YÊU EM TỰ KHI NÀO

Với lý do đền bù tổn thất, Kỳ Minh Triệt mời Ôn Địch ăn cơm, nếu không phải do anh nói trong giếng có cá, cô có lẽ sẽ không dựa lên thành giếng để nhìn xuống.

Anh từng nói với cô, chỉ là thất tình mà thôi, có phải mất điện thoại đâu mà buồn?

Giờ cô làm mất điện thoại thật, còn nghiêm trọng hơn cả việc thất tình.

Lúc bọn họ quay về thành phố cũng đã gần hai giờ chiều, Kỳ Minh Triệt đến tìm chủ nhà hàng, nhờ đầu bếp nấu tạm cho bọn họ vài món ăn.

Đây không phải là lần đầu anh tới đặt bàn với ông chủ nhà hàng, ông chủ cau mày: “Hôm nay cậu làm sao thế? Có tâm sự hả?”

“Trông cháu giống người có tâm sự lắm ạ?”

“Hôm nay cậu toàn gọi đồ cậu không thích ăn.”

“Hiện giờ cháu thích ăn.”

Nhà hàng này Ôn Địch chưa từng tới, mỗi lần đi ăn cùng Kỳ Minh Triệt cô đều được anh dẫn tới những địa điểm mới lạ, phong cách trang trí quán cũng rất mới mẻ.

Nhà hàng này nằm ở trong hẻm, không dễ tìm cho lắm, xem ra anh là khách quen của chỗ này.

Tài xế dừng xe ở đầu con hẻm, Ôn Địch và Kỳ Minh Triệt đi bộ vào trong.

Kỳ Minh Triệt có tin nhắn mới, người đó nhắn rằng: [Vớt được rồi, tôi sẽ nhờ người đưa tới chỗ cậu.]

Anh quan tâm, hỏi: [Điện thoại có bị hỏng hóc gì không?]

[Không, chỉ bị dính chút bùn thôi, không biết có bị vào nước không nữa, nếu nước chưa vào máy thì chắc vẫn còn ổn.]

Kỳ Minh Triệt: [Cảm ơn, vất vả cho anh rồi.]

Đối phương cười, nói: [Vất vả gì đâu, chỉ vất cho cái túi tiền của cậu thôi.]

Vì để bơm nước vớt điện thoại, Kỳ Minh Triệt đã đưa mỗi một hộ trong thôn đó một khoản tiền đền bù, nhưng người trong thôn đều tỏ vẻ không sao hết, không cần anh phải trả tiền đền bù, nước giếng đó vốn cũng không thể dùng được. Vả lại, giờ cũng đang là mùa mưa, dù có rút cạn nước thì chẳng mấy chốc giếng sẽ lại đầy nước.

Nhưng Kỳ Minh Triệt vẫn khăng khăng đưa.

Có vài hộ trong thôn có máy bơm nước, mười mấy người tới hỗ trợ nhiệt tình, xử lý rất mau chóng.

Công đoạn xuống giếng tìm điện thoại cũng mất đôi chút thời gian, nhưng với sự hỗ trợ của nhân viên chuyên nghiệp thì đó chỉ là chuyện nhỏ.

Ôn Địch quay đầu muốn nói chuyện với Kỳ Minh Triệt thì phát hiện anh đang đi cách mình một đoạn xa, “Anh nhìn đường đi.”

Kỳ Minh Triệt nói: “Không sao.”

Anh nhắn lại cho người kia rồi thoát khỏi khung chat.

Anh đi nhanh vài bước, đuổi kịp Ôn Địch.

“Thấy không, cuộc sống của người ta rất là phong phú, vốn chẳng nặng lòng về tên đàn ông cặn bã kia.” Đinh Nghi thu hồi ánh mắt, ra hiệu cho Điền Thanh Lộ lái xe đi.

Hai người họ cũng tới ăn cơm trưa ở đây, vừa ăn xong xuôi, quay trở lại xe mình thì thấy Ôn Địch bước xuống từ một chiếc xe việt dã, đi bên cạnh cô còn có một anh chàng đẹp trai.

Điền Thanh Lộ nhận ra anh chàng đẹp trai đó, chính là người đã tham gia chương trình “Như Bóng Với Hình” cùng Ôn Địch – Kỳ Minh Triệt.

Chỉ nhờ gương mặt đó thôi, Kỳ Minh Triệt cũng đã thu hút được vô số fan rồi.

Đinh Nghi cũng nhận thấy anh đẹp trai.

“Nào bà chị của tôi, lái xe đi ạ.” Đinh Nghi cố gắng nhẫn nại, thúc giục lần nữa.

Điền Thanh Lộ thắt dây an toàn, sau đó dựa lưng vào thành ghế, không có ý định khởi động xe.

Cô ta trông ra đầu hẻm, đã không còn thấy bóng dáng Ôn Địch và Kỳ Minh Triệt đâu.

“Anh ấy vẫn muốn giải trừ hôn ước.”

Từ ngày mùng mười tháng sáu cho tới tận bây giờ là tháng bảy, trong hơn một tháng qua, anh đã để cho nhà họ Khương một chút thời gian để rút vốn khỏi dự án, tuy rằng nhà họ Khương đã thua lỗ khá nhiều, nhưng ít nhất là họ cũng giữ lại được một phần.

Anh vẫn không thay đổi ý định, tối qua đã bảo trợ lý Khang gọi điện cho cô ta, hỏi xem đã nghĩ xong điều kiện là gì chưa. Anh không hề đợi cô ta vô thời hạn, anh xuống nước, để trông có vẻ như cô ta đã chủ động buông bỏ.

Đinh Nghi thấy cô ta không định đi, liền điều chỉnh ghế của mình nửa nằm xuống.

Xe đỗ dưới bóng gốc cây hòe già, rất râm mát, trong xe đang mở điều hòa nên khí lạnh lan ra rất nhanh.

Đinh Nghi quay đầu nhìn Điền Thanh Lộ, “Biết là cậu không thích nghe, nhưng mình vẫn muốn nói, cậu học hỏi Ôn Địch một chút đi.”

Điền Thanh Lộ lẩm bẩm: “Trước khi đính hôn, có lẽ mình nên nghe lời khuyên của người nhà, nghe lời khuyên của cậu nữa.”

Có thế thì cô ta đâu sẽ đâm vào một bức tường mang tên Nghiêm Hạ Vũ, đâm đầu vào đó tới mỗi máu me đầm đìa mới chịu quay đầu lại.

Từ đầu chí cuối, chỉ có mỗi đầu óc của cô ta mù mịt như hố đen, còn cha cô ta thì vẫn tỉnh táo vô cùng, tới giờ vẫn còn đang giận cô ta, chọc tức cô ta rằng cô ta vốn không nên đính hôn cùng Nghiêm Hạ Vũ, không nói tới việc khiến cho ông không còn mặt mũi với người khác, điều đó cũng đã khiến chính cô ta không còn chút tự tôn nào.

Hai năm trước, cha cô ta đã sắp xếp cho cô ta một vài cuộc xem mắt, nhưng cô ta lại không thích họ, có đi gặp cũng không ra vẻ tình nguyện.

Cha cô ta nói, yêu hay không yêu không quan trọng, sau khi kết hôn chung sống với nhau hòa hợp mới là quan trọng.

Cha cô ta còn nói, cô ta phải có đủ bản lĩnh thì mới kết hôn được với Nghiêm Hạ Vũ.

Cái gọi là bản lĩnh ở đây, chính là đang nói tới bản lĩnh chế ngự được Nghiêm Hạ Vũ.

Bởi vì lần xem mắt đó, Điền Thanh Lộ đã cãi nhau ầm ĩ với cha của mình, sau đó dứt khoát rời nhà lên Bắc Kinh, coi như là vào Nam lập nghiệp.

Cha cô ta không muốn hòa giải, cô ta lại càng không muốn xuống nước.

Hai người giằng co với nhau trong nhiều năm, quanh năm suốt tháng cô ta không về nhà, chỉ trừ mỗi Tết mới chịu về, nhưng về tới nhà rồi cũng không yên, không thèm nói với cha câu nào, khiến cha cô ta bùng cơn giận lên.

Mẹ thương cô ta, lo lắng cô ta đi làm vất vả.

Từ đó khiến cho mẹ cô chiến tranh lạnh với cha cô gần một năm trời, cuối cùng cha cô ta phải thỏa hiệp, tới tìm ông nội của Nghiêm Hạ Vũ, quyết định hai nhà sẽ kết làm thông gia.

Sau lễ đính hôn đó, mẹ cô ta cảm thấy hối hận.

Trong bữa tiệc đính hôn, ngay cả nhẫn đính hôn Nghiêm Hạ Vũ cũng không thèm mang, mẹ cô ta bực tức vài ngày trời, nhưng bà Diệp cũng đã tận lực rồi, bà ấy thực sự không quản được con trai, cũng không thể ép anh đeo nhẫn lên được.

Vì vậy mà mẹ của Điền Thanh Lộ nuốt không trôi cục tức này, cũng không có chỗ xả giận.

Cha cô ta phán một câu: Hai đứa này không thể đi cùng nhau về lâu về dài.

Tối đó, Điền Thanh Lộ lại cãi nhau một trận với cha mình, chỉ bởi vì câu nói không thể đi cùng nhau về lâu về dài kia.

Không ngờ rằng câu nói đó của cha mình đã thành lời sấm truyền.

Tối hôm qua, cô ta đã nói rõ với người nhà, rằng Nghiêm Hạ Vũ khăng khăng muốn giải trừ hôn ước.

Cha cô ta đã tức giận nửa năm ròng rã, giờ đã mệt mỏi, chỉ cảm thấy đây là một sự giải thoát.

Điền Thanh Lộ cảm thấy cha mình sẽ giận dữ, nhưng sau đó cha cô ta chỉ vỗ vỗ đầu cô ta, nói: Về sau con hãy nhớ lấy bài học này.

Cô ta hỏi cha: Nên lấy điều kiện gì làm phí đền bù tổn thất.

Cha cô ta nói: Điều kiện chính là, bảo cậu ta làm người cho tử tế.

Cha cô ta đã buông bỏ cơ hội nhận được nhiều lợi ích kinh tế. Điền Thanh Lộ đoán rằng, cha cô ta cũng không muốn vì chuyện này mà hai nhà Nghiêm – Điền xảy ra mâu thuẫn rồi cạch mặt nhau, dù không thích Nghiêm Hạ Vũ nhưng ông vẫn còn mối quan hệ lâu năm với cha anh.

Đinh Nghi hỏi cô ta: “Cậu định đưa ra điều kiện gì? Nếu mình là cậu, mình sẽ từ bỏ, rời đi một cách tiêu sái, giống như Ôn Địch vậy đó.”

Điền Thanh Lộ hoàn hồn, bất mãn: “Cậu có thể thôi không nhắc tới Ôn Địch được không?”

Đinh Nghi nói: “Được chứ, tới một ngày nào đó cậu cũng phóng khoáng được như cô ấy, mỗi ngày mình đều sẽ nhắc tới cậu ba lần, trước khi ăn cơm còn cúi chào cậu một cái.”

Điền Thanh Lộ: “Im ngay!”

Đinh Nghi đâu phải loại người ta bảo im là sẽ im: “Haizz, chúc mừng cậu nhảy ra khỏi hố lửa nha, để mình mời cậu đi hát karaoke, cậu muốn khóc thì cứ khóc.”

Đtl lườm cô ta, không nói gì, khởi động xe rồi rời khỏi đó.

“Cậu tính lúc nào tới nói điều kiện với Nghiêm Hạ Vũ?”

“Không biết nữa. Chắc là nay mai thôi.”

――

Ôn Địch không ngờ rằng mình có thể lấy lại được điện thoại.

Sau khi ăn cơm xong, Kỳ Minh Triệt nói tài xế đưa cô đi chơi, đi dạo một lát rồi dạo tới tận khu sửa chữa điện thoại.

Ông chủ cửa hàng nói điện thoại chưa bị ngấm nước, chỗ bùn mắc trong phần loa máy cũng đã được xử lý sạch sẽ, không ảnh hưởng tới quá trình sử dụng.

Sau khi lấy điện thoại và ra khỏi tiệm sửa chữa, Ôn Địch hỏi lại lần nữa, “Anh đã bỏ ra bao nhiêu tiền để cho người ta rút nước vớt điện thoại vậy hả?”

Kỳ Minh Triệt dựa người vào thân cây gần đó, “Không tốn tiền, chỉ nợ ân tình thôi.”

Anh hất cằm về phía chiếc điện thoại, “Cô dùng thử xem chức năng nghe gọi có bị sao nữa không.”

Ôn Địch không nhìn mà nhét điện thoại vào trong túi luôn, “Ông chủ đã nói điện thoại không có vấn đề gì rồi mà, không cần dùng thử. Với cả, tôi cũng không định dùng cái điện thoại này nữa.”

Cô thấy rất cảm kích với Kỳ Minh Triệt, trong chiếc điện thoại này có rất nhiều dữ liệu cô không sao bản dự phòng nào cả, lỡ mà làm mất thật thì cô sẽ không thể lấy lại được.

“Anh nợ ân tình của người khác, còn tôi nợ anh. Tăng thêm hai bìa tạp chí ổn không?”

“Đừng nói chuyện nợ nần ở đây, tôi tự nguyện mà, như vậy không gọi là thiếu nợ.” Kỳ Minh Triệt nói: “Đi, để tôi đưa cô đi mua di động mới.”

Ôn Địch lắc đầu, “Trong nhà vẫn còn điện thoại, dùng cái nào chả như nhau.”

“Để tôi đưa cô về.” Hai người đi về phía ô tô đỗ bên kia đường.

Vừa nãy Ôn Địch để kính râm trên xe, quên mang xuống. Kỳ Minh Triệt lấy kính râm của mình xuống, đeo cho cô, sau đó lại đưa tay che trước trán của cô, ngăn ánh nắng mặt trời.

Ôn Địch nói không cần phải che, “Da tôi khỏe mà, hồi đi học quân sự theo trường đại học, cả lớp có mỗi tôi không bị đen da như những người khác, có bạn học còn nói rằng da tôi càng phơi nắng càng trắng.”

Kỳ Minh Triệt vẫn che cho cô như cũ, “Có vậy thì vẫn phải chống nắng.”

Ôn Địch chỉ vào chiếc xe đang đậu cách đó không xa, “Xe chỉ cách đây hơn mười mét chứ mấy, không sao đâu.”

Kỳ Minh Triệt không nghe cô, mãi cho tới khi hai người đứng sát xe ô tô rồi anh mới chịu bỏ tay xuống.

Trên đường về nhà, Ôn Địch nhận được cuộc gọi từ mẹ.

Triệu Nguyệt Linh tới Bắc Kinh thăm con gái. Việc con gái thất tình luôn khiến bà lo lắng, vất vả lắm bà mới có thể sắp xếp được lịch trình để lên đây chăm con.

“Mẹ mới ra khỏi sân bay thôi, con vẫn đang ở nhà chứ?”

“Sáng nay con có chút việc, đang trên đường về rồi ạ.” Nói rồi, Ôn Địch trông ra bên ngoài, tính toán thời gian từ đây về nhà, “Có lẽ là con sẽ về cùng lúc với mẹ đó.”

Chờ Ôn Địch cúp điện thoại, Kỳ Minh Triệt mới hỏi: “Là cô sao?”

“Ừ.” Ôn Địch cười tự giễu: “Mẹ tôi sợ tôi thất tình rồi nghĩ quẩn, sang đây thăm tôi.”

Kỳ Minh Triệt cười cười, “Cô nói với cô Triệu, tôi sẽ không để cô nghĩ quẩn đâu.” Anh dừng chủ đề, hỏi cô có muốn nghe nhạc không, sau đó mở radio lên.

Ôn Địch tựa người vào ghế, nghe giai điệu lạ lẫm đang được phát trên đài, trong đầu bắt đầu tưởng tượng tới hình ảnh của Minh Kiến Quân và Minh phu nhân 30 năm về trước.

Không biết từ lúc nào, ô tô đã dừng lại trước cửa khu chung cư.

Ôn Địch quay sang nhìn anh, “Sao lại dừng ở đây?”

Kỳ Minh Triệt tháo dây an toàn cho cô, “Tôi nhìn thấy xe của cô Triệu.”

Ôn Địch nhìn ra ngoài, thấy xe của mẹ cô đang đứng ở ven đường, chờ cô về.

Kỳ Minh Triệt và Triệu Nguyệt Linh đã từng ăn cơm với nhau, tuy không tính là thân quen nhưng cũng không phải người xa lạ.

Anh tới chào hỏi: “Cháu chào cô ạ, đã lâu không gặp cô.”

Triệu Nguyệt Linh cười, nói: “Hai đứa hôm nay đi ghi hình sao?”

Kỳ Minh Triệt: “Không ạ, nay cháu đưa Ôn Địch đi chụp bìa tạp chí.”

Ấn tượng đầu của Triệu Nguyệt Linh về Kỳ Minh Triệt không được tốt cho lắm, dù sao thì anh cũng đã hiểu lầm Ôn Địch là tình nhân của bố mình, sau đó còn có những hành động châm chọc, khiêu khích Ôn Địch.

Nhưng về sau, khi Minh Kiến Quân sắp xếp một bữa cơm gặp mặt giữa hai gia đình, thái độ của anh cũng không tệ lắm, từ đó bà cũng đã có những cái nhìn mới về con người Kỳ Minh Triệt.

Bà mời khách sáo: “Cháu lên lầu uống ly cà phê nhé?”

“Dạ thôi ạ, cháu còn phải về chỉnh ảnh nữa ạ.”

Hàn huyên vài câu xong, Kỳ Minh Triệt tạm biệt Ôn Địch, “Hôm nay cô bị phơi nắng cả ngày trời rồi đó, về đắp mặt nạ đi nhé.”

Ôn Địch gật đầu, vẫy tay chào, “Lái xe cẩn thận đó.”

Ôn Địch lên xe của mẹ để quay về tòa nhà mình ở, Triệu Nguyệt Linh nói thẳng: “Kỳ Minh Triệt đang theo đuổi con.” Kỳ Minh Triệt dùng ánh mắt dịu dàng để nhìn con gái bà, so với con người trước kia quả là khác một trời một vực.

Đoán chừng là chẳng mấy chốc cậu chàng sẽ tỏ tình cho mà xem.

Triệu Nguyệt Linh khuyên con gái: “Đã hơn năm tháng trôi qua, người khác cũng đã sống phần đời của họ, con cũng nên sống phần đời của con.”

Câu này là đang ám chỉ bạn trai cũ của Ôn Địch.

Hóa ra mẹ cô vẫn chưa biết bạn trai cũ của cô là Nghiêm Hạ Vũ.

Ôn Địch cười: “Mẹ, mẹ không cần lo lắng nhiều vậy đâu, con gái mẹ vẫn đang sinh hoạt bình thường, đâu có khổ sở, mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt đâu. Nếu có đối tượng thích hợp, con chắc chắn sẽ nói.”

Giọng của cô nhẹ nhõm hơn: “Mẹ, lần này mẹ được nghỉ bao lâu?”

“Tầm một, hai tuần gì đó, thời gian cụ thể khó mà nói trước được.” Triệu Nguyệt Linh muốn ở lâu lâu một chút để chăm sóc con gái.

Sau khi về lại căn hộ, Ôn Địch đi rửa mặt, tẩy trang. Sáng nay cô phải tạo hình, làm tóc, giờ lớp trang điểm đã bị khô chút ít, rất không thoải mái.

Cô vào phòng để đồ tìm áo ngủ, trong một loạt áo ngủ đó, cô tìm loại có màu sắc và kiểu dáng mà mình muốn mặc dạo gần đây, trong lúc tìm vô tình tìm thấy một chiếc áo sơ mi trắng của nam giới.

Cô sợ run lên.

Cô đã đóng hộp lại hết đồ dùng của anh, cái áo sơ mi này chắc là do hồi trước cô lấy làm áo ngủ, sau đó tiện tay treo ở trên này.

Trong một thoáng chốc, hô hấp đau đớn như dao cứa.

Nhưng cũng chỉ là trong thoáng chốc.

Sau đó cô lại thấy bình thường trở lại.

Ôn Địch tìm một cái túi rồi lấy cái áo sơ mi trắng ra, đặt trên ghế sopha, gấp lại gọn gàng rồi bỏ vào trong túi, sau đó cô cầm nó, đi tìm bác giúp việc.

Bác giúp việc đang ở phòng khách, dọn dẹp bàn trà cho cô.

“Bác ơi.” Ôn Địch đưa túi xách cho bác giúp việc, “Đợi mai bác xuống tầng rồi vứt cái này vào thùng đồ cũ hộ con với nhé.”

Bác giúp việc liếc mắt nhìn qua, thấy cái áo sơ mi trắng của nam liền lập tức hiểu ra, “Được, để bác đi vứt liền.”

Ôn Địch tìm dụng cụ mở chai, sau đó lấy một chai vang đỏ từ tủ rượu.

Đã mấy tháng rồi cô không uống rượu, “Mẹ, mẹ có muốn uống một ly không?”

“Mẹ không.” Triệu Nguyệt Linh trả lời một cách không tập trung, bà đang xem tập mới nhất của “Như Hình Với Bóng”.

Ôn Địch rót một chén rượu vang, sau đó cầm hai bông hồng để trong tủ lạnh ra, rồi quay về phòng mình.

Lúc Cù Bồi gọi điện cho cô, cô đang nằm trong bồn tắm, thưởng thức vang đỏ.

“Em đang bận hả?”

Ôn Địch nói: “Không ạ, em đang ở nhà.”

Cù Bồi bàn bạc với cô: “Cô cho em nghỉ thêm một tháng nhé? Hai tháng cũng được. Gần đây có khá nhiều chương trình tạp kỹ muốn mời em, cô cũng chưa có câu trả lời, vì không biết trạng thái gần đây của em thế nào.”

Ôn Địch ngồi thẳng dậy, nói: “Em vẫn có thể nhận công việc bình thường ạ, lúc nào cũng được.”

“Em chắc chứ?”

“Em đang uống rượu vang, cô nói xem em có chắc không?”

Cù Bồi hiểu tính Ôn Địch, lúc nào cô khó chịu thì sẽ không đụng tới rượu, cô nói rằng lúc tỉnh rượu lại càng khó chịu hơn. Giờ cô đang uống rượu vang chứng tỏ rằng tâm trạng của cô vẫn ổn, ít nhất là không bết bát tới nỗi nào, điều này khiến Cù Bồi vui mừng không thôi.

Sau khi tắm nước nóng xong, Ôn Địch mặc một bộ váy ngủ thoải mái dễ chịu rồi đi ra ngoài, tóc còn chưa sấy khô, trên vai cô vẫn còn vắt một cái khăn tắm.

Triệu Nguyệt Linh vẫn đang xem TV, thấy tóc con gái ướt sũng, bà đi vào nhà tắm lấy máy sấy.

Ôn Địch điều chỉnh tư thế ngồi để mẹ có thể thuận tiện sấy tóc.

Cô để điện thoại xuống, lấy một cuốn tạp chí từ bàn trà lên xem.

Trên bàn có một bình hoa thủy tinh, bên trong có năm, sáu bông hoa, hoa gì cũng có, còn có cả một bông cát tường trắng, trông có vẻ không phải do người theo đuổi Ôn Địch tặng.

Triệu Nguyệt Linh cảm thấy kỳ lạ: “Con mua hoa sao mà mua nhiều loại vậy?”

Ôn Địch nói: “Là do nhà hàng đưa tới ạ. Chẳng phải bác Phạm nói sẽ đưa cơm cho con nửa năm sao, quản lý nhà hàng nói là khi giao món ăn cho các khách hàng VIP, họ sẽ tặng thêm một món quà nhỏ, hỏi con muốn được tặng hoa tươi hay là các đồ trang sức.”

Cô không thiếu đồ trang sức nên đã chọn hoa tươi.

Mỗi lần nhân viên giao thức ăn tới đều mang theo một bó hoa nhỏ, có khi năm đóa, sáu đóa gì đó.

Tuy không phải là loại hoa quý hiếm đắt giá, nhưng được ở cái mới lạ, khiến cho người ta nhìn vào là thấy tâm trạng tốt lên.

Nhắc tới Phạm Trí Sâm, Triệu Nguyệt Linh còn bảo: “Bác ấy không chỉ tặng đồ cho con, còn tặng cho cả mẹ với bố, rồi còn tặng sách cho ông nội con nữa. Ông ấy chắc là vui quá đó, cái dự án kia kéo dài những hai năm, tưởng chừng là vô vọng rồi.”

“Địch Địch.” Bà hỏi con gái: “Tối nay con muốn ăn gì nào, để mẹ nấu cho con ăn.”

“Không cần đâu ạ, lát nữa nhà hàng sẽ đưa đồ ăn tới đây.”

Quản lý nhà hàng có liên hệ với cô hồi trưa, hỏi lúc nào cô ở nhà. Quản lý còn nói bên họ đã nhận của Tổng giám đốc Phạm rất nhiều tiền, nếu không đưa đồ ăn nhiều thì họ cũng băn khoăn.

Vì vậy cô đã để bọn họ đưa đồ ăn vào buổi tối.

Lại vừa đúng dịp mẹ cô tới đây thăm, nhân tiện có thể để mẹ cô nếm thử tài nấu nướng của bên đó.

Ôn Địch ấn mở điện thoại, nhìn thời gian, “Cùng lắm nửa tiếng nữa là thức ăn được đưa tới mẹ ạ.”

Lúc này, nhân viên giao đồ ăn đang đứng trước cửa hàng bán hoa cách nhà cô 1 km, chờ nhận hoa đi giao.

Ở trong tiệm hoa, Nghiêm Hạ Vũ đang chọn một bông hồng phấn và một bông hồng sâm panh. Sau khi nhìn khắp một lượt quanh tiệm, anh lại chọn thêm một nhánh tường vi nhiều bông, phối cùng hoa bạch đàn và một nhành mai.

Anh cũng không biết phối hoa thế nào, chỉ phối theo cảm tính.

Cuối cùng, anh lấy từ trong thùng hoa một cành hoa lan hồ điệp trắng.

“Những cái này.” Anh chọn xong thì giao cho nhân viên cửa hàng.

Trợ lý Khang đang đứng ở ngoài tiệm, bỗng chạy vào đưa điện thoại của mình cho sếp, “Là Tổng giám đốc Điền gọi tới.”

Hiện giờ dù có chuyện gì, cho dù là tìm Nghiêm Hạ Vũ Điền Thanh Lộ cũng đều gọi qua máy của trợ lý Khang và nhờ anh ta bật loa ngoài.

Khang Ba đứng trong tiệm chờ người ta gói hoa tươi, còn Nghiêm Hạ Vũ cầm điện thoại đi ra ngoài.

Ngồi lên xe rồi, anh hỏi: “Cô có điều kiện gì?”

Điền Thanh Lộ: “Không có điều kiện gì, trước anh đã đền bù tổn thất đủ rồi, giờ mở miệng đề nghị thêm em thấy có chút tham lam.” Cô ta cũng có những ý tưởng cực đoan, nếu cô ta sống không tốt, vậy thì cô ta cũng sẽ không để anh sống dễ chịu.

Nhưng đột nhiên, cô ta cảm thấy như vậy thật vô nghĩa.

Đinh Nghi nói: Có gặp gỡ thì cũng sẽ có chia ly, đừng vì một người đàn ông mà ép mình trở thành một người cay nghiệt như thế.

Cô ta đã quyết định nghe lời khuyên từ Đinh Nghi một lần.

Ngữ khí của Nghiêm Hạ Vũ vẫn bình tĩnh, khuyên cô ta: “Cô về bàn bạc lại với người nhà một chút đi.”

Điền Thanh Lộ cho anh một câu trả lời thuyết phục: “Không cần. Em đang truyền đạt lại ý của cha mẹ rồi.”

Tuy vậy nhưng cô ta vẫn có một thỉnh cầu nhỏ, “Em định đi ra ngoài giải sầu, chủ yếu là vì không muốn bị dị nghị, nhưng tạm thời lại chưa thể đi được, chậm nhất là tới đầu tháng tám mới có thể kết thúc hết các dự án đang thầu trong tay, anh cho em chút thời gian, tới đầu tháng sau hẵng thông báo trong giới rằng chúng ta đã giải trừ hôn ước.”

Cô ta hỏi: “Như vậy có được không?”

Nghiêm Hạ Vũ trả lời dứt khoát: “Được.”

Mặc dù Điền Thanh Lộ không đề cập tới điều kiện đền bù, nhưng anh vẫn phân phó cho trợ lý Khang để vài thứ làm phí đền bù, tiếp tế cho công ty của Điền Thanh Lộ.

Anh không thích thiếu nợ người khác.

“Đã đưa hoa tới đó chưa?” Anh hỏi trợ lý Khang.

Khang Ba gật đầu, “Nhân viên giao hàng vừa đưa đi rồi.”

Mỗi lần giao đồ ăn cho Ôn Địch đều sẽ đưa thêm một loại hoa nào đó tới, mấy lần trước đều là do nhân viên cửa hàng tùy tiện phối vài cành hoa, hôm nay tình cờ xe của bọn họ đi ngang qua cửa hàng hoa này, vì vậy sếp đã xuống xe, tự chọn hoa cho Ôn Địch.

――

Hoa tươi trong bình của Ôn Địch cứ được đổi liên tục, có khi thì bác giúp việc thêm nước, nếu cô rảnh thì sẽ tự thêm nước cho hoa.

Sáng sớm ngày Chủ nhật, Ôn Địch vừa đổi nước cho hoa xong thì nhận được cuộc gọi từ Kỳ Minh Triệt, anh nói mình đang mang nước giếng tới cho cô.

Từ ngày chụp ảnh bìa tạp chí tại thôn nhỏ đó tới giờ đã là mười ngày, mẹ cô đã ở đây cùng cô mười ngày, đương nhiên là trong lúc đó cũng không quên việc ra ngoài đi bàn bạc chuyện hợp tác, tới tối muộn về nhà sẽ ngồi xem phim cùng cô.

Thời gian đã qua lâu, Ôn Địch lo là nước giếng không thể uống được nữa, dù gì thì nước giếng tự nhiên và nước giếng chứa trong chai không giống nhau.

Kỳ Minh Triệt nói: “Sáng sớm ngày ra, khi trời còn chưa sáng tôi đã đi lấy nước rồi, giờ tới đưa cô đó.”

Ngày hôm đó khi đỗ xe tại cửa khu chung cư tình cờ gặp được Triệu Nguyệt Linh khiến anh quên khuấy mất chuyện đưa nước, chờ tới khi anh nhớ ra thì đã là buổi tối, mà sợ giờ đó bất tiện, làm phiền tới cô nên đành thôi.

Ôn Địch ôm bình hoa, đi từ nhà tắm ra, “Sao anh lại coi trọng chuyện đó vậy?”

“Tôi đã hứa là sẽ đưa cô nước giếng để pha trà rồi.”

Ôn Địch buông bình hoa, “Anh đợi tôi chút, tôi xuống ngay đây.” Cô đi xuống lầu lấy nước.

Kỳ Minh Triệt chuẩn bị hai chai to, nói rõ: “Nhờ bác giúp việc bỏ nước này vào máy lọc nước trước đã, sau khi pha trà xong thì để nguội, cho vào ngăn mát tủ lạnh nửa tiếng. Trà ướp lạnh sẽ có vị ngon hơn.”

Hai người trò chuyện vài câu rồi Ôn Địch mang nước lên lầu.

Triệu Nguyệt Linh thấy con gái ôm hai bình nước to về thì hỏi, “Trong nhà cũng có nước mà sao con còn phải xuống lầu mua?”

Ôn Địch buông nước, kể với mẹ đầu đuôi câu chuyện.

Triệu Nguyệt Linh khen Kỳ Minh Triệt: “Cũng được đó chứ, tính nết cẩn thận.”

“Dạ, đúng là tốt tính.” Ôn Địch dẫn mẹ tới nhà hàng để dùng bữa, “Ăn cơm xong con sẽ tiễn mẹ ra sân bay.”

Triệu Nguyệt Linh định quay về Giang Thành trong hôm nay, bà đã ở cùng con gái mười ngày, cảm thấy tâm trạng của con gái vẫn ổn.

Bà vốn đặt vé máy bay vào buổi trưa, nhưng đột nhiên có việc nên đã sửa thời gian sang tối, vì vậy không muốn để con gái đi tiễn mình.

Ôn Địch nghe nói mẹ đã đổi thời gian bay liền hỏi han: “Có phải công ty có chuyện gì quan trọng không ạ? ” 

“Không con ạ, là chuyện liên quan tới công ty của Phạm Trí Sâm.” Triệu Nguyệt Linh hỏi xem con gái có muốn ăn salad rau quả không.

Ôn Địch gật đầu, “Bỏ cho con nhiều rau diếp xoăn mẹ nhé.”

Cô hỏi: “Bác Phạm đang ở Bắc Kinh hả mẹ?”

“Ừ, chẳng phải ông ấy đang hợp tác với Kinh Việt dự án xây dựng nhà máy đó sao,” Triệu Nguyệt Linh gắp rau diếp xoăn trên đĩa, nói tiếp: “Thủ tục hơi lùm xùm một tí, ông ấy muốn gặp mặt Kinh Việt ở bên này.”

“Thế bác Phạm mời mẹ đi cùng làm gì?”

Ôn Địch lấy ít cải bắp tím bỏ vào miệng, chậm rãi nhai.

“Giữa trưa ông ấy có hẹn Tổng giám đốc Nghiêm ăn cơm, chính là Nghiêm Hạ Vũ đó con. Lần trước về Giang Thành chẳng phải đã gặp cậu ấy và vợ sắp cưới rồi sao.” Triệu Nguyệt Linh thấy con gái cải tím thì lấy cải tím, chấm nước sốt rồi bỏ vào bát Ôn Địch.

Ôn Địch “dạ” một tiếng, sau đó trộn đều phần salad của mình.

Triệu Nguyệt Linh cũng trộn phần salad của mình, nhưng bà không rưới nước sốt mà chỉ cho giấm, “Công ty nhà ta cũng đang hợp tác với công ty con của Kinh Việt, ý của bác Phạm con chính là, lần trước tại bữa tiệc Giang Thành mẹ chưa tham gia được nên lần này muốn dẫn mẹ tới làm quen với người ta, thuận tiện cho việc hợp tác sau này.”

Ôn Địch không mong muốn mẹ cô và Nghiêm Hạ Vũ sẽ gặp mặt, nhưng mẹ cô đã đồng ý mất rồi. Đây cũng chỉ là một hoạt động xã giao bình thường để củng cố mạng lưới quan hệ, nếu cô nói thêm cái gì, mẹ cô vốn thông minh, nhất định sẽ sinh nghi.

Triệu Nguyệt Linh nói chuyện phiếm: “Cô của con tối hôm qua gọi điện cho mẹ, hỏi xem có phải con có người yêu mới không.”

“Nào có nhanh như vậy được ạ.”

“Tốc độ thế nào cũng được, mẹ chỉ hi vọng con bắt đầu một mối quan hệ mới là vì hạnh phúc, vui vẻ.”

“Cái đó thì đương nhiên ạ.”

Triệu Nguyệt Linh nói: “Cô cả của con và mẹ đều có chung suy nghĩ, cô con cũng mong con có thể tìm được một người khiến con hạnh phúc, có được một tình yêu hòa hợp, thoải mái.”

Nhắc tới người có thể khiến cô vui vẻ, Ôn Địch liền nghĩ ngay tới Kỳ Minh Triệt…

Hôm nay Ôn Địch không có việc, ở nhà xem phim tới trưa.

Còn trưa tới giữa trưa mẹ cô đã ra ngoài dự tiệc xã giao.

Cô ở một mình liền cảm thấy nhàm chán, nầm sấp trên ghế sopha ngủ luôn.

Vừa ngủ được nửa tiếng thì bị tin nhắn từ Kỳ Minh Triệt đánh thức.

Anh nhắn: [Dẫn cô tới một nơi.]

Ôn Địch nhặt chiếc chăn đã bị rơi xuống đất lên, hỏi lại: [Đi đâu thế?]

[Một nơi cô nhất định sẽ thích. Tôi đang ở dưới tầng.]

Ôn Địch thay đồ rồi tìm một cái ô che nắng.

“Con định ra ngoài sao?” Bác giúp việc hỏi.

Ôn Địch đeo kính râm lên, gật đầu, “Vâng ạ, con ra ngoài chơi.”

“Trưa con muốn ăn gì nào?”

“Bác không cần làm cơm trưa cho con đâu, lúc đi dạo phố con sẽ ăn luôn. Bác cứ tập trung đan con rối cho Kỳ Minh Triệt đi ạ, anh ấy đang sốt ruột.”

Bác giúp việc nói đùa: “Sớm biết vậy bác đã không nhận lời làm cho cậu ấy.” Bà đẩy cái kính lão lên, “Cái con rối này khó đan quá, màu sắc phức tạp.” Bà đã đan nhiều lần mà không thể giống mẫu được, đây đã là cái thứ tư rồi.

Ôn Địch xuống tầng liền thấy Kỳ Minh Triệt đang đứng cạnh thang máy đợi cô, trong tay còn cầm một lon soda.

Anh đưa tay, “Đưa ô cho tôi.”

“Tôi tự cầm được.”

Dù thế Kỳ Minh Triệt vẫn đưa tay cầm cái ô. Lúc ra khỏi tòa nhà, anh bung ô, đưa lon nước soda trong tay cho cô, “Tôi mua trong cửa hàng thôi, không phải loại mà cô hay uống.”

“Uống cái nào chẳng được.”

Ôn Địch quay đầu nhìn anh, “Hôm nay anh không bận sao?”

“Bận chứ.” Tạm ngừng, Kỳ Minh Triệt quay đầu, nhìn vào mắt cô, “Bởi vì muốn gặp một người nên tôi cố gắng làm xong sớm.”

———————————-

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi