YÊU EM NHIỀU NHƯ ANH CÓ THỂ


"Mẹ làm ơn đừng có ho trước mặt con thế được không? Ồn lắm.

Con không thể tập trung được."
Ân Thẩm Ngạn nhăn mày khó chịu, vừa thu dọn lại một lượt những quyển sách bài tập ở trên bàn.
Dương Khánh Đình giật mình, cô lúng túng cười gượng.
"Mẹ xin lỗi...!Mẹ đang làm phiền con à? Vậy từ nay mẹ sẽ không...!khụ khụ!"
Dương Khánh Đình vội vã che lấy miệng, nhận ra nét mặt không thoải mái của Ân Thẩm Ngạn, cô xấu hổ đến cơ thể cứng đờ.
"Được rồi, mẹ sẽ không làm phiền con nữa đâu.

Con cứ học bài đi nhé, mẹ ra ngoài đây."
"Tốt nhất là từ sau mẹ đừng đến gần con nữa.

Mẹ toàn phá con thôi."

Ân Thẩm Ngạn không hề để tâm tới Dương Khánh Đình nữa, cậu tiếp tục mở những tập đề toán học thêm ra để làm.
Dù bây giờ mới chỉ có năm tuổi, nhưng cách hành xử của cậu đã người lớn chẳng khác gì bố của cậu - Ân Diên Tuyền cả, hoàn toàn không thể nhận ra một cậu bé nhỏ con đã từng quấn lấy mẹ như thế nào lúc còn nhỏ.
Dương Khánh Đình lưu luyến nhìn con qua khe hở của cửa phòng rồi chậm rãi đóng lại như sợ sẽ phát ra tiếng động để cậu phải khó chịu thêm nữa.
"Ừm, từ nay mẹ sẽ không lại gần con nữa đâu.

Đừng giận mẹ nhé."
Ân Thẩm Ngạn không đáp lại câu nói của cô, chỉ tiếp tục cầm lên cây bút hoàn thành số bài tập được giao ở trung tâm học thêm.
Thằng bé khi mới đầu sinh ra đã gầy còm yếu ớt, tưởng như là sẽ không sống nổi đến một tháng.

Nhưng không ngờ, sau năm năm lại phát triển vượt trội, trở thành một đứa trẻ thần đồng đáng tự hào của Ân gia.
Cơ thể cũng cao lớn hơn những đứa cùng lứa, đến cả tư duy cũng tốt hơn rất nhiều.
Hà Nhất sau khi xét nhiệm ADN thấy Ân Thẩm Ngạn đích thực chính là cốt nhục của Ân gia thì càng chiều chuộng nuông chiều cậu, cưng cậu còn hơn cả kim cương.

Nhưng ánh mắt của bà đối với mẹ của đứa trẻ đó lại càng lúc càng cay nghiệt xa lánh.
Bà ta còn có một suy nghĩ đó là khi nào Ân Thẩm Ngạn đã đủ lớn không cần đến sữa mẹ nuôi dưỡng là mang về nhà bà chăm, chia tách hoàn toàn Dương Khánh Đình và cậu.
Chỉ là Ân Thẩm Ngạn không chịu rời khỏi cô mà thôi.
Nhưng đó đã là suy nghĩ của một đứa trẻ khi ấy vẫn còn hai tuổi, giờ có khi lớn lên rồi, nó lại hối hận vì không thể cách càng xa cô càng tốt ấy chứ? Dương Khánh Đình nghĩ vậy.
Cô chậm rãi lăn xe quay về phòng ngủ chính được Ân Thư Thảo trả lại, đóng cửa phòng rồi thẫn thờ dựa người lên xe lăn.
Đột ngột hai chân của Dương Khánh Đình chống xuống dưới đất, cô đứng lên, bước từng bước chân chắc chắn về phía cửa sổ, dựa người nhìn ra bên ngoài vườn hoa lớn.
Đúng vậy, cô đã hết bị liệt chân từ lâu lắm rồi, khi Ân Thẩm Ngạn còn chưa đến trường học.
Lúc đó, ngắm nhìn cậu được người khác bế trên tay rồi đi đây đi đó, cô bỗng cảm thấy ghen tỵ, rằng tại sao cô cũng không thể bế cậu đi loanh quanh như vậy được?
Suy nghĩ đó nổi lên, cô quyết định sẽ đi trị liệu trong khoảng thời gian là hai năm.
Vì cô bị liệt chân đã quá lâu, các bắp cơ trên chân gần như là đã teo lại hết rồi nên để có thể đi lại bình thường được như thế này, cô đã trải qua những ngày tháng luyện tập vô cùng vất vả.


Tất nhiên cô không nói với ai cả, cô muốn để bí mật này là phần quà sinh nhật bất ngờ cho Ân Thẩm Ngạn, cô nghĩ chắc là mọi người sẽ bất ngờ lắm đấy.
Nhưng có nén cũng không được, vì quá tò mò phản ứng của mọi người thế nào nên cô hỏi một số người hầu rằng nếu sau bao nhiêu năm ngồi trên xe lăn mà cô có thể đứng dậy được, họ sẽ nghĩ như thế nào.
Bọn họ dĩ nhiên không xem đó là điều có thể xảy ra, chỉ nhếch mép cười khinh bỉ.
"Phu nhân, dù cho cô không còn có thể đứng dậy được nữa thì Ân thiếu gia cũng không có cách nào bỏ được cô đâu."
Ừm.

Cô cũng không quan tâm tới lời chế giễu của họ cho lắm.

Họ không thể ngờ đến được thì sau khi biết tin hẳn sẽ rất ngạc nhiên đấy.
Dương Khánh Đình càng mong chờ được tiết lộ bí mật đó ra.
Nhưng cũng trong cùng ngày hôm đó, cô vô tình nghe thấy những người hầu bị cô hỏi chuyện bàn tán với nhau.
Họ bảo cô dở hơi, bảo cô mơ mộng, rồi họ nói, nếu mà cô có thể đứng lên được, chắc chắn Ân Diên Tuyền sẽ không còn cảm thấy phải có trách nhiệm với cô nữa mà đuổi cô đi.
Nghe vậy, mọi mong chờ của cô đều lặng hẳn xuống.

Cô sợ xa anh, cô sợ xa con, nên đến cuối cùng, cô quyết định sẽ chẳng bao giờ nói ra là mình đã biết đi nữa.

Dương Khánh Đình giờ đây đã có thể tự đứng lên trên đôi chân của mình, nhưng lại chẳng thể đem đôi chân ấy ra để dùng trước mặt mọi người, cảm giác mọi nỗ lực trong hai năm qua của cô như bỏ đi rồi.
Trong khi Dương Khánh Đình còn đang thẫn thờ nhìn ra ngoài vườn, tay che lại những tiếng ho khan ngứa ngáy ở trong cổ họng, bỗng dưng cánh cửa phòng của cô đột ngột mở toang.
May mà cô phản ứng nhanh, kịp ngồi lại trên giường.
"Khánh Đình."
Giọng nam trầm thấp và băng lãnh này, chỉ có thể là của Ân Diên Tuyền.
Dương Khánh Đình thấp thỏm quay đầu nhìn anh, thấy đôi mắt anh đang chằm chặp nhìn vào mình, cô chột dạ lảng mặt sang một bên khác.
Anh đã nhìn thấy cô đứng lên chưa?
"Dạ vâng, anh có việc gì sao?"
Ân Diên Tuyền nhìn cô một lúc, đôi mắt nhàn nhạt không cảm xúc.
"Nghe nói có phải em lại làm phiền Thẩm Ngạn phải không?"
Dương Khánh Đình mím môi khổ sở.
"Em xin lỗi...!Em hứa lần sau sẽ không làm phiền con nữa đâu."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi