YÊU EM TỰ KHI NÀO

Khoảng chừng hai phút sau khi Ôn Địch gửi tin nhắn, Nghiêm Hạ Vũ gọi điện tới.

“Em đang ở khách sạn?” Nghiêm Hạ Vũ hỏi.

Ôn Địch đứng trong làn tuyết trước hiên nhà hàng lẩu, buổi tối nay tuyết rơi, khắp nơi chỉ độc một màu trắng, nếu không nhờ người dân địa phương chỉ đường thì chắc họ không thể đến nơi.

Cô đưa lưng né gió lạnh, nói với Nghiêm Hạ Vũ: “Em đang ở cách khách sạn 200 mét, cũng coi như là đang ở trong phạm vi khách sạn.”

Nghiêm Hạ Vũ không hề nể mặt mà vạch trần: “Ăn khuya tới giờ vẫn chưa về?”

Ôn Địch thoải mái thừa nhận: “Ừm, ăn chút đồ giết thời gian, cứ ngồi mốc meo trong phòng đợi điện thoại của anh cũng đâu vui vẻ gì. Anh cũng biết tính em mà, rảnh rỗi là lại để tâm tới mấy chuyện vụn vặt.”

Nghiêm Hạ Vũ khẽ cười một tiếng, cô vẫn còn ra vẻ nghiêm túc mà diễn với anh.

Anh lưu tài liệu trên máy tính, tắt đi.

Ôn Địch nghe được nhạc tắt máy tính, “Anh đang ở nhà hay công ty?”

“Công ty.”

“Sao làm muộn thế?”

Nghiêm Hạ Vũ nói: “Sửa điện thoại xong cũng muộn rồi.”

“Tự anh sửa à?”

“Còn ai vào đây?”

Ôn Địch không tin, thà bảo vệ sĩ của anh sửa cô còn thấy uy tín hơn.

Cô cũng chẳng quan tâm tới chuyện điện thoại có bị hỏng thật hay không, “Đợi khi nào em về em sẽ đưa anh một chiếc điện thoại mới, đoàn làm chương trình tặng cho mỗi vị khách một cái điện thoại, chờ tới khi nào quay xong thì cái điện thoại này cũng chẳng cần dùng nữa, đến lúc đó em sẽ thảy cho anh dùng.”

Mới nghe nửa câu đầu, Nghiêm Hạ Vũ còn tưởng là cô muốn tặng anh điện thoại mới, ai ngờ là điện thoại cô không dùng nữa lại để thừa cho anh.

“Điện thoại mới dùng tốt chứ?”

Ôn Địch khẳng định: “Chắc chắn là tốt hơn cái bị hỏng của anh.”

Cô không biết chiếc điện thoại ‘bị hỏng’ của Nghiêm Hạ Vũ là do anh đặt riêng, còn về vẻ bề ngoài của nó lại chẳng khác gì so với những chiếc điện thoại ngoài thị trường.

Nghiêm Hạ Vũ nói qua loa: “Được, chờ bao giờ em dùng chán rồi thì vứt cho anh.”

Ôn Địch phản bác: “Anh nói cái gì đó, vứt cái gì mà vứt? Đây là em không nỡ dùng đồ tốt một mình nên mới chia sẻ cho anh đó chứ.”

Cô vừa nói xong, một đoàn người bước ra từ quán lẩu, đạo diễn gọi cô: “Ôn Địch, đi thôi.”

Ôn Địch quay người, giơ kí hiệu ok.

Đạo diễn thấy cô để một tay trong áo lông, tay còn lại đang để điện thoại bên miệng, ông mới quan tâm hỏi han một chút: “Sao cô không áp điện thoại lên tai? Cầm thế kia không lạnh à?”

Lúc trước ông từng không mang bao tay mà đi ra ngoài nghe điện thoại, tay ông suýt nữa bị đông cứng luôn.

Người nói vô tâm, nhưng trong màn trời bạt ngàn tuyết trắng, câu nói đó đã lọt vào trong điện thoại, Nghiêm Hạ Vũ nghe được, anh hỏi: “Tay em có bị lạnh không?”

Ôn Địch cũng nhân cơ hội làm nũng: “Vốn là lạnh, nhưng anh hỏi xong em không thấy lạnh nữa.”

Nghiêm Hạ Vũ giục cô: “Mau về đi.”

Anh cúp máy trước.

Trở lại khách sạn, Ôn Địch ngâm mình trong bồn tắm nước nóng, cả người mới dần ấm lên.

Đạo diễn lập ra một cái group chat, sau đó thêm tài khoản của các vị khách mời tham gia chương trình vào trong.

Trong bốn nhiếp ảnh gia, có hai nữ nhiếp ảnh gia nổi tiếng và một nam nhiếp ảnh gia cũng gọi là có tiếng tăm, Ôn Địch đều quen cả, chỉ có Kỳ Minh Triệt thì cô chưa từng quen biết, ngay cả trông thế nào cô cũng không rõ lắm.

Mấy ngôi sao lớn còn lại thì cô biết rõ cả, trong đó có một người tên Tân Nguyên, đã đóng tác phẩm mà cô viết kịch bản, cũng nhờ đó mà nổi lên như cồn.

Sau khi tất cả mọi người bắt chuyện với nhau xong, trợ lý đạo diễn thông báo lịch trình quay chương trình ngày mai vào trong group.

Lúc 6h30 ngày hôm sau, tất cả mọi người tụ tập ở nhà ăn khách sạn, sau khi ăn sáng xong thì lên xe tới địa điểm chụp hình.

Tới cửa nhà ăn, Ôn Địch gặp được Tân Nguyên.

“Chị Ôn Địch, đã lâu không gặp.” Tân Nguyên mỉm cười, chủ động tới ôm cô một cái, giống như là bạn bè đã lâu lắm không được gặp nhau.

Người ngoài nhìn vào còn tưởng quan hệ của các cô tốt lắm. Nhưng có điều mà họ không biết là, cô từng cãi nhau với Tân Nguyên một lần, quan hệ cũng từng xấu đi.

Chuyện là, tầm hai năm về trước, lúc cô đang xúc tiến quá trình quay kịch bản của mình, Tân Nguyên lại đập tiền để dàn xếp với đoàn phim, muốn thay đổi hai cảnh cuối cùng. Mà lúc ấy cô cũng vừa lúc đang ở trong đoàn phim, cãi cọ với Tân Nguyên một trận, kiên quyết không cho phép thay đổi hai cảnh cuối kia.

Tân Nguyên nói rằng nếu như không thay đổi cảnh đó, vậy thì hình tượng nhân vật mà cô ta muốn gây dựng sẽ sụp đổ, không hề có gì đáng nói nữa.

Cuối cùng, Ôn Địch và đạo diễn đã phải chịu áp lực từ các nhà đầu tư, kiên quyết không thay đổi.

Sự thật đã chứng minh những gì mà cô kiên trì là đúng, cũng chính là vì hai cảnh quay cuối kia đã khiến cho Tân Nguyên tròn vai hơn, trở nên nổi bật với công chúng.

Sau khi bộ phim được phát sóng, Tân Nguyên gặt hái được nhiều thành công từ bộ phim. Trong một lần hoạt động hậu trường, Tân Nguyên chủ động chào hỏi với cô, cũng ôm cô một cái như hôm nay.

Coi như là nhất tiếu mẫn ân cừu*.

(*) Lỗ Tấn từng viết: “Độ tận kiếp ba huynh đệ tại/Tương phùng nhất tiếu mẫn ân cừu.” (Tạm dịch là: Qua cơn phong ba anh em vẫn còn đó, gặp nhau cười một tiếng xóa hết oán thù.) – Theo VNExpress.

Cù Bồi từng dặn dò cô, Tân Nguyên rất khéo léo, hiểu nhất là giả vờ, đừng thân thiết quá với cô ta làm gì, nếu có gặp thì đừng để người khác tìm ra sơ hở là được.

Trò chuyện vài câu rồi, Ôn Địch vai kề vai với Tân Nguyên đi vào nhà ăn.

Những người trong đoàn chương trình đã tới đông đủ, chào hỏi nhau xong thì lần lượt ngồi vào vị trí của mình.

Tân Nguyên nhìn chung quanh một chút: “Hình như còn thiếu một người thì phải.”

Người còn thiếu chính là nhiếp ảnh gia hợp tác với Ôn Địch – Kỳ Minh Triệt.

Đạo diễn cười, nói: “Tên nhóc này chắc là vẫn còn đang ngái ngủ, sẽ xuống nhanh thôi.”

Mọi người nghe đạo diễn nói liền đoán, tên Kỳ Minh Triệt này hẳn là có bối cảnh.

Trong lúc tất cả mọi người đều đang tò mò, Kỳ Minh Triệt khoan thai tới muộn.

Ôn Địch đang uống sữa tươi thì thấy những người khác quay đầu nhìn về một hướng, cô cũng nhìn theo.

Người vừa bước vào có vóc dáng cao lớn, mặc một chiếc quần thể thao đen, một chiếc áo phông màu hồng nhạt, đang khoác trên tay một chiếc áo lông đen mà đoàn ê-kíp phát.

Xem ra người này chính là Kỳ Minh Triệt.

Ôn Địch cảm thấy có thể dùng cụm ‘hoa trên núi cao’ để miêu tả Kỳ Minh Triệt. Da anh rất đẹp, sạch sẽ nhẹ nhàng, mà cũng rất đẹp trai, là đẹp kiểu sắc sảo.

Đạo diễn giới thiệu sơ lược về anh, sau đó Kỳ Minh Triệt ngồi xuống đối diện Ôn Địch để ăn sáng.

Trong suốt thời gian ăn uống, Kỳ Minh Triệt chỉ liếc Ôn Địch một cái, chào hỏi tượng trưng cho xong chuyện.

Hiện giờ Ôn Địch đã chắc chắn trăm phần trăm, Kỳ Minh Triệt là kiểu người khó có thể hòa đồng. Tuy rằng Nghiêm Hạ Vũ cũng là một người ít nói trầm lặng, nhưng ít ra anh còn dung túng cô.

Cô vừa uống sữa, vừa suy nghĩ xem nhiệm vụ chụp ảnh kế tiếp nên hoàn thành như thế nào.

Tới bảy giờ, bọn họ tập hợp ở dưới sảnh để lên xe. Tân Nguyên, Ôn Địch và nhóm nhiếp ảnh ngồi chung một xe. Cô ta vừa mới xoay người, chuẩn bị lên xe thì có người gọi lại, “Nguyên Nguyên, cô lại đây xíu.” Là người đại diện gọi.

Trực giác của Tân Nguyên mách bảo rằng người đại diện có chuyện quan trọng muốn dặn, bằng không thì sẽ nói ngay vào lúc này.

Hai người đi đến chỗ vắng, lúc này người đại diện mới nhỏ giọng nói: “Kỳ Minh Triệt là con trai của Minh Kiến Quân, cậu ta theo họ mẹ, lần này tham gia chương trình là để mượn cơ hội làm quen với những người trong giới, còn về chuyện của cô và Minh tổng thì tôi không chắc là cậu ta đã biết chưa.”

Tân Nguyên bỗng chột dạ, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại: “Có lẽ cậu ta không biết đâu, vừa rồi lúc ở nhà ăn tôi có chào hỏi với cậu ta, vẻ mặt của cậu ta vẫn còn rất bình thường.”

Nếu Kỳ Minh Triệt biết cô ta là tình nhân của Minh Kiến Quân, chắc chắn lúc nhìn cô ta phải dùng ánh mắt muốn giết người.

Người đại diện vẫn rất lo, tuy rằng chị ta cũng chỉ là người đại diện của Tân Nguyên, không quản được chuyện đời tư của cô ta, nhưng việc đã đến nước này, chị ta cũng đành phải tính kế cho Tân Nguyên: “Không cần biết là lúc ghi hình hay là ở bên ngoài, cô phải thân mật với Ôn Địch thêm đi. Ôn Địch và Kỳ Minh Triệt cùng một nhóm, tới lúc đó cô tìm cơ hội tiếp xúc với Kỳ Minh Triệt. Đừng cố âm thầm ép buộc cậu ta, cô phải để người ta tưởng rằng cô có bạn trai ở ngoài ngành.”

Chuyện tất yếu ở đây là phải xóa bỏ sự nghi kị của Kỳ Minh Triệt.

Tân Nguyên gật đầu, xe vẫn còn đang đợi cô ta, cô ta vẫy vẫy tay với người đại diện rồi quay trở lại.

――

Ôn Địch xong một ngày quay chương trình, bận quá nên không có thời gian nhắn tin cho Nghiêm Hạ Vũ.

Hôm nay Nghiêm Hạ Vũ cũng không rảnh mà chú ý tới Ôn Địch, buổi trưa anh còn có hội đàm, buổi tối thì phải đi dự tiệc xã giao.

Tới lúc tan làm, Nghiêm Hạ Vũ nhận được điện thoại của mẹ. Bà Diệp bắt anh phải về nhà một chuyến, có chuyện gì cũng phải nói rõ ràng trước mặt, chuyện đính hôn không thể cứ kì kèo mãi như này được.

Tới lúc chạng vạng, Nghiêm Hạ Vũ quay về nhà bố mẹ.

Hôm nay Diệp Mẫn Quỳnh không đi ra ngoài, bà ngồi ở phòng khách xem TV, chờ con trai về.

Trước lúc thương lượng chuyện đính hôn với nhà họ Điền, con trai bà cứ ỡm ờ mãi chẳng đáp lại, bà đành bất đắc dĩ đi từ chối khéo với nhà họ Điền, nói với họ là cứ xem hai đứa trẻ quyết định thế nào rồi lại tính tiếp.

Nói vậy như trong lòng ai cũng biết rõ, đây là do Nghiêm Hạ Vũ bất mãn với quyết định độc đoán của nhà bọn họ. Nhà họ Điền cũng ngầm phê bình Nghiêm Hạ Vũ, nhưng Điền Thanh Lộ lại cứ nằng nặc đòi đính hôn, hơn nữa trong chuyện này họ cũng có lợi ích rất to lớn, vậy nên họ đành phải nhẫn nhịn.

Diệp Mẫn Quỳnh đương nhiên hiểu đứa con mình dứt ruột đẻ ra, nếu anh biết chuyện đính hôn diễn ra mà không có sự chấp thuận của mình, khẳng định tới ngày đính hôn anh sẽ làm ra những chuyện khiến người ta không tưởng tượng nổi.

Bà không dám đánh cược, nhỡ đâu tới lúc hai bên họ hàng thân thích, bạn bè quan khách tới tham gia tiệc mà thấy chú rể lặn mất tăm, dù là họ Nghiêm hay Điền thì cũng đều mất mặt cả.

Trong sân nhà vang lên tiếng ô tô tiến vào, Diệp Mẫn Quỳnh liền tắt TV đi.

Nghiêm Hạ Vũ bước nhanh vào biệt thự, dì giúp việc muốn tiến tới giúp anh cất áo khoác, anh lắc tay ra hiệu không cần, sau đó vắt cái áo khoác lên lưng ghế sopha.

Diệp Mẫn Quỳnh vừa nhìn là biết anh không định ở lại lâu, bà nói ngắn gọn: “Nếu như con không đồng ý thời gian tổ chức lễ đính hôn, vậy con định làm vào ngày nào? Mẹ để con tùy ý quyết đó.”

Nghiêm Hạ Vũ ngồi xuống ghế đối diện với mẹ mình, không cần nghĩ ngợi gì, nói thẳng: “Con không có tính toán gì cả.”

Nhìn bộ dáng thản nhiên như gió nhẹ mây bay của con trai, Diệp Mẫn Quỳnh tức không chịu được: “… Sao mẹ lại có thể đẻ ra cái đứa trời đánh như mày!”

Con trai bà vốn chẳng quan tâm tới chuyện hôn nhân, bà cũng chỉ có thể ngồi đó tức sôi máu mà thôi, con trai đã lớn, đủ lông đủ cánh, cứng cáp rồi, bà cũng không quản được.

Bà cố gắng hòa hoãn lại tinh thần: “Nếu con không muốn đính hôn thì mẹ sẽ hủy, nhưng nếu con cứ giữ cái thái độ ỡm ờ mãi như vậy thì con bảo bố mẹ với nhà họ Điền phải nhìn mặt nhau kiểu gì?”

Trầm mặc một lát, Nghiêm Hạ Vũ thò tay ra, “Mẹ đưa lịch để bàn cho con.”

Trước mặt Diệp Mẫn Quỳnh có một quyển lịch để bàn, mấy ngày trước bố mẹ của Điền Thanh Lộ đã tới đây, hai nhà đã thương lượng với nhau, vất vả lắm mới tìm được ngày đẹp để đính hôn, kết quả là con trai bà lại không đồng ý.

Bà đưa lịch để bàn cho con trai, “Con xem cái này làm gì? Chẳng phải trong điện thoại của con có lịch đó sao.”

Nghiêm Hạ Vũ không nói gì, chỉ lấy cây bút đặt trên bàn trà, khoanh một vòng tròn trên lịch, nói: “Ngày này đi.”

Diệp Mẫn Quỳnh nhìn ngày đã được khoanh trên lịch, sau lại nhìn con trai mình, cuối cùng lại đành phải im lặng.

Nghiêm Hạ Vũ chỉ ngồi ở nhà bố mẹ tầm nửa tiếng rồi lại phải vội vàng đi dự tiệc xã giao.

Đêm nay bữa tiệc được sắp xếp ở một nhà hàng sang trọng yên tĩnh, anh là người tới cuối cùng.

Trong lúc dự tiệc, người khác tới chúc rượu anh, điện thoại đang để trên mặt bàn của Nghiêm Hạ Vũ bỗng vang lên một tiếng ‘tinh’, là Ôn Địch nhắn tin tới: [Chồng ơi.]

Chỉ có hai chữ này, nhưng ám chỉ là anh phải gọi cho cô ngay lập tức.

Nghiêm Hạ Vũ liền nói với người chủ trì bữa tiệc: “Xin lỗi, tôi phải ra ngoài gọi điện thoại, vài phút sau sẽ trở lại.” Sau đó, anh cầm điện thoại rồi đi ra khỏi phòng.

“Anh vẫn còn đang tăng ca sao?’ Ôn Địch vừa tắm nước nóng xong, đang dùng khăn lông lau tóc.

Nghiêm Hạ Vũ nói: “Anh đang dự tiệc ở bên ngoài.”

“Nhà hàng nào thế?”

Nghiêm Hạ Vũ nói tên nhà hàng cho cô biết, nhà hàng này lại có một vài món mà Ôn Địch thích. Cô liền nói: “Anh vừa nói vậy là em lại muốn ăn.”

Nghiêm Hạ Vũ hỏi: “Muốn ăn gì?”

Ôn Địch cười, “Sao, anh định gửi đồ ăn cho em hả?”

“Ừm.” Nghiêm Hạ Vũ lại hỏi cô: “Muốn ăn cái gì, nói cho anh, tới tầm sáng sớm sẽ giao tới cho em.”

Anh đã nói như vậy thì cô cũng không dám ăn khuya quá nhiều.

Ôn Địch không bắt anh gửi đồ, “Ngày mai em còn phải đi quay sớm, chờ tới lúc ăn được đồ anh gửi thì cũng phải đến khuya, không ăn đâu.”

Cô không muốn ảnh hưởng tới tiệc rượu của anh, chúc anh ngủ ngon rồi cúp điện thoại.

Lúc trở lại phòng tiệc, phục vụ bàn bê tới cho mỗi người một chén canh. Nghiêm Hạ Vũ nếm thử một ngụm rồi hỏi phục vụ: “Nhà hàng đổi đầu bếp rồi sao?”

Phục vụ bàn rất kinh ngạc, Nghiêm Hạ Vũ chỉ mới ăn một thìa canh mà đã có thể nhận ra, “Đúng ạ, vị đầu bếp mới này am hiểu về các loại canh, súp.”

Nghiêm Hạ Vũ cảm thấy có lẽ Ôn Địch sẽ thích canh có vị kiểu này, bình thường cô thích uống canh.

Anh gọi điện thoại cho chủ nhà hàng, bảo cho chủ nhà hàng làm mấy món mà Ôn Địch thích ăn, cộng thêm cả món canh này, sau đó yêu cầu: “Anh bảo đầu bếp làm trước trưa mai, sau đó tôi sẽ cho người tới lấy.”

Ông chủ nhà hàng nói: “Không cần phiền vậy đâu, tôi sẽ cho người đưa tới.”

Nghiêm Hạ Vũ nói: “Điểm đến xa lắm đấy.”

Ông chủ cam đoan: “Dù xa tôi cũng sẽ cho người đưa tận nơi.”

Nghiêm Hạ Vũ: “Một nghìn cây.”

Ông chủ: “… Vậy nếu đưa thì sẽ mất khá nhiều phí, dù sao máy bay của anh cũng rảnh, có lẽ để anh tự đưa vẫn là tốt nhất. Để tôi chuẩn bị bộ hộp giữ nhiệt cho anh, cùng hãng với chiếc túi xách hôm trước anh thắng được, Ôn Địch chắc chắn sẽ thích.”

Ông chủ nhà hàng tư nhân này cũng là một cổ đông lớn thích tài trợ túi xách cho hội sở.

Tới bảy giờ tối hôm sau, Ôn Địch xong việc rồi trở lại khách sạn, đúng lúc này thì cơm canh thì nhà hàng tư nhân kia được đưa tới phòng cô.

Cô có chút cảm động, chụp mấy hộp giữ nhiệt rồi gửi cho Nghiêm Hạ Vũ: [Em nhận được rồi, cảm ơn chồng yêu.]

Nghiêm Hạ Vũ đang họp trực tuyến, bớt chút thời gian để trả lời cô: [Nhân lúc còn nóng mau ăn đi.]

Ôn Địch hỏi: [Sau này liệu em còn có thể gặp được những điều bất ngờ như thế này không?]

Nghiêm Hạ Vũ nhìn chằm chằm vào điện thoại hơn nửa phút, sau đó mới trả lời cô: [Có thể.]

Ôn Địch được voi đòi tiên: [Vậy lần sau chính anh nấu canh cho em nhé.]

Chuyện này là điều không thể nào, Nghiêm Hạ Vũ nói: [Em mới quen anh hả?]

Anh không biết nấu cơm, cô biết chứ, [Anh có thể học mà.]

Nghiêm Hạ Vũ cũng không hứa bậy, [Em mau ăn đi kẻo nguội.]

Ôn Địch vừa ăn vừa nói chuyện với anh: [Em ăn luôn đây. Chồng, cuối cùng là anh có học hay không? Em muốn uống canh anh nấu.]

Nghiêm Hạ Vũ đành phải đồng ý với cô: [Tranh thủ học vậy.]

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi