YÊU HẬN HẬN YÊU


Lục Thiên Ngôn bế Giang Thuỳ Dương ở trong tay, vội vàng đưa cô lên xe và yêu cầu lái xe phóng đến bệnh viện nhanh nhất có thể.

Nhìn sắc mặt cô mỗi lúc một tái dần đi, mặt hắn cũng theo đó mỗi lúc lại càng sợ hãi hơn.

Có thể lúc này Lục Thiên Ngôn không nhận ra nhưng sự thực thì dáng vẻ hắn lúc này đang cực kì gấp gáp.
Gấp gáp hơn nhiều khi hắn nghe tin người con gái tên Nhã Tình kia bị giết hại.
Hắn bế cô, ôm cô vào trong lòng không chút nề hà mặc cho cả người cô bây giờ đang rất bẩn, ám mùi và chảy rất nhiều máu, còn hắn, hắn lại là người cực kì ưa sạch sẽ.
Có lẽ cả đời hắn, chưa bao giờ hắn không sợ bẩn như lúc này…
Tới được bệnh viện, cô nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu.

Còn Lục Thiên Ngôn lại chỉ có thể bất lực đứng đợi cô ở bên ngoài.

Hắn cả người nhếch nhác ngồi đợi cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, trong lòng không ngừng cầu nguyện, một việc hắn trước giờ hắn luôn xem là ngớ ngẩn.
Hắn không muốn cô chết, hắn cũng chưa từng nghĩ đến việc một Giang Thuỳ Dương luôn luôn hoạt bát vui vẻ như cô lại có thể cắt tay tự tử.
Là do hắn đã nhốt cô suốt một tuần liền nên cô đã có cái suy nghĩ dại dột đó sao, hay tại hôm đó hắn tức giận nói cô xuống địa ngục nhận tội với Nhã Tình nên cô mới như vậy?
Hắn không biết nữa, bây giờ đầu óc hắn hoàn toàn trống rỗng và không thể nào nghĩ được quá nhiều.
Đột nhiên trong đầu hắn bất ngờ vang lên giọng nói của cô, lời cô nói là lời trước lúc bọn họ làm đám cưới, hắn nhớ, hắn vẫn còn nhớ như in những lời cô nói ngày hôm đó.
- Này cái đồ nhút nhát, bổn tiểu thư lấy cậu rồi thì sau này cậu nhất định phải bảo vệ tôi cho tốt nhé! Tính tôi đó giờ chắc cậu cũng hiểu, không dễ chiều đâu.
- Tôi bao năm qua vẫn chiều cậu rất tốt mà, không phải sao?

- Nhưng mà có phải sau này khi đi làm hoặc cậu trở thành giống như ba chúng ta rồi đấy cậu sẽ có nhiều cô gái vây quanh và cậu sẽ bỏ tôi có phải không? Mẹ tôi nói con người ta rồi sẽ thay đổi, người có quyền thế lại càng dễ thay đổi hơn, bố tôi yêu mẹ tôi như vậy mà suýt chút đã bỏ mẹ vì rung động với một người phụ nữ khác đấy! Cậu rồi cũng sẽ như thế có đúng không? - Giang Thuỳ Dương ngây ngô thắc mắc.
Lục Thiên Ngôn lúc đó thật sự rất thích cô, trong mắt anh khi đó đâu đâu chỉ là hình bóng cô, vậy nên anh đã nghĩ cả đời này anh sẽ chẳng yêu ai ngoài cô.

Lần đó, anh tự tin trả lời với cô rằng.
- Tôi là một mĩ nam sống đấy, từ trước tới giờ con gái muốn theo đuổi tôi đâu có thiếu? Xinh đẹp có, giỏi giang hiền thục tất cả đều có nhưng tôi có bao giờ tôi để ý đến bọn họ không? Trong mắt tôi, tất thảy chỉ đều là cậu.
- Cậu nói thật đúng không?
- Thật.

Chắc chắn là thật.

Cậu yên tâm mà làm bà Lục được rồi chứ?
[…]
Khi đó chính hắn đã hứa với cô như vậy.

Vậy mà chỉ sau ba năm hắn đã rung động với một người con gái khác.

Rung động tới mức điên cuồng.

Khiến cho hắn phản bội cô, phản bội lại những lời hứa của bọn họ, và bây giờ cô đang gặp nguy hiểm chỉ vì sự rung động đó của hắn.
Hắn có hối hận không? Có chứ! Nhưng hắn có muốn đòi lại công bằng cho Nhã Tình không? Câu trả lời cũng là có.
Và mọi bằng chứng đều đang chứng minh rằng cô là người hại Nhã Tình, hắn đã điều tra rất kỹ mọi chuyện và chắc chắn người làm là cô.

Tối hôm đó là Cô đã gọi điện cho Nhã Tình để hẹn gặp cô ấy ở Bóng Đêm, nơi hộp đen có đủ loại người qua lại.

Còn có cả đoạn tin nhắn cô nhắn tin với Nhã Tình nữa, chuyện này tuyệt đối không thể sai được bởi điện thoại là của cô, người khác tuyệt đối không thể làm giả được.
Tinh! Cửa phòng cấp cứu được mở ra.
Lục Thiên Ngôn ngay lập tức dẹp bỏ mọi suy nghĩ trong đầu, chạy lại chỗ mấy người bác sĩ cùng y tá đang đứng.

Gấp gáp hỏi.
- Cô ấy, Giang Thuỳ Dương cô ấy sao rồi?
- Cô ấy đã qua cơn nguy kịch rồi nhưng hiện tại sức khỏe khá yếu.

Hình như dạo này cô ấy còn ăn uống không đủ chất có đúng không? Cơ thể suy nhược rất nhiều, có lẽ sẽ bình phục lâu hơn người bình thường đấy! - vị bác sĩ nói xong liền cùng mấy đồng nghiệp đồng loạt rời đi.
Lục Thiên Ngôn nghe vậy bấy giờ mới dám thở phào nhẹ nhõm.


Bao nhiêu nặng nề, khó chịu từ lúc đưa cô tới đây đều tan biến một cách nhanh chóng.
Đứng cách ở đó một đoạn không xa, Trầm Nhất lấy điện thoại ra và gọi cho một người nào đó.

Trong lúc gọi ánh mắt anh ta liên tục hướng về phía của Lục Thiên Ngôn, cần thận, dè chừng mà nhìn anh.
- Hình như chúng ta tính nhầm rồi, Lục Thiên Ngôn hôm nay đã biến thành cái bộ dạng nhếch nhác kia cũng chỉ vì Giang Thuỳ Dương, chẳng thèm đoái hoài gì đến việc của Nhã Tình cô nữa rồi.

Mà tiện thể báo cô một tin.

Giang Thuỳ Dương cô ta chưa chết được.
Ở đầu dây bên kia, Nhã Tình mặt mày tức tối khi nghe Trầm Nhất nói vậy.

Vốn dĩ cô ta còn nghĩ nếu như Giang Thuỳ Dương tự tử rồi cô ta sẽ lần nữa xuất hiện lại bên cạnh của Lục Thiên Ngôn thì có phải là tốt rồi không?
Suốt sáu tháng qua cô ta còn cho rằng bản thân mình thật sự chiếm được vị trí ưu tiên trong lòng của Lục Thiên Ngôn rồi nên mới dám đánh liều làm ra cái những việc này, chủ yếu là muốn nhanh chóng được lên làm bà Lục một chút.

Ai ngờ lại tính sai.
Lục Thiên Ngôn vẫn còn quá yêu Giang Thuỳ Dương…
- Con ả khốn nạn đó đúng là mạng lớn mà…
- Thế bây giờ cô tính sao? Vẫn còn muốn bất thình lình xuất hiện lại một lần nữa chứ?
- Lục Thiên Ngôn anh ấy vẫn tin là tôi đã thực sự chết rồi đúng chứ? - Nhã Tình cẩn thận hỏi lại.
- Đương nhiên là tin rồi.

Đoạn video ở Bóng Đêm đã quay rõ ràng như vậy rồi còn gì? Cái xác nói là cô cũng đã bị hủy hết dung nhan, anh ta có muốn xác nhận thế nào cũng không được.
- Thế thì tốt rồi.

Chúng ta đợi một thời gian nữa sẽ tiến hành kế hoạch.


Đến lúc đó anh phải truyền tin trước, nói là hôm đó có hai người bị đám du côn kia làm nhục, một người bị giết còn một người may mắn trốn thoát, và rồi tôi xuất hiện sẽ hợp lí hơn.
- Rồi rồi, tôi biết rồi.

- Trầm Nhất lười nhác nói sau đó liền cúp máy, vẻ mặt nhanh chóng biến hoá thành vẻ mặt của người đau khổ đi tới gần Lục Thiên Ngôn.
Nhưng anh ta còn chưa kịp tới nơi, Lục Thiên Ngôn đã đứng dậy, lạnh lùng nói với anh ta một câu.
- Tôi không muốn cậu đến gần Giang Thuỳ Dương, mau đi.
- Nhưng tôi… tôi là vệ sĩ riêng của cô ấy…
- Cậu nghĩ sau khi cậu làm chứng cho việc cô ấy hại Nhã Tình thì cô ấy còn muốn gặp cậu không? Hiện tại tôi không muốn cô ấy lại kích động lần nữa đâu.
Lục Thiên Ngôn dứt lời liền cho gọi hai vệ sĩ riêng khác đến chông chừng ở bên ngoài cửa phòng bệnh, còn ra ngoài lấy xe rời đi trước.
Con người của Lục Thiên Ngôn quả thực quá khó nắm bắt.

Trầm Nhất thầm nghĩ.

Ban đầu nhìn anh ta mê muội Nhã Tình không dứt như thế ai cũng nghĩ anh ta thật sự đã yêu cô ta và không thèm đoái hoài gì tới Giang Thuỳ Dương nữa rồi, nhưng có xảy ra chuyện mới biết.

Giang Thuỳ Dương trong lòng hắn vẫn là một người hết sức quan trọng.
- Nhã Tình ơi là Nhã Tình, cô đúng là rất giỏi khi có thể khiến Lục Thiên Ngôn yêu chiều cô như vậy nhưng mà cô ở trong lòng hắn, so với Giang Thuỳ Dương liệu có hơn được hay không?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi