Nghe vậy, Hứa Ý úp điện thoại xuống giường, lấy hai tay che mặt, mím môi cười, lăn lộn trên giường hai vòng.
Chu Chi Việt: "Anh không nhìn thấy em nữa rồi."
Hứa Ý cố gắng kìm nén tiếng cười, nói: "Đợi một chút, hình như mạng hơi lag."
Chu Chi Việt: "Ồ, được."
Khoảng nửa phút sau, Hứa Ý mới kiểm soát được biểu cảm, nhưng vẫn chưa vội cầm điện thoại lên.
"Mạng ổn rồi, nhưng mà anh đợi em một chút, em đi thay quần áo."
Chu Chi Việt "ừm" một tiếng: "Không vội."
Để tiết kiệm diện tích vali, Hứa Ý chỉ mang theo một bộ váy ngủ hai dây.
Lúc chuẩn bị thay đồ, cô mới nhớ ra sáng nay làm việc đã đổ mồ hôi. Sáng quay phim trong phim trường kín mít, điều hòa bật mạnh mà nhiều người quá nên nóng nực như mùa hè.
Cô mặc rất dày, bên trong là áo giữ nhiệt, bên ngoài là áo len, không tiện cởi ra ngay tại chỗ, nóng đến mức phát ốm.
Nhưng Hứa Ý vừa mới gọi video cho Chu Chi Việt, cô không muốn cúp máy bây giờ, nên lại cầm điện thoại lên.
Nghe thấy giọng Chu Chi Việt: "Không phải em nói thay quần áo sao?"
Hứa Ý cầm điện thoại, đi đến mở hé cửa sổ.
"Lát nữa tắm xong em thay."
Vừa kéo rèm cửa ra một chút, cô thấy bên ngoài đang đổ tuyết. Tuyết rơi khá lớn, không có gió, những bông tuyết lớn bay lả tả trong không trung.
Hứa Ý chuyển sang camera sau, cười nói: "Chu Chi Việt, anh xem, ở chỗ em đang đổ tuyết này."
Cô nhớ lần đầu tiên mình nhìn thấy tuyết rơi là hồi đại học, cùng với Chu Chi Việt.
Lúc đó hai người vẫn chưa yêu nhau, chỉ là cùng tham gia hoạt động tình nguyện ở viện dưỡng lão.
Lúc ra về, đang ở trong sân, cô thấy bên ngoài bắt đầu đổ tuyết.
Hứa Ý lớn lên ở miền Nam, chưa từng thấy tuyết, cũng chưa bao giờ ra Bắc vào mùa đông, lúc đó cô thấy tuyết rơi rất dày, liền lấy điện thoại ra chụp ảnh mãi, còn đăng hẳn chín bức ảnh lên vòng bạn bè.
Lúc đó, khi cô cất điện thoại, cô thấy Chu Chi Việt đang đứng cách đó không xa, hình như còn liếc nhìn cô.
......
Chu Chi Việt cũng cầm điện thoại, bước đến bên cửa sổ: "Bên anh không có tuyết. Mấy năm nay Bắc Kinh ô nhiễm nặng, mùa đông cũng ít tuyết hơn."
Hứa Ý: "Hồi đại học hình như tuyết rơi nhiều lắm. Mà anh còn nhớ không, lần đầu tiên em thấy tuyết rơi, anh cũng ở đó, trong sân viện dưỡng lão Hướng Xuân."
Chu Chi Việt hình như đặt điện thoại lên bệ cửa sổ, Hứa Ý thấy màn hình tối đen.
Anh nói: "Ừ, trước đây em có nói với anh rồi. Anh nói không nhớ, em còn giận anh nữa."
Hứa Ý: "... Chuyện đó có gì mà phải giận chứ? Lúc đó bọn mình cũng không thân thiết."
Nghe thấy Chu Chi Việt khẽ cười: "Em hỏi anh á?"
Hứa Ý sờ mũi, cũng cười: "Thôi được rồi, em cũng không nhớ là mình từng giận anh vì chuyện nhỏ nhặt như vậy. Chắc là hồi đó còn trẻ con, nhiều năng lượng quá."
Chưa đầy hai giây sau, cô nói: "Anh đừng có đặt điện thoại lên bệ cửa sổ nữa, chẳng nhìn thấy gì cả."
Thế là Chu Chi Việt lại cầm điện thoại lên.
Vẫn là hình ảnh bên ngoài cửa sổ.
"Vừa nãy anh chải lông cho Caesar, không rảnh tay."
Hứa Ý: "Vậy à, giờ chải xong rồi chứ?"
Chu Chi Việt: "Ừ."
Nói chuyện thêm vài câu nữa, Hứa Ý ngồi xuống ghế sofa nhỏ, lại bắt đầu "đòi hỏi".
"Anh chuyển sang camera trước đi, em muốn nhìn anh."
Chu Chi Việt thản nhiên đáp: "Về là nhìn thấy rồi."
Hứa Ý nhướng mày: "Vậy em cũng không cho anh xem!"
Nói xong, cô thật sự chuyển sang camera sau, hướng về phía căn phòng khách sạn trống trơn.
Hồi còn học đại học, mỗi khi Hứa Ý về Tô Thành vào kỳ nghỉ hè và nghỉ đông, hai người thường xuyên gọi video.
Lúc đầu, Chu Chi Việt rất ngại quay mặt, nói rằng thấy mặt mình trên màn hình điện thoại rất kỳ quặc.
Hứa Ý đôi co với anh mấy lần, cuối cùng anh mới miễn cưỡng đồng ý bật camera trước.
Năm năm trôi qua, cái tật xấu này lại tái phát.
Bây giờ, trên màn hình điện thoại, cả hai khung hình đều không có ai.
Một bên quay phòng khách sạn, một bên quay cảnh vật ngoài cửa sổ.
Giằng co một hồi lâu, Chu Chi Việt lên tiếng trước, giọng điệu lười biếng: "Em chuyển lại đi."
Hứa Ý: "Em không chuyển. Trừ khi anh chuyển trước."
"..."
Một lúc sau, camera bên kia cuối cùng cũng chuyển về camera trước. Hứa Ý nhìn thấy anh mặc bộ đồ ngủ ngắn tay màu sẫm, đang đứng ở ban công phòng ngủ, vẻ mặt bất lực.
Hứa Ý nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc.
Chu Chi Việt nhướng mày: "Sao em vẫn chưa chuyển lại?"
Hứa Ý cười, cố tình nói: "Em đổi ý rồi, không muốn cho anh xem nữa."
"..."
Chu Chi Việt sa sầm mặt, gọi tên cô với giọng điệu hơi đe dọa: "Hứa Ý."
Cô cười, rồi chuyển sang camera trước.
Chu Chi Việt dịu mặt, nhìn thấy nụ cười tươi tắn của cô trên màn hình, anh thản nhiên nói: "Em vui lắm à?"
Nụ cười vẫn còn trên khuôn mặt Hứa Ý: "Không có đâu. Bây giờ chỉ còn lại một mình em ở đây, mấy đồng nghiệp khác đều về Bắc Kinh hết rồi."
"Ồ." Chu Chi Việt nói: "Vậy anh vẫn nên..."
Chưa nói hết câu, Hứa Ý đã đoán được anh định nói gì, cô cắt ngang lời anh, vẻ mặt và giọng điệu trở nên nghiêm túc: "Anh đừng có làm khổ mình nữa, nghỉ ngơi cho khỏe đi, hôm qua anh ngủ không ngon mà. Mấy hôm nữa em cũng về rồi."
"Không thì, bọn mình vừa mới... mà anh đã đột tử, thế thì không hay lắm."
"..."
Nói chuyện thêm một lúc, Hứa Ý thật sự không chịu nổi hai lớp quần áo dày cộm trên người nữa.
Điều hòa trong phòng khách sạn không tắt được, mở cửa sổ thì lạnh, đóng cửa sổ thì nóng, cô cầm điện thoại đứng dậy.
Chu Chi Việt: "Em đi đâu?"
Hứa Ý: "Em đi tắm, rồi thay quần áo."
Chu Chi Việt nói: "Ừ, vậy em cúp máy trước đi."
Hứa Ý một tay cầm váy ngủ, một tay cầm điện thoại đi về phía phòng tắm, thuận miệng nói: "Không cần cúp, em mang điện thoại vào cùng."
Màn hình bên Chu Chi Việt như bị đứng hình, khuôn mặt anh cứng đờ trên màn hình.
Hứa Ý: "Ơ? Là do phòng tắm sóng yếu sao?"
Vài giây sau, cô mới thấy yết hầu Chu Chi Việt chuyển động, vẻ mặt và giọng điệu của anh trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.
"Hứa Ý. Bây giờ là thời đại thông tin, mọi video và ghi âm trên mạng đều không an toàn, cho dù là cuộc gọi riêng tư."
Nghe vậy, Hứa Ý chớp mắt, không hiểu anh đang nói gì.
"!!"
Một lúc sau, Hứa Ý cuối cùng cũng hiểu ra, anh đã hiểu sai ý cô theo một hướng rất kỳ quặc, mặt cô đỏ bừng.
Cô vội vàng nói: "Anh đang nghĩ gì vậy! Ý em là đặt điện thoại sang một bên, chứ không phải mang vào trong đó!"
Nhìn thấy sắc mặt mình trên màn hình, Hứa Ý liền nhấn nút, cúp máy.
Sau khi tắm xong, hai người cũng không nói chuyện lâu nữa.
Một là Hứa Ý còn phải chuẩn bị cho công việc ngày mai, hai là thấy Chu Chi Việt có vẻ mệt nên cô cũng không muốn giữ anh lại.
Sáng hôm sau, Hứa Ý rời khách sạn, đúng giờ đến công ty khách hàng.
Là một doanh nghiệp sản xuất sữa, mới phát triển được vài năm, muốn tìm COLY để lên kế hoạch marketing cho sản phẩm sữa chua mới.
Đến nơi, cô thấy cửa ra vào tầng một cần phải quẹt thẻ mới vào được.
Hứa Ý đứng sang một bên, lấy điện thoại ra gọi cho người phụ trách liên hệ với bọn họ.
Cuộc gọi đầu tiên không ai nghe máy, cô đang định gọi lại thì có người gọi tên cô.
Hứa Ý quay đầu lại, nhìn thấy một người bạn học cũ.
"Kiều Vũ Xuyên? Sao cậu lại ở đây?"
Kiều Vũ Xuyên cũng tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh, khoa Luật, cùng khóa với Hứa Ý, cũng là người Tô Thành, hai người quen nhau trong buổi gặp mặt đồng hương.
Sau khi tốt nghiệp, anh ta cũng quay về Tô Thành, làm việc ở một văn phòng luật sư địa phương.
Kiều Vũ Xuyên cười nói: "Bây giờ tôi làm việc ở đây, năm ngoái tôi mới chuyển công tác đến. Làm pháp chế. Còn cậu?"
Hứa Ý: "Ồ ồ, tôi đến đây bàn công việc."
Kiều Vũ Xuyên quẹt thẻ giúp cô: "Cậu muốn vào trong à?"
Hứa Ý bước qua cửa: "Ừ, cảm ơn cậu."
Đúng vào giờ cao điểm đi làm buổi sáng, thang máy rất đông người, Hứa Ý và Kiều Vũ Xuyên đợi một lượt không lên được, đành phải đứng đợi lượt tiếp theo.
Kiều Vũ Xuyên hỏi: "À đúng rồi, cậu vẫn làm ở công ty cũ ở Tô Thành à?"
Hứa Ý: "Không, bây giờ tôi làm ở Bắc Kinh."
Kiều Vũ Xuyên cười nói: "Vậy thì tốt, lại quay về thành phố cũ rồi. Chuyện nhà cậu thế nào rồi?"
Năm năm trước, khi sự việc xảy ra, bố cô định nhờ luật sư giải quyết. Ông tìm đại một văn phòng luật sư để tư vấn, tình cờ lại đúng là văn phòng của Kiều Vũ Xuyên.
Sau khi tìm hiểu, thấy phí luật sư quá cao nên bố cô đã bỏ ý định đó. Tuy nhiên, Kiều Vũ Xuyên biết đó là chuyện nhà Hứa Ý nên đã cho ông vài lời khuyên.
Hứa Ý nói ngắn gọn: "Sau đó đã tìm được người, tòa cũng tuyên án rồi, nhưng không có tài sản để thi hành án nên bị đình chỉ."
Kiều Vũ Xuyên gật đầu: "Cũng chỉ có thể vậy thôi. Sau này xem tình hình thế nào, nếu phát hiện có tài sản mới thì có thể xin thi hành án lại. Nhưng mà, đúng là rắc rối thật, nhất là chuyện liên quan đến họ hàng."
Hứa Ý: "Ừ... Chuyện lúc trước, vẫn phải cảm ơn cậu."
Kiều Vũ Xuyên: "Lúc đó cậu đã nói cảm ơn bao nhiêu lần rồi, đều là bạn học cùng trường, đừng khách sáo. Hơn nữa tôi cũng không giúp được gì nhiều, thủ tục kiện tụng đều là do nhà cậu tự làm."
Đợi thêm một lúc, hai người bước vào thang máy.
Kiều Vũ Xuyên: "Đúng rồi, cậu về Bắc Kinh rồi, vậy bạn trai cậu hồi đại học, anh ta vẫn ở đó chứ?"
Hứa Ý "ừm" một tiếng: "Bọn tôi quay lại rồi..."
Kiều Vũ Xuyên cười: "Vậy cũng là không dễ dàng gì. Haiz, phải biết trân trọng duyên phận. Bạn gái tôi hồi đại học, năm ngoái cưới người khác rồi, còn gửi cả thiệp mời. Dù chia tay đã lâu nhưng nhìn vẫn thấy hơi chạnh lòng."
Nói xong, anh cũng sắp đến tầng làm việc của mình.
"Tôi đi trước nhé, nếu cậu ở lại lâu thì nhắn tin cho tôi, tôi mời cậu đi ăn."
Hứa Ý lịch sự đáp: "Được đấy, nhưng phải để tôi mời cậu mới đúng, cậu đi làm việc đi."
......
Một lúc sau, cô xuống thang máy, cũng nhận được điện thoại của người phụ trách.
Hai bên hẹn gặp nhau ở phòng họp.
Quá trình trao đổi diễn ra suôn sẻ hơn dự kiến, sau khi nói sơ qua về báo giá, xem qua các dự án marketing trước đây, hai bên đã chốt hợp đồng.
Ban đầu Hứa Ý còn tưởng phải ở lại Đồng thị thêm vài ngày để bàn bạc chi tiết về yêu cầu của dự án, hiệu quả mong muốn…, nhưng bên kia lại nói rằng họ vẫn đang thảo luận, có thể đợi vài hôm nữa họp video, không cần cô phải ở lại đợi.
Vì vậy, cô ước tính thời gian, rồi đặt vé máy bay chiều về Bắc Kinh.
Lúc rời khỏi công ty khách hàng, Hứa Ý mở khung chat của Chu Chi Việt, vừa đi vừa gõ chữ: Chiều nay em về rồi!
Gõ xong, cô lại xóa hết. Cô suy nghĩ một chút, quyết định về bất ngờ, để tạo sự ngạc nhiên cho anh.
Hứa Ý thoát khỏi Wechat, không gửi tin nhắn gì cả, trở về khách sạn dọn đồ đạc, ăn trưa xong, cô bắt xe ra sân bay.
Trong lúc đợi lên máy bay, Chu Chi Việt lại nhắn tin đến.
[Xác định chưa? Mấy giờ em về?]
Hứa Ý bịa đại một cái giờ: [Ngày kia.]
[Haiz.]
[Đừng nhớ anh quá nhé.]
Chu Chi Việt: [Ồ.]
Vừa nhìn thấy chữ này, khung chat lại hiện lên rồi biến mất, bên cạnh hiện dòng chữ "Chu Chi Việt đã thu hồi một tin nhắn".
Điện thoại lại rung lên hai lần.
Chu Chi Việt: [Ừ.]
Chu Chi Việt: [Anh vẫn đang ở công ty, chiều nay có cuộc họp, xong việc anh nhắn tin cho em.]
Hứa Ý trả lời bằng sticker chú thỏ gật đầu.
Sân bay thông báo chuyến bay của cô, cô xách túi lên máy bay, suốt dọc đường phấn khích ngắm nhìn những đám mây ngoài cửa sổ.
Lần này trở về, cô và Chu Chi Việt đã là người yêu, không còn là bạn cùng phòng nữa.
Càng nghĩ đến sự thay đổi trong mối quan hệ này, cô càng mong chờ được đến Bắc Kinh ngay lập tức.
Hơn một tiếng sau, máy bay hạ cánh. Hứa Ý xuống lầu, bắt tàu điện ngầm, định về thẳng Cửu Lý Thanh Giang.
Khu Phát Triển nằm tít phía Bắc, cách sân bay rất xa. Cộng thêm thời gian chuyển tàu, cô mất hơn hai tiếng mới ra khỏi ga tàu điện ngầm.
Trùng hợp lại đúng giờ cao điểm tan tầm nên chặng cuối cô không chen được chỗ ngồi.
Trời đã nhẩm tối, ga tàu điện ngầm cách chung cư một đoạn, Hứa Ý kéo vali đi về.
Đi được nửa đường, điện thoại ting ting hai tiếng, cô mở màn hình ra xem.
Chu Chi Việt: [Anh họp xong rồi.]
Chu Chi Việt: [Em xong việc chưa?]
Hứa Ý mỉm cười, trả lời: [Em xong rồi.]
Gần như ngay khi tin nhắn được gửi đi, bên kia đã gọi video đến.
Hứa Ý sợ bị lộ tẩy, nên chuyển sang nghe máy.
Chu Chi Việt: "Em về khách sạn chưa?"
Hứa Ý giả vờ nói: "Sắp rồi, em vừa đến cửa khách sạn."
Chu Chi Việt: "Sao bên em ồn ào thế?"
Hứa Ý cúi đầu nhìn, vali kéo lê trên đường, phát ra tiếng kêu lạch cạch, đúng là khá ồn.
"Ồ, chắc là do mọi người xung quanh ồn ào. Anh định về nhà chưa?"
Chu Chi Việt thản nhiên nói: "Một lát nữa."
Hứa Ý ho khan một tiếng: "Nếu anh không có việc gì thì về sớm đi, không thì Caesar ở nhà một mình buồn lắm. Hôm nay nó..."
Nói được một nửa, đột nhiên, từ bụi cây bên đường lao ra một con chó đen, bẩn thỉu, trông như chó hoang, lại còn rất hung dữ.
Hứa Ý sợ đến mức quên cả nói, cảm thấy như đầu óc không điều khiển được chân mình, chưa kịp phản ứng, cô đã theo bản năng kéo vali bỏ chạy.
Con chó ban đầu không chú ý đến cô, nhưng thấy cô bỏ chạy, nó liền sủa ầm ĩ, đuổi theo cô.
Hứa Ý vứt cả vali lại, tay trái xách túi, tay phải cầm điện thoại, chạy thục mạng trên vỉa hè.
Trong điện thoại, Chu Chi Việt hỏi: "Có chó à? Có ai dắt không?"
Hứa Ý vừa chạy vừa thở hổn hển: "A a a, không có ai dắt, là chó hoang! Hung dữ lắm, phải làm sao bây giờ!"
Chu Chi Việt: "Em đừng chạy, không thì nó sẽ đuổi theo em."
Hứa Ý hoảng sợ: "Nhưng mà em đang chạy rồi, nó đang đuổi theo em!!"
Chu Chi Việt: "Em tìm một cửa hàng nào đó bên đường đi vào trốn đi, hoặc là nhanh chóng quay về khách sạn."
"..."
Hứa Ý cứ thế bị con chó đuổi đến tận Cửu Lý Thanh Giang.
Cổng chung cư có bảo vệ, cô chạy thẳng đến phòng bảo vệ, đúng lúc cô định mở cửa thì con chó hoang kia cũng đã đuổi kịp, nó cắn mạnh vào chân cô.
Nỗi sợ hãi lấn át cơn đau, Hứa Ý hét lên.
May mà bảo vệ đã kịp thời chạy đến giúp đỡ, hai người cùng nhau kéo con chó ra, nhốt vào phòng bảo vệ, rồi gọi điện báo cho người đến xử lý.
"Cô xem thử có bị rách da không, nếu rách da thì phải đến bệnh viện tiêm phòng dại."
Hứa Ý mặc rất dày, nhưng chân vẫn rất đau, không cần nhìn cũng biết là đã bị rách da rồi.
Trong điện thoại, giọng Chu Chi Việt vẫn vang lên: "Tình hình thế nào rồi?"
Giọng Hứa Ý nghẹn ngào: "Chu Chi Việt, em bị chó cắn rồi—"
Chu Chi Việt: "Bây giờ anh đến Đồng thị, em..."
Hứa Ý cắt ngang lời anh, giọng điệu đáng thương: "Em không ở Đồng thị, em về rồi, bây giờ đang ở cổng chung cư, Cửu Lý Thanh Giang..."
Editor: Mắm