YÊU EM THÊM LẦN NỮA



Không hiểu sao khi nghe câu nói này của Lâm Thanh Vy, cảm giác bất an ập đến trong trí óc cô. Tim cô cứ đập liên hồi, cô vội vã đứng dậy và chạy tới chỗ hai bé đang chơi.

- Thiên Lam, Nhất Thiên, chúng ta về nhà thôi.

Hai bé đang chơi vui vẻ thì đột nhiên nghe mẹ bảo về, ai cũng xị mặt ra. Thiên Lam chu mỏ:

- Nhưng mới chơi được một lúc thôi mà...

Khả Như ngồi xuống an ủi con mình:

- Lần sau mami sẽ lại đưa hai con tới chơi nha, bây giờ mình về.


Thiên Lam còn đang định làm nũng tiếp thì Nhất Thiên đã nhanh chóng đồng ý.

- Vâng, thưa mẹ Như.

Rồi cậu bé quay sang nhìn Thiên Lam đang xị mặt, mỉm cười rồi nhéo má cô bé:

- Chúng ta phải vâng lời mẹ.

- Ụ.

Thiên Lam buồn bã cúi đầu xuống, nhưng vẫn nghe lời Nhất Thiên. Khả Như liền dắt tay con rời khỏi công viên, bước đi của cô rất vội vã, dường như đang lo sợ những điều không hay sẽ xảy ra vào lúc này.

Lâm Thanh Vy ngồi trong ô tô riêng của mình, nheo mắt nhìn Khả Như đang dắt hai đứa trẻ trong tay:

- Mình cứ ngỡ cô ta chỉ có một đứa con, không ngờ lại là sinh đôi.

Lâm Thanh Vy vô thức nắm chặt vô lăng, nghiến răng nghiến lợi. Vì cớ gì mà Khả Như lại có phúc như vậy, còn sinh được song thai, vì cớ gì mà cô lại bình yên sinh ra hai đứa nhỏ dễ thương như thế cơ chứ, còn cô ta thì bị chính Cố Đông làm cho xảy thai.

Nghĩ về đứa con chưa kịp chào đời của mình, bao nhiêu nỗi hận thù dâng lên trong lòng Thanh Vy, cô ta lập tức đạp ga thật nhanh, lao thẳng về phía Khả Như đang đi cùng với hai đứa nhỏ.

Mọi việc diễn ra thật nhanh khiến cho Khả Như không kịp trở tay, hơn nữa trên tay cô lại là hai đứa nhỏ nữa. Theo phản xạ, cô ôm lấy Thiên Lam, nhưng lại quên mất là còn có Nhất Thiên nữa.


Rầm!

Tiếng va chạm mạnh khiến cho đầu óc cô hoảng loạn, cô lập tức buông Thiên Lam ra và chạy tới chỗ Nhất Thiên, thằng bé nằm bất động dưới đất với một vũng máu. Cô hoảng hốt vô cùng, lập tức cầm điện thoại lên gọi cho Lục Tề Nam ngay đầu tiên.

Sao cô có thể bất cẩn như vậy, là lỗi của cô. Cô vừa khóc vừa gọi điện cho Lục Tề Nam, chỉ mong hắn nhanh nhanh nghe điện thoại đi.

Còn Thanh Vy, cô ta không ngờ người mình đâm vào không phải Khả Như mà lại là thằng nhỏ kia, cô ta lập tức lái xe bỏ chạy. Khả Như lúc này chẳng còn hơi đâu mà quan tâm tới người gây ra tai nạn là ai.

Một lát sau, Lục Tề Nam mới chịu nghe điện thoại. Truyền vào điện thoại chính là tiếng khóc nức nở của cô:

- Tề Nam, Lục Tề Nam, cứu con với...

Tiếng khóc của cô, nghẹn ngào đứt quãng khiến cho Lục Tề Nam hoảng hốt vô cùng. Tay hắn run run, còn không cầm chắc điện thoại trong tay nữa.

- Có chuyện gì sao? Em đang ở đâu?

Lục Tề Nam lo lắng vô cùng, hắn đặt ra hàng chục câu hỏi giành cho cô. Nhưng chỉ nghe thấy tiếng cô khóc ngày một to hơn, cô nức nở:

- Chỗ này...chỗ này là công viên, anh mau tới đây có được không...hic hic.

- Được rồi, anh lập tức tới.

Thiên Lam lúc hoàn hồn lại thì thấy Nhất Thiên đang nằm bất động, và mẹ mình thì khóc nức nở. Cô bé không hiểu chuyện gì đang xảy ra, liền chạy tới ôm mẹ.


- Mami ơi, Nhất Thiên bị sau vậy ạ? Sao cậu ấy lại nằm dưới đất ạ?

Khả Như không trả lời con, cô lúc này rất muốn ôm chặt lấy Nhất Thiên, nhưng sợ động vào thì thương tích của thằng bé sẽ càng nặng hơn. Cô không phải là bác sĩ, vào lúc này cô không biết mình nên làm gì nữa. Cô quỳ xuống bên cạnh Nhất Thiên, ôm mặt khóc nức nở.

Đáng lẽ ra cô nên đẩy hai đứa trẻ ra, để người chịu tai nạn là cô mới đúng. Nhưng lúc đó tình thế khẩn cấp, cô không nghĩ được nhiều đến vậy. Nhìn thấy Nhất Thiên đang nằm bất động, trái tim cô đau đớn như có hàng nghìn kim châm đâm vào vậy. Cô rất đau.

- Xin lỗi con, xin lỗi con...

...

Lục Tề Nam đang trên đường từ sân bay về thì nhận được điện thoại của Khả Như, hắn hoảng hốt cho trợ lí quay xe lại, đi về phía công viên. Trong lòng hắn bất an vô cùng, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra đối với cô ?

Cô tuyệt đối không được có chuyện gì, tuyệt đối không.






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi