YÊU LẠI TỪ ĐẦU - CHỦNG QUA

Cánh cửa tủ sách dưới cùng vẫn đang mở, sau khi hỏi xong, Hứa Ý cúi xuống định đóng lại.

Cô ngập ngừng một lát, thử mở hé cửa như lúc trước, rồi kéo Chu Chi Việt ra xa hơn một chút, đứng quan sát.

Không lâu sau, quả nhiên Caesar lạch bạch đi tới, thò đầu vào trước, rồi cả người như chất lỏng chui tọt vào trong.

Lúc cả con mèo đã chui vào tủ, cánh cửa còn bị đẩy vào thêm một chút, khe hở càng nhỏ hơn.

Vụ án được phá giải.

Hứa Ý nhìn Chu Chi Việt, giục giã: "Này, sao anh không nói gì? Em hỏi anh mà."

Chu Chi Việt cúi đầu, mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa tủ sách.

"Em thật sự muốn biết sao?"

Hứa Ý cười: "Anh còn học được cách câu giờ nữa à? Đương nhiên là em muốn biết, không thì em hỏi anh làm gì."

Một lát sau, Chu Chi Việt chậm rãi nói: "Mấy năm nay, anh thường xuyên nằm mơ. Mơ thấy em đột nhiên quay lại, rồi bọn mình lại..."

Anh dừng lại, vẻ mặt hơi mất tự nhiên: "Nếu thật sự có ngày đó, em quay lại, trong nhà lại có mèo, loại mèo trắng, mặt tròn tròn, chắc em sẽ thích."

Nghe vậy, Hứa Ý cảm thấy trong lòng chua xót, giọng nói cũng dịu dàng hơn: "Vậy... cách bài trí căn hộ này, cũng là vì lý do đó sao? Em nhớ, trước đây anh từng nói là anh thích phong cách hiện đại, tông màu xám..."

Chu Chi Việt khẽ "ừm" một tiếng.

Hứa Ý cắn môi, nắm chặt tay anh, rồi lại cảm thấy chưa đủ, cô đưa tay ôm anh.

Chu Chi Việt không ôm lại cô, im lặng một lúc lâu, anh mới khẽ nói: "Có phải hơi..."

Anh vẫn chưa nghĩ ra từ nào thích hợp để miêu tả, nhưng tóm lại không phải là từ gì tốt đẹp.

Hứa Ý dường như hiểu được ý anh, cô áp trán vào ngực anh, giọng nói hơi nghẹn ngào: "Không có."

"Em chỉ thấy may mắn vì mình đã quay lại, may mắn vì đã tìm được nhà của anh. Haiz, anh nói xem đây có phải là ý trời không..."

"..."

Nghe thấy hai chữ "ý trời", Chu Chi Việt không dám đáp lại, chỉ đưa tay ôm cô.

Cái ôm cuối cùng cũng bị tiếng kêu meo meo cắt ngang.

Caesar chắc là muốn ra ngoài, nó lấy đầu húc húc cửa tủ, nhưng không đẩy ra được, cửa tủ lại bật ngược vào, đóng sầm lại.

Bên trong vang lên tiếng kêu meo meo cầu cứu.

Hứa Ý buông tay, mở cửa tủ cho nó, tiện thể giáo huấn vài câu: "Em đừng có chui vào đâu cũng được, lỡ bọn chị không có ở nhà, biết đâu em bị nhốt cả ngày trong đó thì sao."

Caesar rõ ràng không phải loại mèo ngoan ngoãn nghe lời, nó chạy biến đi mất.

Hứa Ý định đóng cửa tủ lại thì thấy bên trong có mấy hộp thuốc. Có loại là thuốc hạ sốt, kháng viêm thông thường như Ibuprofen, Cefalexin…, nhưng có một hộp cô chưa từng thấy bao giờ.

Cô vừa lấy ra vừa đọc: "Zopiclone, thuốc gì vậy nhỉ?"

Nói xong, một phần vì tò mò, cô mở hộp thuốc ra, định xem tờ hướng dẫn sử dụng.

Lấy tờ hướng dẫn ra xem, cô thấy vỉ thuốc bên trong đã gần hết.

Chu Chi Việt đưa tay giật lấy, nhét tất cả lại vào hộp.

Tuy không kịp xem kỹ nhưng Hứa Ý vẫn kịp nhìn thấy hai từ đầu tiên trong phần công dụng: An thần, chống lo âu.

Cô lo lắng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Chu Chi Việt, cau mày: "Anh... bị bệnh gì về thần kinh à... Sao không nói cho em biết? Anh bị làm sao vậy?"

"..."

Thấy vẻ mặt lo lắng của cô, Chu Chi Việt đành phải nói thật: "Không phải, đây là một loại thuốc ngủ. Trước đây anh thỉnh thoảng bị mất ngủ, đi khám bác sĩ được kê đơn."

Hứa Ý giãn lông mày, nhưng vẫn không tin lắm.

Vì về điểm này, cô và Chu Chi Việt khá giống nhau, đều là kiểu người không muốn người khác lo lắng khi gặp chuyện.

Cô quan sát biểu cảm của anh, hỏi: "Thật không? Anh đừng có lừa em."

Chu Chi Việt nhìn cô với ánh mắt chân thành: "Thật mà."

Hứa Ý: "Ai lừa người đó là chó."

Chu Chi Việt: "... Ừ. Ai lừa người đó là chó."

Hứa Ý vẫn chưa yên tâm, đưa tay ra: "Không được, anh phải cho em xem."

Chu Chi Việt bất lực đưa hộp thuốc cho cô.

Hứa Ý lại lấy tờ hướng dẫn sử dụng ra, quả nhiên cô nhìn thấy ở phần công dụng còn ghi: "Gây ngủ... Dùng để điều trị ngắn hạn chứng mất ngủ, giúp người bệnh nhanh chóng đi vào giấc ngủ, kéo dài thời gian ngủ, giảm số lần thức giấc vào ban đêm..."

Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, cất thuốc vào hộp.

"Anh uống thuốc từ khi nào vậy?"

Chu Chi Việt đóng cửa tủ lại, kéo cô ra ngoài.

Anh thản nhiên nói: "Lúc mới về nước, do lệch múi giờ."

Hứa Ý nhìn anh: "Vậy trước đây... anh đã từng bị mất ngủ bao giờ chưa?"

Chu Chi Việt định mở miệng thì cô nghiêm giọng nói thêm: "Không được lừa em, nếu không thì anh chết chắc."

"... Ừ. Hồi mới tốt nghiệp cũng từng bị." Anh dừng lại một chút, rồi nói: "Thỉnh thoảng."

Thực tế, trong hai năm đầu sau khi chia tay, tần suất mất ngủ của Chu Chi Việt còn nhiều hơn chữ "thỉnh thoảng" mà anh nói.

Lúc đầu, anh bị mất ngủ, chỉ cần uống melatonin là có thể ngủ được. Nhưng sau đó, nhất là vào nửa đêm về sáng, anh thường ngủ không sâu giấc, đầu óc vẫn miên man suy nghĩ, hết giấc mơ này đến giấc mơ khác, toàn là mơ về Hứa Ý, tỉnh dậy người mệt mỏi rã rời.

Sau đó, melatonin cũng hết tác dụng, chứng mất ngủ bắt đầu ảnh hưởng đến tinh thần của anh vào ban ngày.

Anh không thể chấp nhận việc để chuyện này ảnh hưởng đến cuộc sống của mình, ngoài chuyện tình cảm ra, anh còn rất nhiều đề tài và công việc nghiên cứu phải hoàn thành.

Vì vậy, anh đã đi khám bác sĩ, uống thuốc ngủ một thời gian dài.

Thời gian không phải liều thuốc chữa bách bệnh, nhưng đúng là một liều thuốc hữu hiệu. Gần đây, giấc ngủ của anh đã được cải thiện hơn một chút.

Nhưng sau khi về nước, thành phố Bắc Kinh này, nơi đâu cũng in dấu chân của hai người, anh lại bắt đầu mất ngủ, cho đến khi Hứa Ý chuyển đến.

......

Ra khỏi phòng làm việc, Hứa Ý nhìn anh, nhớ lại rồi nói: "Vậy bây giờ đỡ rồi, em thấy mấy hôm nay... anh ngủ cũng ngon mà."

Chu Chi Việt siết chặt tay cô, khẽ nói: "Vì có em ở bên cạnh."

Hứa Ý thở dài. Đang định nói gì đó thì bỗng nhiên cảm thấy bụng dưới đau âm ỉ.

"Em về phòng một lát, hình như... em đến tháng rồi."

Chu Chi Việt buông tay cô ra: "Ừ."

Hứa Ý trở về phòng, cơn đau ngày càng dữ dội hơn.

Đúng lúc này, cô lại nhớ đến việc vừa nãy mình chỉ mặc quần ngủ mỏng manh chạy ra ngoài trời lạnh giá.

Ra khỏi phòng vệ sinh, cô nằm vật ra giường, gọi Chu Chi Việt.

Cô vừa gọi một tiếng, Chu Chi Việt đã bưng nước đường đỏ nóng và thuốc giảm đau vào, ngồi xuống bên cạnh cô.

"Em bị đau bụng à? Vừa nãy ở ngoài bị nhiễm lạnh rồi."

Hứa Ý ngoan ngoãn gật đầu, nhận lấy thuốc từ tay anh, uống cùng với nước đường đỏ.

Cô đặt cốc nước lên tủ đầu giường, Chu Chi Việt lại đưa cho cô: "Uống thêm chút nữa đi."

"Vâng ạ."

Hứa Ý uống thêm nửa cốc.

Im lặng một lúc, cô nói: "Em vẫn còn hơi đói, lúc nãy đi bộ ở ngoài lâu quá..."

Chu Chi Việt xoa tóc cô, hỏi: "Em muốn ăn gì? Gọi đồ ăn ngoài hay là...?"

Hứa Ý vội vàng nói: "Sủi cảo nhỏ, loại có nước dùng nóng hổi ấy, trong tủ lạnh hình như có đồ đông lạnh, còn có cả gói gia vị canh rong biển trứng gà nữa."

Nói xong, cô nhìn anh với ánh mắt mong chờ.

"Được." Chu Chi Việt mỉm cười, đứng dậy: "Anh đi nấu."

Anh vừa ra ngoài, Hứa Ý nằm trên giường, bỗng thấy kỳ kinh nguyệt này bụng cũng không đau mấy.

Chưa đầy hai mươi phút sau, Chu Chi Việt đã bưng bát và thìa vào, đặt bát sủi cảo lên tủ đầu giường.

Hứa Ý nghiêng người ngồi dậy, dựa vào đầu giường, vừa ăn sủi cảo vừa uống nước dùng.

Chu Chi Việt lại lấy ipad, mở một tập phim hoạt hình Shin cậu bé bút chì cho cô xem.

Hứa Ý ăn được một nửa, nhìn anh với ánh mắt lấp lánh: "Chu Chi Việt, em thấy hạnh phúc quá, cứ như công chúa vậy."

Chu Chi Việt nhướng mày: "Trước đây cũng vậy mà."

Hứa Ý cười, nhỏ giọng nói: "Lúc đó em không biết trân trọng."

Từ nhỏ đến lớn, ở nhà cô được bố mẹ cưng chiều như công chúa, cho đến khi gia đình gặp chuyện, mọi thứ đều thay đổi, cũng không còn ai chăm sóc cô như vậy nữa.

Cô lại ngẩng đầu nhìn Chu Chi Việt: "Em muốn chụp ảnh."

Sủi cảo trong bát đã hết, nước dùng cũng sắp cạn, Chu Chi Việt nói: "... Em sắp ăn hết rồi mà."

Hứa Ý mím môi: "Không sao. Em chỉ muốn lưu giữ lại khoảnh khắc này."

Lỡ như sau này không còn những ngày tháng như thế này nữa, cô vẫn có thể xem lại.

Chu Chi Việt lấy điện thoại cho cô, Hứa Ý chụp ảnh xong, bỗng nhiên nhớ đến những bức ảnh đã bị cô xóa, sau đó được tải lên đám mây.

May mà có bản sao lưu.

Hôm nào rảnh, cô phải tải hết về.

......

Tối hôm đó, hai người tắm rửa, lên giường rất sớm.

Một là vì Hứa Ý đến tháng, không muốn cử động, hai là vì muốn nằm cạnh anh thêm một lúc nữa.

Tắt đèn, Hứa Ý nhớ đến chuyện thuốc ngủ lúc nãy, cô quay người ôm anh, nhỏ giọng nói: "Thật ra hồi mới tốt nghiệp về nhà, em cũng thỉnh thoảng bị mất ngủ."

Nhưng lúc đó nhà cô có nhiều chuyện, cô lại thiếu ngủ, hầu như lúc nào cũng mệt mỏi đến mức ngủ thiếp đi.

Chu Chi Việt ôm eo cô: "Có lý do gì sao?"

Hứa Ý chỉ nói một phần lý do, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Đôi khi, em rất nhớ anh..."

Chu Chi Việt ngừng thở, im lặng một lúc, cuối cùng vẫn hỏi cô: "Vậy tại sao em lại muốn chia tay?"

Anh nói thêm: "Lại còn chia tay dứt khoát như vậy. Anh cứ tưởng, em sẽ không bao giờ nhớ đến anh nữa."

Hứa Ý hít sâu một hơi, lí nhí nói: "Khi khác em sẽ... kể anh nghe. Bây giờ em không muốn nói..."

"Được không anh?"

Chu Chi Việt: "Được chứ."

Ôm nhau thêm một lúc, Hứa Ý hỏi một câu mà cô đã biết rõ câu trả lời: "Vậy anh bị mất ngủ cũng là vì... em sao?"

Chu Chi Việt khẽ cau mày, tuy anh không thích, cũng không quen nói thẳng những lời này, nhưng nhân lúc màn đêm buông xuống, anh vẫn muốn nói cho cô biết một lần.

Giọng anh rất trầm, phả bên tai cô, ngày càng nhỏ dần: "Ừ. Anh cũng rất nhớ em."

Tim Hứa Ý đập rất nhanh, như có một sợi dây đang kéo căng, trong lòng cô dâng lên một cảm xúc kỳ lạ, cô chống tay, đè lên người anh, rồi hôn xuống.

Rất nhanh, trời đất quay cuồng, cô bị anh đè xuống dưới, nụ hôn trở nên bị động, Chu Chi Việt chiếm thế chủ động, nụ hôn mãnh liệt như lần trước.

Kết thúc nụ hôn, anh nằm xuống, thở dốc, rõ ràng là đang kìm nén điều gì đó.

Hứa Ý đã chuẩn bị tâm lý và suy nghĩ từ rất lâu, một phần cũng là vì hôm nay "không làm gì được", cô nhẹ nhàng gọi anh: "Chu Chi Việt."

"Hửm?"

"Em muốn ngủ với anh."

Phòng ngủ tối om, hôm nay rèm cửa cũng được kéo kín, không nhìn thấy mặt cô đỏ đến mức nào, nhưng cô vẫn xoay người, quay lưng lại với anh.

Chu Chi Việt: "..."

Anh bật cười: "Sao không nói sớm hơn, đến ngày đèn đỏ mới nói, em cố tình phải không?"

Hứa Ý không phủ nhận, nhưng vẫn đổ lỗi cho anh: "Anh cũng đâu có nói, em còn tưởng anh không muốn."

Chu Chi Việt hít sâu một hơi, yết hầu chuyển động, khàn giọng nói: "Sao lại thế được, anh sợ em vẫn chưa muốn, anh..."

Thật ra ngày nào anh cũng muốn.

Anh không nói hết câu, nhưng Hứa Ý cũng không tiện hỏi thêm. Cô cảm thấy, độ dày của da mặt có lẽ là bẩm sinh, cũng giống như trước đây, người chủ động "gây sự" là cô, người ngại ngùng trước cũng là cô.

Hơi thở Chu Chi Việt dồn dập, vừa nãy hai người lại hôn nhau trên giường, bị cô nói như vậy, anh càng thêm khó chịu.

Anh không muốn bỏ qua cho cô, không "làm thật" thì ít nhất cũng phải làm gì đó. Nhưng nghĩ đến việc cô đang trong kỳ kinh nguyệt, anh lại không nỡ để cô phải chiều mình.

Khoảng hai phút sau, anh đứng dậy khỏi giường, ra khỏi phòng ngủ, đi vào phòng tắm.

Hứa Ý nhìn bóng lưng anh, đương nhiên cũng không hỏi anh đi làm gì.

Lúc anh quay lại, đêm đã khuya. Chỗ bên cạnh cô lún xuống, ngửi thấy mùi sữa tắm quen thuộc, Hứa Ý lặng lẽ rúc vào lòng anh, nhắm mắt lại: "Ngủ ngon nhé."

Thứ Năm hôm đó, trùng hợp có ba "ngày trọng đại".

Hứa Ý tiêm vắc-xin phòng dại mũi thứ ba, Caesar tiêm vắc-xin mũi thứ hai, ông nội Chu Chi Việt tổ chức sinh nhật tám mươi tuổi.

Vì phải tiêm vắc-xin, Hứa Ý xin nghỉ nửa ngày, Chu Chi Việt cũng không đến công ty vào buổi sáng.

Cô tưởng mình có thể nhân cơ hội này để ngủ nướng, không ngờ mới hơn bảy giờ sáng, điện thoại Chu Chi Việt đã reo liên tục.

Hứa Ý đang ngủ mơ màng, nheo mắt, giọng điệu oán trách: "Đồng hồ báo thức à? Sao anh không tắt đi?"

Chu Chi Việt bị đánh thức lúc này, cũng hơi bực mình, anh mò lấy điện thoại, nhìn lướt qua: "Điện thoại nhà gọi đến."

Hứa Ý "ồ" một tiếng: "Vậy anh nghe đi."

Anh nằm trên giường, nhấn nút nghe, đưa điện thoại lên tai.

Giọng Chu Bá Tĩnh vang lên từ đầu dây bên kia: "Hôm qua bố nhắn tin cho con sao con không trả lời? Em con cũng không trả lời, hai đứa không nhìn thấy tin nhắn à?"

Chu Chi Việt cau mày: "Con không thấy, còn Chu Diệc Hành thì con không biết."

Chu Bá Tĩnh ra lệnh: "Hôm nay là sinh nhật tám mươi tuổi của ông nội, bốn giờ chiều, con đến nhà cũ, rủ cả em con đến cùng."

Chu Chi Việt: "Chiều nay con có họp, tối con đến."

Chu Bá Tĩnh: "Không được, hủy cuộc họp đi. Ông nội rất coi trọng việc gia đình sum họp, hôm nay là sinh nhật ông, bọn bố đã đến từ sáng rồi, mấy đứa nhỏ các con muộn nhất cũng phải đến vào buổi chiều, đến tối mới đến là sao?"

"..."

Chu Chi Việt không hay về nhà, anh cũng lười giải thích, dù sao cũng chỉ là đến đó một chuyến: "Con biết rồi."

Chu Bá Tĩnh: "Đừng quên gọi em con, bố còn bận, cúp máy đây."

m thanh từ điện thoại khá lớn, Hứa Ý nghe rất rõ.

Cô trở mình, đối mặt với anh, mơ màng hỏi: "Ông anh đón sinh nhật à?"

Chu Chi Việt: "Ừ, chiều nay anh phải đến đó một chuyến."

Hứa Ý "ừ" một tiếng.

Hồi đại học, cô từng nghe Chu Chi Việt nói qua, quan hệ giữa những người thân trong gia đình anh rất lạnh nhạt, hầu như chỉ là quan hệ lợi ích. Bố mẹ cũng không có thời gian quan tâm đến anh, anh được giao cho bảo mẫu và gia sư chăm sóc từ nhỏ.

Doanh nghiệp gia đình làm ăn lớn, cổ phần hầu như nằm trong tay ông nội, các chú bác, cô dì tranh giành quyền lực chẳng khác gì tranh ngôi báu thời xưa, suốt ngày đấu đá nhau.

Ngủ thêm hai tiếng nữa, sau khi ăn sáng xong, Chu Chi Việt gánh vác trọng trách, đưa Hứa Ý đến bệnh viện tiêm vắc-xin phòng dại trước, sau đó quay lại đón Caesar đến bệnh viện thú y tiêm phòng.

Xong xuôi, anh đưa Caesar về nhà, đưa Hứa Ý đến công ty, gọi điện thoại cho Chu Diệc Hành, sau đó bảo tài xế đưa mình đến nhà cũ họ Chu.

Ngôi nhà nằm ở ngoại ô Bắc Kinh, là căn biệt thự ba tầng, rộng hơn nghìn mét vuông, được trang trí theo phong cách xa hoa, lộng lẫy.

Ông nội Chu Chi Việt là người tay trắng làm nên sự nghiệp, hồi trẻ ông sống rất vất vả, bây giờ sự nghiệp thành công, tuổi tác cũng đã cao, nên mọi thứ từ ăn mặc đến nơi ở  đều phải thật "hoành tráng".

Chu Chi Việt và Chu Diệc Hành đến gần như cùng lúc, vừa đúng bốn giờ chiều. Lúc hai người gặp nhau ở đại sảnh tầng một, một đám họ hàng đang xã giao, nói bóng gió dò hỏi nhau.

Chu Chi Việt thì không sao, bình thường anh cũng chẳng có biểu cảm gì. Chu Diệc Hành thì khác, rõ ràng là cười gượng gạo, nói chuyện xong, suýt chút nữa thì không nhịn được mà закатить mắt.

Chưa được một phút, chú của Chu Chi Việt - Chu Quý Quân đi tới, cười vỗ vai anh: "Về nước rồi à? Hôm trước nghe bố con nói, dạo này con đang khởi nghiệp làm chip cùng bạn bè à?"

Chu Chi Việt: "Vâng, công ty cũng mới thành lập."

Chu Quý Quân cười: "Chip tốt đấy, ngành công nghiệp công nghệ cao, sau này làm lớn rồi, con giao công ty cho bạn bè quản lý, còn có thể tiếp quản công ty Hoành Phong của bố con."

Chu Chi Việt thản nhiên đáp: "Con tạm thời chưa có ý định đó, ngành công nghiệp chip mấy năm nay cũng không còn phát triển như trước nữa, sức người có hạn."

Chu Quý Quân: "Vậy Chu Diệc Hành hai năm nữa tốt nghiệp, đến lúc đó hai anh em hợp sức, tiếp quản cả công ty Kim Tín của chú, chú cũng có thể nghỉ hưu an hưởng tuổi già rồi."

Chu Chi Việt: "Chú còn trẻ, lo gì không có người kế nghiệp. Vẫn còn các em họ mà."

Chu Quý Quân: "Chu Dương á? Bố con không nói với con sao? Tốt nghiệp xong nó đã đến cơ sở làm việc rồi, định theo con đường chính trị, sau này về Bắc Kinh thì có thể giúp đỡ gia đình, nhưng chuyện kinh doanh, quản lý thì chắc chắn không nhờ được nó. Chu Thần còn đang học cấp ba, sau này cũng chưa chắc đã theo ngành này."

......

Mấy tiếng đồng hồ trôi qua, đến tận bữa tối, câu chuyện vẫn cứ xoay quanh vấn đề đó, Chu Chi Việt cảm thấy mệt mỏi rã rời, còn hơn cả viết code cả ngày.

Cuối cùng, tiệc mừng thọ cũng tàn, Chu Bá Tĩnh gọi riêng Chu Chi Việt và Chu Diệc Hành đến, nghiêm túc nói chuyện hai anh em sớm về tiếp quản công ty gia đình.

Thái độ của hai người vẫn kiên định như trước, không chút do dự từ chối, sau đó Chu Diệc Hành khéo léo nịnh nọt vài câu, nào là bố còn trẻ, có bố ở công ty là đủ rồi.

Tuy nhiên, sau hơn hai mươi phút nói chuyện, hai người vẫn bị mắng té tát.

Vất vả lắm mới rời khỏi nhà cũ, Chu Diệc Hành đi nhờ xe Chu Chi Việt, bảo tài xế tiện đường đưa mình về trường.

Trên xe, Chu Diệc Hành không nhịn được than thở: "Mỗi lần nói chuyện cũng chỉ có mấy câu đó, em cũng phải có kế hoạch cho tương lai của mình chứ, sao cứ ép buộc em thế?"

Chu Chi Việt dựa lưng vào ghế, giọng nói ngái ngủ: "Cứ coi như không nghe thấy là được, dù sao chân cũng mọc trên người mình."

Chu Diệc Hành cười: "Anh, bây giờ anh giống y hệt câu "Lợn chết không sợ nước sôi"."

"..."

Chu Chi Việt lạnh lùng liếc nhìn cậu em: "Biết nói tiếng người không?"

Chu Diệc Hành: "Thì đại khái là ý đó, anh hiểu được là được rồi."

Nhà cũ cách trung tâm thành phố quá xa, xe chạy được nửa đường, tài xế dừng lại ở trạm dừng chân gần đó để đi vệ sinh.

Điều hòa trong xe nóng quá, hai người quyết định xuống xe hóng mát.

Chu Diệc Hành lấy một bao thuốc lá trong túi ra, đưa cho Chu Chi Việt một điếu.

Chu Chi Việt nhìn cậu em: "Từ bao giờ em học hút thuốc vậy?"

Chu Diệc Hành: "Dạo gần đây."

Chu Chi Việt cũng lười nói mấy câu đại loại như hút thuốc có hại cho sức khỏe, anh nhận lấy điếu thuốc, cúi đầu châm lửa.

Hút xong một điếu, tài xế cũng quay lại, tiếp tục lái xe về trung tâm thành phố.

Đưa Chu Diệc Hành về trường trước, sau đó mới đưa Chu Chi Việt về Cửu Lý Thanh Giang.

Về đến nhà, đã gần 11 giờ.

Hứa Ý nằm trên ghế sofa, tay cầm một túi khoai tây chiên, trên tivi đang chiếu bộ phim Doraemon mới nhất.

Nghe thấy tiếng động, cô quay đầu lại, mỉm cười: "Anh về rồi."

"Ừ."

Chu Chi Việt nhìn thấy cô ở lối vào, cơn bực bội tích tụ cả buổi chiều bỗng chốc tan biến, anh thay dép, đi vào nhà, không vội thay quần áo, anh ngồi xuống bên cạnh cô.

Vẻ mặt anh cũng dịu dàng hơn, nhìn cô hỏi: "Mấy giờ em tan làm?"

Hứa Ý đặt túi khoai tây xuống, nắm tay anh: "Hơn chín giờ, em vừa về một lúc."

Chu Chi Việt xoa đầu cô: "Buồn ngủ chưa?"

Hứa Ý: "Hơi hơi, nhưng mà đợi em xem hết phim này đã."

"Được." Chu Chi Việt lại gần hơn, khẽ nói: "Ôm một cái."

Hứa Ý mỉm cười, nghiêng người ôm eo anh.

Cô ngẩng đầu lên, hôn nhẹ lên khóe môi anh.

Đột nhiên, Hứa Ý đẩy anh ra, buông tay, cau mày, mặt mày sa sầm: "Hừ!"

Chu Chi Việt: "?"

Anh khó hiểu hỏi: "Sao vậy?"

Hứa Ý trừng mắt nhìn anh, bực bội hỏi: "Anh hút thuốc à?"

"..."

Editor: Mắm

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi