YÊU MÀ

Bạn bè là một phần đặc biệt trong cuộc sống của mỗi con người.

Tùy theo giai đoạn mà chúng ta sẽ có thêm những người bạn khác biệt nhau.

Những ai có thể giữ được một tình bạn đẹp từ khi cởi truồng tắm mưa đến lúc lên xe lăn xuống lỗ thì người đó và người bạn của họ quả thực là may mắn.

Đây cũng là kinh nghiệm sống mình đúc kết ra sau 30 cuộc đời.

Có những lúc tình bạn tưởng chừng như không bao giờ thay đổi nhưng khi ta thôi đẩy thì mọi thứ quay ngược 360 độ.

Tại cuộc sống, tại mưu sinh, tại abc xyz, chả biết được.Đôi dòng tâm sự để thấy mình may mắn như nào khi vẫn giữ được tình bạn với thằng ôn Luân, qua bao thăng trầm thì chúng mình vẫn thân thiết và cà khịa nhau đều đều.

Tuy nhiên cũng có những thời điểm mà mình mê chim bỏ bạn.

Điển hình là ngày hôm nay, nhưng mà mà mình có lí do chính đáng chứ bộ.

Tại con chim nhỏ bé bỏng của mình nó...xinh quá mức cho phép.

Cứ nhìn thấy bé Kiều là mình lại muốn đập đầu vào tường để loại bỏ những ý nghĩ xấu xa, hic.

Nhiều lúc mình cũng tự hỏi bé Kiều thấy mình thì sao, không biết có lên đồng như mình không? Đó là mình cố gắng suy nghĩ theo hướng tích cực như vậy thôi, chứ có lẽ bé Kiều nhiều lúc nhìn mình cũng kiểu ngán tận cổ ra, cảm giác là vậy.

Tình yêu người đẹp và quái vật, tiểu thư đài các với thanh niên lang thang nên lúc nào mình cũng cảm thấy mình nằm kèo dưới cả.

Nghĩ sơ qua thì thấy tủi thân nhưng nghĩ kĩ lại thì chắc ăn ở tốt ông bà để đức cho con cháu, hô hô hô.- Hội chợ này có gì đặc biệt vậy anh?- Nhiều đồ ăn và trò chơi lắm, mới tổ chức mấy năm gần đây thôi à, năm nào anh cũng đi với mấy đứa bạn, chơi dẹp hàng luôn.- Ăn chơi thì hay quá hen!- Thì...mỗi người có một vài tài năng ẩn mà.- Ngoài ăn chơi ra anh còn tài năng gì nữa?- Cái đó, không biết có phải tài năng không nữa.- Cái gì?- Yêu em và chỉ mình em thôi, mãi mãi.- Nói nghe nổi da gà luôn, mà người ta nói là đừng bao giờ nói mãi mãi đó.- Đó là người ta không có tài năng thiên bẩm giống anh, cho nên anh phải khác.- Dẻo mỏ, biết được mấy hôm lại chán tui dòi kiếm người khác.- Không có đâu, hứa luôn, anh sẽ theo em đến cùng trời cuối đất.- Tin được không?- Thanh niên hứa chưa bao giờ nuốt lời.- Tui tạm tin mấy người đó.Lúc nói những điều này với bé Kiều, mình cũng không ngờ hiệu quả cũng như hậu quả sau này nó lại nặng nề đến vậy.

Bởi thế nói thì dễ chứ thực hiện nhiều lúc khoai lắm anh chị em ợ.Ra tới nơi mình gửi xe rồi hai đứa tung tăng dắt nhau vào hội chợ, thằng nhôi Luân thì đứng đợi ở cổng từ lúc nào không biết, thấy mình nó mừng ra mặt.

Ôi bạn tôi.- Ê, Duy, bên này!- Đợi tao nãy giờ hả?- Chuẩn, chơi một mình ếu vui, mà nãy mày đi đón bạn này đó hả?- Ừ, nhìn ít thôi mày, bông có bình dòi.- Bình như mày tao đập cái một.

- chú cũng giống anh thôi, gặp gái là anh em, liêm sỉ gì nữa - chào bạn, mình tên Luân.- Chào Luân, mình là Diễm Kiều.- Tên xinh như người vậy, mà sao lại đi với thằng ất ơ này, đũa này lệch lắm, đi với Luân tốt hơn nhiều nè.- Hai người là chắc thân lâu năm rồi hả? - bé Kiều hỏi thăm dò.- Ừ, thân ai nấy lo.

- thằng Luân trả lời.- Vậy là hiểu rồi ha, đi với ai chắc cũng vậy à, hihihi.- Á à, cà khịa nhau à.- Đằng ấy biết hơi nhiều rồi đó.

- bé Kiều vẫn cười bỉ thằng bé, tội nghiệp con trai, bố con bị xúc cho lên bờ xuống ruộng thì mày tuổi tôm.- Chào hỏi xong rồi thì vô quất thôi.Mấy trò chơi ở hội chợ thì hầu như năm nào cũng tương tự nhau, chủ quầy chỉ thay đổi một chút trang trí tùy theo sở thích thôi.

Mình hay chơi trò câu cá.

Ý tưởng thì tương tự như cái trò vớt cá vàng hay cá gì đó ở Nhật ý, mà cách thực hiện thì chuẩn chỉ Việt Nam.

Mỗi đứa được cho ba cái cần câu buộc vào sợi chỉ, mỗi là vài hạt cơm.

Chả có móc câu gì cả cứ thế thả xuống cá đớp thì kéo lên được con nào xúc con đó.

Và cá ở đầy thì toàn là cá...bảy màu bé tí teo.

Cơ mà nuôi thì cũng đẹp được vài hôm.

Do đó làm gì làm, năm nào cũng phải cúng cho ông chủ quầy ít nhất 10k mỗi thằng.Năm đầu tiên chơi mình hốt được một con, về nuôi bảy ngày thì em nó bơi ngửa.

Mấy năm sau thì chỉ có tốn tiền thôi thôi chứ chả câu được gì.

Thằng Luân còn thê thảm hơn, từ bấy đến giờ chưa bao giờ câu được con nào.Mình khá là tự tin hôm đấy vì thu này đã khác thu xưa, aura gấu sẽ giúp mình vượt qua mọi thử thách.

Kết quả là thằng nhôi Luân câu dính ba phát còn mình trượt hết.

Đỏ tình đen bạc là đây chứ đâu nữa.- Tặng Diễm Kiều hai con nè, Luân giữ lại một con kỉ niệm ngày oanh liệt.- Cám ơn Luân nghen, cá đẹp ghê.- Bảy màu mà, phải đẹp chứ, he he.

Sáng mắt ra chưa con, mấy năm trước chẳng qua anh tài giấu mặt thôi.- Mày ăn rùa thôi chử tuổi gì.- Cái thằng không dính được con nào không được phép lên tiếng.Vậy là aura gấu đã xuất hiện chỉ có điều mình không được hưởng.

Lần lượt các trò khác như ném phi tiêu, ném bóng, bắn súng...!thằng nhôi kia toàn ăn trên đầu mình thôi.

Bé Kiều cũng chả khá hơn gì mình nhưng được cái hăng tiết vịt hơn.- Không chơi nữa, chả thắng được gì hết.- Lần đầu ai cũng vậy hết đó, Kiều chơi vài năm nữa là quen, giống Luân nè.- Thiệt không đó, thấy có người cũng nhiều năm rồi cũng có quen gì đâu.- Ê chơi thì chơi, không cà nhau nhé.

- cảm thấy khá nhột.- Sự thật lúc nào cũng mất lòng người anh em ạ.- Em cũng nghĩ vậy người chị em ạ.- Chọc nữa tui về nghen.- Cho nó về đi, Luân chỉ Kiều quầy này đồ ăn ngon lắm.- Ok luôn, Duy về cẩn thận nghen.Cứng cờ mờ nó họng, muối mặt mà vẫn phải đi theo ăn hôi, không ăn thơm được miếng nào.Đồ ăn vặt ở đây thì ngon lắm, ngon nhất là bắp nướng và bánh tráng trộn.

Bắp nướng thì ai chả làm được nhưng cái mỡ hành rưới lên thì ăn thua hên xui.

Theo đánh giá sơ bộ thì mỡ hành ở đây chỉ có dầu ăn, muối và hành lá.

Ngoài ra có thêm bí mật gì thì mình cũng chả biết, chỉ biết là ăn rất ngon, mùi bắp nướng hòa với hương thơm của hành lá, vị hơi beo béo của dầu ăn, mằn mặn của muối và ngọt, bùi của bắp.

Viết đến đây thì phải ra tủ lạnh nướng một trái ăn xong mới viết tiếp được, thèm nhỏ dãi ra.

Bao nhiêu năm trời cố gắng nhưng cũng không tìm được mùi vị như hồi đó.

Nghi án bà bán bắp nướng bỏ cần sa vào.Bánh tráng trộn cũng đặc biệt hơn hẳn so với những người bán hàng khác.

Nếu so với những người bán hàng hồi đó thì bánh tráng trộn mình mua ở quầy hàng trong hội chợ phải gọi là cực kỳ đơn giản.

Còn nếu so sánh với thị trường bánh tráng trộn hiện tại nhiều khi còn chưa được vô định nghĩa theo chuẩn sách giáo khoa.

Quầy bánh tráng trộn này chỉ có bánh tráng, dầu, muối tôm, mỡ hành, hành phi và ớt sa tế tùy người ăn.

Không có khô bò, rau răm, xoài, tắc hay hầm bà lằng các thứ như bây giờ đâu.

Điểm đặc biệt theo mình nhớ có lẽ là tất cả nguyên liệu trừ bánh tráng đều được làm tại nhà, vì mùi vị rất khác biệt, kể cả muối tôm.

Quầy của ông chú này bán thường cho rất nhiều hành phi.

Mình nhớ là mọi năm ổng toàn chuẩn bị hai gói hành phi to bự mà năm nào hành phi cũng hết trước.

Hương vị năm ấy lại một lần nữa chẳng bao giờ có thể quên, mà hồi đó mình lại chả chịu hỏi coi bình thường ổng hay bán ở đâu để giờ tìm đỏ mắt cũng chả thấy.- Em không thích ăn hành.

- bé Kiều phàn nàn- Hành này đặc biệt, ăn đi không có mùi hành đâu.

- mình dụ dỗ.- Thiệt không?- Thiệt, ăn thử đi.- Không có mùi hành thiệt, họ làm sao hay quá dzạ?- Biết thì anh đã làm một quầy rồi.- Không chiệu, mốt làm cho em ăn.- À rồi thì làm.- E hèm, đề nghị hai đứa không biến nơi công cộng thành không gian riêng, đang có người lớn ở đây.

- thằng Luân nhảy vào.- Đâu, ai đâu.- Bố mày nè con trai, hai đứa bay bớt bớt lại chút được không, thấy tao FA không hả?- À, xin lỗi người anh em.- Còn biết anh em nữa à?- Luân cũng muốn có người yêu hả? - bé Kiều hỏi- Muốn chứ, chứ tối ngày dính với thằng ôn này chán bỏ xừ à.- Để mai mốt Kiều giới thiệu bạn của Kiều cho.- Được không đó?- Còn tùy duyên số, hihi.- Khó quá thì nên bỏ đi, cố quá không tốt cho sức khỏe đâu.

- mình phán.- Ý mày là sao?- Ăn ở như mày ai mà yêu, phải ăn ở tốt lành như tao nè con.- Duy, thằng Duy đúng không? - đột nhiên có giọng hỏi từ phía sau.- Ai vậy? - mình quay lại thì thấy có một thằng ôn cao to đứng sau lưng.- Đúng mày rồi, tao Khoa nè, không nhớ hả?- Khoa?!?.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi