương Khánh Đình, người y tá đó vô tình nhìn thấy bên khoé mắt của cô bỗng rơi xuống một giọt nước mắt.

Người thực vật cũng có thể khóc được sao?

Cô y tá đó lúng túng, lau vội nước mắt cho cô.

Ngắm nhìn khuôn mặt hồng hào nhưng bất động như một bức tranh phù điêu tuyệt đẹp của Dương Khánh Đình và đôi mắt lúc nào cũng trầm buồn của Ân Diên Tuyền, cô gái đó cảm thấy hai người thật tội nghiệp.

Lưng của cô ta hơi khom xuống, ghé đến gần cô thì thầm.

"Ân phu nhân, cô mau tỉnh lại đi nhé. Ân tổng thực sự rất thương cô."

Nghĩ đến sau khi chăm sóc cho Dương Khánh Đình cũng không còn ca làm việc nào khác, người y tá đó ngồi nghỉ ngơi luôn ở trong phòng của Dương Khánh Đình, mở kênh ti vi lên để tiện xem tin tức.

Màn hình lớn vừa sáng lên đã chiếu tới một cuộc thi trí tuệ rất lớn ở trong nước.

Nghe nói cuộc thi ấy năm nay còn có sự xuất hiện của một thần đồng cực trẻ.

Người y tá đang chăm chú nhìn buổi lễ trao giải thưởng vô địch cho thiên tài nhí đó, bỗng nghe thấy bên ngoài có tiếng gọi của một bệnh nhân nên vội vã chạy ra ngoài, quên chưa tắt ti vi đi.

Trong gian phòng yên ắng, những tiếng reo vui và chúc mừng từ trong màn ảnh lớn phát ra.

"Xin tất cả mọi người hãy dành những tiếng vỗ tay chúc mừng cho nhà vô địch trên đấu trường trí tuệ ngày hôm nay!"

"Thật kinh ngạc khi chỉ với có thể nhỏ bé đó, cậu ấy đã đánh bại được vô số những anh chị lớn hơn để đi đến với chức vị cao nhất!"

"Đây sẽ mãi là một kỉ niệm khó quên với tôi, với tất cả mọi người trong nước và với cả người chiến thắng."

"Một lần nữa, tôi xin nêu cao tên của người thắng cuộc! - Ân Thẩm Ngạn!!!"

Trong gian phòng bệnh chỉ vọng lại những tiếng hô vang như muốn nứt toạc cả màn hình, cái tên "Ân Thẩm Ngạn" luôn được người ta nhắc đi nhắc lại như một chiến tích oai hùng.

"..."

Từ trên giường bệnh, ngón tay cô khẽ giật lên, tấm chăn đắp trên người cũng đã rơi xuống sàn nhà.

Dương Khánh Đình mở mắt, cô bước xuống dưới đất, nhìn lên màn hình ti vi đang chiếu lên hình ảnh của Ân Thẩm Ngạn với nụ cười chiến thắng nở trên môi.

"Hiện tại để có được chiến thắng ngày hôm nay, có phải cậu đã phải trải qua rất nhiều nỗ lực và được mọi người giúp đỡ rất nhiều phải không?" Người dẫn chương trình bước tới đưa micro cho Ân Thẩm Ngạn: "Cậu có lời nào muốn gửi đến cho những hậu phương vững chắc ấy?"

Ân Thẩm Ngạn nhận lấy chiếc micro từ tay người dẫn chương trình, giọng nói tự tin.

"Đương nhiên cháu phải cảm ơn mọi người rất nhiều rồi. Xin gửi những người mà cháu mang ơn những lời cảm ơn chân thành nhất."

"Và đặc biệt, cháu muốn nói đến mẹ của cháu."

Cậu nở một nụ cười rất tươi.

"Cảm ơn mẹ, mẹ đã dành cho con cả tấm lòng này rồi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi