YÊU HOẶC PHẬT TÂM

Edit: V.O

"Thanh Xà!" Giọng của hòa thượng: "Yêu nghiệt to gan, lại dám đến tìm bổn tọa!"

"Ha ha ha, Pháp Hải thiền sư lại ở chung với một con Xà Yêu!" Người phía sau nói năng thô lỗ. Sức tay nắm vai ta lớn đến gần như bóp vỡ xương ta. Tại sao người bị thương luôn là ta!

"Bán Lang Yêu, lần trước để cho ngươi chạy, lần này bổn tọa thu ngươi!" Tiếng thiền trượng của Pháp Hải gào thét trên không trung.

"Ngươi thu thử xem, ta muốn nhìn xem, thiền trượng của ngươi có thể đánh tới ta hay không." Thân thể của ta bị đẩy lên phía trước.

Thiền trượng sượt qua bên tai ta gào thét mà đi.

"Ha ha ha...thiền sư không ra tay sao...đường đường là Pháp Hải thiền sư lại hẹn hò với một con Xà Yêu ở trong ngôi miếu đổ nát này, nếu chuyện này truyền đi..."

Con Bán Lang Yêu chết tiệt này, thật coi Thanh cô nương ngươi là người ngu sao? Cố nén bả vai đau đớn, ta dùng hết pháp lực mới vừa khôi phục, đánh một chưởng vào lồng ngực Bán Lang Yêu.

"Rống..." Một tiếng sói vang lên, cuối cùng ta cũng được giải thoát.

Động thân, vọt tới hướng tiếng thiền trượng vang lên.

Một cánh tay cản ta chạy ra bên ngoài, mùi cỏ xanh nhàn nhạt tràn ngập ở quanh thân: "Ngươi trở lại trong tay áo đi, ở đây cũng chỉ cho ta thêm phiền phức!"

"Nhất định phải thu con Bán Lang Yêu đó, nếu không hắn ra bên ngoài nói bậy. . ."

"Nói bậy gì?" Giọng hòa thượng vang lên trên đỉnh đầu, ta hoảng hốt: "Những lời nói bậy kia tổn hại danh tiết Tiểu Thanh ta, Tiểu Thanh ta còn phải lập gia đình nữa!" Ta vội vàng đáp xong, cũng không biết mình đã nói cái gì, trực tiếp chui vào tay áo.

Bên ngoài truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Bán Lang Yêu.

Bên ngoài nhánh cây vù vù vang dội, gió càn quét lẫm liệt.

Ta ngồi lẳng lặng dưới đất, trước mắt đen như mực. Lần này ta cũng không dám đi ra ngoài nữa, gặp lại Bán Lang Yêu gì đó, ta không còn sức cho bọn hắn một chưởng nữa.

Trên vai lạnh lại đau, có lẽ mới vừa rồi bị Bán Lang Yêu bắt đả thương. Mấy ngày gần đây, ta ngày ngày bị thương, vết thương mới chồng thêm vết thương cũ, dường như từ khi quen biết hòa thượng này tới nay, bị hắn ăn hiếp không ít.

Ta không dám đi cãi Pháp Hải, thả ta ra, hắn nói câu đừng quấy rầy ta. Giọng nói lạnh lùng, cũng không biết ta lại chọc tới hắn chỗ nào.

"Ngươi bị thương?" Đúng lúc ta sững sờ thì ta nghe thấy hòa thượng nói chuyện, ôi chao? Có phải nghe nhầm không?

Ta cúi đầu, ừ một tiếng mơ hồ không rõ.

"Bị thương ở đâu?" Lần này thật không phải là nghe nhầm!

"Bị thương trên vai. Hòa thượng, làm sao ngươi biết." Ta lại không lên tiếng kêu đau.

"Mùi máu rắn rất tanh."

"Không phải mùi máu người cũng tanh sao." Làm gì tuyệt đối như vậy!

"Làm sao ngươi biết? Ngươi từng hại người?” Giọng chợt trở nên lạnh.

"Ngươi đừng nghĩ ta lợi hại như vậy có được hay không, hai lần ta tới Hàng Châu, đều vừa vặn bị ngươi bắt gặp, nào còn có cơ hội gì đi đả thương người!"

"Đắp thuốc này lên." Một cái bình ấm áp được nhét vào trong tay.

"Ta không nhìn thấy thì đắp thế nào." Ta nắm thuốc, cũng không biết làm sao mới tốt, khẽ cắn răng: "Hòa thượng, ngươi giúp ta đi!"

"Xà Yêu! Ngươi nói gì vậy!"

"Nếu không sao ta bôi thuốc được? Dù sao ta cũng không nhìn thấy, ngươi giúp ta là được." Quần áo ở hiện đại, cái nào không phải là lộ vai, chỉ là bôi thuốc mà thôi.

"Bổn tọa sẽ không giúp ngươi."

"Hòa thượng, mắc gì ngươi không giúp ta!"

"A di đà phật."

"Này, cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp, ngươi không thể nhìn ta đau chết chứ!" Sao ta cảm thấy như bây giờ đang ép người hiền thành kỹ nữ vậy chứ? "Ui, đau. . ."

"A di đà phật." Bình thuốc trong tay bị rút ra. Trong lòng ta vui lên. Giơ tay lên lộ vai ra. Khi da phơi bày ở trong không khí, không hiểu sao trên mặt bắt đầu nóng lên. Tiểu Thanh à Tiểu Thanh, không phải là bôi thuốc sao, ngươi thẹn thùng cái gì.

Bột thuốc vẩy lên vết thương, kích thích miệng vết thương đau như xé ra. Ta nhíu mày: "Hít. . .hòa thượng, có phải ngươi tính mưu sát ta không!"

"Sao vậy." Pháp Hải dựa rất gần, ta có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trên người hắn, hơi thở theo nói chuyện phun lên bờ vai, hơi ngứa. Ta vô thức vươn tay đẩy hắn ra: "Ngươi đừng dựa gần như vậy!"

. . .

Trong nháy mắt không có tiếng động. Ta không biết Pháp Hải có vẻ mặt gì, dù sao ta nghe thấy có đồ gì đó rơi xuống đất, phát ra tiếng bể nát to rõ.

"Hòa thượng? Sao vậy? Ta không cố ý!"

"Không sao." Giọng nói nguội lạnh của Pháp Hải nói đến đây lại hết sức miễn cưỡng. Một lúc lâu, hắn còn nói: "Bôi thuốc xong rồi."

"Ừ." Ta gật đầu, mấp máy môi: "Vậy. . .đa tạ. . ."

Không có tiếng đáp trả ta: "Hòa thượng?"

Đột nhiên truyền đến tiếng cười, tiếng cười rất rõ ràng, Pháp Hải không che giấu.

"Cười cái gì!" Ta tức giận mở miệng, không phải là tạ ơn sao, không chấp nhận thì nói không chấp nhận, có gì mà buồn cười.

"Không có gì, một con Xà Yêu như ngươi nói đa tạ, thấy lạ mà thôi."

"Ta đã nói rồi, yêu quái cũng có tốt xấu, cũng biết tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo." Đột nhiên ta nhớ tới tỷ tỷ, không biết Pháp Hải có ý kiến gì về chuyện tỷ tỷ gả cho Hứa Tiên. Ta không tin cái gọi là chuyện xưa, chỉ tin những gì ta nghe và thấy: "Hòa thượng, hỏi ngươi một chuyện."

"Nói." Nhánh cây nổ bung trong lửa, phát ra tiếng vang lách tách.

"Ngươi nói nếu như, ta nói là nếu như. Nếu như một con yêu thích người, bọn họ thành hôn. . ."

"Bổn tọa sẽ không để cho chuyện như vậy xảy ra!" Pháp Hải ngắt lời ta, giọng nói chắc như đinh chém sắt.

"Nhưng, nếu như xảy ra thì sao?" Chẳng biết tại sao ta có hơi thấp thỏm.

"Làm yêu, chính là phải dốc lòng tu luyện, sớm ngày thành tiên, tham luyến hồng trần, mê hoặc lòng người, thiên lý khó tha, bổn tọa sẽ không bỏ qua cho nó."

"Thành tiên, thành tiên, thành tiên thật tốt vậy sao? Ngươi chưa từng nghe loài người có một câu nói gọi là chỉ tiện uyên ương bất tiện tiên(*) sao?" Ta thở phì phò giải thích.

(*)chỉ tiện uyên ương bất tiện tiên: Chỉ hâm mộ có thể nắm tay cùng già, làm bạn cả đời như uyên ương, chỉ cần có thể như vậy, cho dù có thể làm thần tiên trên trời cũng không cần.

"Xà Yêu, ta không muốn cãi với ngươi."

"Ta đã nói, ta tên là Tiểu Thanh!" Chợt cơn tức của ta xông lên đầu, chính là muốn nổi giận với hòa thượng.

"Tiểu Thanh, tu không làm bậy." Giọng Pháp Hải nhàn nhạt. Ép hỏa khí của ta ép xuống.

"Hừ, vậy mới được!" Ta nghiêng đầu sang chỗ khác.

. . .

Quan hệ tựa như bạn nhưng không phải là bạn, dieendaanleequuydoon – V.O, tựa như địch lại không phải là địch của Pháp Hải và ta duy trì đến khi tỷ tỷ xuất hiện.

Lúc giọng tỷ tỷ xuất hiện tại cửa thì ta đang biến thành nguyên hình, chuẩn bị chui vào trong tay áo Pháp Hải.

"Tiểu Thanh!"

"Tỷ tỷ? Sao tỷ lại tới đây?" Ta biến lại hình người, lần mò xông tới chỗ tỷ tỷ.

"Tiểu Thanh, mắt muội. . ."

"Muội không sao tỷ tỷ." Ta lắc đầu: "Ngày đó đụng lên vách tường, tỉnh lại lại như vậy."

"Pháp sư, cầu xin người thả Tiểu Thanh." Tỷ tỷ cầu xin Pháp Hải.

"A di đà phật, ngươi đã tới, thì dẫn nó về đi." Hòa thượng chết tiệt này, lại không giữ ta! Không đúng, tại sao hắn lại giữ ta, hắn ghét nhất những loài yêu chúng ta. Chung sống mấy ngày, thiếu chút nữa ta đã quên rồi, thật ra hắn là Thiền sư Pháp Hải tiếng tăm lừng lẫy!

"Tỷ tỷ, muội không bao giờ .. muốn ở chỗ này nữa, tỷ dẫn muội về nhà có được không. Khải Thần hắn thế nào rồi?" Ta nắm tay áo tỷ tỷ.

"Khải Thần luôn luôn lo lắng cho muội. Hắn rất tự trách, để một mình muội ở lại. Vừa về đã đi tìm tỷ cứu muội. Chúng ta đi thôi, hắn lo lắng cho muội mấy ngày mấy đêm, cũng chưa từng nghỉ ngơi." Tỷ tỷ sờ sờ đầu của ta.

"Vâng, chúng ta đi thôi." Ta gật đầu.

"Pháp sư, chúng ta cáo từ. Đa tạ ơn cứu mạng của pháp sư với Tiểu Thanh." Tỷ tỷ vẫn lễ phép như thế, ơn cứu mạng gì chứ, ta còn chịu không ít khổ đó.

"Ừ." Hòa thượng vẫn nói ít lời, mặc dù quen, nhưng trong lòng có chút không được tự nhiên. Ta bĩu môi: "Tỷ tỷ, đừng tạ ơn hắn, mắt muội là do hắn hại."

"Tiểu Thanh, không được vô lễ với Pháp sư."

"Này, hòa thượng! Ta đi đây!" Ta xoay người, đưa lưng về phía hòa thượng, buồn nôn nói.

"A di đà phật." Giọng hòa thượng bình bình đạm đạm. Ta có thể tưởng tượng được dáng vẻ hắn chắp hai tay đần độn. Ta cũng không biết nói gì nữa. Có lẽ không nên nói, nên đi. Mấp máy môi, muốn nói gì đó, lại nói không ra nửa chữ.

"Tiểu Thanh, đi thôi." Tỷ tỷ dẫn ta trực tiếp bay đi. Gió gào thét ở bên tai, mang theo khí lạnh, quét qua mặt ta lạnh như băng.

Ta quay đầu lại, không nhìn thấy bất kỳ vật gì. Lòng, buồn buồn, mũi cũng hơi ê ẩm. Hít hít mũi, lại dụi dụi mắt.

"Tiểu Thanh, sao vậy?" Tỷ tỷ bên cạnh quan tâm hỏi.

"Không có gì, cát vào mắt thôi." Được rồi, nhất định là cát vào mắt, nếu không sao mắt ta mau rơi lệ thế chứ.

. . .

Trở về Động Thanh Nhai, ngày lại trở nên tự tại. Lúc ta trở về, Khải Thần cố ý cho ta một cái ôm thật lớn, thiếu chút nữa siết chết ta, thật không biết có phải hắn thấy ta không sao nên cố ý hay không.

"Tiểu Thanh, đây là quả Toàn Mộc, muội nhìn thử xem, có thể khôi phục thị lực không." Mỗi ngày tỷ tỷ đều vây quanh ta, hôm nay lấy được linh thảo ở nơi này, ngày mai lại lấy quả tiên ở nơi khác, chính là vì để cho ta có thể nhìn thấy. Ta thật lòng cảm động nàng tốt với ta như vậy. Không trách được Hứa Tiên vừa gặp đã yêu nàng, nếu ta là nam nhân, tuyệt đối sẽ lấy nàng về nhà làm vợ. Nàng hoàn toàn chính là hiền thê lương mẫu!

Mùa Đông bận rộn chữa bệnh qua đi, nháy mắt đã tới tháng Giêng. Hoa mai trong Động Thanh Nhai của ta bắt đầu tỏa mùi thơm.

"Tiểu Thanh, Bồ Tát, Bồ Tát ở bên ngoài." Khải Thần to lớn va chạm xông tới, hô to gọi nhỏ đánh thức ta: "Tiểu Thanh, ta gặp được Bồ Tát rồi!"

"Bồ Tát?" Ta suy nghĩ một chút, biết thời cơ tỷ tỷ trả ơn đã đến: "Khải Thần, đỡ ta đi ra ngoài."

"Bồ Tát." Ta cúi đầu: "Tiểu Thanh bái kiến Bồ Tát."

"Tiểu Thanh, thời cơ đã đến, ngươi đã chuẩn bị xong?"

"Chuẩn bị xong." Ta gật đầu: "Nhưng, đôi mắt con. . ."

"Không có gì đáng ngại." Trên mắt mát lạnh, ta trừng mắt, mới phát hiện bóng đen theo ta cả mùa Đông đã được ánh sáng thay thế. Sau đó ta thấy rõ ánh mắt vui mừng của tỷ tỷ bên cạnh ta.

"Đa tạ Bồ Tát." Tỷ tỷ bái tạ. Ta cũng chỉ có thể lạy theo. Bồ Tát chính là Bồ Tát, phất tay một cái, ta đã khỏi.

"Bạch Tố Trinh, ngươi và Tiểu Thanh hãy đi đi."

"Vâng, Bồ Tát." Tỷ tỷ quỳ dưới đất, mặt thành kính, nàng thật sự là tiên nữ, tấm lòng nhân hậu, hoàn toàn không giống yêu, lão Quy từng nói đầu thai thành yêu là bởi vì kiếp trước làm bậy quá nhiều, đời này chịu khổ để trả lại, nàng đã trải qua như thế nào. Ta suy nghĩ miên man.

Vì vậy, không qua ba ngày ta và tỷ tỷ nghe theo ý Bồ tát, đi tới bên Tây Hồ.

Tây Hồ vẫn đẹp như thế. Bình lặng, yên ắng. Ta lại không có nửa phần thiện cảm với nó, cái gì mà có đẹp hay không, ba lần bốn lượt thiếu chút nữa chết ở chỗ này, ta tuyệt đối xung khắc với nơi này.

Đi tới nơi này, cái tên không xuất hiện trong đầu mấy tháng vẫn nhảy ra, Pháp Hải. Đối với hắn, không hiểu sao ta không khỏi có thiện cảm, thở dài, bây giờ không nghĩ đến hắn nữa, mỗi lần đều đặc biệt mệt mỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi