Tiêu Ái Như mỉm cười thần bí rồi tiến lại gần Lục Tề Nam hơn. Lục Tề Nam nhướn mày nhìn cô ta, xong vẫn không nói gì. Hắn muốn xem xem người phụ nữ trước mặt mình đang muốn giở trò gì đây?
- Hai năm trước...tại bar!
Tiêu Ái Như không nói thẳng vào trọng tâm vấn đề, chỉ hơi ngập ngừng mà khơi gợi lại phần kí ức đã bị mất đi của Lục Tề Nam vào hai năm trước. Vốn dĩ Tiêu Ái Như biết rõ, hắn đối với phần kí ức này vẫn là rất mơ hồ. Cho nên cô ta đã thành công khơi gợi sự tò mò của Lục Tề Nam này rồi.
Nghe thấy cụm từ "2 năm trước", ánh mắt Lục Tề Nam có hơi chấn động, nhưng cũng nhanh chóng trở lại bình thường như không có gì. Hắn nhìn Tiêu Ái Như bằng ánh mắt nghi hoặc, khuôn mặt điển trai dường như vẫn rất bình tĩnh, không chút gợn sóng.
- Cô nói lại lần nữa coi!
- Hai năm trước anh làm gì với tôi, anh đã quên rồi ư? Chúng ta đêm đó...chắc hẳn người nhớ rõ nhất nên là anh mới đúng.
Tiêu Ái Như nhếch môi bình thản nói, bàn tay mềm dẻo giơ lên kéo kéo cà vạt của Lục Tề Nam, tiện thể giúp hắn chỉnh lại cà vạt. Lục Tề Nam liền hất tay Tiêu Ái Như ra, lạnh nhạt nhìn cô ta bằng ánh mât chán ghét.
- Bằng chứng? Không ít phụ nữ tự tìm tới và nhận rằng đã từng có quan hệ với tôi đâu, nên cô nghĩ tôi sẽ tin cô?
Trong mắt hắn, phụ nữ thật chán ghét. Nhưng...trừ Khả Như cô ra.
Khả Như, thật biết cách khiến hắn thần trí điên đảo. Nhắc tới mới nhớ, cô vợ hư của hắn tới giờ vẫn chưa tìm đến khiến hắn có chút thất vọng. Xem ra là đêm nay cô muốn uống rượu phạt rồi.
- Nhưng tôi có bằng chứng...!
Tiêu Ái Như thật không ngờ rằng người đàn ông quyền lực đang đứng trước mặt lại có thể từ chối mình. Từ đầu tới cuối, ánh mắt hắn vẫn không hề lóe lên một tia hứng thú nào đối với cô ta.
Nhưng cô ta tin rằng, bằng chứng này đủ để thuyết phục hắn.
- Xin lỗi, tôi không hứng thú với cái được gọi là bằng chứng của cô.
Lục Tề Nam chỉ liếc nhìn Tiêu Ái Như lần cuối rồi phủi phủi áo. Hắn bước đi thẳng, không hề ngoảnh lại nhìn cô ta lấy một lần. Thấy thái độ của hắn lạnh nhạt như vậy, Tiêu Ái Như càng quyết tâm không bỏ cuộc:
- Tôi nhất định phải có được anh.
[...]
Khả Như nãy giờ đứng ở phía xa, cô thật muốn nghe ngóng xem rốt cuộc Lục Tề Nam và cô gái kia đang nói chuyện gì vậy chứ? Liệu có phải tình nhân của hắn quay lại tìm hắn không?
Khả Như cô chưa bao giờ cảm thấy sốt ruột như vậy. Chính cô cũng không hiểu bản thân mình bị làm sao đây nữa. Là ghen tuông ư? Không, không thể nào.
Làm sao có chuyện đó chứ? Cô không hề có tình cảm nam nữ đối với hắn mà.
- Không phải ghen, không phải ghen...!
- Ghen gì cơ?
Khả Như đang mải nhắm mắt vào và lẩm bẩm một mình, cô tự nhắc nhở chính bản thân mình không được sinh ra cái cảm giác ghen tuông nực cười đó. Nhưng đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai cô khiến cô giật nảy người. Vội mở mắt ra, cô e dè nhìn khuôn mặt đầy yêu nghiệt của Lục Tề Nam. Hắn có cần phải cúi gần sát vào khuôn mặt cô như thế không?
Hơn nữa, hắn có biết nhan sắc của mình có thể khiến cô không thể cưỡng lại không hả? Cô vô thức lùi lại về phía sau, môi nở nụ cười gượng gạo:
- Em...em có nói gì đâu?
- Thật?
Mỗi bước lùi của cô, thuận thế, Lục Tề Nam cũng tiến lại gần cô hơn. Dần dần cô bị dồn vào thế đường cùng, đằng sau cô là chân tường rồi. Phía này là nơi góc khuất ở cầu thang, rất ít người đi lại.
Hắn nhanh chóng chống tay lên tường và bao vây cô lại, không cho cô có cơ hội chạy thoát. Ngay lúc này đây, cô hoảng loạn vô cùng. Lồng ngực cô cứ đập thình thịch không thôi, khuôn mặt xinh đẹp bắt đầu nóng bừng lên.
Cô liền quay đầu đi, cố né tránh ánh mắt nóng rực kia của hắn. Nhưng hắn không cho cô được toại nguyện mà dùng ngón tay mình nâng cằm cô lên, ép cô phải đối diện với ánh mắt hắn.
- Lục...Lục Tề Nam, anh đang làm gì vậy?
Nhỡ người ta nhìn thấy thì sao, lúc đó cô không biết nên đào cái hố nào để chui xuống nữa. Lục Tề Nam này thật là một tên vô sỉ, không biết xấu hổ là gì mà.
Hắn khẽ nhếch môi cười ngang tàng, cúi đầu xuống chăm chút nhìn khuôn mặt xinh đẹp chỉ vì hành động thân mật của hắn mà nóng bừng lên. Cô cũng thật đáng yêu quá đi.
Nhưng mà...
- Giải thích đi!
Nhưng mà dù cô có đáng yêu thế nào đi chăng nữa, tội tự ý rời khỏi tầm mắt của hắn, hắn cũng không thể tha cho cô một cách dễ dàng được. Cô có biết là hắn tìm cô bao nhiêu lâu rồi không? Sao giờ cô mới chịu xuất hiện chứ?
Cô có biết là, Lục Tề Nam này rất lo lắng cho cô không hả?
- Em...em...
Khả Như lập tức chột dạ, con ngươi cô đảo quanh dường như muốn né tránh Lục Tề Nam hắn, cái miệng nhỏ lắp lắp không biết nên trả lời thế nào. Toi rồi, có vẻ như hắn đã rất tức giận. Cô phải làm sao để hắn nguôi giận bây giờ?
Hơn nữa, vừa nãy cô còn gặp lại chồng cũ của mình, còn suýt chút nữa bị anh ta thuyết phục nữa chứ? Nên nói sao với Lục Tề Nam đây?