YÊU EM NHIỀU NHƯ ANH CÓ THỂ

Dương Khánh Đình bị bao quanh bởi các tiếng nói lục tục vừa ầm ĩ bao quanh, cảm thấy lồng ngực mình vô cùng khó thở cứ như hai cánh phổi của cô đã bị đóng băng cả lại, đầu óc choáng váng và nặng nề như bất cứ khi nào cô cũng sẽ đổ gục ngay xuống đất.

Những hạt mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống cổ váy cô, lộp độp gõ trên mu bàn tay do siết lại quá chặt mà nổi lên những đường gân xanh.

Dương Khánh Đình không thể nghe được những âm thanh bên ngoài nữa, khi cô gần như là sắp sụp đổ, bỗng từ sau lưng phả vào một hơi nóng ấm áp thân thuộc, và giọng nói vang lên vững vàng từ người đàn ông của đời cô.

"Vợ ơi, em đang làm gì ở đây vậy? Thẩm Ngạn đâu?"

Cả đám đông bỗng thấy có một người nữa xuất hiện thì mọi tiếng động đều lắng hết xuống, tất cả đều mở to mắt nhìn vào Ân Diên Tuyền, nhìn một người đàn ông đẹp như tượng tạc bỗng từ đâu đi tới khoác lên vai của cô gái mà bọn họ vừa mới chê trách, nhất thời vội vã che miệng lại.

Đó... đó chẳng phải là tổng giám đốc của tập đoàn Ân thị sao?! Nhân vật lớn thế này vừa gọi cô là vợ sao?

Nếu thế... thì người mà bọn họ vừa không tiếc lời chỉ trích là phu nhân của Ân gia?!

Đám đông nãy giờ đang lố nhố quây xung quanh tức khắc cứng đờ cả người, hận không thể mau chóng tan biến vào trong không khí, như mình chưa hề tồn tại.

Thần trí của Dương Khánh Đình gần như là đã rơi vào trạng thái suy kiệt, nhìn thấy anh, trong đáy mắt cô không giấu nổi vẻ vui sướng.

Ân Diên Tuyền đặt một bên tay lên vai cô, Dương Khánh Đình cũng nhẹ nhàng đặt bàn tay của mình lên tay anh, khẽ nắm lại.

Chứng kiến cảnh này, mặt của Hoàng Tiểu Nghê trắng bệch, trong đôi mắt của cô ta thoáng qua tia ghen tức và không cam lòng, nhưng cũng chỉ là thoảng qua mà thôi, rất nhanh sau đó đã vội quay trở về trạng thái đau xót.

"Anh Hữu Duy..."

Ân Diên Tuyền sau khi đánh giá tổng quan một lượt trên người của Dương Khánh Đình, thấy cô không hề bị sao, bây giờ anh mới thở phào mà quay sang nhìn xuống Hoàng Tiểu Nghê đang quỳ gối trên mặt đất.

Cô ta thấy anh nhìn xuống, chắc mẩm rằng anh sẽ có phản ứng, lại không ngờ Ân Diên Tuyền chỉ thờ ơ đáp lại cô ta.

"Tiểu Nghê sao lại quỳ ở giữa đường thế này?"

"Cô ấy bảo muốn quỳ như vậy."

Dương Khánh Đình hơi lùi người ra đằng sau, đi đến nơi có hơi ấm của anh.

"Ừm, nếu cô ấy thích vậy thì cứ để cho cô ấy được theo ý muốn."

Ân Diên Tuyền không nhanh không chậm nói ra, trên khuôn mặt không có lấy một chút cảm xúc nào, anh nhìn Hoàng Tiểu Nghê như một người xa lạ.

Hoàng Tiểu Nghê hoàn toàn rơi vào trầm lặng, cô ta đã nhận định được tình cảm mà Ân Diên Tuyền dành cho Dương Khánh Đình, lại không ngờ mọi tâm trí của anh đều đã nghiêng hẳn chỉ ở bên phía của Dương Khánh Đình.

Thấy anh định đẩy xe của cô rời đi, Hoàng Tiểu Nghê gần như là phát hoảng lên mà đứng phắt dậy, chặn lại Ân Diên Tuyền.

"Anh Hữu Duy, chúng em còn có chuyện chưa thể giải quyết được, hiện tại em chưa muốn Khánh Đình rời đi."

"Nhưng em ấy mệt rồi, em thấy mà?" Ân Diên Tuyền dù vẫn rất coi trọng tình cảm khi xưa với Hoàng Tiểu Nghê, nhưng vợ anh đang rất mệt mỏi, anh không nỡ nhìn thấy cô sinh bệnh.

Vợ anh nuôi mấy ngày mới đầy đặn hơn được một chút, không nên vì những thứ lặt vặt mà để tâm nhiều.

"Em là một người biết để ý đến người khác, hẳn là em cũng nhận ra Khánh Đình hiện tại không thể tiếp được em."

Hoàng Tiểu Nghê nhìn sự khách khí và xa cách của Ân Diên Tuyền, trong lòng không ngừng cuồn cuộn dậy sóng.

Bao lâu qua cô ta đã cố gắng hết sức khoác lên vai một con người hiểu chuyện chỉ để tạo ấn tượng tốt với anh, lại không ngờ vì những cố gắng đó mà đẩy cô ta tới bờ vực của sự túng quẫn này.

Hoàng Tiểu Nghê còn mối thù chưa trả với Dương Khánh Đình, chưa thể để cô đi!

Nhưng với Ân Diên Tuyền, cô ta biết ăn nói thế nào giờ?

Đang trong lúc rối bời bất chợt có tiếng nói phát đến từ sau lưng của Hoàng Tiểu Nghê.

"Tiểu Nghê, Khánh Đình... sao hai người lại... ở đây?"

Hoàng Tiểu Nghê quay phắt ra sau, nhìn Trần Bình Vân đang đi tới.

Hắn ta nhìn thấy Dương Khánh Đình, sự kinh ngạc và nỗi khao khát đều lộ hết ra ngoài mặt.

Nhưng khi để ý còn có một người đàn ông nữa đang đứng sau Dương Khánh Đình, được cô nắm tay, được cô ngả người hoàn toàn tin tưởng mà dựa vào lòng, thân thể của hắn ta lại cứng đờ lại, đôi chân định bước cũng đặt lại gót xuống đất.

Hắn ta nhìn Ân Diên Tuyền, nhìn vào đôi mắt lạnh băng và hờ hững ấy của anh, những kí ức về buổi đêm hôm ấy gặp lại cô, bị anh một đòn đánh cho đầu phải khâu mấy mũi, cả sống lưng của hắn lập tức run lên.

Bỗng tay của Trần Bình Vân bị Hoàng Tiểu Nghê khoác lấy, hắn ta còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã thấy Hoàng Tiểu Nghê cất tiếng.

"A, Bình Vân! Anh đến rồi... Em chờ anh mãi."

Cô ta đang reo lên, bỗng dừng lại lấy tay áo lau lau mí mắt.

Trần Bình Vân thấy viền mắt của cô ta đã đỏ ửng lại, vội vã ôm lấy mặt cô ta.

"Em bị sao vậy? Mắt bị vướng gì sao?" Hắn ta thấy đầu ngón tay hơi ẩm ẩm: "Sao em lại khóc vậy?"

Dương Khánh Đình nhìn Trần Bình Vân thể hiện tình cảm với Hoàng Tiểu Nghê, đúng là bọn họ thực sự từng là vợ chồng thật, hắn ta cũng là người mà cô theo đuổi nhiều năm, song khi nhìn thấy cảnh này, cô chỉ thấy nó thật nhìn không vào.

Cô vươn tay vỗ vỗ lên mu bàn tay của Ân Diên Tuyền, anh hiểu cô không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa, liếc mắt nhìn Trần Bình Vân rồi cầm lấy xe lăn đẩy cô đi.

Không ngờ Hoàng Tiểu Nghê lại gọi anh lại.

"Anh Hữu Duy, anh ấy là người yêu của em. Bình Vân, từ nay anh sẽ cần có nhiều chiếu cố từ anh ấy đấy."

Trần Bình Vân đưa mắt nhìn Ân Diên Tuyền, cảm giác sợ hãi vẫn còn nhưng hắn ta vẫn cố vươn tay ra có ý là muốn bắt tay với anh.

Cũng nhìn sang Dương Khánh Đình, thấy vẻ mặt cô rất khó chịu trước sự xuất hiện của hắn, trong lòng lộp bộp như có thứ rơi vỡ.

"Xin lỗi, tôi không thể bắt tay anh được."

Trần Bình Vân đờ đẫn, ngước mắt nhìn nụ cười lạnh nhạt của Ân Diên Tuyền.

"Người cũ và chồng hiện tại, không hợp để bắt tay."

Anh là đang muốn ám chỉ với Trần Bình Vân rằng, Dương Khánh Đình hiện tại đã là của anh, không nên có những suy nghĩ không hợp lệ.

Là đánh dấu chủ quyền.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi