YÊU EM NHIỀU NHƯ ANH CÓ THỂ


Dương Khánh Đình nhìn Trần Bình Vân xoay lưng lạnh lùng, tay bất giác xoa nhẹ lên bụng, trong lòng dâng lên nỗi tủi thân.
Chuyện này đâu phải mới chỉ có ngày một ngày hai đâu? Nhưng sao cô vẫn mong chờ như thế để rồi phải nhận lại gấp bội lần thất vọng.
Dương Khánh Đình thơ thẩn nhìn vào cánh cửa phòng tắm, bỗng điện thoại từ trong phòng khách kêu lên, gọi hồn cô trở về.
Ngẫm là sếp gọi có việc ở trên công ty, cô mới khôi phục lại dáng vẻ bình thường như chưa từng có những cảm xúc vừa nãy, bởi vì ông sếp già khó tính này ghét nhất là chuyện tình cảm xen lẫn với công việc.
Ông ta ghét nghe tiếng khóc.
Dương Khánh Đình mở điện thoại lên, hít một hơi sâu, định nhấn nhận cuộc gọi.
Nhưng bỗng đôi mắt mới đầu còn mơ màng đanh lại trong giây lát, nhìn dòng tên người gọi tới.
Là bố của cô.
Chắc chắn lại gọi đòi giục có về nhà đây.
Cô không để cho cuộc gọi tự ngắt mà thẳng tay tắt nguồn luôn cả điện thoại.

Sợ bố không thấy cô nhận lại gọi thêm mấy cuộc khác.

Bố mẹ đã vô tình, cô cũng sẽ vô tình.
Vốn dĩ rằng khi cô kết hôn với Trần Bình Vân, bố mẹ cô là người phản đối kích liệt nhất.
Không phải là vì họ e ngại đôi cô lúc ấy còn khó, mà là vì họ đã định sẵn hôn ước của cô với người khác rồi, một người đàn ông giàu có và nắm quyền kinh tế rất cao.
Không phải là vì lo cho tương lai cô lầm lũ, mà chỉ là muốn lợi dụng cuộc liên hôn ấy để gia đình bên kia nâng cao công ty họ, cho họ hưởng tiền tài.
Vì cái ước mơ tầm thường ấy mà họ không ngại dứt tình bán cô đi, bán cho một người mà đến cả tên, mặt mũi của người đó cô cũng chẳng biết đến.
Dương Khánh Đình đâu phải là người sẽ hiến thân mình cho một mục đích không được mấy trong sáng của người khác.
Cưới người đàn ông giàu có ấy, cô có khác nào Thuý Vân cưới Kim Trọng, 15 năm chung sống, 15 năm nhìn nhau như là khách.
Thà rằng về bên Trần Bình Vân, còn hơn là cuốn vào vòng xoáy của một cuộc sống không có lấy một đồng hạnh phúc.
Mà… hiện tại cuộc hôn cô cũng có khác gì đâu?
Dương Khánh Đình còn nhớ những ngày đầu tiên yêu nhau, Trần Bình Vân với cô vô cùng nồng nhiệt.
Nhưng càng về sau, tình cảm ấy dần nhạt nhoà như lửa đốt đầu diêm.
Cô bàng hoàng nhận ra, cứ tưởng cô đã khiến cho anh dần chán nản.
Nhưng giờ đây cô mới biết, không phải là tình cảm ấy tắt nhúm, mà là do nó đã chuyển hướng mà trao cho người khác.
Năm năm bên nhau, trái tim của anh chia ra thành hai nửa, một cho cô, một cho bạn thân cô - Hoàng Tiểu Nghê.
Một năm cưới nhau về, cả hai nửa trái tim anh đều đem dành hết cho người phụ nữ còn lại.
Còn với cô chỉ là những ngọn gió đầu mùa, lạnh ngắt.
Trần Bình Vân đã tắm rửa xong xuôi, thay ra một chiếc áo thun màu đen cùng với một chiếc quần thể thao.
Anh vừa ra khỏi cửa, hơi sương theo lưng anh tràn ra ngoài.
Anh bước tới bàn ăn, không khách khí bắt đầu cầm đũa.
Dương Khánh Đình cất điện thoại đi, cũng vòng qua phòng khách đi tới bàn, kéo ghế ngồi đối diện với Trần Bình Vân, một tay cầm đũa lên.
Thấy Trần Bình Vân ăn nhiều hơn ở món nào, cô sẽ không chạm đũa tới, còn những món mà bị anh ngó lơ, nó sẽ trở thành bữa tối của cô
Hầu như tất cả những món anh chọn đều là thịt, cô nhường lại, chỉ ăn rau.
Trong không gian vắng lặng bế tắc, chỉ có tiếng ti vi ngoài phòng khách là đang bật thời sự, phát ra tiếng nói của cô phát thành viên êm đền, nhẹ nhàng nhưng vô cảm.

Dương Khánh Đình ăn được một chút, lại liếc liếc nhìn Trần Bình Vân.
Cô đang đợi thời cơ thích hợp, thời cơ để có thể thông báo tin mừng cho anh.
Thời gian dần qua, Trần Bình Vân gần như đã ăn xong, đang ngồi ngửa lưng ra sau ghế, Dương Khánh Đình biết anh hiện tại đang trong trạng thái thoả mãn, buông lỏng sự thờ ơ, mới dồn hết dũng khí cất lên một tiếng gọi khe khẽ.
“Bình Vân!”
Trần Bình Vân không có phản ứng gì.

Không biết là do tiếng cô nhỏ bị ti vi lấn áp mất, hay là do anh cố tình chẳng nghe nữa.
Thế là Dương Khánh Đình lại thêm một lần nữa cầu viện thêm dũng khí từ tận những đầu dây thần kinh ở dưới các ngón chân, gọi tiếp một tiếng to hơn, nhưng cũng chỉ to hơn một xíu xìu xiu.
“Bình Vân!”
Cuối cùng Trần Bình Vân cũng khẽ nhấc mi mắt nhìn cô, chân mày nhếch lên.
“Có chuyện gì?”
Chỉ một lần anh cất tiếng cũng có thể đốn trụy cả tim cô luôn rồi.
Dù đó có là câu nói mang ngữ điệu gì, với cô vẫn luôn chỉ có một suy nghĩ.
Trần Bình Vân nói chuyện với cô kìa!
Dương Khánh Đình không nghĩ tới là anh sẽ đáp lại.


Kể cả khi nghĩ tới thì cũng không thể kìm được cảm giác xúc động dồn lên làm ứ nghẹn cổ họng, lắp bắp nửa ngày không nói nổi một câu.
Trần Bình Vân khó chịu cau mày, không vui nói.
“Nếu em không có chuyện gì thì đừng gọi.

Hôm nay anh rất mệt, không muốn quan tâm tới những điều linh tinh đâu.”
Mọi tâm trạng vui vẻ của cô thoáng chốc đã bị cơn phong bụi buồn bã thổi cho bay đi, xanh xao đáp lại.
“Em, em xin lỗi.

Nhưng… Không phải là không có chuyện gì… Em mới biết tin mình có…”
Bỗng từ đâu một cuộc điện thoại gọi đến số máy của anh, làm xao nhãng tầm chú ý của Trần Bình Vân chuyển lực sang ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại cầm lên trên tay.
Chẳng thể nhìn rõ là ai gọi tới, nhưng nhìn biểu cảm từ cáu kỉnh xoay 180 độ sang cười nói vui vẻ, cô đã biết người ở bên kia là ai rồi.
Hoàng Tiểu Nghê….


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi