YÊU HẬN TRIỀN MIÊN

editor Cát

Giống như mọi ngày, đi học, tan trường, trở về, không có gì thay đổi cả, nhưng trên thực tế có rất nhiều cái đã không còn giống nhau, ví như tâm cô luôn bình tĩnh.

Mùa đông rét lạnh vừa mới đi qua, đầu xuân thời tiết vẫn còn se se lạnh. Nhưng trong sân trường những nữ sinh đã sớm thay đổi phong cách thời trang mùa xuân, lộ ra hình dáng xinh đẹp, cùng mùa xuân tranh nhau khoe nét đẹp…

Mà Nhược Tuyết ở đầu mùa xuân lại luôn sợ lạnh nên không dám cởi áo khoác ra. Hôm nay cô mặc váy thời trang mùa xuân màu vàng nhạt phủ đầu gối, chiếc áo len lông cừu họa tiết từng vòng như cánh hoa hồng, kết hợp với Lace (viền tơ) nhìn rất thanh thuần ngọt ngào, eo váy có hình nơ bướm, thu lại cái eo nhỏ, khiến cho vòng eo mảnh khảnh rõ ràng hơn, cộng thêm cùng màu với chiếc áo khoác nhỏ, càng khiến cho cô giống như một người ưu nhã.

Hiện tại khí trời rất tốt, ánh mặt trời ấm áp dõi theo.

Bốn giờ chiều, tiết học đã kết thúc. Không có gì lạ, xe của A Cánh nhất định đang ở cổng trường học chờ sẵn. Nếu như không phải là do cô kiên trì, anh ta nhất định sẽ ngày ngày ở lầu dưới đợi cô, mà cô không muốn như vậy trước mặt mọi người, sẽ bị người ta đàm tiếu, chit trích, cuộc sống yên bĩnh đối với cô là quan trọng nhất đặc biệt là lúc đang học như thế này.

Thời tiết tốt như vậy khiến cho cô không muốn trờ về nhà liền cho nên đi dạo từ từ dọc con đường ở trường.

Bên cạnh là những nhóm bạn học, trẻ tuổi đầy vui vẻ, tiếng cười không ngừng vang bên tai nhưng cô lại chôn mình trong những suy nghĩ không tìm thấy lối ra.

Cô không hiểu nổi mình nữa? Gần đây số lần nhớ tời người đàn ông kia ngày càng nhiều, nhưng anh đi lâu như vậy mà chưa có trở về nước cũng không có một cuộc gọi cho cô. Nói ra chính là thất vọng, dù sao cô cũng cảm giác mình không bình thường.

Tình huống như thế trước kia không phải là không có, nhưng khi đó căn bản cô cũng không để ý anh đang ở đâu. Nhưng từ sau chuyến đi Zurich trở lại, tâm cô đã bắt đầu rối loạn.

Ngay cả đang ngủ, cô cũng nằm mơ thấy lúc đang ở đỉnh Tuyết Sơn, anh từng hỏi cô “Thích anh rồi sao?” Lúc tỉnh táo cô chưa bao giờ dám suy nghĩ ý tứ sâu xa của câu nói này nhưng nó lại hỉ hoan trong giấc mơ của cô, quấy rối cô, để cho cô không thể nào bình tĩnh được.

Sao cô lại biến thành bộ dáng này? Vì những lời nói vô tâm kia mà để cho mình khổ não như vậy? Cô đối với anh sao có thể là như thế…

"Yên tâm đi, Chung tổng giám, chúng ta nhất định sẽ nghiêm khắc làm theo yêu cầu thi công.” Chung Tử Mặc đang đội mũ an toàn màu trắng đứng ở công trường, người phụ trách công trình C, Trường Vị Tuấn bước ra ngoài nói.

"Tốt. Tôi tuần sau sẽ tới nghiệm thu. Vất vả cho mọi người rồi." Chung Tử Mặc ôn tồn m, nho nhã đi tới công trường đang thi công, cầm lấy nón bảo hộ, mặt mày tuấn tú, không có loại liều lĩnh nào lại rất nho nhã, làm cho người ta nhìn một lần cũng có thể cảm nhận là một người đàn ông có thể dựa vào.

Anh là Tổng giám sát công trình dưới trướng của Lương thị, mỗi ngày lịch làm việc đều kín, nhưng anh còn phải chạy về công ty.

Anh luôn nghiêm túc trong công việc chưa nao giờ để chuyện hôm nay kéo đến ngày mai, cho nên vừa dừng xe ở ngoài công trường, anh lập tức lại xe đi.

Không biết có phải hôm nay thật sự chút mệt mỏi, "Chi" một tiếng, xe của anh quẹo qua cua thì bàn đạp thắng xe bị nặng nề đạp xuống, trời ạ, anh lại lái xe đụng trúng người!

"Bạn học, thật xin lỗi! Cô có bị thương không?" Chung Tử Mặc vội vàng xuống xe lại chỗ cô gái đang bị đụng ngã xuống, tóc xõa đầy mặt, ngồi chồm hổm xuống. Anh lại cảm thấy cô gái này rất quen?

"Chân của tôi. . . . . ." Nhược Tuyết dù thế nào cũng không nghĩ ra, mình cẩn thận đi trên đường còn có thể bị xe đụng, có phải suy nghĩ đến mức quá nhập tâm mà không chú ý có xe tới phía sau không? Bắp chân trắng noãn đang chảy máu, thật sự rất đau! Đau đớn khiến cho ý thức của cô từ từ mơ hồ.

"Tôi lập tức đưa cô đi bệnh viện." Nghe được tiếng thở dốc yếu ớt của cô, Chung Tử Mạc thấy bắp chân trơn bóng có máu chảy không có chút do dự, anh bế cô lên hướng về phía xe.

"Không cần. . . . . . Không cần. . . . . . Tôi gọi điện thoại về là được rồi. . . . . ." Trời ạ, đầu của cô càng ngày càng choáng, lại có người đàn ông nói muốn đưa cô đi bệnh viện. Không được, cô muốn gọi điện thoại cho A Cánh.

"Không cần đâu, tôi không phải là loại người như vậy. Nhược Tuyết. . . . . ." Chung Tử Mặc để cô xuống đồng thời mái tóc xõa ra sau lưng, lộ ra gương mặt nhợt nhạt xinh đẹp nhưu trước, người anh đụng trúng là Nhược Tuyết? Làm sao lại trùng hợp như vậy? Nhược Tuyết sao lại ở trong trường học?

"Anh Tử Mặc…” Thì ra là Chung Tử Mặc, Nhược Tuyết nhìn gương mặt quen thuộc kia, cười một chút. Làm sao lại khéo như vậy, quá đau, toàn thân đều đang đau!

"Nhược Tuyết, thật xin lỗi. Không nên nói nhiều nữa, chúng ta lập tức đến bệnh viện." Cẩn thận giúp cô nịt chặt dây an toàn, Chung Tử Mặc khởi động xe đi.

Nhược Tuyết muốn kéo bọc nhỏ của mình ra lấy điện thoại gọi cho A Cánh nhưng cô một chút sức cũng không có. Không được nếu như A Cánh không thấy cô sẽ rất nóng nảy, mà Lương Úy Lâm sẽ trừng phạt anh ta mất. Cô không muốn liên lụy anh ta.

Sân trường cao lớn cây cối nhất nhất ngay trước mắt thoáng qua, anh Tử Mặc sao lại lái xe nhanh như vậy? Cô muốn gọi điện thoại.

"Anh Tử Mặc. . . . . ." Bàn tay nhỏ bé cố gắng vươn ra, kéo cánh tay của anh.

"Nhược Tuyết, có phải hay không rất đau? Không có chuyện gì, mười phút, mười phút nữa sẽ đến bệnh viện!" Chung Tử Mặc cho là cô quá đau đớn, vỗ vỗ tay cô an ủi, dưới chân nhanh chóng đạp ga.

"Điện. . . . . . Nói. . . . . ." Cô muốn gọi điện thoại!

"Điện thoại? Nhược Tuyết, chúng ta tới trước bệnh viện xử lý vết thương, sau đó rồi gọi điện thoại được không?" Chung Tử Mặc cho rằng cô muốn gọi điện thông báo người nhà, không nói gì nữa chuyên tâm lái xe.

Khuôn mặt cô tái nhợt khiến cho anh không khỏi đau lòng, không phải là cảm giác đau lòng cho em gái khi còn bé! Nhược Tuyết tại sao em lại lần nữa bước vào tính mạng của anh, mà anh lại bỏ lỡ nhiều lần.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi