Ngày hôm sau...
Được tin cổ phiếu của Cố thị đã bị một thế lực lớn thu mua rất nhiều chỉ sau một đêm, Cố Đông tức giận vô cùng. Anh ta đang đứng ngồi không yên thì lúc này có một số điện thoại lạ gọi tới:
- Ai vậy?
Cố Đông không thể kiên nhẫn nổi khi nghe cuộc điện thoại này, anh ta nóng nảy với người ở đầu dây bên kia của cuộc gọi.
- Tôi rất cảm ơn món quà mà người phụ nữ của anh đã tặng cho tôi.
Giọng nói của Lục Tề Nam lạnh như băng, khiến cho Cố Đông còn cảm giác như đang hàn khí đang tỏa ra xung quanh mình. Câu nói của Lục Tề Nam, Cố Đông chẳng hiểu gì cả:
- Món quà gì cơ? Anh đang nói linh tinh gì vậy?
- Món quà gì? Tự đi điều tra đi rồi sẽ biết. À, tôi muốn nói thêm cho anh biết là người phụ nữ của anh đang ở chỗ tôi, còn việc anh có muốn tới cứu anh không thì tùy.
Nói xong Lục Tề Nam lập tức tắt điện thoại, Cố Đông trước giờ chưa bao giờ bị ai ngắt điện thoại trước, thấy thái độ khinh thường của Lục Tề Nam như vậy khiến cho anh ta càng thêm tức giận. Anh ta quát mắng trợ lí của mình:
- Lưu Viên Khải, lập tức điều tra cho tôi Lâm Thanh Vy mấy dạo gần đây đang làm gì?
- Dạ..dạ, tôi sẽ làm ngay.
Dạo gần đây Cố Đông rất hay nổi điên lên nên Lưu Viên Khải cũng chẳng dám chậm trễ một phút nào. Cố Đông ngồi nắm chặt tay mình, đến nỗi bút trong tay bị gãy đôi.
- Lâm Thanh Vy, tốt nhất là cô đừng để tôi biết những chuyện xấu mà cô làm.
Cố Đông không ngờ rằng anh ta chỉ lơ là Lâm Thanh Vy mấy tháng nay thôi mà cô ta dám làm những chuyện động trời như vậy. Hơn nữa còn là đích thân Lục Tề Nam gọi điện cảnh cáo.
Còn nữa, Lục Tề Nam nói món quà gì cơ?
...
Bố mẹ Khả Như sau nhận tin là Khả Như gặp nạn, lập tức từ quê lên bệnh viện để thăm Khả Như, cô con gái duy nhất của hai người họ. Tiện thể, bà Khả còn hỏi thăm một số chuyện nữa.
Đứng trước phòng bệnh của Khả Như, bố mẹ cô hơi chần chừ một chút. Trước giờ hai người họ luôn luôn thiên vị Khả Ái khiến cho Khả Như luôn gặp ấm ức, bọn họ cảm thấy có lỗi vô cùng. Vì thế nên hai người quyết định rời đi và về quê sống, ở lại chỉ khiến Khả Như càng thêm đau khổ, phiền lòng mà thôi.
Đột nhiên bà Khả nhìn thấy Tiêu Ái Như, bà bất ngờ vô cùng. Sao Tiêu Ái Như lại ở đây? Ông Khả thấy sắc mặt bà Khả đột nhiên thay đổi thì quay sang hỏi:
- Bà bị làm sao thế? Vào thăm con gái mình thôi.
- Không có gì, vào thôi.
Bước vào bên trong phòng bệnh vip, bố mẹ Khả Như thấy Lục Tề Nam đang ngồi bên cạnh cô, hắn vẫn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của cô. Nhìn thấy cảnh này, cả hai đau lòng vô cùng.
Khả phu nhân đã không nhìn lầm Lục Tề Nam mà.
Lục Tề Nam nghe thấy trong phòng có tiếng động, liền quay sang. Thì ra là bố mẹ của cô, hắn từ từ buông tay cô ra rồi đứng dậy lễ phép cúi chào bố mẹ vợ:
- Con chào bố mẹ ạ!
Khả phu nhân gật đầu rồi bước lại gần giường bệnh của cô, lo lắng hỏi:
- Tình hình của con bé sao rồi?
Lục Tề Nam trầm lặng một lúc rồi thở dài:
- Cô ấy vẫn hôn mê từ hôm qua tới giờ, bác sĩ nói cũng không rõ khi nào cô ấy tỉnh nữa.
Lục Tề Nam rất sợ cô sẽ mãi như vậy, mãi không chịu tỉnh lại. Nghĩ đến tình cảnh hôm qua, hắn thầm trách tại sao cô lại ngốc như vậy chứ? Lẽ ra người bị trúng đạn nên là hắn mới đúng.
Khả phu nhân không thể kìm được nước mắt, lập tức quỳ xuống bên cạnh giường bệnh của cô:
- Con gái của mẹ, con mau tỉnh lại có được không? Còn có điều này, mẹ chưa nói cho con biết, thế nên con phải tỉnh lại để nghe mẹ nói.
Bà Khả vừa khóc lóc vừa nắm lấy tay cô, bố cô cũng ngồi xuống bên cạnh mẹ cô, ông ấy rất thương cô. Chỉ là trước giờ không thể hiện ra mà thôi.
- Khả Như, mau tỉnh lại đi mà.
Lục Tề Nam nhìn bố mẹ cô đang khóc nức nở, hắn cảm thấy nơi khóe mắt mình ươn ướt. Hắn sợ bản thân sẽ không kiềm chế nổi mà khóc mất, định giơ tay lên đỡ bố mẹ cô dậy thì đột nhiên câu nói của Khả phu nhân vang lên:
- Mẹ xin lỗi con, khi đó là con đã sinh đôi, là mẹ đã lấy đi bé trai. Con mau tỉnh lại để nghe mẹ nói đi chứ? Đừng mãi im lặng như vậy, mẹ không thể mất con được...