YÊU GIẢ VI VƯƠNG

- Độc Cô chết rồi sao?

- Đúng.

- Thi thể ở đâu?

- Trong mật thất.

- Có thể dẫn ta đi thăm một chút không?

- Không thể. Sư phụ dùng mật pháp phong ấn. Thân thể của người quá yếu không vào được. Sư phụ bảo vệ một tia tàn hồn của hắn. Nếu như ngày sau có thần thông nghịch thiên mới có thể hồi sinh!

- Tiêu Lãng ở đâu?

- Thần Hồn Thành!

- Hắn có khỏe không?

- Hẳn vẫn tốt. Trong Thần Hồn Thành cực kỳ an toàn. Thời gian tới, ta sẽ đi tới bên kia biển Thần Hồn. Thời điểm đi qua đó, ta sẽ đi thăm hắn! Ta cũng sẽ nói tình hình bên này cho hắn biết.

- Có thể dẫn Tiêu Lãng đến ta gặp một chút không?

- Không thể, Tiêu Lãng và Chiến Vương Triều đang có mâu thuẫn lớn. Sư phụ nhiều nhất chỉ có thể không giúp bất kỳ bên nào. Hắn không thể vào Ẩn Tông. Đây là vấn đề tổ chế!

- Ta có thể đi ra ngoài không?

- Muội muội Tiểu Đao để lại một viên đan sâu đo. Sư phụ chuẩn bị sau một tháng sẽ giúp người luyện hóa. Chờ luyện hóa xong viên đan dược này, thân thể của người lại phải tu dưỡng ba tháng mới có thể hoàn toàn khôi phục. Đến thời điểm đó, nếu như người muốn đi ra ngoài tất nhiên có thể!

- Ừm, vậy được. Sau khi ngươi đến Thần Hồn Thành, hãy nói Lãng nhi cố gắng sống ở đó, chờ ta đi tìm hắn!

Thanh Minh từ trong gian phòng của Tiêu Thanh Y đi ra. Tiêu Thanh Y dường như đoán được rất nhiều chuyện, cũng hỏi hắn rất nhiều vấn đề, nhưng thần sắc vẫn rất bình tĩnh, giống như đang hỏi thăm về một người xa lạ vậy.

Chờ sau khi Thanh Minh đã rời đi, thần sắc Tiêu Thanh Y vẫn không thay đổi, hết sức hờ hững. Chỉ có điều, sâu trong đáy mắt loé lên một cảm giác cô độc. Dường như bên trong trời đất chỉ còn lại một mình nàng. Khí tức cô độc này bao phủ toàn bộ thân thể nàng.

Độc Cô Hành và Tiêu Lãng đã lâu như vậy vẫn chưa từng trở về. Lần trước Thanh Minh đột ngột trở về, nàng vẫn để ý tới Truyền tống trận, phát hiện nó chưa từng được khởi động. Hôm nay Thanh Minh đột nhiên xuất hiện. Điều này nói rõ một chuyện, trong khoảng thời gian này Thanh Minh luôn ở trong Ẩn Tông không đi ra ngoài.

Hắn là cận vệ của Độc Cô Hành, nhưng hắn lại gạt nàng, vẫn ở trong Ẩn Tông. Điều này nói rõ một vấn đề, Độc Cô Hành đã chết rồi! Quân thần phong thần như ngọc, bạch y tung bay, vì mình không tiếc giang sơn đã chết.

Tiểu Đao đi, ký ức vẫn bị phong ấn. Mộc Tiểu Yêu từng nói sau mười năm, nếu như hắn khôi phục ký ức còn nhớ nàng, sẽ trở về báo ân. Tiêu Thanh Y lại hoàn toàn không muốn Tiểu Đao có lòng báo ân. Nàng cũng không xác định được sau mười năm, mình còn sống hay không.

Bây giờ điều duy nhất khiến nàng không yên lòng chính là Tiêu Lãng. Độc Cô Hành chết, Tiêu Lãng lại đi tới Thần Hồn Thành? Thanh Minh sẽ không lừa nàng. Tuy rằng nàng không hỏi chuyện gì đã xảy ra, nhưng nàng thông minh nhanh trí, dễ dàng có thể đoán ra được rất nhiều chuyện. Nàng cũng có thể đoán được giờ phút này Tiêu Lãng rất khổ. Thậm chí có lẽ còn khổ hơn cả nàng!

Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ khe khẽ thở dài nói:

- Lãng nhi, chờ cô cô. Chờ ta khôi phục, ta sẽ đi tìm ngươi. Có khổ có đau chúng ta cùng chịu. Độc Cô đợi Thanh Y thêm mấy năm. Chờ ta sau khi dàn xếp tốt cho Lãng nhi, ta sẽ đến cùng ngươi!

...

Phía đông Thần Hồn Thành có ba thân ảnh nhanh chóng bay tới. Tốc độ của Mộc Phỉ và Mộc Tiểu Yêu bay quá nhanh. Cho dù Mộc Phỉ mang theo một người, tốc độ vẫn nhanh hơn sử dụng huyền thú bay gấp mấy phần.

Chỉ trong thời gian nửa ngày, vào lúc hoàng hôn, ba người đã bay đến bên ngoài Thần Hồn Thành. Ở về đông chính là biển Thần Hồn. Mà Mộc Phỉ và Mộc Tiểu Yêu hiển nhiên không có tâm tư qua đêm ở trong Thần Hồn Thành. Các nàng một đường nhanh chóng bay qua phía tây.

Trên đường bay, Tiểu Đao luôn trầm mặc. Trong thân thể và ánh mắt lộ vẻ lạnh lùng. Sau khi hắn thức tỉnh, dường như đã biến thành người khác, lãnh khốc lại bá đạo. Cho dù thực lực không cao, nhưng làm người ta không dám khinh thường.


Cảnh sắc hoàng hôn trên biển Thần Hồn tuyệt đẹp. Mặt trời chiều đã chìm một nửa vào trong mặt biển. Biển và trời dường như chỉ cách một đường. Ánh mặt trời bị nước biển khúc xạ toả ra ánh sáng đẹp mắt, cực kỳ rực rỡ. 

Mộc Phỉ và Mộc Tiểu Yêu định trực tiếp tiến vào biển Thần Hồn trở về Thiên Châu. Các nàng hoàn toàn không che giấu khí thế trên người. Hai người một đường bay vào trong Thần Hồn Thành.

Loại khí thế thông thiên này rất sớm đã kinh động tới vô số cường giả. Chỉ có điều hai người dường như vận dụng loại thần thông nào đó, thân ảnh ba người trên không trung từ từ bay qua, người bình thường lại không nhìn thấy, cũng không cảm nhận được chút khí thế nào.

Vèo!

Thực lực Già Khôn rất mạnh, tất nhiên dễ dàng tra xét được khí thế của hai người. Già Khôn từ trong Thần Hồn Thành bay ra. Sau khi nhìn thấy hai người Mộc Phỉ, hắn có chút kinh ngạc, sau đó hết sức cung kính ở giữa không trung khom lưng hành lễ, cung kính truyền âm qua nói:

- Già Khôn đại diện Thần Hồn vực bái kiến ba vị đại nhân!

Già Khôn đã sớm đoán ra được hai người từ bên kia biển Thần Hồn tới. Hắn không ngờ được chính là, thực lực hai người lại cường đại như vậy. Cho dù hai người ở bên Thiên Châu kia hẳn cũng được xem là nhân vật lớn. Quan trọng nhất là Mộc Tiểu Yêu mới chừng ấy tuổi, lại đạt được cảnh giới như vậy. Không cần phải nói, nàng nhất định là tiểu thư của đại gia tộc. 

Mộc Phỉ và Mộc Tiểu Yêu hiển nhiên không có thời gian để ý tới Già Khôn. Hai người chỉ thản nhiên nhìn hắn một cái, sau đó tiếp tục bay về phía bên kia. Tiểu Đao cũng lạnh lùng nhìn hắn một cái, ánh mắt tùy ý quét xuống phía dưới.

Ba người một đường bay về phía tây. Đột nhiên Tiểu Đao dường như nhìn thấy điều gì. Lông mày chợt nhíu lại. Trong con mắt lãnh lùng loé lên một chút nghi hoặc. Hắn nhỏ giọng nói một câu:

- Người kia, sao ta lại cảm giác quen thuộc như vậy? Mộc Phỉ dừng lại!

Thân thể Mộc Phỉ và Mộc Tiểu Yêu cùng run lên, đưa mắt nhìn xuống. Vừa hay bọn họ nhìn thấy ở trên một nóc nhà, một bóng người màu đen đang ngồi ở đó quay mặt về phía biển Thần Hồn ngoài xa đờ người ra. Không ngờ, đó lại chính là Tiêu Lãng!

Mộc Phỉ và Mộc Tiểu Yêu liếc mắt nhìn nhau. Vẻ mặt hai người đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Tiểu Đao bị phong ấn ký ức về đại lục Thần Hồn. Ngay cả Tiêu Thanh Y hắn cũng đã quên. Không ngờ được, hắn lại có thể nảy sinh cảm giác quen thuộc đối với Tiêu Lãng? Chẳng lẽ tình cảm giữa bọn họ lại sâu đậm như vậy hay sao?

Mộc Phỉ đương nhiên không dám dừng lại. phong ấn ký ức của Tiểu Đao, bản thân muốn hắn quên đi mọi chuyện ở đại lục Thần Hồn, khi về đến gia tộc sẽ an tâm tu luyện. Nếu như để hắn quen biết lại với Tiêu Lãng, trong lòng nàng sẽ có chút lo lắng. Chuyện này đối với tu luyện khẳng định sẽ có ảnh hưởng.

Mộc Tiểu Yêu cũng nhẫn tâm đưa mắt ra hiệu với Mộc Phỉ. Hai người giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục mang theo Tiểu Đao bay về phía tây.

Bọn họ làm sao biết được Tiểu Đao lại nổi giận nói:

- Mộc Phỉ, lỗ tai ngươi điếc rồi sao? Ngươi không nghe thấy ta nói sao? Dừng lại!

Tiếng Tiểu Đao nói rất lớn. Chỉ có điều không biết Mộc Phỉ sử dụng thần thông nào, ngoại trừ Già Khôn phía xa ra, tất cả cường giả phía dưới Thần Hồn Thành đều không nghe thấy, cũng không nhìn thấy.

Mặt Mộc Phỉ liền biến sắc, thân thể cũng bắt đầu run rẩy. Vị Đao thiếu hiệp này chỉ có chút thực lực như vậy, phát uy ra lại khiến nàng cảm giác giống như đối mặt với phụ thân của Tiểu Đao. Linh hồn nàng cũng đang run rẩy. Nàng vội vàng ngừng lại, đầy nghi ngờ hỏi:

- Đao thiếu hiệp sao vậy?

Mộc Tiểu Yêu mở to con mắt trong veo như nước, cũng quay đầu lại hỏi:

- Sao vậy, ca?

- Người kia!

Tiểu Đao duỗi tay chỉ vào Tiêu Lãng đang nửa nằm ở trên nóc nhà, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc, mở miệng hỏi:

- Vì sao ta đột nhiên cảm thấy người kia có phần quen thuộc vậy? Dường như hắn là người thân của ta? Các ngươi có biết hắn không?

- Không biết. Thiếu gia chắc thiếu gia nhìn lầm rồi. Thiếu gia thân phận tôn quý như vậy, làm sao có thể quen biết với một người bình thường được?

Mộc Phỉ cắn răng nói. Giờ phút này nàng không thể không liều mạng nói vậy. Bằng không, nếu như ký ức của Tiểu Đao đã phong ấn bị phá giải, nàng sẽ không phong ấn lại được nữa.

Mộc Tiểu Yêu cũng mở miệng khuyên nhủ:

- Ca, có chuyện gì về nhà trước rồi nói sau. Phụ thân mẫu thân vẫn đang đợi ca trở lại!

- Đi thôi!

Tiểu Đao lại nhìn Tiêu Lãng một chút, lãnh đạm vung tay lên. Hai người Mộc Phỉ dường như trút được gánh nặng, dẫn theo Tiểu Đao phá không rời đi, biến mất khỏi bờ biển Thần Hồn.

- Hả? Vì sao ta đột nhiên cảm giác khiếp đảm như vậy?

Ngay vào thời điểm ba người biến mất vào trong biển Thần Hồn, Tiêu Lãng đột ngột đứng lên, mở to đôi mắt mơ hồ nhìn về phía chân trời trên mặt biển Thần Hồn. Giờ phút này hắn đột ngột cảm giác run sợ. Dường như một thứ rất quan trọng trong tính mạng hắn vừa rời xa hắn vậy.

Chỉ có điều hắn mở to hai mắt nhìn về phía biển Thần Hồn, lại không thấy được điều gì. Ngoài khơi kia chỉ có mặt trời đỏ đang dần dần chìm xuống. Ngoài mặt biển đang càng ngày càng đỏ...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi