YÊU KHÔNG THỂ YÊU

Chương 55

Trừ phi người nhà họ Trang chủ động mời tới, Trang Dật Dương đi rồi, vậy người đi đón chỉ có thể là Trang Dật Thần.

Lễ nào anh trai không lấy, nên đổi thành em trai lấy sao?

“Con gái, chịu nhiều ấm ức rồi. Con yên tâm, bố mẹ nhất định sẽ để Dật Dương cho con một lời giải thích, bố mẹ con bên đó, bố cũng sẽ xin lỗi lân nữa!”

Trang Vân Đào an ủi Châu Tư Dĩnh, thực sự giống như một người cha nhân từ.

Nhìn cách làm của cặp vợ chồng này, giống như bọn họ là một gia đình, còn Trang Dật Dương là người ngoài.

Mặc dù tôi hận Trang Dật Dương nhưng lúc này tôi cũng uất ức thay cho anh ta. Rõ ràng là không yêu, lại bị người nha ép lấy Châu Tư Dĩnh, còn bị em trai ruột cắm sừng.

Trang Dật Thần ngồi trên sô pha, bóc một quả cam đưa vào tay Châu Tư Dĩnh, “Chị dâu, vỏ đều bóc sạch rồi, sẽ không làm bẩn móng tay của chị!”

Tất cả bọn họ đều phớt lờ tôi, hy vọng tôi tự biết khó mà rút, nhưng tôi lại cứ ở lì đó không đi.

Mục đích tôi đến nhà họ Trang là gì?

Đương nhiên là để trả thù, trong quá trình trả thù, không ngừng để bọn họ ngột ngạt, chính là điều tôi vui sướng được thấy.

“Cô Lâm, cô có muốn ăn một chút không?” Thấy tôi lạnh lùng thờ ơ, Châu Tư Dĩnh giả tạo đứa quả cao trong tay cho tôi.

Cô ta thậm chí không ngờ rằng tôi lại trực tiếp đón lấy, đặt trong lòng bàn tay, tôi ngửi ngửi sau đó lập tức ném vào thùng rác, “Có mùi của một con đ ĩ!”

“Cô mới là con đ ĩ, tình nhân, đôi giày nát!” Trang Dật Thần đứng dậy, chỉ vào mặt tôi măng chửi.

“Vậy sao? Nhưng anh trai cậu thích, nếu không cậu sẽ đuổi tôi đi?” Tôi không sợ hãi, Trang Vân Đào cùng phu nhân Trang thực sự không phát hiện tình cảm của Trang Dật Thần dành cho Châu Tư Dĩnh sao?

Nếu biết mà vẫn đẩy Châu Tư Dĩnh cho Trang Dật Dương, đáng sợ vậy?

Trang Dật Thần bị tôi chọc tức, lập tức đẩy xe lăn của tôi, bị chị Mai Tử chặn lại, sau đó cũng không có cách nào đến gần tôi nữa.

“Cậu hai à, cậu chủ đã dặn dò, ai cũng không được đuổi cô Lâm đi!” Chị Mai Tử nhẹ nhàng nói, dường như không hề sợ Trang Dật Thần và phu nhân Trang.

Trang Vân Đào hình như đối với chị ấy cũng khá đặc biệt, cũng không đứng dậy trách mắng gì.

“Con vẫn nên đi vậy! Phòng trường hợp để Dật Dương nhìn thấy lại tức giận!” Châu Tư Dĩnh làm ra vẻ mặt ấm ức, hai mắt đâm lệ, đúng là khiến người khác thương cảm, đúng là khiến người khác muốn ra mặt.

“Tôi vẫn không tin hôm nay tôi không thể đuổi con tiện nhân này đi!”

Trang Dật Thần gọi hai người đến lôi chị Mai Tử đi, hắn lỗ m ãng lôi tôi từ xe lăn xuống.

Tôi đứng không vững, lập tức ngã xuống đất, bột bó ở chân suýt nữa bị vỡ ra. Hắn xách cổ áo tôi lên và lôi tôi ra ngoài.

Hai chân đau nhói khiến tôi không nhịn nổi mà hét lên, ngước mắt nhìn bộ mặt tiểu nhân đắc ý của Châu Tư Dĩnh.

Từ phòng khách đến bên ngoài sân, người bình thường đi mất 10 phút, Trang Dật Thần Lôi tôi đi như thế, đau đến mức tôi đổ mồ hôi ướt đẫm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi